Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 5


Đọc truyện Chiếc Nhẫn Đi Lạc – Chương 5

– Không phải đâu, em cũng suy nghĩ kỹ rồi…em định trước khi đi sẽ đến chào lần nữa, hên xui vậy gặp hay không phó thác vậy.

chuông điện thoại reo.

– Anh ra ngoài chút, không nói chuyện với cậu nữa.

Nói rồi anh đút điện thoại vào túi rồi đẩy cửa đi luôn, trông vẻ mặt có gì bực bội lắm. Còn lại một mình cậu tiếp tục cầm tờ giấy gọi rồi nghĩ tới anh.

Cậu mong gặp anh một lần trước khi đi. Trước đây cậu cũng hay nghĩ ngợi tưởng tượng sẽ kết bạn với anh, tình bạn vượt lên trên vật chất, khoảng cách giữa hai người nhưng cậu đành xây dựng nó trong tưởng tưởng mà thôi. Có lẽ cậu khao khát gặp anh không chỉ đơn thuần là tình bạn như cái vẻ ngoài của nó nên cậu cũng sợ mình bị bại lộ ý đồ đen tối của mình ( do đó cũng không dám đi tìm người ta hoài).

…….

Hôm nay cậu dậy thật sớm chuẩn bị cho mình thật kỹ càng, dù gì hôm nay là ngày quan trọng của cậu ( còn hơn cả ra mắt nhà vợ ấy chứ), chọn cái áo còn mới nhất, vỗ cho mặt mày thật tươi tỉnh..cố ép cho mái tóc nằm gọn gàng..vuốt vuốt thêm chút mút cho mấy cọng còn lĩa xỉa chưa chịu nằm xuống….bỏ thêm cây viết vào túi cậu ngắm mình lần cuối trong cái gương bé bằng bàn tay…

” Hoàn hảo, lên đường thôi”

…..

Cậu đến trước giờ hẹn khoảng nửa tiếng đồng hồ, đưa thư mời cho nhân viên tiếp tân..

– Anh ngồi chờ một lát.

…..

– Mời anh Nguyễn Hoàng Tùng.

Cậu bước vào phòng _ phòng nhân sự_ nhìn thấy mấy nhân viên mặt mày có vẻ khó đăm đăm làm cậu thấy cũng khớp

– Tôi là Nguyễn Hoàng Tùng.

– Mời ngồi.

– Tôi đại diện cho bộ phận nhân sự, tôi tên Hùng.

Anh Hùng đẩy đến trước mặt cậu một xấp hồ sơ.

– Cậu cứ xem sơ qua đi, đây là hợp đồng lao động của cậu. Trong đó có 2 hợp đồng: một cái là hợp đồng tạm thời một tháng cậu cần đọc kỹ cái đó và ký ngay bây giờ, cái còn lại là hợp đồng chính thức sau này của cậu sau một tháng làm việc và huấn luyện ở khách sạn sẽ quyết định chính thức ký hay không.

Cậu lật hợp đồng tạm thời, nội dung đại loại là cậu sẽ đến làm việc ở khách sạn mới thành lập, vừa làm vừa được huấn luyện một tháng với mức lương không cao lắm _ mức lương thử việc_ trong đó cũng quy định công việc của cậu là phụ giúp bếp và quầy bar.

– Cậu có thắc mắc gì không, nếu không thì ký vào chỗ này…

Và cậu ký tên đồng ý _ đây là cơ hội tốt mà, điều kiện lao động cũng không có gì làm khó cậu, lương bổng thì cũng cỡ cỡ vài chỗ cậu làm thêm cộng lại, đủ sống.. _

– Xong rồi, cậu cầm địa chỉ này trong vòng ba ngày cậu thu xếp có mặt ở khách sạn. Cậu có thể ở tạm khách sạn trong thời gian khách sạn chưa khai trương, cậu cũng nên tranh thủ tìm chỗ ở bên ngoài nếu thấy điều kiện làm phù hợp…cậu cũng đọc kỹ hợp đồng này rồi sẽ quyết định sau một tháng nữa…. cậu có thắc mắc gì không.

– Không,

– Vậy cậu cứ về đi, lo thu xếp để có mặt đúng hạn nếu thắc mắc gì thì sẽ hỏi người hướng dẫn cho các cậu sau.

– Vâng, cám ơn anh.. chào anh.


Cậu cầm bộ hồ sơ mà tay run run,

“Vậy là tốt rồi, hy vọng công việc không tồi nữa là OK, về nhanh thôi còn bao nhiệu việc phải lo, sao mà gấp dữ vậy cho có 3 ngày”

Cậu cứ miên man nghĩ mà không hay có người đang đi ngược lại, cậu quẹt cả vào người người ta.

– Tôi xin lỗi..

– Không sao.

Cậu nhìn lên người cậu vừa va phải. Ôi trời!! trái tim cậu ngừng đập mất thôi…người cậu tìm không gặp bỗng dưng giữa nơi không ngờ lại lù lù đứng trước mặt cậu.

– Chào em.

– Vâng…à chào anh.

– Sao vậy?!

Anh cười cười khi thấy thái độ bất ngờ của cậu.

– Gặp anh không vui hả?

– Không…không phải..tại em bất ngờ quá thôi mà…chào anh.

– Em chào anh rồi.

– Hả..à..chào anh..ah..ah.

Anh càng cười lớn hơn khi thấy cậu lúng túng như gà mắc tóc còn cậu thì mặt mày đỏ au chẳng biết nói gì nữa. Cậu thấy tức mình gì đâu lần nào gặp anh cậu cũng bị anh quay như chong chóng, con người gì mà…

– Em đi đâu đây.

Cậu chợt nhận ra đây chẳng phải cơ hội tốt cho cậu thông báo với anh những gì cậu muốn báo sao..

– Em đến nhận việc làm.

– Nhận việc, vậy là em đã tốt nghiệp rồi sao?

Phải rồi anh thậm chí còn chưa biết cậu đã tốt nghiệp nữa mà, bây giờ biết bắt đầu từ đâu nhỉ…

– Em có rảnh không?

– Dạ?

– Anh định gặp em một lát sau khi anh có chút việc ở đây nhưng phải phiền em chờ rồi…nên ‘ Em có rảnh không?’ _anh nhấn mạnh câu mình hỏi thêm lần nửa_

– Lúc này em không đi làm nữa, em đợi được.

– Vậy tốt, em xuống xe đợi anh nhé, hay em muốn đến quán nước chờ?

– Không em sẽ chờ ở trong xe, không cần ra quán nước đâu.


– Sẽ hơi lâu đấy, hay anh bảo tài xế đưa em về nhà trước nhỉ?

– Không cần đâu, em sẽ chờ dưới xe, em đi trước.

– Khoan đã..này

Cậu vội vã đi một nước, không dám quay lại có lẽ sợ anh đổi ý đại loại như ‘ hay để lúc khác anh rảnh vậy’ chẳng hạng.

Cậu xuống bãi đậu xe, cậu nhớ chiếc xe anh màu đen…nhưng ôi thôi bao nhiêu chiếc màu đen, cậu không biết chiếc nào. Bây giờ mới nhớ cậu không biết số xe cũng không hỏi ….cậu nhận thấy mình mới ngớ ngẩn làm sao ban nảy anh gọi cậu lại chắc là vì chuyện này đây. Xe có tài xế xe không? Sẽ phải đi hỏi từng người sao ta….mà hỏi làm sao, chẳng lẻ bảo cho tôi vào ngồi chờ ông chủ của anh, ai mà tin chứ…

Đành vậy, cậu tìm một chỗ thuận tiện ngồi chờ…còn đang loay hoay thì một người ăn mặc lịch sự đến hỏi cậu

– Cậu là cậu Tùng Phải không?

– Vâng có việc gì không?

– Tôi là tài xế của ông Phong, ông Phong dặn tôi là cậu sẽ đợi ông ấy trong xe.

Vậy là anh chu đáo thế đấy, cậu bỗng dưng thấy mát lòng mát dạ biết bao nhiêu cứ như chút tấm lòng của cậu đã được đáp trả ( dù chẳng có gì làm bằng chứng, anh chàng này đang tự suy diễn chút thôi).

……

Anh đẩy cửa bước vào _nơi cậu vừa từ đó ra_

– Giám đốc tới rồi ạ!, mọi người vừa mới tới đủ thôi.

– Ừ.

– Cậu nhóc mà giám đốc đích thân tuyển dụng vừa mới từ đây ra đấy.

– À tôi có gặp.

– Cậu ấy buồn cười thật, nhận hồ sơ tuyển dụng mà không hỏi han thắc mắc gì cả, có vẻ khớp dữ lắm. Cậu ấy có họ hàng gì với giám đốc ạ.

– Không, tôi thấy có năng lực thì tuyển thôi._anh khẽ gằn giọng_

Thấy mình có vẻ quá lời làm dám đốc bực mình, anh ta vội vàng đánh trống lãng.

– Bên này, giám đốc tư liệu được chuẩn bị sẵn rồi..

Nói đến cậu đi theo anh tài xế, anh lịch sự mở cửa xe, vặn máy lạnh cho cậu ngồi chờ. Anh ta cũng chui vào xe chờ ông chủ.

Ngồi một hồi không biết làm gì cậu bắt chuyện với anh tài xế.

– Anh chạy xe lâu chưa?


– Cũng lâu, tôi chạy xe cũng gần cả chục năm rồi.

– Lâu vậy à, vậy là anh biết anh Phong lâu rồi nhỉ?

– Không tôi chỉ mới chạy xe riêng cho ông chủ từ khi ông ấy lên làm giám đốc thôi.

– Anh ấy là giám đốc à? “cũng không có gì bất ngờ lắm, nhìn cũng phần nào đoán được công việc của anh đại loại thế”

– Cậu không biết à?

– Không, tôi mới quen anh ấy thôi, cũng chưa biết anh nhiều lắm.

Cậu ngập ngừng một chút rồi hỏi tiếp

– Tôi có thể hỏi anh vài câu không?

– Được, những gì tôi biết tôi có thể trả lời cậu.

– Anh ấy là giám đốc công ty nào thế?

– Cậu đùa tôi sao…_Thấy cậu có vẽ không biết thật, bác tài nói tiếp_ Thì bộ hồ sơ cậu cầm đó,

Cậu nhìn xuống bộ hồ sơ đang cầm, mất một lúc cậu mới nghiệm ra.

” Ồ thì ra anh ta là giám đốc ư?, cái này thì làm cậu bất ngờ thật chứ chẳng chơi. Nơi cậu làm không phải là một công ty tầm tầm hạng trung mà là một công ty gia đình nhưng có cả hệ thống nhà hàng ở nhiều nơi. Đã nói là công ty gia đình rồi anh ta lại là giám đốc thì có khả năng anh ta là một ông chủ lớn chứ chẳng chơi nhưng cũng có thể là anh làm thuê.”

Cậu đặt thêm một câu hỏi để xác nhận nghi ngờ của mình.

– Vậy công ty này của gia đình anh ấy rồi.

– Phải, cha ông ta là tổng giám đốc, ông ấy nắm quyền chỉ dưới cha mình. Nói cha ông ấy là tổng giám đốc chứ thực ra cha ông ấy nghỉ ngơi lâu rồi, đi du lịch là chính. Mọi thứ đếu do ông chủ nhỏ quán xuyến hết thôi.

– Một mình anh ta thôi ư.

– Cũng không hẳn, ông ấy còn một người anh nữa nhưng không bằng ông Phong, anh ta chỉ quản lý một nhà hàng ở Huế thôi.

– Hình như tôi quen phải người không nên quen rồi.

– Cậu nói khó hiểu thật. Có ai gởi gắm cậu vào làm việc cho ông ấy à?

– Không, là tự ông ấy giới thiệu công việc này cho tôi thôi.

Nói tới đây cậu bỗng thấy vấn đề sáng tỏ hơn một chút, hình như cậu bao lâu nay cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh mà cậu cứ nghĩ là không liên hệ gì cả. Anh giới thiệu công việc cho cậu hèn gì khi cậu đến quản lý nhìn cậu có vẻ kỳ lạ, khi làm việc cũng được gíup đỡ nhiều. Hôm nay nhận được công việc này hình như cũng là được vớt….vậy mà anh ta cứ bảo là tự lực cánh sinh…không biết thì cứ mong ngóng được gặp, bây giờ biết rồi không biết phải đối mặt ra làm sao đây.

Cũng khá lâu anh mới quay trở lại xe.

– Em chờ lâu không? thiệt bọn họ nói dai quá trời.

– Không… không đâu, thực ra em cũng định gặp anh…hôm nay cũng may…

-Về nhà,_anh nói với tài xế_

– Anh xong việc rồi à?

– Cũng gần như xong, việc còn lại làm nốt ở nhà. Hôm nay em đến nhận việc à?

– Phải, cũng cảm ơn anh nhận em._cậu ngập ngừng nói_


Xe chạy qua nhiều con đường đưa họ về lại ngôi nhà lần trước anh tiếp cậu một lần.

– Cậu sao vậy, có vẻ không vui hả?

– Đâu có, tại gặp anh thật bất ngờ quá, lần trước em có ghé qua..

– Phải, tôi có nhận quà cậu gửi, nhưng không có lộc ăn, tôi về trể quá nên nó hư mất rồi.

– Lần sau em mời anh lại.

– Được đấy, ngay hôm nay cũng được.

– Em chưa chuẩn bị gì cả…

– Không sao vậy hôm nay anh mời em, đáng lẽ nên mời em ra nhà hàng nhưng hôm nay có nhiều việc cần giải quyết quá nên mình về nhà vậy, làm vài món mừng em.

– Không sao đâu, nếu hôm nay anh bận thì để lúc khác em đến. Anh cứ cho em xuống chỗ có trạm xe..

– Không sao, việc gấp nhưng không mất nhiều thời gian. Cả buổi chiều nay anh chỉ tiếp em thôi ha.

Xe chạy chậm rồi dừng chờ cổng mở rồi vào sân.

Cậu theo anh vào nhà, anh gọi chị giúp việc dặn dò tiếp đãi cậu.

– Anh sẽ trở lại nhanh thôi, em nghỉ ngơi trước đã.

Cậu ừ ừ ngoan ngoãn cho anh đi. Chị giúp việc mời cậu vào một gian phòng nhỏ, có vẻ là phòng dành cho khách nghỉ lại. Nó có đầy đủ tiện nghi ti vi, dàn máy, tủ lạnh, bộ bàn ghế nhỏ, cái giường đơn, cái kệ sách để vài chục cuốn đủ loại chủ đề. Chị giúp việc mang cho cậu nước và ít đồ ngọt.

– Ông chủ dặn để cậu nghỉ ngơi thoải mái, cậu cần gì cứ gọi, khi nào ăn trưa tôi sẽ gọi cậu.

Chị giúp việc ra ngoài sau khi đóng cửa cẩn thận. Còn mình cậu cậu thấy vừa mừng vừa lo.

– “ Còn 2 ngày mình phải lo thu xếp để lên Đà Lạt, mất một ngày để đi đường vậy mà bây giờ cậu ngồi đây nghỉ ngơi nhàn hạ thế này”

… cậu không biết còn mỗi ngày ,mai cậu có kịp làm gì không nữa, nhưng nếu bảo cậu cáo từ ra về thì cậu không muốn. Cậu đã muốn gặp anh quá chừng mà không gặp được hôm nay may mắn được đã thế anh còn dành cả buổi chiều tiếp cậu làm sao cậu nỡ bỏ về.

” Thôi kệ coi như nghỉ một ngày dưỡng sức cho sắp tới vậy”

Nghĩ vậy cậu lại nằm dài trên dường, nhìn kỹ lại căn phòng lần nữa. Gian phòng trang trí thật tao nhã, màu sắc làm con người cảm thấy dễ chịu, muốn ngủ. Chắc anh còn lâu hay mình ngủ một lát vậy, đằng nào chị giúp việc cũng bảo sẽ kêu mình mà…và rồi cậu ngủ thật….

….Không biết bao lậu cậu giật mình thức dậy…”chưa ai gọi mình…mấy giờ rồi ta”. Nhìn đồng hồ đã 1 giờ trưa, cậu đẩy cửa bước ra ngoài, vắng hoe…cậu ra phòng khách.

– Cậu dậy rồi à, lúc nãy ông chủ có xuống nhưng thấy cậu ngủ ngon quá nên ông bảo để cậu ngủ thêm.

– Anh ấy đâu rồi.

– Cậu cứ lên tầng trên, phòng làm việc bên phải.

– Cám ơn.

Cậu gõ cửa phòng, tiếng anh vọng ra

– Vào đi.

– Anh không nghỉ trưa à.

– Không xong rồi, anh đang chuẩn bị để ngày mai đi công việc.

Cậu đến ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.