Đọc truyện Chiếc Bông Tai Định Ước – Chương 17
Sau khi chấm dứt đợt tập quân sự, kỳ học chính thức bắt đầu. Hình thức giảng dạy ở học viện khoa học kỹ thuật Âu Dương không giống các trường khác, đại học này bắt buộc phải thông qua các môn đại cương, hoàn toàn dựa vào tự học, mỗi tháng lại dành 1 ngày cuối tuần để thi khảo, vào các buổi học chính thì chỉ học chuyên ngành. Tô Mộng cảm thấy như vậy cũng tốt, trước đây học “Lý luận quân sự”, “Mark và các lý luận cơ bản”, “Tư tưởng đạo đức kiến thiết và nền tảng pháp luật “, “Lịch sử Trung Hoa cận đại”, “Tư tưởng Mao Trạch Đông và các lý luận”… Các bộ môn lung tung đó, học cũng không có tác dụng gì. Mỗi lần thi cử, lại cuống lên, khiến cho người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, suốt ngày cầm quyển sách, dao đầu hoảng não. Thực sự, học vài thứ kia cuối cùng có ích lợi gì? Cũng chỉ là hình thức. Bình thường thì vẫn tự an ủi mình: vài thứ kia chắc là cũng có lúc dùng, chỉ là hiện tại còn chưa biết là dùng vào đâu thôi. Dù sao tất cả mọi người đều quen thi kiểu đối phó rồi, bình thường thì không học gì, sát ngày thi thì mới “nước đến chân mới nhảy”, trước khi thi cái gì cũng không biết, lúc đi thi thì cũng có biết, sau khi thi xong lại không còn biết gì nữa. Qua hay không qua, là điều mọi người quan tâm! 60 phân vạn tuế, luôn là chủ đề vĩnh hằng ở đại học! Nếu chỉ vì ứng phó thi cử, những khóa học này nên để cho sinh viên tự học, thì hẳn là sinh viên cũng không cần phải nghĩ đến biện pháp trốn học, vừa không cần đến lúc phải tổ chức thi cho toàn bộ khóa, thật là phiền a. Còn về những môn khác, học viên sẽ tự biết cách sắp xếp sao cho đúng, mọi người đều có mơ ước là trở thành nhà thiết kế, tự nhiên phải nguyện ý học tập thật nghiêm túc, bảo họ mất một đống thời gian học những môn lộn xộn như vậy, quả thật là lãng phí. Lãng phí thời gian cũng chính là lãng phí cuộc sống.
Bộ môn thứ nhất do nhà thiết kế lừng danh trên thế giới Lưu Danh giảng, chính vì thế mọi người đều đến lớp rất sớm, mong chờ….
– Tô Mộng, tớ rất kỳ vọng buổi học ngày hôm nay! Lưu Danh gia, nếu có một ngày tớ có thể đạt được một nửa thành tích như ông ấy, thì tớ cũng đã thỏa mãn lắm rồi!
– Lưu Hà! Cậu có chút chí khí được không? Thanh xuất vu lam(1)! Chưa từng nghe qua thanh xuất vu lam sao?
Tô Mộng còn chưa trả lời, Vương Nhất ngồi phía sau cô đã nói vọt lên.
– Cậu cũng không ngẫm lại, có thể đạt tới một nửa thành quả của thầy Lưu cũng đã là rất giỏi rồi!
Lưu Hà có lòng cầu tiến, nhưng mà dễ dàng thỏa mãn, bản thân rất có nhiệt tình và yêu thích nghề thiết kế, nhưng lại thiếu khuyết một chút thiên phú, Lưu Hà hiểu rõ, cho nên việc đứng hàng đầu không phải là chí hướng theo đuổi của cô.
– Không có chí khí.
Vương Nhất có lẽ thật sự là một người có tài, mà người có tài thì vốn luôn có chút kiêu ngạo. Hắn luôn muốn trở thành thiết kế gia hàng đầu! Vì thế đối với Lưu Hà, Vương Nhất rất khinh thường.
– Có làm được thì hãy nói nha, không nên ở đây nói khoác như vậy!
Tô Mộng không quen nhìn Vương Nhất không coi ai ra gì! Mỗi bên một ý nghĩ, mỗi người đều có một chí hướng riêng, đều cần phải được tôn trọng!
– Ôi chao! Tô tiểu thư luôn cao ngạo cũng có lúc chủ động mở miệng vậy, quả là hiếm có! Hiếm có a!
Vương từ ngày đầu gặp thì đã không quen với tác phong của Tô Mộng.
– Tô Mộng, chúng ta đừng để ý tới hắn!
Lưu Hà nhìn Tô Mộng có vẻ tức giận, không muốn cô và Vương Nhất cãi vã, liền vội vàng khuyên Mộng.
Chuông vào giờ vang lên, người được mọi người chờ mong, Lưu Danh, đi vào phòng học, thoáng chốc đã thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người. Đứng trên bục giảng nhìn một lượt các sinh viên.
– Mọi người đã đủ cả, chúng ta bắt đầu học thôi. Môn này của chúng ta ngày hôm nay, chủ yếu là thăm dò xem các trò có cái nhìn như thế nào đối với thiết kế trang phục. Ta tin mỗi trò đều có suy nghĩ khác nhau, có người nào muốn xung phong chia sẻ quan niệm của bản thân với mọi người không?
Vương Nhất là người đứng lên đầu tiên.
– Em cho rằng…..
– Trò cứ ngồi xuống, trong lớp học của ta, không cần phải đứng.
Nói xong liên đi xuống bục giảng, thân thiết ngồi cùng sinh viên.
– Môn học của ta rất tùy ý, mọi người không cần thiết phải ngồi nghiêm chỉnh như vậy, các trò có thể ngồi thành một vòng tròn, cũng có thể tùy ý phát biểu ý kiến. Trò này, có thể nói, tốt nhất trước khi nói đến vấn đề chính, các trò nên giới thiệu tên mình, như vậy ta có thể chiếu theo danh sách lớp, mà tăng thêm sự hiểu biết về từng người.
Vương Nhất bị ngắt lời, rất khó chịu, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói.
– Em là Vương Nhất, em cảm thấy, muốn làm một nhà thiết kế, nhất định phải có ý tưởng, phải có cá tính. Trang phục nói lên cá tính, muốn thiết kế, thì không thể giống người thường.
Lưu Danh nhìn Vương Nhất, không có ý kiến gì.
– Còn ai muốn chia sẻ cùng mọi người nữa không?
Tô Mộng nhìn Vương Nhất.
– Trang phục không nhất định phải cường điệu cá tính, bình dị thân thiện cũng có cái đặc sắc riêng của nó. Em là Tô Mộng, em cảm thấy, trang phục nên hướng về tự nhiên, tự nhiên hết thảy đều là giản dị, từ giữa cái chân thực của tự nhiên, có thể tìm được linh cảm, sau đó có thể thiết kế ra được các trang phục làm cảm động lòng người.
– Bình dị gì đó không có ý nghĩa!
Vương Nhất đứng bật dậy đáp.
Lưu Danh thấy vậy liền nói.
– Chúng ta chỉ là đang trình bày quan điểm của mỗi người, mọi người đều có quan điểm riêng, không giống nhau, từng người hãy giữ lại quan điểm riêng của bản thân, bây giờ không phải thời điểm để tranh luận.
– Em cũng muốn có một chút ý kiến.
Lưu Hà cố lấy dũng khí nói, cô không phải là một người thích thể hiện mình trước đông người (bà con cô bác quần chúng nhân dân) như thế này.
– Em thích nhìn những bản thiết kế do chính mình vẽ ra, biến thành một bộ trang phục, cảm giác lúc đó rất mãn nguyện. Em thích căn cứ vào hình dáng và tính cách của mỗi người, thiết kế cho họ bộ trang phục phù hợp.
…………………….
Mọi người cùng nhau nói ra ý nghĩ của bản thân, giờ tan học đến rất nhanh, rất nhiều người còn đang tiếp tục thảo luận.
– Hết giờ, các trò cứ tiếp tục thảo luận, ta đi trước.
Nói xong, Lưu Danh liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Lưu Danh đi rồi, phòng học lặng im.
“Ông ta cứ như vậy mà đi sao?” “Cái đó, là ông ta lên lớp đó sao? Có dạy được cái gì đâu!”……..
Cùng với những tiếng tranh luận, Tô Mộng kết thúc môn học thứ nhất ở trường đại học.
– Tô Mộng, cậu cảm thấy thầy Lưu như thế nào?
– Thầy ý có vẻ tốt a! Hiền lành, có tư duy, nhìn qua cũng rất có cá tính.
– Nhưng mà, cách lên lớp của ông ý như vậy, có dạy cho chúng ta cái gì đâu?
– Lưu Hà, cậu không nên hoài nghi thầy Lưu. Kỳ thực, thầy muốn biết cách nghĩ của chúng ta ra sao, để tùy theo trình độ mà dạy. Thầy dạy chúng ta môn lý thuyết (lý niệm) về thiết kế trang phục, thực ra, chính là cái nhìn của thầy về thiết kế phục trang. Có thời gian rảnh, cậu nên đi coi trang phục do thầy Lưu thiết kế, có thể hiểu đôi chút về thầy.
– Vương Nhất kia quả thực đáng ghét! Nhưng nếu quả thật, hắn có năng khiếu như vậy, liệu sau này có ai bì kịp hắn?
– Hắn có cái gì đáng để kiêu ngạo chứ? Tuy rằng ta không đủ thông minh, nhưng, chỉ cần ta cố gắng, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta vượt qua hắn!
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, chứng kiến bộ dạng đáng ghét của Vương Nhất kia, Tô Mộng trong lòng đã ngầm thề rằng: nhất định phải vượt qua hắn! Có đối thủ thật tốt, có đấu tranh mới có tiến bộ! Một đối thủ hay, sẽ làm cả hai bên cùng tiến bộ!
– Cậu đừng khoác lác! Cậu a, không có thực lực gì ngoài cái tâm cao ngất!
– Đúng vậy! Chính là cái tâm cao ngất của tớ! Tớ cảm thấy, đôi khi mục đích của mình rất cao, có lúc tớ cảm thấy không cách nào đạt được, thường nếu chỉ có một chút thành tựu, tớ đã thấy thỏa mãn, thật là mâu thuẫn a…. (*)
– Muốn mưu cầu ột chút, cũng không sai a!
– Vậy cậu vì cái gì mà không theo đuổi mục tiêu ột chút chứ?
– Tớ rất thực tế, làm người sống hợp với tình hình khách quan!
– Trước kia, tớ cũng rất thực tế như cậu. Nhưng hiện tại, ý nghĩ của tớ đã thay đổi rất nhiều rồi, tớ nhất định sẽ cố gắng! Sớm muộn gì tớ cũng sẽ vượt qua Vương Nhất!
– Mộng, tớ tin cậu!
————–
(1) Thanh xuất vu lam: ý nói trò giỏi hơn thầy
(*) chả hiểu luôn.