Đọc truyện Chiếc Lá Ký Sinh – Chương 16
Hô hấp kìm nén hồi lâu cũng đã trở lại. Một giây cuối cùng trước khi không thở nổi nữa, hắn lại lặng thinh mà thở dài, ngẩng đầu quay về phía sau, đường cong nơi cổ bại lộ trong không khí, mồ hôi chậm rãi theo làn da chảy xuống, giống như bị tổn thương, ngay cả hơi thở cũng trở nên vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng.
Hai chân bị tách ra, hầu như đã mất cảm giác, thời gian đã nhanh chóng không còn khái niệm gì. Đột nhiên trái tim giống như co rút lại, Tiễn Diệp cắn môi, mờ mịt tiếp thu từng đợt sóng khoái cảm mà thân thể phía trên mang lại. Lần đầu tiên, hắn vì loại cảm giác này, bắt đầu chán ghét chính mình.
Tiếng thở dốc khẽ đến mức hầu như không nghe thấy, lại thêm một thanh âm kéo lê thê, tựa như đang thở dài, thân thể bị xiết chặt dần dần buông lỏng ra, chỉ có phần cổ vẫn còn lộ ra vẻ yếu đuối. Trong lúc sơ ý, cảm giác trên người bị đè nặng, ngay sau đó, làn da non mịn nơi cổ bị người ta tinh tế gặm cắn.
Loại động tác thân mật lúc sau này, trước đây chưa từng có.
Mà Cận Sĩ Triển lại có vẻ rất ưa thích chuyện này, dường như việc khiến cho Tiễn Diệp đạt được khoái cảm là một chuyện làm y cảm thấy bản thân đạt được thành tựu. Hoặc y nghĩ, loại động tác này sẽ khiến cho Tiễn Diệp thấy thẹn, đồng thời cũng khiến chính mình cảm nhận được càng nhiều khoái trá.
Cuối cùng cảm giác an tĩnh dần trở lại, vô luận là thân thể hay tâm tình, hô hấp cũng từ từ chậm lại, Cận Sĩ Triển ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Tiễn Diệp, trên mặt cũng mang theo vẻ biếng nhác đặc biệt sau mỗi lần làm tình.
“Hôm nay cậu dường như tích cực hơn trước đây nhỉ!”
Tiễn Diệp xoay đầu, vùi mặt vào gối.
Cười cười, Cận Sĩ Triển ngồi lên, dựa vào bên giường. Chiếc giường nguyên bản không lớn cứ như thế bị chiếm mất hơn nửa, sau khi y tách ra, Tiễn Diệp trở mình đối mặt với tường, cả người hầu như vùi sâu vào trong chăn, chỉ có thể nhìn thấy một chút chỏm đầu trên gối.
Cận Sĩ Triển rút ra gói thuốc, châm lên một điếu, theo ngọn lửa dần cháy đỏ, trong phòng chậm rãi tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt, hòa vào thứ hương vị khiến người ta có cảm giác nói không nên lời lúc ban đầu. Nói chung, cũng không phải là cảm giác thoải mái gì.
Giống như quan hệ của hai người trong lúc đó vậy.
Trầm mặc cho tới khi sắp hết nửa điếu thuốc, Cận Sĩ Triển mới bỏ ra, quay đầu nhìn Tiễn Diệp, người kia vẫn như dáng vẻ lúc ban đầu, hẳn là chưa từng động đậy, chẳng biết có phải là đang ngủ hay không.
Còn chưa ngủ. Cận Sĩ Triển khẳng định, nhưng cũng không có ý muốn quấy rối hắn.
Y đã đạt được mục đích. Hiện tại Tiễn Diệp đang cần suy nghĩ, y cũng không ngay lập tức làm phiền hắn. Đây cũng là một phương thức trốn tránh của Tiễn Diệp. Hiện tại, là lúc nên thu tay lại, khi có chuyển biến tốt thì thu tay cũng là một trong những nguyên tắc mà y luôn tuân theo.
Dập tắt điều thuốc, Cận Sĩ Triển đứng dậy mặc quần áo, lúc nhặt áo sơ mi từ dưới đất lên để khoác lên người, y quay đầu lại nhìn thoáng qua thân ảnh trên giường, vẫn đang là tư thế hệt như ban đầu, không mảy may suy chuyển. Cận Sĩ Triển nhíu nhíu mày, cài lại cái cúc cuối cùng, đi tới bên giường.
Cái dạng này, y có loại ảo giác, tựa như phải chăng Tiễn Diệp đã đình chỉ hô hấp.
Đứng bên giường một lúc, Tiễn Diệp vẫn chẳng hề động đậy, càng không nói đến quay đầu nhìn y một cái.
Cận Sĩ Triển suy nghĩ một chút, cúi người xuống, vươn tay ra, đột nhiên khựng lại giữa không trung, sau đó hạ xuống phía dưới một chút, kéo xuống cái chăn đang che đầu Tiễn Diệp, thứ nhìn thấy chính là sườn mặt của Tiễn Diệp, hai mắt nhắm chặt, cũng chưa hề mở ra một chút, mà người kia cũng hoàn toàn không có phản ứng gì.
Cảm giác có cái gì đó không đúng, Cận Sĩ Triển nhíu nhíu mày, đưa tay sờ trán Tiễn Diệp, cũng chẳng phải quá nóng, chí ít có thể coi như nhiệt độ bình thường. Lại nhìn đến sắc mặt tái nhợt hoàn toàn trái ngược với vừa rồi, cùng đôi môi mím chặt, lục lọi trong trí nhớ một chút, Cận Sĩ Triển thấp giọng hỏi: “Có phải cậu lại bị đau dạ dày không?”
Không có trả lời, vài giây sau, Cận Sĩ Triển cho rằng hắn không nghe thấy, nên hỏi lại lần nữa.
Lần này khẳng định Tiễn Diệp nghe rõ, chí ít cũng là nghe thấy. Với tay ra, thoáng cái kéo chăn lên che kín đầu, ngay cả tóc cũng không lộ ra. (Tiểu Diệp lại như là đang giận dỗi rồi hắc hắc ~)
Cận Sĩ Triển giận đến cắn răng.
Chẳng lẽ đây là hành động mang tên sự phản kháng im lặng? Có lẽ Tiễn Diệp thực sự đoán được tính tình của Cận Sĩ Triển, y càng là người như vậy, càng không muốn bị khinh thường.
“Đứng dậy!” Cận Sĩ Triển quát một tiếng, trong giọng nói tràn đầy cảm giác không kiên nhẫn.
Có quỷ Tiễn Diệp mới để ý đến y.
Nhắm mắt lại, tâm tình đã an tĩnh của Cận Sĩ Triển lại bắt đầu chấn động. Chẳng thể sử dụng vũ lực, kia đều không phải là phong cách làm việc của y! Hơn nữa đối với người này, càng không thể sử dụng vũ lực! Tự mình “thôi miên” vài lần, Cận Sĩ Triển lại luồn tay vào trong chăn của Tiễn Diệp, lần này muốn kéo ra sẽ không dễ dàng như vậy nữa, chăn bị gắt gao túm chặt, nhưng y cũng cảm giác được thân thể Tiễn Diệp đang run lên.
Sách! Đau đến như vậy mà còn có sức lực túm chăn!
Không có biện pháp, chẳng thể làm gì hơn là hỏi: “Thuốc ở đâu? Tôi lấy cho cậu!” Đây đã là thời điểm y nhân từ nhất rồi.
Một lát sau, từ trong chăn truyền ra giọng nói rất nhỏ của Tiễn Diệp, rất nhỏ, nhưng Cận Sĩ Triển vẫn nghe rõ, bởi nó rất ngắn, chỉ có một chữ.
“Cút!”
Đây cũng là lần đầu tiên Tiễn Diệp “trắng trợn” phản kháng Cận Sĩ Triển như thế. Chẳng lẽ người đang bị bệnh thì lá gan cùng lửa giận lại đặc biệt lớn hơn sao?
Cận Sĩ Triển nghe được tiếng khớp xương siết chặt của chính mình, từ trên tay vọng tới. Lại tự thôi miên bản thân một hồi lâu, quyết định rồi, Cận Sĩ Triển nặng nề nhặt áo khoác trên mặt đất lên, đẩy cửa dời đi.
Hai phút sau, cửa lại bị đẩy ra, cùng với một tiếng mắng khẽ. Cận Sĩ Triển đứng ở cửa, thấy Tiễn Diệp đã ngồi dậy, đang ở trên giường, người khoác chăn, chỉ lộ ra cái đầu, ngay cả cằm cũng vẫn còn vùi trong chăn. Giống như người tuyết mà ngây ngẩn ngồi đó, mắt nhìn ra cửa, vừa lúc cùng y bốn mắt nhìn nhau.
Cận Sĩ Triển thấy trong mắt y đều là run rẩy, đau đớn còn chưa qua đi, xem ra, Tiễn Diệp đã quen với loại cảm giác này.
Trong nháy mắt kia, Cận Sĩ Triển có cảm giác bản thân mình rất tàn nhẫn.
Tiễn Diệp lẳng lặng nhìn y, kính mắt không đeo, khuôn mặt thanh tú hiện rõ nét cương nghị, tóc mai ướt đẫm mồ hôi bết chặt hai bên hai má, bởi vì đau đớn càng khiến người ta cảm thấy có chút thương cảm. Cận Sĩ Triển chợt nghĩ, giả như người này không phải Tiễn Diệp, hoặc nói Tiễn Diệp không phải người này — ngăn cản chính mình tiếp tục trầm tư, y bước về phía chiếc giường.
Ánh mắt Tiễn Diệp nhìn theo y, lúc Cận Sĩ Triển tiến đến trước mặt hắn, người kia cũng ngẩng đầu nhìn y. Cận Sĩ Triển vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, khóe miệng giương cao.
“Bộ dáng lúc này của cậu, đáng yêu hơn nhiều so với bình thường.”
Cảm giác làn da dưới đầu ngón tay đang run rẩy, Cận Sĩ Triển cười càng sâu.
Tiễn Diệp không nói gì, chậm rãi hít sâu, đó là phương pháp để giảm bớt đau đớn.
“Bộ dạng này của cậu, thật đúng là làm cho người ta luyến tiếc. Đặc biệt khi trong thân thể cậu còn lưu giữ thứ kia của tôi, khiến cho tôi có loại xúc động cảm thấy “thương tiếc” –”
“Cận Sĩ Triển –” Tiễn Diệp gọi một tiếng, giọng nói không hẳn yếu ớt, nhưng vẫn mang chút bất ổn, cười đến mức có phần gượng gạo nhưng cũng rất ung dung, “Đây là câu buồn nôn nhất anh từng nói với tôi!”
Cận Sĩ Triển cười nói: “Yên tâm! Sau này còn có thể nghe thêm nhiều lời nói buồn nôn nữa.”
Lời hứa này, Tiễn Diệp tuyệt đối tin là thật.
“Ưm!” Đột nhiên, Tiễn Diệp cắn cắn môi, cúi đầu co rúm thân thể lại thành một khối. Cận Sĩ Triển thoáng sửng sốt, biết hắn đã đau đến mức sắp không chịu nổi nữa.
“Thuốc ở đâu? Nói mau!” Giống như mệnh lệnh, giọng nói Cận Sĩ Triển nghe có vài phần lo lắng mà hỏi.
Không nói gì, Tiễn Diệp vùi đầu càng sâu, cả người dường như bắt đầu chầm chậm ngã về phía sau.
Chết tiệt! Cứ như vậy để hắn chết ở chỗ này cũng được rồi! Ý nghĩ ác độc chợt thoáng qua, nhưng chung quy, Cận Sĩ Triển chẳng thể độc ác đến mức ấy, huống hồ Tiễn Diệp với y mà nói, không chỉ có giá trị lúc trên giường.
Một phát kéo chiếc chăn trên người Tiễn Diệp xuống, thân thể trần trụi của Tiễn Diệp lộ ra, hai tay vẫn đang ôm bụng. Người đột nhiên lộ ra bên ngoài, cho dù đang đau, hắn cũng bị dọa cho nhảy dựng lên.
” Anh muốn –” mấy chữ làm gì còn chưa hỏi ra, Cận Sĩ Triển đã trực tiếp cho hắn đáp án.
Ôm lấy thân thể trần trụi của Tiễn Diệp vác lên vai, Cận Sĩ Triển cười lạnh nói: “Cậu không cho tôi biết thuốc ở đâu, tôi đành mang cậu đi bệnh viện vậy.”
Biến thái! Muốn đi bệnh viện cũng phải cho hắn mặc quần áo đã chứ!
Tiễn Diệp tức giận đến mức muốn đem toàn bộ kỹ năng mình học được áp dụng lên người tên này, “Anh buông ra! A –” dạ dày bị vai Cận Sĩ Triển đè lên đến phát đau, muốn mắng người cũng không nói ra khỏi miệng được. Hơn nữa, hắn cũng không quen với việc chửi mắng người khác lắm.
“Đừng nhúc nhích! Ngã xuống sẽ không tốt lắm, nhỡ đâu bị thương còn phải đến nội khoa khám –” Cận Sĩ Triển cười xấu xa, “Cứ như thế mà khám thôi! Ngay cả y phục cũng đã cởi sẵn!”
Khám ở khoa nào cũng không cần cởi sạch đi!
Tiễn Diệp còn đang giãy dụa, Cận Sĩ Triển làm bộ không phát hiện, khiêng người kia đi về phía cửa, Tiễn Diệp cử động càng mạnh, Cận Sĩ Triển đưa tay vỗ vỗ cái mông vểnh của hắn.
“Ba ~!” một tiếng.
“Anh –” vừa tức vừa thẹn!
Cận Sĩ Triển muốn nói cậu xấu hổ cái gì, thứ nên xem cũng đều xem cả rồi, vừa quay đầu, hình ảnh dâm loạn trước mặt làm y ngây ngẩn cả người. Thứ ban nãy bắn vào trong thân thể Tiễn Diệp vẫn còn đó, qua một phen “vận động kịch liệt” lại từ nơi kia chậm rãi chảy ra, thấm ướt khe đùi.
Cảnh tượng kích thích, ít nhất cũng kích thích đến Cận Sĩ Triển. Tiễn Diệp không biết động đậy thế nào, một chân cọ cọ chỗ thắt lưng Cận Sĩ Triển, vài phen chạm phải cái địa phương kia, mỗi lần như thế lại cảm thấy có sự biến đổi, thẳng đến khi Tiễn Diệp hiểu được đã xảy ra chuyện gì, thì mặt cũng đỏ mà dạ dày cũng đau đến mức nhanh chóng chết lặng.
Cắn răng nhịn xuống, biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn không đau dạ dày chết thì cũng bị làm cho tức chết. Có chút ảo não mà đấm đấm vào lưng Cận Sĩ Triển, Tiễn Diệp nói: “Buông tôi xuống! Thuốc để ở trong ngăn kéo phía dưới giá sách!”
Một đấm này, cũng đem Cận Sĩ Triển đấm “tỉnh” lại. Nhìn thấy Tiễn Diệp thỏa hiệp, cười cười trong lòng, trước khi buông Tiễn Diệp xuống lại xấu xa đưa tay sờ soạng cái chỗ kia một cái, sau đó cũng không thèm nhìn phản ứng của Tiễn Diệp, xoay người đi lấy thuốc.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nhìn bóng lưng cao ngất ngồi chồm hổm trên mặt đất, Tiễn Diệp vừa thở hổn hển vừa lắc lắc cổ tay, trong lòng thầm tính toán với thực lực của hắn hiện tại thì xác xuất thành công giết chết được Cận Sĩ Triển là bao nhiêu.
Hôm nay, Tiễn Diệp đã biết rằng có việc so với bị đau dạ dày còn đáng ghét hơn.
Buổi tối hôm đó, trong bản tin thời sự của thành phố, phóng sự về Cận Sĩ Triển là cái có thời gian phát sóng lâu nhất. Đèn flash chớp lên loang loáng cùng bộ dáng tươi cười cùa Cận Sĩ Triển suýt nữa khiến cho người ta tưởng rằng đây là “bản tin giải trí”. (Ý nói bạn Cận đẹp zai như minh tinh XD~)
Sau đó xuất hiện một người đàn ông bên cạnh Cận Sĩ Triển, trong mắt một số người, người này còn có giá trị hơn Cận Sĩ Triển.
Kinh ngạc cùng mờ mịt rất nhanh biến mất, sau đó vẫn là dáng vẻ trầm ổn giống như trong trí nhớ. Duy nhất có một điều bất đồng chính là, không còn nụ cười “xấu xa” của dĩ vãng. Thời gian, có thể làm phai mờ sự sắc sảo của một người sao —
Lần thứ hai hình ảnh Cận Sĩ Triển hiện lên, một chiếc di động bị ném thẳng về phía tivi. Điện thoại vỡ nát, TV vẫn không suy chuyển gì, trên màn hình đã chuyển sang tin tức khác, phỏng vấn một vị lãnh đạo ngoại quốc sang thăm hữu nghị —
“Quỷ tha ma bắt Cận Sĩ Triển –”
“Tiễn Diệp –” không nhớ được đây là lần thứ mấy gọi cái tên này, Cố Kinh Duy nhìn ra ngoài cửa sổ. Một đêm trăng hiếm hoi, ánh trăng lại ngoài ý muốn làm cho người ta liên tưởng đến người đàn ông kia. Y cũng xem bản tin đó và cho ra một cái kết luận: bản thân so với người trên TV còn đẹp mắt hơn. (Ý là anh Cố anh ấy tự sướng là mình đẹp zai hơn anh Cận ấy ạ :”>)
Đặc biệt tức giận.
Cảm thấy ý nghĩ của chính mình có điểm biến thái, Cố Kinh Duy cười một tiếng, vết thương trên người đã bình phục tốt lắm rồi, kế tiếp — y tính toán trong lòng, đây là thói quen của người này, dù làm chuyện gì trước tiên cũng phải tính toán xem có đáng giá hay không. (Toàn các anh zai đáng sợ ah~ )
Không phải người đàn ông nào cũng có thể ra tay với người cùng giới được —
Đáng tiếc, anh đã gặp phải một người rồi.
—–
Hết