Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Chương:8Quyển 2 -


Đọc truyện Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa – Chương 68Quyển 2 –

Chu Vận không hề biết Lý Tuân và Phó Nhất Trác đã gặp nhau. Lúc này đây cô còn đang lo lắng chuyện Lý Tuân đòi tiền Nhậm Địch.  Nửa tháng nay Lý Tuân ra tù, cuộc sống của mọi người cũng rối loạn cả lên, cứ như một mớ tơ vò, không gỡ ra được mà cũng chẳng vứt đi được. Thế nhưng trong tình cảnh rối ren này cô vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo.

Cô xác định rất rõ, Lý Tuân tuyệt đối không từ bỏ ý định về công ty Cát Lực.

“Công ty đó lớn lắm sao? Cậu ta vừa ra ngoài đã có nhiều tinh lực suy nghĩ đến những việc như vậy à?” Điền Tu Trúc hỏi.

Chu Vận ngồi co ro trên sô pha: “Đối với chuyện bản thân để ý, anh ấy sẽ không bao giờ kiệt sức lực.”

“Không ai có nguồn sức lực không bao giờ cạn kiệt, chỉ có cố gượng chống đỡ một phen thôi.”

Chu Vận lắc đầu: “Anh không hiểu anh ấy đâu.” Cô yên lặng một hồi, bò dậy khỏi sô pha, “Em phải ra ngoài một chuyến.”

“Đi đâu?”

“Công ty Cát Lực.”

Ngày đầu tiên Chu Vận biết Phương Chí Tịnh gia nhập công ty Cát Lực, cũng chính là ngày cô ngất xỉu tại thác Niagara. Khi đó cô vốn cho rằng mình đã chẳng còn gì để mất, cũng vốn tưởng rằng chuyện này đã cực hạn rồi, không còn gì đáng sợ hơn được nữa. Nhưng sự thật chứng minh, cuộc sống đối với cô chính là vực sâu đau khổ và những bi kịch không bao giờ dứt.

Chu Vận từng chất vấn Cao Kiến Hồng rất nhiều lần nhưng không bao giờ nhận được câu trả lời.

Sau khi Phương Chí Tịnh biết Chu Vận liên lạc với Cao Kiến Hồng, vào dịp tết hắn còn tranh thủ đến tặng quà cho mẹ cô, không phải hắn muốn làm dịu mối quan hệ với Chu Vận, mà là muốn khiến cô càng đau khổ cùng cực trong những lời khen tặng của mẹ cô dành cho hắn mà thôi.

Dần dần, chuyện này đã trở thành tâm ma của Chu Vận. Thậm chí sau khi cô trở về nước lúc nào cũng canh cánh trong lòng làm sao mới có thể nhổ được chiếc dằm trong tim này ra.

Nhưng dù cô nghĩ đến nát óc cũng không tìm ra được cách nào tốt. Cô có thực lực, có thể đến làm tại bất cứ công ty IT nào, nhưng điều này chỉ vô ích. Cho dù giữa các công ty có cạnh tranh thì cũng chỉ là sản phẩm và dự án, không thể thay đổi được điều gì.

Cô cũng từng có ý nghĩ thành lập công ty riêng, nhưng mục đích cuối cùng cũng là thù oán cá nhân nên cô không tài nào hạ quyết tâm tuyển nhân viên cho được, dù đã phải tự thôi túc lòng mình rất nhiều lần.

“Em còn chưa đủ xấu xa.” Lúc Chu Vận rối rắm, Điền Tu Trúc nói với cô, “Rất nhiều việc không phải thực lực mạnh là có thể làm được, tính cách con người mang tính quyết định trong đó nhiều nhất. Em quá mềm yếu, quá nhát gan.”


Chu Vận không muốn thừa nhận, Điền Tu Trúc cười nói: “Tính cách là do trời sinh, em không phải gượng ép chính mình.”

Hiện tại, Chu Vận nhát gan lại đến công ty Cát Lực lần nữa, cô hỏi thăm tại quầy lễ tân, họ cho hay phải hẹn trước mới được gặp Cao tổng.

Chu Vận nói: “Cô cứ báo cho anh ta biết là bạn học cũ đến tìm.”

Nhân viên lễ tân đánh giá Chu Vận. Cô gái này rất đẹp, ăn mặc hợp mốt, chiếc áo vest ôm màu trắng, đeo chiếc túi da màu đen tinh tế. Thấy dáng vẻ Chu Vận sang trọng, nhân viên lễ tân đón tiếp cũng khá khách sáo, gọi báo với Cao Kiến Hồng rồi nói với Chu Vận: “Mời cô chờ một chút, Cao tổng lập tức xuống ngay.”

Lúc này một chiếc xe dừng tại cổng chính. Nơi đó là khu cấm dừng đỗ, nhưng sau khi bảo vệ nhìn thấy biển số xe liền làm lơ như không.

Một người phụ nữ trang điểm đậm bước xuống xe, mái tóc búi hờ sau gáy, để vài sợi tóc buông rủ, cặp kính râm to đùng che đi nửa gương mặt. Cô ta mang giày cao gót, giẫm lóc cóc vang lanh lảnh bước vào đại sảnh còn bảo vệ thì đi theo phía sau.

“Cô Ngô, xe vẫn chưa tắt máy ạ.”

Ngô Chân thuận miệng nói: “Không cần tắt, tôi đến đón người, đi ngay thôi.” Cô ta đi thẳng đến quầy lễ tân, kênh kiệu hỏi, “Cao Kiến Hồng đâu?”

Nhân viên lễ tân lúng túng đáp: “Cao tổng đang họp trên lầu, lập tức…” Không đợi lễ tân nói xong, Ngô Chân đã quay đầu đi về phía thang máy.

Chu Vận đứng bên cạnh, lúc Ngô Chân đi ngang qua, hai người đánh giá nhau một lượt.

Ngô Chân cao gần bằng Chu Vận nhưng người có vẻ đẫy đà hơn. Bởi vì cô ta là dân nghệ sĩ nên dưỡng da rất tốt, nhưng có lẽ do trang điểm quá đậm, bôi trét dày cộm nên khuôn mặt trắng bệch, môi đỏ như dính máu.

“Cô Ngô.” Lễ tân gọi với theo, Ngô Chân không buồn đoái hoài.

Đến khi cửa thang máy đóng lại, nhân viên lễ tân mới tỏ vẻ khinh thường. Chu Vận nhìn thấy hết tất cả những điều này. 

Tòa nhà có hai chiếc thang máy, cửa bên phía Ngô Chân vừa đóng, cửa thang máy bên cạnh đã mở ra. Cao Kiến Hồng đi ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Chu Vận. Lần trước họ gặp mặt nhau là khi nào nhỉ, Chu Vận đã không còn nhớ rõ nữa.


“Ôi quý hóa quá.” Cao Kiến Hồng cười đi đến, “Bình thường có mời cũng không đến, sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này.”

Cô lễ tân bên cạnh dè dặt nói: “Cao tổng, cô Ngô đã đến, vừa mới lên tầng tìm anh ạ.”

Cao Kiến Hồng quay đầu, thấy chiếc BMW màu xanh đỗ ở cổng, vô thức nhăn mày lại.

Bảo vệ thấy thế vội vàng chạy đến.

Cao Kiến Hồng khẽ nói: “Không phải đã bảo với các người là trước cổng không được đỗ xe à.”

Bảo vệ: “Vâng ạ.”

Cao Kiến Hồng lại nhìn thang máy, thang máy kia lại từ lầu sáu đi xuống.

“Theo tôi qua đây.” Anh ta dẫn Chu vận đi vào hành lang, thuận tiện nói với nhân viên lễ tân, “Bảo cô ấy chờ tôi một chút.”

Cao Kiến Hồng và Chu Vận đi đến lối thoát hiểm, anh ta đóng cửa lại, thế giới bỗng chốc yên tĩnh. Trong hành lang có mùi ẩm mốc, nhà kho không đóng cửa, bên trong có hai cây lau nhà. Mấy chiếc thùng giấy đựng đầy rác để ngoài cửa, hình như trước kia là thùng màn hình.

“Chúng ta nói ngắn gọn thôi.” Chu Vận cất lời trước.

“Tốt.” Vẻ mặt Cao Kiến Hồng nhẹ nhõm, “Định nói gì thì nói đi.”

“Cậu đã gặp Lý Tuân rồi hả?”

“Gặp rồi.” Cao Kiến Hồng nhếch miệng, trêu chọc Chu Vận, “Xem ra địa vị của cậu trong lòng cậu ta không cao rồi. Người đầu tiên gặp sau khi ra ngoài là tôi, ghen tỵ không?”

“Cao Kiến Hồng.”


“Hay là để tôi đoán xem cậu định nói gì nhé.” Cao Kiến Hồng cho tay vào túi quần, nhíu mày suy nghĩ chốc lát, “Định bảo tôi đá Phương Chí Tịnh đi đúng không? Nếu là vậy thì thôi khỏi phải nói nữa, chức vị của hai bọn tôi trong công ty ngang nhau, không ai đuổi được ai. Nhưng bảo tôi tuyển Lý Tuân về công ty thì vẫn có khả năng, cậu bảo cậu ta đến nộp đơn thử xem.”

Chu Vận nhìn anh ta với vẻ mặt hờ hững, mặt Cao Kiến Hồng dần dần lạnh đi. Điện thoại của anh ta rung lên, anh ta không buồn xem đã cúp máy.

“Điện thoại của vợ cậu à?” Chu Vận nói, “Gọi lại đi.”

Cao Kiến Hồng vẫn đứng đó bất động: “Rốt cuộc cậu định nói gì?”

“Không có gì để nói cả.” Chu Vận đi ra ngoài, “Là tại tôi, đã sáu năm rồi mà còn ngây thơ như vậy.”

Chu Vận xoay tay nắm cửa định bỏ đi, Cao Kiến Hồng đã dập mạnh cửa lại. Cô quay đầu, Cao Kiến Hồng đứng sát cô, đôi mắt sau gọng kính bạc lạnh lẽo át người.

“Cô sợ chúng tôi sẽ xảy ra tranh chấp à?” Cao Kiến Hồng lạnh lùng nói, “Bây giờ không còn giống với trước kia, chúng ta đều không còn là sinh viên nữa rồi. Nếu thật liều mạng đánh nhau một trận, trong đó nhất định có người vỡ đầu chảy máu, cậu cảm thấy người đó sẽ là ai?”

Chu Vận không trả lời, Cao Kiến Hồng bình tĩnh đưa ra đáp án: “Là cậu ta.”

Chu Vận nhếch môi.

“Tôi thừa nhận cậu ta là thiên tài, nhưng thời đại này không đơn giản như vậy.” Cao Kiến Hồng bỗng nói lại, “Không, không có thời đại nào đơn giản cả, vì vậy cậu ta mới rơi vào hoàn cảnh hiện giờ. Cậu còn nhớ trước kia tôi nói gì không?”

Chu Vận vẫn im lặng, Cao Kiến Hồng nói tiếp: “Tôi nói rồi, tôi thừa nhận cậu ta rất có bản lĩnh nhưng cũng chỉ thế mà thôi, cậu ta không tiến xa hơn được.”

Chu Vận nhìn anh ta chằm chằm. Mắt cô rất đẹp, tròng trắng không hề có chút vẩn đục tôn lên đôi đồng tử đen láy, như quả nho giữa làn sương tuyết khiến đối phương có thể dễ dàng thấy được hình bóng mình trong đó.

Cô như muốn nhìn thấu Cao Kiến Hồng từ trong ra ngoài, nhẹ nhàng nói: “Vốn không phải là kết quả này, cậu nên biết…”

Điện thoại Cao Kiến Hồng lại rung lên, anh ta bực bội nhấn tắt lần nữa.

“Cậu vẫn hệt như trước đây, không cho bất cứ ai cơ hội, vĩnh viễn đứng về phía cậu ta vô điều kiện.” Cao Kiến Hồng chế nhạo.

“Chúng ta đang nói hai việc khác nhau.”


“Vậy thì là hai việc khác nhau.”

Chu Vận không thèm che giấu nói thẳng, nhấn mạnh ba chữ.

“Phương-Chí-Tịnh.” Cô nhìn Cao Kiến Hồng chằm chằm, “Mấy chuyện khác tạm không bàn đến, nhưng cậu thừa biết Lý Tuân và Phương Chí Tịnh từng xảy ra chuyện gì kia mà. Sao cậu có thể hợp tác với Phương Chí Tịnh được chứ?”

Chu Vận không khống chế được tâm trạng của mình, trở nên kích động.

“Công ty này ở đâu ra, tuy khi đó hai chúng tôi bỏ đi, nhưng không hề rút lại tiền đầu tư.”

Cao Kiến Hồng không thèm quan tâm, nói: “Ồ, hai triệu, cho tôi tài khoản, chiều nay tôi gửi lại cậu ngay, coi như là quyên góp giúp đỡ bạn học cũ có hoàn cảnh khó khăn.”

“Cao Kiến Hồng.” Chu Vận khó tin nhìn anh ta, mắt cô đỏ gay, như vậy mới hiện lên vài phần nữ tính, không giống khối băng lạnh vừa rồi, “Sao cậu có thể nói ra lời như vậy?”

Cao Kiến Hồng cười khẩy.

“Cậu tìm ai hợp tác không được sao cứ phải nhất thiết là hắn? Dù cậu vô cùng căm hận Lý Tuân, nhưng cậu làm như vậy chẳng khác gì đâm thẳng dao vào người anh ấy kia chứ?”

Cô đã từng hỏi Cao Kiến Hồng về vấn đề này rất nhiều lần, cô thật sự mong mỏi Cao Kiến Hồng có thể đưa ra một câu trả lời mà tất cả mọi người đều có thể chấp nhận được. Nhưng lần nào Cao Kiến Hồng vẫn hiên ngang đứng đấy như chuyện hiển nhiên.

Cô vẫn mang theo chút mong đợi cuối cùng: “Cậu đừng hợp tác với hắn nữa.”

Cao Kiến Hồng im lặng một lát rồi bỗng bật cười.

“Chu Vận, giờ cậu có nói gì cũng vô dụng rồi.” Cao Kiến Hồng cúi người xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt Chu Vận, “Kề từ khoảnh khắc Lý Tuân thấy tôi và Phương Chí Tịnh ở công ty thì trận chiến chắc chắn phải xảy ra. Bây giờ dù tôi có bỏ qua cho cậu ta, cậu ta cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.”

“Cậu hoàn toàn không hiểu anh ấy.” Chu Vận khẽ nói, “Lý Tuân tuy hung hãn nhưng anh ấy không tuyệt tình, chính vì như thế anh ấy mới phải vào tù.”

Ánh mắt Cao Kiến Hồng không hề gợn sóng.

“Cậu ta có tuyệt tình hay không đã không còn quan trọng nữa.” Anh ta đứng thẳng dậy, nhưng không bỏ đi, “Chu Vận, nói thật cho cậu biết, từ lúc học đại học tôi đã trông đợi có ngày hôm nay. Tôi thầm cảm thấy may mắn vì trận đấu chính thức giữa tôi và cậu ta xảy ra sau khi rời khỏi trường, như vậy đỡ phải náo loạn vặt vãnh.”

Chu Vận không nói gì, điện thoại Cao Kiến Hồng lại rung lên, lúc này anh ta không cúp máy. Giọng cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều, cuối cùng nói với Chu Vận: “Kết quả của trận đấu này chắc chắn rất thảm thiết, đến lúc đó cậu đừng trách tôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.