Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Chương:2Quyển 2 -


Đọc truyện Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa – Chương 72Quyển 2 –

Cửa phòng mở ra, Trương Phóng ló đầu ra nhìn, trông thấy Chu Vận và Quách Thế Kiệt đứng bên ngoài liền trừng mắt lườm Quách Thế Kiệt.

“Cậu tuyển kiểu người gì cho công ty vậy hả?”

Quách Thế Kiệt nhìn anh ta với vẻ mặt vô tội. Trương Phóng liếc nhìn Chu Vận, nói: “Được rồi, cô vào đi, gặp sớm xong chuyện sớm.” Cuối cùng anh còn nói với Quách Thế Kiệt, “Cậu cũng vào đây.”

Bốn người trong căn phòng bé nhỏ yên lặng như tờ.

Diện tích căn phòng chừng sáu bảy mét, họ chia ra ngồi hai bên chiếc bàn vuông. Bên phía đại diện cho công ty Phi Dương là Trương Phóng và Quách Thế Kiệt với thân hình gầy gò, tư thế ngồi uể oải. Nhìn lại Lý Tuân và Chu Vận, Chu Vận ăn mặc nghiêm túc, tư thế ngồi ngay ngắn; còn Lý Tuân ngồi khoanh tay tựa vào ghế, vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào. Xem xét khách quan, dường như bên Trương Phóng và Quách Thế Kiệt mới giống là người đi xin việc.

Không khí trong phòng biến hóa kỳ lạ, trán Quách Thế Kiệt lại bắt đầu rỉ mồ hôi. Trương Phóng cảm thấy khí thế của mình hơi bị áp đảo, anh ta không cam lòng yếu thế, khóe môi nhếch lên, ra vẻ lạnh lùng.

“Ngồi thừ ra đấy làm gì, không biết đưa sơ yếu lý lịch lên à?” Trương Phóng cau mày, nói với Chu Vận bằng giọng điệu khó chịu, “Hay là cô cũng như anh ta, ngay cả sơ yếu lý lịch đàng hoàng cũng không có.” Nói xong còn oán trách Quách Thế Kiệt bên cạnh, “Cậu xem mấy người đến xin việc hôm nay như thế nào đi, không phù hợp với yêu cầu cơ bản của chúng ta chút nào, cần chuyên nghiệp không có chuyên nghiệp, cần…”

Anh ta nói được một nửa thì trên bàn đã xuất hiện một túi giấy.

“Xin lỗi, đây là sơ yếu lý lịch của tôi.” Chu Vận nói.

Trương Phóng khẽ hắng giọng, cầm lấy sơ yếu lý lịch lên thẩm duyệt như ông lớn.

Trong phòng lại khôi phục không khí yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật giấy sột soạt. Không lâu sau, Trương Phóng thở hắt một hơi, khi mọi người cho rằng anh định phát biểu gì đó thì anh bỗng giơ cao xấp sơ yếu lý lịch, quay người đập Quách Thế Kiệt.

Quách Thế Kiệt ngu ngơ: “Sao, sao vậy…” Anh ta ôm đầu hoảng sợ.

Trương Phóng nheo mắt hỏi Quách Thế Kiệt: “Cậu tuyển người kiểu gì thế hả?”

“Hả?”

“Không phải tù tội thì là lừa đảo, cậu còn muốn làm việc nữa không thế?”

Quách Thế Kiệt hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Chu Vận ngồi bên cạnh liếc mắt, cất lời trước: “Lừa đảo? Xin anh ăn nói thận trọng một chút đi.”

Trương Phóng nhìn cô chăm chú, khóe miệng mang nét cười như nhìn thấu tất cả. Anh cầm sơ yếu lý lịch: “Cô có giả bộ thì cũng nên làm cho giống một chút, người có bằng cấp cỡ này mà đến công ty tôi xin việc à. Có phải cô xem tất cả chúng tôi đều là kẻ ngốc không?”

Quách Thế Kiệt ló đầu muốn xem thử rốt cuộc là sơ yếu lý lịch thế nào, kết quả lại bị Trương Phóng gõ đầu. Trương Phóng khẽ giọng rít qua kẽ răng: “Cậu có tiền đồ một chút được không?”

Trương Phóng quay đầu lại, phát hiện Chu Vận đang nhìn mình.


“Anh không có lòng tin với công ty mình à?” Chu Vận hỏi.

Trương Phóng ho khẽ: “Chúng tôi đang bàn luận thôi.”

Chu Vận: “Bàn luận về chuyện anh hoàn toàn không thấy công ty mình tốt á. Nếu ngay cả lúc phỏng vấn người mới, anh lại có cái dáng vẻ như ngày mai công ty sẽ đóng cửa vậy thì còn tuyển người làm gì.”

Quách Thế Kiệt nghe thấy thế, trong lòng hết sức tán thành.

“Dù thực lực công ty có kém cỏi thật nhưng anh cũng phải có lòng tin chứ.” Chu Vận nói tiếp, “Có lòng tin mới có thể mang đến thời vận, như vậy anh mới có cơ hội bốc được quân bài tốt cho mình. Còn nữa, anh là giám đốc nhân sự của công ty à?”

Trương Phóng: “À, đúng vậy.”

Chu Vận: “Tôi hỏi ngoài lề một chút, anh cảm thấy điều gì là quan trọng nhất trong công việc nhân sự?”

Trương Phóng bị Chu Vận hỏi mà ngỡ ngàng, thành thật đáp lời: “Không biết.”

“Là khả năng nhìn nhận người khác.” Chu Vận nghiêng người về phía trước, hai tay khoanh lại đặt lên bàn, nhìn xoáy vào mắt Trương Phóng, “Nếu không, dù lấy được lá bài chủ chốt mà không nhận ra thì quá đáng tiếc rồi.”

Trương Phóng bị đôi mắt đen láy kia nhìn chằm chằm, bỗng giật mình bừng tỉnh. Cô gái này nói chuyện quá khí thế, suýt nữa đã hớp hồn anh rồi.

“Tôi nói…” Anh định lấy lại khí thế cho mình thì điện thoại di động rung lên, Triệu Đằng ở phòng ngoài gửi tin nhắn đến.

– Đừng có bày đặt lâu la nữa, ngay mai Đổng tổng sẽ trở về, cậu không tuyển được người thì chuẩn bị tự cắt một cánh tay làm thức ăn cho ổng đi.

Trương Phóng xem tin nhắn mà đầu óc nổ tung. Được lắm, bây giờ ai cũng có thể đạp lên đầu anh rồi. Trương Phóng chẳng màng đến Chu Vận, cầm điện thoại hùng hổ nhắn tin trả lời.

– Thằng chó, cậu chơi game xong rồi hả? Công việc đều do tôi làm, thế mà cậu còn không biết xấu hổ mà dạy đời tôi à?

Đợi một hồi không thấy tin nhắn, Trương Phóng biết trò chơi của Triệu Đằng chắc lại bắt đầu trận mới rồi. Anh tức đến nghiến răng nghiến lợi, vỗ bàn trút giận vào Quách Thế Kiệt: “Cậu nói xem cậu ta có quá đáng không. Công việc đều do tôi làm, bị mắng cũng mình tôi nghe. Cậu ta làm cái gì, ngày nào cũng lười biếng chơi game, tôi sống dễ chịu lắm hả!”

Trương Phóng trút giận xong liền nhìn Quách Thế Kiệt chằm chằm, mong đợi anh ta đồng tình hùa theo vài câu. Đáng tiếc Quách Thế Kiệt ăn nói vụng về, đầu óc chậm lụt, không hề biết phối hợp thế nào. Trương Phóng lại sắp nổi đóa, Quách Thế Kiệt nhắm mắt chờ chết, không ngờ lúc này chàng trai còn lại trong phòng đã giải cứu cho anh.

“Tôi cũng thấy anh cũng vất vả lắm!” Lý Tuân vẫn giữ tư thế ngồi như cũ.

Trương Phóng khó hiểu nhìn anh, Chu Vận cũng âm thầm tập trung tinh thần. Theo như tính cách của Lý Tuân trước đây, câu tiếp theo của anh chắc chắc không dễ nghe chút nào. Nhưng sự thật lại ngoài dự liệu của cô.


Lý Tuân thản nhiên nói: “Công ty là của mọi người, nhưng bao giờ cũng có người phải đứng ra làm đầu tàu. Người này bị trách mắng nhiều hơn hẳn người khác, chỉ vì họ làm nhiều hơn thôi.” Anh nhún vai, “Không làm đương nhiên là không có sai lầm rồi.”

Chu Vận á khẩu.

Trương Phóng bỗng cảm thấy sao mà Lý Tuân lại đáng yêu thế kia chứ! Đẹp trai cool ngầu, giọng nói dễ nghe, trầm ấm chững chạc, lời nói lại mang đến rung động và tín phục.

“Tôi hoàn toàn đồng ý!” Trương Phóng kích động nói, “Bọn họ chỉ biết nói xàm thôi, hoàn toàn không hiểu được tôi!”

“Phải đấy.” Lý Tuân cười với Trương Phóng, “Nói thì quá dễ, miệng chỉ cần mở ra khép lại là xong, căn bản không cần chịu trách nhiệm.”

Anh nói xong liền quay đầu nhìn Chu Vận, nhướng mắt hỏi: “Đúng không?”

Lòng Chu Vận bồn chồn, suýt nữa đã cào rách chiếc ghế dưới mông.

Trương Phóng được Lý Tuân dỗ dành tâm trạng thư thái, xua tay nói: “Hai người về trước đi, chờ thông báo của tôi.”

Lý Tuân ra về trước, Chu Vận thầm thở dài, lúc thu dọn đồ đạc nghe thấy một giọng nói yếu ớt bên cạnh: “… Cái này có thật không?”

Chu Vận quay đầu, thấy sơ yếu lý lịch của mình đã bị Quách Thế Kiệt cầm xem từ lúc nào không biết, anh ta vừa lật vừa hỏi Chu Vận: “Là thật sao?”

Chu Vận nói: “Đương nhiên là thật rồi.”

Trương Phóng ngồi dựa vào ghế, xoay chuyển qua lại, ánh mắt nhìn cô đăm đăm tra xét. Lúc cô định rời đi, Trương Phóng bỗng gào lên với bên ngoài: “Lão Đằng…”

Bên ngoài không có động tĩnh, Trương Phóng khẽ mắng một câu rồi đứng lên, đẩy ghế ra.

“Cô theo tôi ra đây.”

Anh dẫn Chu Vận đi ra ngoài, Triệu Đằng đang đeo tai nghe ngồi lì trên ghế chơi game. Trận chiến đang đến hồi cao trào, Triệu Đằng cấp tốc nhấn chuột, cả người căng thẳng, mặt hầm hầm sát khí. Thế như trong khoảnh khắc khẩn trương kích thích tột độ này, màn ảnh đột ngột tối sầm.

“Mẹ kiếp!” Triệu Đằng giật tai nghe ra, vứt con chuột, đứng bật dậy, “Ông bóp chết mày.”

“Làm chính sự trước đã.” Trương Phóng nạt lại Triệu Đằng.


Vừa nghe đến làm chính sự, Triệu Đằng lập tức ỉu xìu, lười nhác ngồi xuống ghế.

“Làm cái gì, tôi còn cả đống việc tồn đọng chưa làm xong kìa.”

Trương Phóng nhìn dáng vẻ Triệu Đằng lười biếng mà hận đến nghiến răng, anh đưa sơ yếu lý lịch cho Triệu Đằng.

“Làm bài kiểm tra trình độ chuyên môn, tự cậu cho đề, nhanh lên.”

Triệu Đằng như người không xương co cuộn ngồi trên ghế xem sơ yếu lý lịch, vừa lật trang đầu tiên liền dừng lại nhìn Chu Vận. Anh ta vừa nhìn cô vừa nhìn chằm chằm hộp kẹo cao su bên cạnh cô, rồi lấy hai viên bỏ vào miệng, nhai nhóp nhép hai phút, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Trương Phóng ở bên cạnh thúc giục: “Suy tính cái gì vậy, có cái đề kiểm tra mà khó nghĩ thế sao?”

Triệu Đằng lườm anh: “Hay là cậu nghĩ đi.”

Trương Phóng đạp ghế Triệu Đằng. Triệu Đằng mở chương trình word lên, gõ đề vào, hỏi: “Không phải vừa rồi có hai người phỏng vấn sao, sao lại kiểm tra có một người thôi?”

Trương Phóng nói: “Cậu đừng quan tâm đến người kia, tôi thấy người đó khá ổn.”

Quách Thế Kiệt ở bên cạnh nhỏ giọng: “Cậu ta chỉ dỗ ngọt anh…”

Trương Phóng quay đầu lại: “Tạo phản à!”

Quách Thế Kiệt lại co rúm.

Trương Phóng thở dài, nói: “Nhưng tôi đã nghĩ kỹ lại rồi, thôi bỏ đi, ngay cả sơ yếu lý lịch cũng không có. Vả lại cậu ta đã từng ngồi tù, mà còn là tội danh cố ý gây thương tích cho người khác. Ngồi tù nhiều năm như vậy, đừng nói đến khuynh hướng phản xã hội, tuyển vào chắc chắn là chuốc thêm phiền phức cho xem.”

Triệu Đằng bình thản nói: “Đổng tổng cũng từng ngồi tù mà.”

Trương Phóng chống tay lên hông: “Đâu có giống.”

Chu Vận lẳng lặng đứng một bên nghe họ nói chuyện.

“Đến đây đi.” Triệu Đằng viết đề xong, nhường chỗ lại cho Chu Vận, “Hai câu hỏi, một câu cô cứ trả lời bằng miệng là được, còn lại là đề lập trình logic, cô viết ra xem.”

“Được.”

Chu Vận nhìn câu hỏi đầu tiên trong đề kiểm tra: Xúc cảm của game điện thoại không tốt, nên làm gì?

Cô quay đầu lại hỏi Triệu Đằng: “Xúc cảm là chỉ cái gì?”

Trương Phóng tuyệt vọng, quả nhiên là làm giả lý lịch mà.


Triệu Đằng lại không hề để ý, cầm điện thoại mở ra một trò chơi: “Cô chơi thử xem.”

Chu Vận cầm lấy chơi một hồi, là một trò chơi đánh quái vô cùng trẻ con. Triệu Đằng ở bên cạnh hỏi: “Sao hả?”

Chu Vận thành thật: “Chán phèo.”

Mặt Trương Phóng đỏ gay, đây là trò chơi anh ta viết ra.

“Chúng tôi cũng biết là nó chán.” Triệu Đằng cười nói, “Ngoại trừ chán ra, khi chơi cô có cảm giác thế nào nữa?”

“Hơi giật, không lưu loát.”

“Đúng, hơn nữa thuật toán cũng không ổn đúng không?”

“Ừ.”

“Những thứ này gọi là xúc cảm.”

Chu Vận gật đầu, nói: “Vậy tôi hiểu đơn giản là đưa ra phương hướng phát triển nhé.”

Triệu Đằng nhún vai, ra hiệu cô tiếp tục. Chu Vận sắp xếp lại ý nghĩ rồi nói: “Cấu trúc dữ liệu và thuật toán tối ưu của trò chơi này đều có vấn đề, cách lấy dữ liệu cũng chậm, bộ nhớ không sử dụng nữa cũng không được giải phóng kịp thời.”

Chu Vận ấn vào nhân vật nhỏ trong điện thoại, nhân vật chậm chạp đi về phía trước hai bước.

“Cường độ phản ứng của nhân vật với chỉ lệnh của người chơi thiết kế không hợp lý. Hơn nữa cách truyền dữ liệu quá rườm rà.”

Sau khi cô lần lượt chỉ ra vài vấn đề liền đặt điện thoại xuống.

“Nếu sửa lại những điểm này tốt hơn, anh nói có phải xúc cảm sẽ tăng vọt không.”

Trương Phóng liếc mắt nhìn Triệu Đằng, Triệu Đằng nói với Chu Vận: “Cô làm câu lập trình tiếp đi.”

Chu Vận ngồi trên ghế, nói với Trương Phóng và Triệu Đằng: “À… trước khi tôi làm có thể nói một câu không.”

Trò chơi Trương Phóng viết vừa bị Chu Vận chê thậm tệ, vẻ mặt hơi cau có, anh nói với Chu Vận: “Trong lúc kiểm tra không được nói chuyện, làm bài trước đi.”

“Có làm hay không đều như nhau.” Chu Vận nhìn về phía Triệu Đằng, “Anh cũng biết mà.”

Triệu Đằng tặc lưỡi, cuối cùng nói: “Về vấn đề tiền lương cô cứ ra giá.”

Chu Vận: “Về tiền lương thì tùy các anh định giá, nhưng tôi có một điều kiện.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.