Chiếc Còi Trắng

Chương 77


Đọc truyện Chiếc Còi Trắng – Chương 77


Tháng 6 năm 2019
Ngày dự sinh là 10 tháng 6.

Mồng 1 tháng 6, Lý Mạn đang nướng bánh quy ở nhà với Từ Kiều, Từ Kiều đột nhiên khóc và chỉ vào chân của Lý Mạn nói không nên lời.
Vỡ nước ối.
Từ Kiều gọi 120, luống cuống tay chân đưa người vào bệnh viện, sinh trước ngày dự định.
Khi Từ Kiều gọi cho Bùi Nghiệp Khôn, anh đang đào đất lấp hố, doạ đến mức anh quăng xẻng chạy tới chiếc xe ba bánh lao nhanh về phía nhà ga, bỏ mặc nhóm người Lục Bắc phía sau.
Từ Kiều nói với Lý Mạn: “Nếu đau thì cô cứ nói, thực sự không chịu được thì cắn tay bác sĩ, làm thế nào thoải mái là được!”
Lý Mạn dở khóc dở cười, ngoại trừ bụng hơi đau ra thì không còn cảm giác gì khác.
Thời điểm Bùi Nghiệp Khôn chạy đến thì thấy Từ Kiều đang loanh quanh bên ngoài phòng phẫu thuật, niệm chú A Di Đà Phật phù hộ cho con con.
Ống quần anh toàn là bùn, dây bẩn cả hành lang bệnh viện, công nhân vệ sinh vừa lau xong thấy anh làm bẩn sàn nhà liền dùng đôi mắt dò xét anh.
“Vào được bao lâu rồi, sao còn chưa ra?”
“Anh nghĩ đang mua thức ăn à, anh biết phụ nữ sinh con vất vả thế nào không?”
Bùi Nghiệp Khôn sững sờ.

“Cô từng sinh rồi à?”
Từ Kiều: “Tôi đã xem rất nhiều video về việc sinh nở với Lý Mạn.

Một đứa trẻ từ dưới chui ra sẽ phải lớn lớn từng này.

Anh có nghĩ nó có đau không?”
Bùi Nghiệp Khôn lập tức im lặng chỉ biết gật đầu hiểu ý.
Đứng chờ không bao lâu, y tá ôm một đứa bé khóc oa oa ra, Bùi Nghiệp Khôn hoảng hốt không biết phải nhận đứa bé thế nào, anh buột miệng nói: “Nhỏ mà sao nóng như bình nước thế này?”
Từ Kiều cười ha ha.

“Anh không muốn bế thì tôi bế.”
Bùi Nghiệp Khôn trừng mắt, cận thận ôm đứa bé, vén tấm vải bọc ra.

“Tôi nói là con trai! Quả nhiên là con trai!”
Thằng nhóc con vùng vẫy, tiếng khóc vang vọng chân trời.
Tim Bùi Nghiệp Khôn đập thình thịch, cười ngây ngốc như người điên, nói với y tá: “Đây là con trai tôi, là con trai tôi, khóc như thế này sau này chắc chắn rất thông minh.”
Lý Mạn được đẩy ra, môi trắng bệch, đầu đầy mồ hôi nhưng lại nở nụ cười nhàn nhạt, Bùi Nghiệp Khôn chỉ con trai, “Con trai của anh, đẹp trai không?”
Lý Mạn lần đầu tiên nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh, nói thẳng: “Không đẹp trai.”
Thằng nhỏ khóc lớn hơn.
“Em chẳng phải mẹ ruột, cẩn thận con trai ghét đấy.” Bùi Nghiệp Khôn trao lại con trai cho y tá, theo Lý Mạn về phòng bệnh.
“Vất vả rồi.” Anh hôn trán cô.

“Cảm ơn em đã cho anh một gia đình trọn vẹn.”
Vành mắt Lý Mạn đỏ lên, anh còn nói: “Sau này anh vẫn sẽ yêu em, sẽ không chia cho thằng nhóc kia, em cũng không được lấy tình yêu dành cho anh chia cho nó.”
Nước mắt Lý Mạn sắp trào ra liền bị nuốt lại.
Bố mà so đo với con cái, có lẽ anh là người đầu tiên trong lịch sử.
Tháng 1 năm 2020 vào đêm trước Tết Nguyên Đán.
Vào đêm trước lễ hội mùa xuân, Bùi Nghiệp Khôn và Lý Mạn tổ chức yến tiệc trong một khách sạn ở Giang Châu, quy mô không lớn, không sang trọng nhưng đủ hạnh phúc.
Ông cụ muốn ôm cháu nhưng lại không dám ôm, chỉ nhìn bố mẹ chúng chơi với đứa bé, một ông cụ ngồi cùng bàn hỏi, Bùi Giang chỉ nói: “Người tôi bẩn, con nít sạch sẽ, già rồi đừng để dây vào nó.”
Lý Kiến Trung đến tương đối muộn, đã mấy chục năm không gặp Bùi Giang, hai người uống vào chút rượu là có chuyện để nói.
Lý Mạn gửi thiệp mời cho ông nhưng vẫn không nói chuyện với ông, Lý Kiến Trung trong hôn lễ bật khóc vì vui mừng, Bùi Giang vỗ vai ông.
Người trên sân khấu mới cử hành nghi thức, Từ Kiều và Hàn Phó Minh ngồi phía dưới giúp trông con, Từ Kiều hôn đứa bé vài cái, Hàn Phó Minh ngồi bên cạnh vừa uống rượu vừa giải sầu, đến lúc không nhìn nổi nữa mới nhỏ tiếng nhắc nhở: “Bình thường không thấy em chủ động hôn anh như thế.”
Từ Kiều đá anh một cái.
“Mời cô dâu chú rể.” Người chủ trì nói.
Bùi Nghiệp Khôn mặc một bộ tây trang đen với cổ áo sơ mi trắng chỉnh tề, thân hình tuấn tú, anh từ từ vén tấm màn che của Lý Mạn lên, Lý Mạn nhìn anh cười nhẹ.
Cô nghĩ anh chỉ trao một nụ hôn chớp nhoáng, nhưng cô không ngờ anh ôm eo cô và cúi đầu trao một nụ hôn lưỡi kéo dài.

Một nhóm người ồn ào, anh em của Bùi Nghiệp Khôn hét lên: “Lão Khôn, cầm thú!”
Anh nói với âm lượng mà chỉ hai người họ mới nghe được: “Áo cưới đẹp quá, anh không thể nhịn được nữa.”
Phía dưới hét lên: “Cầm thú! Cầm thú! Cầm thú!”
Cậu chàng nhỏ nhắn chớp đôi mắt to đen láy nhìn những người trên sân khấu cười khúc khích.
Sau đám cưới, trong phòng tân hôn của khách sạn, cậu chàng nhỏ bé nằm bò lổm ngổm trên chiếc giường lớn rải đầy hoa hồng, vò nát.
Lý Mạn không có thời gian để thay y phục, liền thay tã cho cu cậu rồi cho nó bú.
Cô mặc một chiếc sườn xám màu đỏ vào ban đêm, cô có thể cho con bú bằng cách cởi hai cúc áo.
Bùi Nghiệp Khôn đã thèm cả ngày rồi, còn phải đợi thằng nhóc thưởng thức trước, ngứa ngáy tim gan, cứ nuốt nước bọt vào trong.
Lý Mạn quay lưng cho con bú.
“Còn không cho xem?”
“Có gì đáng xem.”
“Vợ anh cho con anh bú mà anh không thể xem?”
Người ta đều nói làm bố sẽ trưởng thành hơn, nhưng sao anh lại có vẻ thụt lùi, càng ngày càng ngây thơ.
Nhưng thực ra không trách được anh, mang thai mười tháng, anh không chạm vào cô, mấy dù mấy tháng giữa thai kỳ có thể, nhưng anh không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhất quyết chịu đựng, sinh xong sau khoảng một tháng là có thể, nhưng anh vì đề phòng lại kéo dài thêm ba tháng, sau đó nửa tháng mới làm một lần, anh nói cô vẫn chưa lành lặn hẳn.
Sau khi Lý Mạn dỗ con xong, quay lại liền thấy anh đã cởi cúc áo sơ mi, lộ ra một mảng cơ bắp, khuôn mặt tuấn tú nhuốm màu rượu khiến anh càng thêm quyến rũ.
Anh kéo cà vạt, “Bà Lý, lại đây, tối nay anh trai dạy em làm… tình.”
Người này có xu hướng phát điên khi say rượu, giống như lúc trước.
Một nửa trong khoảng thời gian đó bị gián đoạn bởi tiếng khóc đột ngột của con trai anh.
“Tiểu tổ tông ngươi!”
Mùa hè năm 2022
Bùi Trí Húc đã tập đi.
Lúc ấy Bùi Nghiệp Khôn đang ngồi ở trên ghế sa lon vừa xem ti vi vừa lột đậu tương, Lý Mạn làm bánh trong phòng bếp, tiểu gia hỏa đang ngồi trên thảm trong phòng ngủ chơi, đột nhiên lúc lắc ung dung đi tới.
Bùi Nghiệp Khôn khi đó đã rất sốc, cảnh tượng này có thể so sánh với khi anh ấy gọi điện cho bố mình vào năm ngoái.
Thằng bé vừa đi vừa kêu lên: “Cô… cô Lý.”
“Con trai, nào, lại đây.”
Bùi Nghiệp Khôn dẫn cậu nhóc vào bếp, trong khi cái thìa của Lý Mạn vẫn còn trên tay cô, giống như Bùi Nghiệp Khôn đã phản ứng.
Cậu bé bước đi kiêu hãnh hơn, bầm bập vài bước rồi ngã xuống sàn, khóc oà lên, Bùi Nghiệp Khôn lại cười vui vẻ, ôm lấy con trai, trên trán dính một miếng rau.
Nhiều năm sau nhắc lại chuyện này, Bùi Nghiệp Khôn nói với Bùi Trí Húc: “Cú ngã của con lúc đó buồn cười lắm, bây giờ bố vẫn buồn cười khi nhớ lại.”
Thằng nhóc con thế là thực sự không để ý đến anh mấy ngày sau đó, nhưng Lý Mạn biết anh cười không phải vì cái dáng bị vấp ngã của con.
Nhưng cô không quan tâm đến ân oán giữa hai cha con, sau đó, Bùi Nghiệp Khôn đã mua cho con trai một món đồ chơi vài trăm tệ để tạ lỗi với nó, mong được tổ tông tha thứ.
Năm 2026.
Bùi Trí Húc vào năm nhất tiểu học, lần đầu thi được một trăm điểm, cả lớp chỉ có duy nhất một điểm tròn, phụ huynh đi họp cho con phần lớn đều là phụ nữ, Bùi Nghiệp Khôn lẫn vào trong đó rất dễ nhìn ra, dáng vẻ đẹp trai khiến chủ nhiệm lớp vô thức nhìn vài lần, thời gian hoạt động tự do, một nhóm các cô gái nhỏ vây quanh gọi chú Bùi chú Bùi.
Trên đường về, Bùi Nghiệp Khôn nói: “Vừa trong đám nhóc đó có bạn gái của con không?”
Bùi Trí Húc ngồi bên ghế lái phụ im lặng đọc sách, thản nhiên nói: “Bố, bố có thể sống bình thường một chút được không?”
Bùi Nghiệp Khôn đập nhẹ đầu thằng bé.

“Cánh cứng rồi à, có muốn mua bách khoa khủng long nữa không?”
Bùi Trí Húc liền ngoan ngoãn nói một tiếng muốn.
“Con giống hệt mẹ con, ngoài mặt thì lạnh trong lòng thì ấm.”
“Mẹ con cũng có mặt lạnh ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
Sau khi về nhà Bùi Trí Húc hỏi Lý Mạn chuyện này, ban đêm Bùi Trí Húc vừa định gõ cửa phòng của họ thì thấy bố quỳ xuống đất xin tha thứ.
“Anh sai rồi, anh sai rồi, anh sai rồi!”
Bùi Trí Húc làm văn xong thì thêm một đoạn: Bố của em là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, nhưng cũng là cẩu hùng quỳ mặt đất xin tha thứ.
Năm 2028.
Vào ngày kỷ niệm mười năm ngày cưới, ngày lễ tình nhân lãng mạn, Bùi Trí Húc đã quen với việc hai người họ biến mất không có lý do vào ngày này, nhưng họ sẽ trở về trước mười hai giờ.
Bùi Nghiệp Khôn bao một gian phòng cao cấp, Lý Mạn ăn xong thì gọi một phần bò bít tết mang về.
Khi về Bùi Trí Húc đã ngủ, Lý Mạn bỏ phần bò bít tết vào tủ lạnh.
Mười năm qua quà gì có thể tặng anh đều tặng hết rồi, Bùi Nghiệp Khôn không nghĩ ra mình có thể tặng gì cho cô nữa, thế là đêm nay anh đặt cửa hàng kim khẩu làm cho cô một món đồ, là một mặt dây chuyền hình chiếc còi bằng vàng, nhưng Lý Mạn lại không mang, chỉ cất trong hộp.
Mức sống ngày càng nâng cao, không thiếu thứ gì, khoản nợ đã trả gần hết, họ có dư một khoản tiền lớn.
Bùi Nghiệp Khôn gối tay lên sau đầu và nói: “Tết Nguyên Đán gia đình chúng ta ra ngoài du lịch, làm một chuyến bảy ngày bảy đêm, ngày mai hỏi xem con trai muốn đi đâu.”

Lý Mạn cảm thấy đã đến lúc nên cho đứa trẻ ra ngoài ngắm thế giới bên ngoài, cô đồng ý.
“Không muốn mang thử món kia à?”
Lý Mạn chăm sóc da xong nằm lên giường nói: “Cất ở đó, sau này trao lại cho con trai.”
“…”
Lý Mạn biết anh bỏ nhiều tâm tư.

“Không phải là em không thích, chỉ là dây chuyền có nhiều, mang không hết, huống hồ, em còn có một cái còi tốt hơn.”
Cô mở ngăn kéo lấy một cái còi màu trắng cũ kỹ ra, sau đó cẩn thận cất đi.
Bùi Nghiệp Khôn trêu chọc.

“Ôi, anh đẹp trai nào tặng cho đấy, trân quý đến như thế?”
Lý Mạn nhớ lại cậu bé gầy gò khi đó, có đôi mắt trẻ con sáng ngời, thật quyến rũ.
Nụ hôn của Bùi Nghiệp Khôn rơi ập xuống.
Chàng thiếu niên trở thành người đàn ông của cô.
Năm 2037.
Bùi Trí Húc thi đại học, đúng lúc trúng hai ngày mưa lớn.
Cổng trường chật cứng phụ huynh cầm ô đứng đợi, trong đó có Bùi Nghiệp Khôn và Lý Mạn.
Những hạt mưa vỗ vào những tán lá rộng của cây phượng, rơi trên ô, và cuối cùng văng tung tóe trên mặt đất.
Bùi Nghiệp Khôn ôm chặt Lý Mạn không để cô bị ướt.
“Em nói có khi làm con trai mình làm không được không?” Bùi Nghiệp Khôn không khỏi lo lắng.
“Không phải anh nói con trai anh thông minh nhất thế giới sao?”
“Đúng thế, con trai anh phải vào Thanh Hoa và Bắc Đại.”
Quả thật, Bùi Trí Húc đậu vào Thanh Hoa, nhưng anh không nhận thư nhập học, Bùi Nghiệp Khôn và Lý Mạn biết thời điểm này anh đã tự làm chủ được cuộc đời mình, hai người tôn trọng anh, cũng đặt niềm tin nơi anh, họ nói với anh, lựa chọn của mình thì không được hối hận.
Buổi tối Bùi Nghiệp Khôn ôm Lý Mạn đá chăn lung tung.

“Em nói nó có bị ngốc không, đậu rồi mà còn không muốn đi học?”
Lý Mạn cười.

Con người này trước mặt con trai thì tỏ ra hào phóng, bây giờ lại lải nhải như ông cụ.
Mưa bão không ngừng, Lý Mạn ngẩng đầu nhìn anh, mới nhận ra bên tai mang tai anh đã có vài sợi tóc bạc trắng.
Ngay cả khi đã là phó giám đốc, hàng ngày anh đều làm công việc của người lao động bình thường, trừ tiền lương ra thì trách nhiệm vẫn như trước, công việc này luôn quá mệt mỏi, mấy năm trước đám người Lục Bắc lần lượt rời đi, chỉ có vài người còn ở lại.
Lý Mạn nhớ tới cảnh cô đợi anh bên ngoài địa điểm thi tuyển sinh đại học hơn mười năm trước, hôm đó trời rất nóng khiến cô không có cảm giác thèm ăn, thật ra thì lúc đó sinh mệnh nhỏ bé của cô đã bắt đầu hình thành rồi.
Lý Mạn yên lặng dựa vào trong vòng tay của anh, cơn mưa nặng hạt mang theo sự trong lành của đầu mùa hè, và thế giới tươi mới.
Có lẽ là già thật rồi, anh có tóc bạc, còn cô bắt đầu nhớ lại những chuyện cũ.
Năm 2047, mùa đông.
Bùi Trí Húc hoàn thành ca làm đêm vội vã rời khỏi công ty chạy về nhà sớm để ăn tết, đi nửa đường thì nhận được điện thoại của mẹ.
Đầu bên kia nói: “Tiểu Thanh có đến không?”
“Đang ngồi bên cạnh con.” Bùi Trí Húc nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh ghế lái.
Trong điện thoại truyền đến một tiếng ‘được’ nhàn nhạt.
Cúp điện thoại, Bùi Trí Húc nói: “Điện thoại của mẹ anh, hỏi anh em có đến không.”
Hạ Thanh nói: “Năm nay dì vẫn phải về Giang Châu?”
Hạ Thanh đã yêu anh sáu năm, năm trước mới bắt đầu đến thăm nhà, mẹ của Bùi Trí Húc là người rất hiền hậu, mặc dù đã năm mươi tuổi nhưng da dẻ vẫn được chăm sóc rất đẹp, có lẽ bởi vì là giáo sư nên toàn thân luôn toát ra một kiểu khí chất đứng đắn và trang nhã hơn người.

Điểm duy nhất kỳ quái ở mẹ anh là bà không ăn tết ở Đồng Thành, đây đã là lần thứ ba rồi, Bùi Trí Húc đưa cô về nhà ăn cơm vào đêm giao thừa đều là trước thời hạn khoảng một tuần lễ.
Bùi Trí Húc cau mày, dường như có chút điều bối rối, nói: “Bà ấy thấy vui là được rồi, bố anh chiều hư bà ấy.”
Bên ngoài chẳng biết tuyết rơi từ lúc nào, bông tuyết trắng xóa bay lả tả.
Lý Mạn cúp máy, tìm cái gì đó trong bếp, Bùi Nghiệp Khôn đeo kính vào, hỏi: “Em đang tìm cái gì?”
“Mấy cái cốc em vừa rửa đặt ở đâu rồi?”

“Lúc gọi điện em đặt nó trên bàn.”
Lý Mạn như bừng tỉnh ngộ, đi sang lấy bốn cái tách cà phê trên bàn quay lại bếp rửa một lần nữa.
Bùi Nghiệp Khôn đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô, ánh mắt dưới cặp kính càng lúc càng sâu, nói: “Anh đã thu dọn hết hành lý.

Ngày mai chúng ta trở về Giang Châu.”
“Vâng.”
Theo năm tháng thì vóc dáng của cô không thay đổi nhiều, cô vẫn rất gầy, càng về sau càng gầy đi rõ rệt, mái tóc đen xõa một bên trông rất dịu dàng và đoan trang.
Người ta nói phụ nữ già đi rất nhanh, nhưng Lý Mạn thì không, cô đẹp như xưa, ngược lại chính là anh, tóc bạc trắng nhanh, mỗi năm phải nhuộm một lần mới giữ được danh hiệu chú đẹp trai.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Hôm nay Hạ Thanh đến thì hỏi khi nào cưới.

Cả hai đều 28 tuổi rồi mà vẫn chưa muốn giải quyết chuyện này.

Thằng nhóc có khả năng đợi người ta nhưng con gái người ta không đợi được.”
Lý Mạn đang nấu canh, nếm thử một miếng.

“Là do anh muốn bế cháu.”
“Trong nhà quạnh quẽ, hai đứa nó sinh con anh còn trông hộ.”
Anh nghỉ hưu ở tuổi năm mươi lăm, thể lực không theo kịp, Lý Mạn không muốn để anh đứng trong gió tuyết, anh lại mắc bệnh khớp, Bùi Nghiệp Khôn thật sự không biết phải làm gì sau ba năm ở nhà.

Hy vọng có một đứa trẻ nhỏ đến chơi với anh.
Xem ti vi được một lúc, giọng nói của Lý Mạn lại từ trong bếp truyền ra, “Sao không tìm được gói súp nêm lần trước anh mua?”
Bùi Nghiệp Khôn đi vào bếp và mở ngăn kéo thứ hai, “Ở đây.”
“Hình như gần đây trí nhớ của em không được tốt.”
“Suy nghĩ cái gì, đầu óc em đúng là đần, anh xuống dưới mua một túi óc chó cho em.”
Lý Mạn tưởng anh nói đùa, nhưng không ngờ anh đã mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
“Nhớ mua một bình nước về đấy.”
“Biết rồi.”
Bùi Nghiệp Khôn đóng cửa lại, run rẩy châm điếu thuốc, anh hít sâu một hơi, sắc mặt nặng nề.
Anh vào siêu thị dưới lầu mua một túi quả óc chó đã bóc vỏ, còn cả đồ uống cô dặn dò, vừa đi về vừa hút thuốc.
Sau khi sinh con và cai thuốc lá, cơn nghiện thuốc lá của anh biến mất, ngày thường anh hút nhiều nhất một hai điếu để đỡ buồn chán, nhưng hai năm trở lại đây chứng nghiện thuốc lá ngày càng nặng.
Bùi Trí Húc bấm còi vài lần.

“Bố, bố mua đồ à?”
Bùi Nghiệp Khôn quay đầu nhìn lại, không nói chuyện, chỉ phất tay ra hiệu cho họ lái xe đi, không cần quan tâm đến anh.
“Bác ấy sao thế, em thấy như có tâm sự.” Hạ Thanh nói.
Bùi Trí Húc nhìn vào gương hai lần nữa, “Anh không biết.”
Bữa tối này diễn ra đầy vui vẻ, ngoại trừ câu nói của Bùi Trí Húc là sẽ kết hôn vào năm sau.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Lúc bố hai mươi chín tuổi cũng kết hôn.”
“Năm nay công ty sẽ chuẩn bị lên sàn nên thực sự không có thời gian và sức lực.”
“Cái thằng ranh con này!”
Hạ Thanh hoà giải: “Bác, Trí Húc thực sự có nhiều việc, sang năm sẽ đến nhanh thôi.”
“Nhanh cái gì mà nhanh, năm nay mới bắt đầu.”
Buổi tối lúc ngủ Hạ Thanh nói: “Chỉ thêm một năm sao bác nôn nóng thế?”
“Khiến em không vui à?”
“Không phải thế, em rất thích bác và dì, đối xử với em rất tốt, không làm khó dễ gì em như trong phim truyền hình.”
Đó là sự thật, khi lần đầu tiên đưa Hạ Thanh về, Lý Mạn muốn cùng cô làm bánh, Bùi Nghiệp Khôn muốn đánh cờ với cô, anh đứng một bên như người trong suốt.
Họ nói rằng sau này muốn có một đứa con gái, nhưng sợ con vẫn là con trai, không đủ tiền mua nhà thứ hai nên không sinh con.
Bố anh nghĩ ra lý do này, rõ ràng là ông ấy không muốn mẹ anh đau lần thứ hai.
Sáng hôm sau cả hai thức dậy sớm lên đường ra sân bay, ngoài trời vẫn còn tuyết rơi, hai đứa trẻ vẫn đang ngủ, Lý Mạn muốn để lại lời nhắn nhưng tìm bút rất lâu.
Từ Đồng Thành về Giang Châu, ngồi máy bay hơn một tiếng.
Lý Mạn thường đón năm mới rất tùy tiện, ba năm trước cô nói muốn về Giang Châu, anh sẵn sàng đi cùng cô bất cứ nơi đâu cô muốn, không cần hỏi lý do, anh lại ở bên cô như thế này.
Tuyết ở Giang Châu nhỏ hơn nhiều so với ở Đồng Thành, mặt đất phủ một lớp mỏng, có thể biến thành nước khi bước lên.
Nhiều gia đình ở thị trấn đã dọn sạch nhà cửa, để lại một số người già ở lại trên mảnh đất này, nhà Lý Mạn thì trống không, nhà Bùi Nghiệp Khôn cũng không có ai, đều không còn một ai.
Bùi Giang đã ra đi cách đây sáu năm vì mắc bệnh ung thư gan.
Mọi người dường như phát bệnh khi đến một độ tuổi nhất định, từ đó thân tàn ma dại, từ đó chậm rãi đặt chân lên con đường Hoàng Tuyền.
Lý Mạn rửa sạch xoong nồi, Bùi Nghiệp Khôn nằm trên ghế sưởi ấm và thư giãn, xung quanh là những bà lão tám mươi chín mươi tuổi, không ai đến xông cửa, nhà cửa rơi vào tĩnh lặng.
Lý Mạn nói: “Anh lên trấn mua ít thức ăn với gạo đi.”
Bùi Nghiệp Khôn chống lưng đứng dậy, “Anh còn có thể đi chiếc xe đạp điện hỏng hóc trong đó không?”
“Sạc thêm là được.”

Lý Mạn lên lầu rũ chăn màn, vừa trải xong cô sửng sốt, vội vàng xuống lầu, xem xét, bát đũa đã rửa rồi, lập tức quay người lên lầu dọn chăn màn tiếp.
Mọi hành động của cô Bùi Nghiệp Khôn đều thu hết vào mắt, anh bất giác châm thuốc, nạp điện cho chiếc xe.
Bữa tối của hai người rất đơn giản nhưng đủ làm ấm bụng, bữa tối do Bùi Nghiệp Khôn nấu, tài nấu nướng của Lý Mạn vẫn kém anh.
Lúc đầu muốn học theo người ta ngắm tuyết ngắm trăng, kết quả ban đêm tuyết ngừng rơi, mặt trăng cũng không có, chỉ có màn đêm lạnh lẽo.
Lý Mạn châm hai bình nước nóng, cùng anh nằm xem những bộ phim truyền hình gia đình trên giường, ngọn đèn nhỏ bên cạnh giường thắp lên ánh sáng ấm áp.
Sáng hôm sau, Bùi Nghiệp Khôn đánh thức Lý Mạn từ rất sớm, “Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, em có muốn xem không?”
Hóa ra là tuyết rơi dày đặc đột ngột bắt đầu vào giữa đêm.
Lý Mạn nhớ tới đêm giao thừa năm đó, anh làm người tuyết cho cô và bị một đám trẻ con đẩy xuống tuyết.
Bùi Nghiệp Khôn và cô đang ngồi trên xích đu, tuyết có dày đến đâu cũng không thể rơi dưới mái hiên, thỉnh thoảng có vài mảnh rơi xuống chân.
Anh ôm cô vào lòng, cô đang cầm một tách trà nóng, khói cuộn trôi, dưới tuyết lặng lẽ và chậm rãi, thế giới phủ một lớp tuyết trắng, những cành cây chết khô không chịu nổi sức nặng của tuyết, rung rinh, va chạm rồi rơi xuống một vùng đất rộng lớn, yên tĩnh và đẹp đẽ.
Lý Mạn dựa vào vai hắn, dù đã già nhưng vòng tay vẫn ấm áp, bờ vai vẫn rộng, Lý Mạn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Cảm giác thật tuyệt khi được ở nhà.” Cô nói.
Trong cơn mê tưởng chừng như mọi thứ đều có thể lùi về quá khứ, dẫu có xui xẻo nhưng cũng có hạnh phúc.
Bùi Nghiệp Khôn nhìn chằm chằm vào tuyết trắng phía trước, “Tết Nguyên Đán là ở nhà.”
“Ngày mai đi mua vài câu đối.”
“Vâng.”
Lý Mạn buổi sáng cảm thấy có chút buồn ngủ liền nhắm mắt lại.
Sau khi chợp mắt, cô nhẹ nhàng nói: “Em lại nghĩ về quá khứ.”
“Chuyện gì?”
Khoảng bảy tám tuổi, mùa xuân tràn đầy sức sống khắp mọi nơi, hai người ngồi trên phiến đá xanh thổi còi, mùi đất trong gió, nhưng đây là mùi của mùa xuân.
Cô thích đi theo anh, có vẻ như trẻ con thích chơi với những đứa trẻ lớn hơn, và anh là bạn duy nhất của cô.
Hai bím tóc của cô đung đưa, đột nhiên nói: “Anh Nghiệp Khôn, chúng ta làm ám hiệu đi, nếu như em muốn gặp anh, em sẽ dùng cái này làm ám hiệu, anh nghe được thì xuất hiện, được không?”
Bùi Nghiệp Khôn uể oải nâng lên mi mắt, “Cái gì?”
Lý Mạn vừa mở miệng, đột nhiên bật thốt lên: “A…”, suýt chút nữa làm anh sợ phun ra nước.
Một tuần sau, anh lấy trong túi ra một chiếc còi, ném về phía cô, “Muốn gặp anh thì thổi ba lần, anh sẽ ra ngoài gặp em.”
Cô đón lấy món đồ chơi nhỏ lòng đầy vui vẻ, thổi đến mức cả làng đều náo nhiệt lên.
Điều này trở thành một bí mật nhỏ mà chỉ họ biết.
Có lẽ vì tình cảm trong sáng nên cô luôn huýt sáo vô cớ để được gặp anh.
Có thể do anh lớn lên, có thể do anh đã rời cái trấn này, tiếng còi không còn hữu dụng nữa.
Có lẽ vì cô ấy đã yêu anh nên tiếng còi đã trở thành một bí mật trong lòng cô.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Em nhớ rõ như vậy.”
“Mấy ngày qua em luôn nằm mơ thấy.”
“Liên quan đến anh à?”
“Ừm.”
“Tuyệt đối không được quên anh, kiếp sau trên đường xuống hoàng tuyền còn phải nhận ra nhau.” Bùi Nghiệp Khôn đắp chăn lại cho cô.
“Làm sao em quên được anh.” Cô nhẹ nhàng nói.
Những bông tuyết ngày càng lớn hơn, và dường như có thể nghe thấy một tiếng vang giòn giã ngay lúc nó rơi xuống.
Lý Mạn chìm vào giấc ngủ tựa trong vòng tay anh bao giấc mơ.
“Anh Nghiệp Khôn chờ em với, em muốn đi với anh.”
“Anh Nghiệp Khôn, em tin anh.”
“Ở trường học có vui không?”
Chỉ trong một cái ngước mắt, đôi chân mày dày rậm của chàng thiếu niên hằn sâu trong trái tim cô.
Bùi Nghiệp Khôn nheo mắt, quay đầu nhìn chằm chằm hình ảnh Lý Mạn phản chiếu qua ô kính cửa sổ, có đôi mắt đan xen nhưng trong veo sáng ngời, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, mộng mị hẳn là rất đẹp.
Năm đó anh cầu nguyện trước mặt Phật Tổ, cũng không muốn gì nhiều, chỉ hy vọng hai người có thể an yên ổn định cuộc sống.
Bây giờ anh không còn ham muốn gì nữa, ông trời đã cho thứ gì đó thì sẽ lấy lại một thứ gì đó, anh chỉ mong Lý Mạn từ từ rồi quên anh.
Rốt cuộc tai nạn kia vẫn để lại di chứng, cô chỉ hơn năm mươi tuổi, lại mắc bệnh Alzheimer, trí nhớ của cô bắt đầu không còn tốt, đột ngột không biết phải làm gì, nhưng vẫn còn tốt, đây chỉ là tạm thời, còn nhiều thời gian vẫn là điều tốt.
Nhưng sẽ có một ngày cô dần quên đi tất cả những chuyện này, quên đi anh, quên đi cách nhai nuốt.
“Tiểu Mạn.”
Lý Mạn ngủ say không đáp.
Bùi Nghiệp Khôn hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn đau nhức nơi chóp mũi, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em, anh yêu em.”
Một ánh nắng yếu ớt đột nhiên di chuyển từ những đám mây, tuyết trắng trở nên sạch sẽ hơn dưới ánh sáng của nó.
Lý Mạn thở đều đều, tách trà nóng cầm trên tay không ngừng toả hơi nóng, hơi thở ấm áp như đưa người ta trở về đêm hè năm ấy.
Chàng trai dựa vào tường hút thuốc, khi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt của hai người va vào nhau.
Mặt trăng sáng, anh cười rất chắc chắn, như thể anh biết cô sẽ đi ra.
Cô siết chặt chiếc còi trong tay, rất chắc chắn ý định của mình lúc này.
Vầng trăng sáng ở trên và bầu trời là người làm chứng.
Ngoại trừ em, anh không thể thích một ai khác.
~ Hoàn chính văn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.