Đọc truyện Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa – Chương 29Quyển 1 –
Đêm đó lúc chia tay Vương Vũ Hiên, Chu Vận đưa cho anh ta một quyển sổ: “Trong đó có chỉ dẫn đường đi và cả cửa hiệu em đề cử, nếu mai gặp phải vấn đề gì thì gọi cho em.”
Vương Vũ Hiên lầm bầm vài tiếng, vẻ khó chịu hiện hết lên mặt.
Chu Vận: “Về chuyện kia…”
“Hả?”
“Em có việc thật mà, anh đừng giận.”
Vương Vũ Hiên bình tĩnh nhìn Chu Vận, cô chột dạ không dám nhìn lại. Anh cười nói: “Bữa cơm em Chu mời lên đến tận bốn con số, anh còn dám giận sao?”
“…”
“Ôi.” Vương Vũ Hiên giả bộ đau đớn, “Giờ anh đã hiểu câu há miệng mắc quai là thế nào rồi.”
Chu Vận ngẩng phắt đầu lên: “Nếu mẹ em gọi hỏi tình hình thì anh nhớ đừng để lộ nhé.”
“Đừng có mà được đằng chân lại lên đằng đầu thế chứ!”
Chu Vận vỗ vai Vương Vũ Hiên, cười nói: “Phối hợp chút nào, lần sau em lại mời anh nữa.” Rồi quay người đi vào sân trường.
Vương Vũ Hiên sờ nơi bị cô vỗ, khẽ thì thầm: “Miễn cưỡng quá.”
Anh mở quyển sổ ra, trong đó ghi chép rất cặn kẽ chứng tỏ cô rất nghiêm túc, lúc này anh mới thoải mái một chút.
Chu Vận trở về ký túc xá, rồi đi tắm rửa thay quần áo. Sau khi thu dọn tất cả xong xuôi thì ngồi trên ghế quay vài vòng, cuối cùng dừng lại ngắm chiếc hộp đặt trên bàn. So với hộp váy, hộp đựng chiếc bật lửa nhỏ hơn rất nhiều. Liệu có khả năng bị giảm khí thế không nhỉ?
Trong màn đêm yên tĩnh, suy nghĩ của Chu Vận cứ thế trôi xa. Phải đưa cho cậu ấy bằng cách nào đây? Cô không muốn tùy tiện quá, vì như thế có vẻ không tôn trọng cho lắm. Nhưng cô lại không muốn quan trọng hóa vấn đề, vì như vậy lại rơi xuống thế yếu. Làm sao mới thể hiện được khí thế hùng hồn, tạo ra không khí áp đảo như “công chúa thì phải mặc váy” đây?
Không biết là đang ngầm tranh đấu điều chi, mà chỉ vì chút chuyện như vậy đã khiến Chu Vận nghĩ đến nát cả óc. Hôm sau cô mang đôi mắt gấu mèo đến văn phòng.
Lý Tuân chia yêu cầu dự án ra trước, phân nhiệm vụ cho Chu Vận trong bản kế hoạch rồi đưa cho cô.
Mấy giờ sau, Lý Tuân đến kiểm tra tiến độ: “Kích thước web có vấn đề, cô mải nghĩ đi đâu thế hả?”
Chu Vận nói: “Tôi còn chưa cắt xong mà.”
“Nghỉ tết lâu quá không làm nên cứng tay à?”
Chẳng qua là hơi phân tâm mà thôi! Chu Vận nhìn về phía tay Lý Tuân, bên cạnh máy vi tính của cậu đặt một chiếc bật lửa khác. Thế là chiếc bật lửa đang nằm trong túi áo cô không có cơ hội rồi.
Lý Tuân: “Thôi, tâm trạng không ổn thì tốt nhất đừng làm, đi ăn cơm trước đã, cô chọn chỗ đi.”
Hôm nay ông chủ Lý vô cùng hào phóng, cậu đứng dậy cầm áo khoác, Chu Vận cũng đứng lên theo. Trong khoảnh khắc đứng lên, Chu Vận chợt nảy ra sáng kiến, cô nhanh chóng liếc sang Lý Tuân, tiếp đó giấu chiếc bật lửa kia vào phía sau cây máy tính nhanh như chớp.
Chuỗi hành động vô cùng lưu loát, Lý Tuân mặc áo khoác xong quay lại chẳng hề phát hiện.
“Đi thôi.”
“Ừ.” Chu Vật gật đầu tự nhiên, “Đi nào.”
Bọn họ đến quảng trường khá gần trường, bây giờ còn chưa chính thức nhập học nên rất nhiều hàng quán chưa mở cửa. Lúc đi ngang qua cửa hàng mỹ phẩm có cửa toàn bằng kính, Lý Tuân chợt dừng bước.
Chu Vận nhìn cậu soi gương vuốt tóc, trong lòng thầm “sặc” một tiếng. Trình tự sướng của cậu đang ở cấp độ nào thế này!
“Đến đây.” Ông chủ Lý bảo.
Chu Vận cúi đầu bước qua.
Lý Tuân: “Nhìn xem.”
Nhìn gì cơ? Tấm kính này không phải loại gương làm gầy như trong các cửa hàng quần áo, cũng không có ánh đèn vàng tạo nên vẻ lung linh, không phải ai soi vào cũng đẹp cả đâu. Trong trung tâm thương mại đèn sáng chói, mặt đất lát gạch men, đủ loại ánh sáng phản xạ khiến người ta lộ nguyên hình. Ngoại hình của cậu hiện giờ còn lọt qua được vòng khảo nghiệm, vậy cô thì sao? Hôm nay trông cô thế nào?
Chu Vận im lìm chăm chú nhìn bản thân. Ôi sao lại hốc hác thế này! Đều tại chiếc bật lửa kia hết.
Chu Vận nghĩ vẩn vơ, không dám nhìn vào Lý Tuân, sợ cậu nhận ra khuyết điểm nên vẫn cố ý cử động, tranh thủ không để cậu nhìn thấy hình ảnh ở trạng thái tĩnh.
“Có phải hơi dài rồi không?” Lý Tuân cất tiếng hỏi.
“Sao cơ?”
Lý Tuân cau mày, vuốt tóc mình: “Nhìn thấy được tóc đen rồi này.”
Lúc này Chu Vận mới chú ý thấy tóc Lý Tuân đã hơi dài, tay cậu vừa hất lên đã lộ ra chân tóc màu đen.
“Mẹ nó thật phiền phức.”
Vậy sao cậu nhất định phải kiên trì nhuộm tóc vàng?
Lý Tuân khẽ than thở rồi đẩy cửa hàng mỹ phẩm ra. Chu Vận cùng đi vào, thấy Lý Tuân quen đường quen lối đi đến một dãy kệ, lấy hộp thuốc nhuộm tóc. Là hàng nhập khẩu, trên hộp dán nhãn phiên dịch tiếng Trung. Chu Vận chỉ nhìn thấy dòng chữ to in cuối cùng.
“Tóc mềm tự nhiên không bị khô cứng. Vua của các màu bạch kim!”
Thật đúng là hết ý kiến.
Mua thuốc nhuộm tóc xong, hai người tiếp tục đi tìm quán ăn.
“Sao cậu không đến tiệm nhuộm đi?” Chu Vận hỏi.
“Có chỗ nào mở cửa đâu, vào thành phố xa quá, lười.”
Chu Vận gật đầu, vừa hoàn hồn lại đã thấy Lý Tuân đang chăm chú nhìn cô.
“Cô chọn quán đi, tôi mời.”
Cậu đã nói việc này rồi mà.
“Sau đó về nhuộm tóc cho tôi.”
“…”
Hình như khi nãy không có điều kiện tiên quyết này thì phải.
“Tôi không biết nhuộm đâu.”
“Không sao.”
“Không biết thật đấy.”
“Xem hướng dẫn là biết ngay mà.”
“Tôi chưa bao giờ nhuộm… tóc…” Xung quanh cô chẳng có ai nhuộm tóc cả, cậu chính là người duy nhất.
Rốt cuộc Lý Tuân cũng mất kiên nhẫn: “Có chút chuyện cỏn con này mà cũng không biết, cô có phải là con gái không thế?”
“…” Con gái thì phải biết nhuộm tóc sao? Chu Vận rất muốn đốp lại nhưng nhìn vẻ mặt của ông chủ Lý lại thôi.
Để bày tỏ nỗi oán giận trong lòng, Chu Vận cố ý tìm nhà hàng Nhật khá đắt, Lý Tuân thì thản nhiên ngáp dài ngáp ngắn bước vào. Trong suốt thời gian ăn cơm, Chu Vận luôn vô thức nhìn vào tóc cậu.
“Nhìn gì thế, ăn cơm của cô đi.”
Chàng trai đối diện cắn một miếng hết nửa chiếc sushi. Vì phải mang trong mình trọng trách cao cả, Chu Vận ăn chẳng ngon miệng, lãng phí cả bàn thức ăn tinh tế.
Ra khỏi nhà hàng, Chu Vận nhìn hướng Lý Tuân đi, liền hỏi: “Đến studio của Nhậm Địch sao?”
“Ừ.”
“Nhậm Địch cũng về trường rồi à?”
“Vẫn chưa.”
“Ặc.”
Chu Vận nhìn xung quanh. Còn trong kỳ nghỉ, nơi gần trường đại học thế này khó tránh khỏi cảnh vắng lặng. Cô nhớ đến cảm giác khi ở trong ký túc xá tối qua, cả sân trường to lớn yên lặng như tờ và trống huơ trống hoắc rất đáng sợ.
Trong studio khá trống trải, có lẽ thành viên ban nhạc đã cất nhạc cụ đi rồi, chỉ còn có hai người họ. Phía Nam có gương soi toàn thân, Lý Tuân vừa vào phòng đã lấy chiếc ghế mang sang đặt trước gương. Sau đó nhét hộp thuốc nhuộm tóc vào lòng Chu Vận.
“Cô nghiên cứu đi.”
Chu Vận mở hộp, lấy hướng dẫn sử dụng ra. Các bước thực hiện khá đơn giản, sau khi Chu Vận đọc xong, lòng tin đã tăng lên gấp bội.
“Vậy tôi nhuộm đấy nhé…” Nhỡ có làm mù mắt cậu thì cũng đừng trách tôi. Chu Vận đeo găng tay nilon vào.
Hôm nay trời khá âm u, vừa xế chiều mà trong phòng đã mờ tối nhưng không đến nỗi phải bật đèn. Chu Vận bóp hai tuýp thuốc nhuộm vào bát, trộn đều với nhau. Bên cạnh không có nơi đặt bát thuốc, Chu Vận đành đưa thuốc đã trộn đều cho Lý Tuân, nói: “Cậu cầm giúp tôi đi.”
Lý Tuân lười nhác cầm lấy.
Chuyện trông thì dễ dàng đấy nhưng đến khi làm lại khá khó khăn. Đây là lần đầu Chu Vận nhuộm tóc cho người khác, tay nghề thật sự không được thành thạo, cô sợ thuốc nhuộm tóc dính phải da nơi khác, nên luôn dè dặt bôi thuốc vào phía trong. Nhưng vì quá cẩn thận nên một lúc lâu vẫn không có tiến triển.
“Cô ăn chưa no à?”
Chu Vận ngước mắt, đúng lúc giao với ánh mắt của Lý Tuân trong gương. Tóc cậu ươn ướt, càng làm nổi bật đường nét khuôn mặt.
Chu Vận trả lời: “Ăn no rồi.”
“Ăn no rồi mà chỉ có chút sức lực thế này á?”
Chu Vận ho khan, lại mạnh tay hơn. Cách lớp găng tay mỏng manh, nhiệt độ và những xúc cảm từ đầu Lý Tuân truyền qua đầu ngón tay chạy thẳng đến trung khu thần kinh của cô. Không khí yên ắng, không gian rộng rãi, vách tường lạnh lẽo khiến cảm nhận ấy càng rõ rệt hơn.
“Lấy cho tôi điếu thuốc.” Cậu lẳng lặng nói.
Chu Vận cởi găng tay, lấy hộp thuốc lá từ túi áo khoác của cậu. Cô rút một điếu, Lý Tuân cúi đầu, hơi há miệng ngậm lấy. Cô nhìn ra phía sau cậu, qua cổ, qua vai rồi đến tận cổ áo đen tuyền. Một màu đen bí ẩn.
Giây phút đặt điếu thuốc vào miệng cậu, cô bỗng ý thức được điều gì đó. Lửa… Có thuốc… thì phải có lửa. Lửa… mẹ ơi cơ hội của mình đến rồi! Rốt cuộc ông trời đã thương xót cô, vấn đề khiến cô suy nghĩ suốt cả đêm kia giờ đã có cách giải.
“Châm lửa đi, nghĩ gì vậy.” Cậu ngậm điếu thuốc, khẽ nói.
Chu Vận đè nén cảm xúc đang thăng hoa như núi lửa phun trào, song cô chỉ hờ hững “ừ” một tiếng rối lấy chiếc bật lửa từ túi áo mình ra.
Trong thoáng chốc ánh mắt cậu sửng sốt. Đây quả thật là chiếc bật lửa vô cùng thu hút người khác, bên ngoài là hoa văn vàng kinh điển, toàn thân lấp lánh, đẹp vô cùng. Tay cô quẹt nhẹ, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên.
May mà tối qua đã chuẩn bị trước, chiếc bật lửa này khác với mấy cái bình thường, khi quẹt cần có kỹ thuật.
Cậu lặng lẽ nhìn trong chốc lát, sau đó đầu hơi nghiêng đi, nhăn mày, nheo mắt đưa điếu thuốc về phía ngọn lửa khẽ rít.
Sợi tóc ẩm ướt, cần cổ thon dài như thể như bộ phim chiếu chậm, ánh lửa soi tỏ khuôn mặt cậu toát nên nét quyến rũ hút hồn.
Phả ra một làn khói trắng, cậu nhìn chiếc bật lửa kia.
“Hàng xịn đấy.”
Tay Chu Vận run run, vô số lời nói quay cuồng trong đầu nhưng cuối cùng cô không kịp suy nghĩ nữa, chỉ tùy ý thốt ra một câu: “Xịn thì giữ dùng đi.”
Ơ? Hình như cũng khá được đấy nhỉ.
Lý Tuân cúi đầu, bả vai run lên. Cậu ấy đang cười. Chuyện này có gì đáng cười đến vậy?
Ban đầu Lý Tuân cười khe khẽ, sau đó âm thanh trở nên lớn hơn, dường như không nhịn được nữa, cậu ngẩng đầu lên cười sằng sặc. Giọng cười trong trẻo vang vọng trong căn phòng trống trải, quanh quẩn bốn phương tám hướng, dội thẳng vào lòng người.
Chu Vận sởn hết da gà da vịt, cô thấy mình sắp không gượng nổi nữa, muốn tìm một cái lỗ để rúc vào.
Lúc Chu Vận sắp sửa đầu hàng, rốt cuộc Lý Tuân ngừng cười. Nhưng trận cười kéo dài khi nãy khiến mặt cậu đỏ ửng, mắt long lanh: “Được đấy, đưa đây, cất cho tôi đi.”
Thành công rồi! Bất kể nói thế nào thì kế hoạch này cũng đã thành công.
Chu Vận quay người, định nhét chiếc bật lửa vào túi áo khoác của cậu thì…
“Đi đâu thế?”
Chu Vận quay lại, nhìn Lý Tuân đang tựa vào lưng ghế, trên mặt vẫn còn vương nét cười, răng khẽ cắn điếu thuốc, nheo mắt nhìn xuống dưới.
“Tôi nói là cất vào đây này.”
Chu Vận cúi đầu, nhìn thấy cậu duỗi chân phải ra. Trên chiếc quần dài màu đen, hai bên đùi có túi.
Cái định mệnh! Cái định mệnh, tôi vẫn quá coi thường cậu rồi thủ khoa Lý ạ.
Nhìn vẻ mặt ung dung của cậu cô lại càng không muốn chịu thua, bèn đi đến, nhét bật lửa vào túi quần cậu.
Cậu đang ngồi, quần thì bó sát, nhất là nơi bắp đùi. Hình như trong túi quần có món đồ nào đó, là ví tiền hay là chìa khóa nhỉ?
Chân của cậu săn chắc, tuy không có hình thể cường tráng nhưng cơ bắp cậu vẫn rắn rỏi, khá có độ đàn hồi. Đây là thân thể của Lý Tuân, chỉ cần nghĩ đến đây, Chu Vận lại bắt đầu bủn rủn chân tay.
Cô cúi đầu, trông như đang cất đồ nhưng thật ra là giấu đi khuôn mặt. Chắc chắn mặt cô đã đỏ bừng rồi, chắc chắn trăm phần trăm luôn.
Lý Tuân kề đến rất gần, xung quanh tràn ngập mùi thuốc lá. Vất vả lắm mới cất được chiếc bật lửa vào túi, Chu Vận đứng dậy, trong nháy mắt, mặt họ vô tình sượt qua nhau.
So với gương mặt nóng ran của cô, mặt Lý Tuân lành lạnh như tấm vải lụa bóng loáng. Sự can đảm của Chu Vận đều mất sạch, còn Lý Tuân thì vẫn đang cười.
“… Tôi đi vào nhà vệ sinh cái đã.” Chu Vận không dám nhìn vào gương, chỉ lí nhí nói xong rồi quay người bỏ đi.
Cô đi thẳng vào nhà vệ sinh, trở tay khóa cửa lại rồi tựa lưng vào cửa. Hai bàn tay nắm chặt, rồi lại chặt hơn nữa, lòng thầm ngửa mặt lên trời gào thét. Mày cứ thoải mái đi sao phải xoắn thế làm gì!
May mà tố chất tâm lý của Chu Vận vững vàng, cô rửa tay, chốc lát sau đã ra ngoài với vẻ mặt bình thường.
Khúc nhạc đệm chiếc bật lửa trôi qua, tóc cũng đã thuận lợi nhuộm xong. Trở về văn phòng, rốt cuộc Chu Vận có thể dồn hết tinh thần, chú tâm vào dự án.
Sau đó tất cả trở về như cũ, hai người đều làm như không hề có chuyện gì xảy ra. Mấy ngày sau, Cao Kiến Hồng cũng lên trường, trong lúc vô tình thấy được chiếc bật lửa mới của Lý Tuân, cậu nhất thời tò mò: “Ôi chao, hack đâu ra thế, đưa tôi nghịch thử cái.”
“Thôi dẹp đi.” Thủ khoa Lý cất bật lửa, “Tranh thủ thời gian làm tiếp phần của Công chúa, phải chuẩn bị xong trước khi vào học, còn nhiều việc lắm đấy.”