Chiếc Nhẫn Cầu Hôn Bằng Cỏ

Chương 36: Duyên Số


Bạn đang đọc Chiếc Nhẫn Cầu Hôn Bằng Cỏ FULL – Chương 36: Duyên Số


Gần một tháng sau khi Khánh Huy xuất viện, cậu liền nhận được thiệp mời đến bữa tiệc công bố dự án hợp tác của công ty gia đình Ngọc Oanh do cô đích thân mời.

Bữa tiệc được tổ chức đơn giản, không long trọng như mấy đợt khác.

Khách mời chỉ là nhân viên của hai bên công ty lớn và một vài nhà báo mà họ đã thuê, ngoài ra còn có những người bạn “chẳng mấy liên quan” do cô đương kim tiểu thư Ngọc Oanh mời đến góp vui
Hội ba người thảnh thơi ngồi trên bàn ăn riêng cứ vô tư mà cụng ly hay ăn uống, chẳng mảy may quan tâm đến lời thông báo dài dòng, chán òm từ ngài chủ tịch kiêm vị trí người cha khắt khe của Ngọc Oanh trên sân khấu.

Cho đến khi ông giới thiệu người đại diện cho công ty đối tác
– Dù là một vị tổng giám đốc còn rất trẻ nhưng đã có thể điều hành công ty đi lên nhờ vào khả năng nhạy bén, thông minh trong bước đi các chiến lược dự án.

Xin mời tổng giám đốc công ty Aroi – Hoàng Trung Khiêm!
Lời thông báo hết sức trang trọng khiến toàn thể khách mời đều phải vỗ tay đồng loạt, cả ba người Hà Trâm, Khánh Huy và Ngọc Oanh cũng tò mò mà ngước nhìn lên sân khấu.

Nhưng người đứng trên đó lại khiến cho cô tiểu thư phải sặc nước mà ho khù khụ rồi chỉ thẳng tay về hướng đó mà la lớn lên
– Cái tên điên…!*khụ khụ*

– Sao đấy? Mày biết anh ấy à?
Hà Trâm ngồi ghế bên cạnh vừa nhìn theo hướng chỉ tay của Ngọc Oanh vừa vỗ vỗ lưng cô cho đỡ ho, cô bình tĩnh lại rồi nói
– Cái tên dám làm hư giày của tao rồi mua chiếc khác đền lại đấy!
– Ơ là anh ta à? Có duyên quá nhỉ?
– Tao phát bệnh với cái duyên này mất thôi!
Trung Khiêm đứng trên sân khấu chuẩn bị phát biểu đôi lời đột nhiên thấy lạnh gáy, cảm nhận được sát khí đùng đùng ở phía xa nên anh cũng nhìn theo.

Nheo mắt vài lần rồi anh ngạc nhiên đến mức mắt trợn to lên, chẳng còn vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh như mọi ngày.

Sau bài phát biểu, ngài chủ tịch tức là cha của Ngọc Oanh nói vài lời vào micro
– Hiện tại tôi vẫn là người đứng đầu ở công ty này, nhưng mai sau tôi sẽ nhường lại chiếc ghế cao cả cho đứa con gái duy nhất của tôi – Huỳnh Bảo Ngọc Oanh.

Nên hy vọng rằng mọi người sẽ hết sức giúp đỡ nó
Cả phòng tiệc đột nhiên vỗ tay lớn hướng ánh mắt đồng loạt vào cô, Ngọc Oanh lúng túng chẳng biết làm gì, tay chân cũng theo đó mà run lên.

Hà Trâm thấy vậy liền vỗ vai nói nhỏ vào tai cô bạn
– Đây là lúc mày nên bước lên sân khấu đấy!
Ngọc Oanh im lặng nghe lời cũng chậm rãi nhấc nhẹ chiếc váy rồi bước từng bước yêu kiều lên sân khấu, cô ấp úng nói vào micro
– Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và trông mong vào con.

Nhưng hiện tại con chỉ mới là sinh viên, vẫn còn nhiều thiếu sót và chưa hiểu hết về việc điều hành công ty nên con mong rằng trong tương lai mọi người sẽ ân cần chỉ dạy con từng điều một…!
Từ đằng xa, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, một quý bà vô cùng sang trọng tiến gần tới vị trí sân khấu rồi ra một lời đề nghị với cha của Ngọc Oanh, khách mời ai cũng đều hồi hộp im lặng lắng nghe
– Tôi có một ý kiến như này, thằng con trai tôi – Trung Khiêm vẫn chưa có bạn gái.

Hay là anh chủ tịch ở công ty đối tác đây có muốn nối thông gia với chúng tôi không?
Tất cả những người có mặt trong bữa tiệc đều há hốc mồm mà bất ngờ tột độ trước lời đề nghị này, bà phu nhân liền che miệng cười rồi nói tiếp
– Chẳng hay duyên số thế nào nhưng khi gặp con bé ở trong bệnh viện, tôi đã rất ưng ý
– Dạ? Cháu gặp bác ở trong bệnh viện ạ?

Ngọc Oanh ngạc nhiên hỏi lại, bà cũng cười xoà lên ôm cô rồi nói
– Hôm đấy cháu đã xoa dầu xanh giúp bác mà, không nhớ sao?
– Vậy bác là…!
– Nhưng mà mẹ, làm sao con cưới cô ta được?
Trung Khiêm ngay lập tức đi lên sân khấu hùng hồn cãi lại trước quyết định của bà.

Ngọc Oanh cũng quay sang nhìn cha cô với ánh mắt kiên định từ chối cuộc hôn nhân này
– Cha à, con sẽ không cưới cái tên điên này đâu.

Anh ta già hơn con rất nhiều tuổi đó ạ
– Này! Tôi chỉ mới 27 tuổi thôi nhé, tóc tôi vẫn còn đen, da vẫn còn căng đấy!
– Còn tôi thì mới 22 tuổi thôi ông chú sắp 30 ạ!
Chẳng hiểu sao buổi tiệc công bố đối tác lại đột nhiên biến thành nơi mai mối, kết nối thông gia rồi lại thành chiến trường cho “cô dâu chú rể” chửi lộn trên sân khấu.

Hà Trâm chỉ biết đứng lắc đầu cười khoái chí không ngớt, Khánh Huy đi lại đứng bên cạnh âm thầm nắm tay cô rồi thỏ thẻ “Khi nào thì đến chúng ta?”.

Hà Trâm ngại ngùng đỏ mặt đánh nhẹ vào vai cậu.

Thấy hai cô cậu đã lớn xác nhưng tâm hồn vẫn như trẻ con này mải miết đốp chát nhau làm hai bên gia đình cũng e dè.


Bà phu nhân mẹ của Trung Khiêm đành lên tiếng kéo giãn tình hình
– Thế hai con đã biết nhau rồi à?
– Dạ
– Dạ
Cũng vì vô tình đồng thanh nên cả hai lại được dịp liếc nhau, trao cho đối phương những viên đạn bay xộc ra từ mắt mình.

Lúc này, cha của Ngọc Oanh cũng ngại ngùng, bối rối mà trả lời cho đề nghị của bà phu nhân
– Chị yêu mến con gái tôi và muốn nó là con dâu, điều này tôi rất trân trọng, cảm ơn chị.

Nhưng mà con bé vẫn chưa tốt nghiệp đại học nên tôi không muốn nhắc đến vấn đề này quá sớm.

Vả lại, chuyện yên bề gia thất là chuyện quan trọng, tôi muốn tự nó chọn người đàn ông cho riêng nó, mong chị thông cảm!
– Vậy thì cứ để cho chúng nó tìm hiểu nhau một thời gian, được chứ?
Điều này cả hai bên gia đình đều quyết định đồng ý sẽ cho hai người thời gian, bữa tiệc cũng vì thế mà tàn sớm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.