Bạn đang đọc Chiếc Nhẫn Cầu Hôn Bằng Cỏ FULL – Chương 21: Thừa Nhận
– Nghỉ hả chị?
Nhân viên trong cửa hàng đồng loạt cất tiếng sau khi nghe chị Quỳnh quản lý thông báo
– Ừa, tối nay nếu mọi người không bận gì thì chúng ta đi ăn một bữa để chia tay Hà Trâm nha
Gắn bó với công việc ở đây khá lâu, thân thiện, vui vẻ với tất cả mọi người nên Hà Trâm rất được yêu quý.
Nghe xong tin, ai nấy cũng vây quanh cô hỏi lý do với vẻ đầy tiếc nuối hiện rõ trong ánh mắt.
– Sắp tới em phải đi thực tập nên em muốn tập trung vào việc đó hơn.
Cảm ơn tất cả mọi người đã giúp đỡ em trong thời gian qua
Hà Trâm luyến tiếc di chuyển ánh mắt nhìn từng người, trong lòng vô cùng bồi hồi, xúc động.
Thấy không khí có vẻ trầm lắng, chị Quỳnh quản lý nảy ra một ý rồi khều tay Hima đi đâu đó với chị.
Một lát sau, cả hai người quay về với hai túi lớn trên tay, bên trong đều là những ly kem
– Thôi thì mình làm bữa tiệc nhỏ trước để chia tay Hà Trâm vậy!
Nói rồi chị phát cho mỗi người một ly kem lớn.
Nhân viên ai cũng vui vẻ đón nhận, Hà Trâm cũng nhận một ly cho mình rồi cô dùng điện thoại chụp lại một tấm ảnh để lưu giữ kỉ niệm.
– ———
Sắp đến giờ, Hà Trâm đang chuẩn bị lên đường tiến đến buổi tiệc chia tay dành cho cô vào tối nay.
Tất cả mọi thứ đều là do chị Quỳnh chuẩn bị, cả khâu đặt bàn ở nhà hàng, rồi chọn món, đến việc chi trả chi phí đều là chị đảm nhận.
Hà Trâm lúc sáng đã ngỏ lời muốn đóng góp một chút nhưng chị từ chối, nên dù có cố gắng vui vẻ thì trong lòng cô vẫn có chút ái ngại.
Mọi người đến đông đủ, nhân viên nhà hàng cũng bắt đầu dọn lên bàn những món ăn trông rất ngon mắt
– Được ăn ngon vầy chắc sắp tới em cũng xin nghỉ việc để được chị Quỳnh làm tiệc chia tay.
Một chị nhân viên ngồi trong bàn mắt sáng rực khi thấy các món ăn được bày biện vô cùng sang trọng nên bất giác thốt lên một câu nói nửa đùa nửa thật.
Chị Quỳnh cũng bật cười lớn rồi đáp trả lại
– Kiểu này chắc nhân viên kéo nhau nghỉ hết! Cửa hàng cũng đóng cửa luôn quá
Dù là tiệc chia tay nhưng bầu không khí thật sự rất vui mà không có chút buồn bã nào.
Đến giữa buổi tiệc, Hima đứng lên hỏi anh phục vụ hướng của nhà vệ sinh rồi đi một mạch.
Ngọc Oanh ngồi bên cạnh thấy vậy, liếc mắt nhìn sang Hà Trâm đang cười nói vui vẻ rồi thầm nghĩ
“Phải tranh thủ lúc này đẩy nhanh kế hoạch mới được”
Hima vừa đi thì Ngọc Oanh cũng đứng dậy đi theo phía sau.
Đi ra tới hành lang hướng tới nhà vệ sinh, thấy Hima ở đằng trước, cô liền gọi lớn
– Khánh Huy! Chờ mình với..
– Ngọc Oanh?
– Mình có chuyện muốn nói với cậu
– Hmm…!Hay để sau được không?
Cậu vừa dứt lời thì Ngọc Oanh nhảy chồm tới, hai tay ôm lấy cổ cậu, mặt áp sát vào tai nói
– Mình thích cậu!
– Chuyện này…!
Hima dù bất ngờ trước câu thổ lộ nhưng cậu vẫn cố gắng đẩy Ngọc Oanh ra, tay giữ vai cô, mắt tràn ngập sự nghiêm túc, nhìn thẳng vào cô
– Xin lỗi…!cậu cũng biết mình thích người khác rồi mà?
Nói rồi cậu quay lưng đi nhưng được vài bước thì bất chợt dừng lại, nghiêng mặt sang phải khoe trọn độ cao hoàn hảo của sống mũi, mắt lạnh lùng ngước nhìn Ngọc Oanh
– Nhưng sao mình cảm thấy lời nói không hề thật lòng nhỉ?
Ngọc Oanh như chết đứng khi nghe thấy, chờ cho cậu quay lưng đi khuất tầm mắt thì cô bật cười, môi nhếch lên, đôi mắt lườm nguýt nhìn theo bóng lưng cậu, miệng lẩm bẩm
“Nhạy bén đấy! Nhưng để rồi coi, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu”
Đột nhiên có cái đập vai từ đằng sau làm Ngọc Oanh giật nảy mình, mắt trợn to lộ rõ vẻ lúng túng.
Là Hà Trâm, thấy cô bạn hoảng hồn đứng đờ ra nên cô bật cười, lên tiếng trước
– Đứng đây làm gì đấy?
– À ừ, tao đi vệ sinh ra nên đang tính quay về bàn đây.
Tao đi trước nha!
Hà Trâm thấy cô bạn chạy vội đi mà ngơ ngác, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, liền tiến tới nhà vệ sinh nữ để rửa tay.
Lúc này bên phòng vệ sinh nam, Hima đứng trước gương rửa mặt lại cho tỉnh táo, rút vài tờ giấy lau khô tay rồi lôi chiếc điện thoại từ trong túi quần ra.
Vừa mở ứng dụng mạng xã hội lên thì đập ngay vào mắt cậu là bài viết của cô bạn Sun với tiêu đề dẫn là “Buổi cuối…!Cảm ơn!” kèm theo đó là chiếc ảnh chụp ly kem y hệt như lúc sáng cậu cùng chị Quỳnh mua.
Nhớ lại nhiều chuyện lúc trước, cậu không tin là có sự trùng hợp như vậy nên gấp gáp cầm chặt chiếc điện thoại chạy đi hỏi trực tiếp Hà Trâm.
Vừa chạy ra tới hành lang thì trùng hợp thay, cậu nhìn thấy Hà Trâm đang đi thong dong phía trước.
Liền vội chạy lại nắm lấy cổ tay cô lôi đến đường hành lang bên cạnh, hầu như không có người qua lại.
Cậu áp sát cô vào tường, nhìn thấy ánh mắt có phần nghiêm nghị nên Hà Trâm không dám phản kháng, cô chỉ đứng im lặng nhìn cậu
– Bài viết này là của cậu sao?
Vừa nói cậu vừa giơ lên chiếc điện thoại đưa ra trước mặt cô.
Hà Trâm nhìn thấy bài viết liền bối rối, hoang mang, mắt nhìn sang chỗ khác
“Làm sao cậu ấy thấy nó được? Mình đã chặn cậu ấy xem bài rồi mà? Sai sót sao?”
– Trả lời mình đi!
Cảm thấy không thể giấu diếm được nữa, cô liền mắt đối mắt với cậu mà thừa nhận
– Ừ là mình…!Khánh Huy!.