Chiếc Áo Mộng Mơ

Chương 3 - Quỳnh Dao


Bạn đang đọc Chiếc Áo Mộng Mơ – Chương 3 – Quỳnh Dao

Chương 3 
Ngày sinh nhật đã đến. Hôm nay cụ bà đúng 80 tuổi. 
Ngay từ sáng sớm, hai anh em Khải và Hoàn đã vào chúc mừng nội, sau đó họ lên xe đi mất. Vú Kỹ thì vào vườn hái những cánh hoa tươị Cô Lan thì như mãi nghĩ ngợi điều gì. Lúc lên lầu, lúc xuống lầu, lúc ra sân thượng nhìn tới nhìn lui, lúc ngẩn ngơ lên cửạ Nói cái gì cũng lơ lơ chẳng buồn để ý. Chưa bao giờ bà cụ thấy con gái mình lại có vẻ bất an như vậỵ Bà bắt đầu nghi ngờ. Tụi nhỏ đang baỳ trò gì đâỷ 
Khoảng 10 giờ hơn, Tào Nghi Quyên đến, đến một mình chứ không phải cùng đi với Khảị Nghi Quyên rất đẹp. Mắt to, miệng nhỏ, cằm nhọn. Khải là đứa theo chủ nghĩa toàn mỹ. Và sau bao nhiêu năm suy nghĩ về con cháu, bà cụ thấy Khả có khuyết điểm chăng, thì cái khuyết điểm đó không gì hơn là “đòi hỏi nhiều quá. ” Chính vì sự đòi hỏi quá đáng này, mà Tang Tang phải bỏ đị 
Thôi, hôm nay là ngày vui, không nên nhắc đến chuyện đó nữạ Bà cụ có chủ trương này từ lâu rồị Lần đầu tiên, mất thằng con cả, bà cũng đã từng nhủ lòng. Hối tiếc, nhớ nhung quá khứ làm gì cho đau khổ. Hãy nghĩ đến hiện tại để sống. 
Chính vì vậy mà bây giờ bà cảm thấy rất yêu, rất quý Nghi Quyên, đứa cháu dâu tương lai nàỵ Nó còn trẻ và đẹp vô cùng… Rồi… nhưng mà, tại sao hôm nay ta vẫn thấy lòng nao nao thấp thỏm vậỷ 
Bà cụ nhìn Nghi Quyên. Qua cái màn mắt mờ mờ, bà vẫn thấy Nghi Quyên rất đẹp. Quyên trang điểm khéo, trong chiếc đầm đỏ nổ bật làn da trắng. Mái tóc dài xõa ngang vaị Trong khi Tang Tang thì tóc chỉ chấm vai thôi, trước trán lúc nào cũng lòa xòa những cọng tóc bất trị. 
Tang Tang không thích mặc áo đỏ, nó chỉ yêu màu tím. áo tím, quần tím, ngay chiếc khăn quàng cũng tím. Tang Tang thường nói mình là một đoá “hoa dâu màu tím” cơ mà. ô… nhưng mà hôm nay đã bảo là không nên nhắc đến Tang Tang. 
Bà cụ nắm lấy tay Nghi Quyên. Cánh tay mềm mại nhỏ nhắn. Tuổi trẻ bao giờ cũng tươi, cũng đẹp… bà nhớ là tuổi trẻ của mình đã đi qua bao lâu rồị 
– Nghi Quyên, con có biết hai anh em thằng Khải nó làm gì không? 
Bà cụ tò mò hỏi, Nghi Quyên cười: 
– Không được nội ơi! Con phải giữ lời, con không được nóị 
– Con nghe lời ai thế? 
– Dạ, anh Khải ra lệnh. 
Bà cụ thấy hiếu kỳ: 
– Thì con chỉ nói nhỏ ột mình nội nghe thôị 
Nghi Quyên vẫn lắc đầu: 
– Không được đâu, nhưng để con bật mí một chút cho nội nghe nhé: họ định tặng nội một món quà đặc biệt. 
– Món quà gì mà coi bộ quan trọng quá vậỷ 
– Con cũng không biết nữạ 
Nghi Quyên thành thật nóị Lòng nàng cũng bối rối khi nghĩ về người em chồng từ phương xa sắp trở về. Cô ấy như thế nàỏ Tính tình có dễ thương không? Có hợp với mình không? Nghe nói Tang Tang là cô gái nhỏ đưọc cưng nhất nhà, nên chắc cô ấy kiêu kỳ lắm. Hai anh em Khải và Hoàn đã lên phi trường đón Tang Tang mà không muốn cho Quyên đi theọ Nhưng nhìn thái độ căng thẳng của họ, Quyên cũng biết vai trò của Tang Tang quan trọng thế nào trong nhà nàỵ Quyên thở dài chỉ mong là Tang Tang không phải là một nàng công chúa kiêu ngạo trong chuyện thần thoạị 
Ngoài cửa có tiếng kèn xe hơị Cô Lan và vú Kỹ đều chạy rạ họ có vẻ cuống lên một cách đặc biệt. Nghi Quyên cảm thấy hiếu kỳ, đứng dậy bước tới bên cửa nhìn ra ngoàị Bà cụ thì ngồi yên lắng nghẹ Cái gì? Cái gì? Chuyện gì thế? 
– Đến rồi! Đến rồi! họ đã về đến rồi! 
Cô Lan quầy quả trở vào nhà, vội vã vực bà cụ dậỵ Nghi Quyên chưa hề thấy cô Lan nhanh nhẹn đến thế. 
– Mẹ đứng dậy ra cửa nhé? Nghi Quyên! Cháu nhắc ghế này mang ra cửa cho nội ngồi đi! 
– Chuyện gì? Chuyện gì thế? 
Bà cụ ngơ ngác thấy mình bị đẩy ra tận cửa phòng khách, rồi bị ấn xuống chiếc ghế nệm, bà hỏi: 
– Chúng bây điên rồi ử Chúng bây định làm gì thế? Giọng nói của cô Lan run run: 
– Mẹ cứ ngồi yên, mẹ hãy mở to mắt ra nhìn nhé, xem thử hai anh em thằng Khải mang quà gì về tặng mẹ? 
Bà cụ cố mở to mắt, nhìn ra ngoài vườn hoa chiếc xe hơi của Khải đang đậu ngoài cửa, anh em nó đã xuống xe… Lại có người thứ ba chui ra… Bà cụ dụi mắt, cố nhìn… Một đứa con gái, tóc chấm vai, nguyên bộ áo quần màu tím, trên tay là chiếc nón có thắt nơ cũng cùng màụ Cô gái đang đứng ở ngoài nhìn vào… mắt nó nhìn thấy bà. Đột nhiên, cô bé hét lên, rồi chạy ùa vào, chạy xông tới và xà vào lòng bà cụ, nó nói một cách cuống quýt. 
– Ồ, nội ơi, nội ơi! Nội xấu lắm, nội làm con nhớ muốn chết luôn… Nhớ như điên, con không thể học hành gì được đến nỗi bị hỏng hết mấy môn. . Con cứ nhớ nhà mãi… nhớ nội quá, nội ơi!… 
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn bà cụ, đôi mắt đen của nó ngập đầy nước mắt, nó đưa tay lên vuốt lấy những cọng tóc bạc, những nếp nhăn nheo trên khuôn mặt già, rồi tựa mặt mình lên khuôn mặt nhă, nheo, thì thầm bên tai bà: 
– Chúc cho “Bà nội con nít” của con, một sinh nhật vui vẻ. 
– Ồ! Ồ! Ồ! 
Bà cụ nghẹn giọng không nói nên lời, bà đưa bàn tay khẳng khiu của mình lên vuốt nhẹ lên lưng cô gáị 
– Con cháu điên của nội mày đó ử Nội thật không ngờ, nội chẳng dám tin… Nội… Thôi, con hãy ngẩng đầu lên, cho nội ngắm con một chút đi chứ? 
Tang Tang. Không phảị Nhã Tịnh ngẩng đầu lên nhìn bà lão với hai dòng nước mắt, nhưng nàng vẫn tươi cườị Cái miệng chu chu ra, vừa nghịch ngợm vừa nũng nịụ Nước mắt đã làm đẫm ướt cả hai gò má, ướt cả đôi bàn tay của bà lãọ Bây giờ bà cụ cũng không nhìn thấy gì nữạ Nước mắt đã làm mòn đi tia nhìn của bà, bà khịt khịt mũi… Trước mặt chỉ còn là đôi mắt đen nháỵ Đôi tay run run, bà lấy vạt áo chùi mắt. 
– Con cháu điên… Con về làm nội mừng vô cùng… Tại sao thấy nội con lại khóc… con đâu phải là búp bê, là trẻ con đâủ Không mắc cở à? 
Nhã Tịnh lấy vạt áo mình lau nước mắt bà cụ: 
– Nội ơi! Nội chỉ giỏi nói con thôị Nội hãy xem lại nội kìa, nội hay khóc quá, nội còn thích khóc hơn cả con. 
Nhã Tịnh chu mỏ ra nũng nịu: 
– Con có khóc bao giờ đâủ Nội không thấy con cười đây à? Rõ ràng bà cụ có nhìn Nhã Tịnh. Có diều mắt mờ quá bà không nhìn thấy rõ. Nhưng bà rất vui, bà chỉ cần biết là cháu cưng của bà đã về. Bao năm rồi mà bản tính nghịch ngợm, nũng nịu vẫn không thay đổị Nó vẫn dễ cười dễ khóc. Tang Tang đã trở về… con chim nhỏ lưu lạc mấy năm lại trở về… bà cụ cố gắng đè nén cảm xúc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ chảy dàị Cô Lan cũng cúi xuống, lấy khăn lau mặt ẹ, cô cũng có vẻ xúc động mạnh: 
– Cái con nhóc này, vui mừng nội quá rồi quên cả cô, mi hư quá, coi nè, làm nội khóc ròng à. 
Nhã Tịnh quay lại ôm lấy cô Lan: 
– Dạ, thưa cô, con xin lỗi cô, chỉ tại nhìn thấy nội là con quên hết, cô không biết là con cưng nội nhất nhà ử 
Cô Lan nghẹn ngào: – Phải nói là nội cưng con nhất chứ không phải là con cưng nộị Ra nước ngoài ba năm trời bây giờ quên hết, quên hết chẳng còn lễ phép gì cả… 
Bà cụ vẫn luôn tay lau nước mắt, che chở cho cháu: 
– Đừng trách cháu, người xưa đã nói sông núi còn có thể thay đổi chứ tính tình thì khó đổi thay, nó đã quen ăn nói vậy rồi, con quên saỏ Mẹ biết con ganh với nó cơ mà, phải không, con gái điên của mẹ? 
Con gái điên của mẹ! Cái câu mà lâu lắm rồi bà cụ không dùng tớị Cô Lan xúc động quá, cô nhìn Nhã Tịnh với đôi mắt biết ơn. Đối với cô rõ ràng Nhã Tịnh là một vị cứu tinh. Nghệ thuật diễn xuất của Nhã Tịnh vượt quá yêu cầụ 
Nhã Tịnh vẫn nhìn bà cụ, trong khi nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt già nuạ Nàng đứng lên nghiêng nghiêng đầu, nhướng nhướng mi giống hệt như cử chỉ nũng nịu của Tang Tang ngày xưạ 
– Nội ơi, nội đừng khóc nữa! Nội khóc mãi rồi làm sao ngắm được con? Nội xem này, mấy năm nay con đã cao thêm được hai phân, nội tin không? Con còn mập thêm được một ký nữa… nội này… 

Nhã Tịnh kéo dài tiếng gọi: 
– Sao nội cứ khóc mãi như vậy, nếu nội còn khóc con sẽ… con sẽ… con sẽ khóc lớn cho nội xem. Con nói là con làm đấy… 
Nhã Tịnh chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt chảy dàị Rõ ràng cô nàng đang khóc. 
– Thôi đừng… đừng… Tang Tang nhỏ bé của nội… Tang Tang điên con đừng khóc đừng khóc gì hết… nội già rồi nội hay lẩm cẩm. Con coi nè nội đã hết khóc rồi, thật mà… Tại nội mừng quá mà… 
Bà cụ luôn miệng thật mà thật mà… nhưng mắt vẫn chưa ráo lệ. Nhã Tịnh cúi xuống ôm chầm lấy bà cụ, vừa khóc vừa nói: 
– Hai bà cháu mình thật là điên. Bởi vậy xưa kia đọc tiểu thuyết con nghe ông Tào Tuyết Cần bảo đàn bà được cấu thành bởi nước là đúng. Nước mắt của bà cháu mình nãy giờ sắp thành biển rồi đấỵ 
Bà cụ bắt đầu cười, bà lấy khăn lau mắt. Bà cảm thấy trong người thật khỏe, bà lên tiếng gọi: 
– Vú Kỹ ơi vú Kỹ, vú đến đây xem nào, có phải Tang Tang nó cao hơn mập hơn không hay vẫn ốm tong teo như ngày nàỏ Nội không tin ba cái thức ăn của phương Tây, nó đâu bổ bằng của mình. à vú Kỹ, vú đã dọn dẹp sạch sẽ buồng của Tang Tang chưả Còn cái món dưa cải nó thích ăn nữa… mai vú ra chợ nhớ tìm mua cho nó. 
– Dạ, vâng con làm xong mọi thứ rồi nội ạ. 
Vú Kỹ trả lời, từ xưa tới giờ vú vẫn xử dụng cách xưng hô của mấy đứa nhỏ với bà. Mặc dù biết rõ đây chỉ là màn kịch, nhưng vú không làm sao cầm lòng được. Một màn kịch tuyệt vời, ngập đầy tình thương. một màn kịch đầy nước mắt yêu dấụ Không biết cô Lan và Khải, Hoàn tìm đâu được một đứa con gái thế nàỵ Cái ánh mắt khuôn mặt, giọng nói, nhất cử nhất động đều giống Tang Tang… chỉ khi nào nhìn kỹ mới thấy… đôi mày có sửa lại, tóc được cố tình nâng cao… cô bé hơi cao hơn, môi dày hơn, nước da trắng hơn… nhưng dù sao thì những tiểu tiết này bà cụ cũng không nhìn thấy… Nhìn Nhã Tịnh mà vú thấy lòng xôn xao vú chỉ nói thêm: 
– Phòng của Tang Tang con đã chuẩn bị đâu vào đó. Còn món dưa cải đã có sẵn trong bếp. Mọi thứ đã sẵn sàng. 
Bà cụ nói: 
– à thì ra vú cũng đồng lõa với họ. Mấy người đều biết Tang Tang hôm nay về vậy mà cố giấu lão già nàỵ 
Nhã Tịnh đứng lên, bước về vú Kỹ. Nghiêng nghiêng đầu liến thoắng. 
– Vú Kỹ nãy giờ đứng đây, mà cố tình trốn con hén! Vú Kỹ như quên đây chỉ là màn kịch, vội vã phân bua: 
– Ối trời! Cô út ơi! Tôi sắp ở sau cùng, làm sao có thể chen chân ra trước được chứ? 
Nhã Tịnh bước tới xiết chặt vú Kỹ. 
– Vú yêu quí. Tôi chỉ muốn đùa một chút cho vui thôị Ồ! cái tật ham ăn chè mè đen của vú hẳn chưa đổi, vú mập quá, ít ra cũng phải lên 10 ký! 
Cô Lan cũng tiếp lời: 
– Đâu phải chè mè đen đâụ Bây giờ vú Kỹ lại mê ăn món bánh trứng. Suốt ngày cứ thấy ăn hoàị Tôi đã nói rồi, coi chừng, lúc này béo quá rồi đấỵ 
Bà cụ ngồi nhìn vú Kỹ với Tang Tang, rồi quay sang Khải và Hoàn. Hai ông anh này từ lúc Tang Tang vào nhà đến giờ, giống như hai ông phỗng đất, chỉ đứng một chỗ nhìn cảnh trùng phùng bà cháu, chứ không hề lên tiếng gì cả. Nghĩ đến chuyện muốn rước Tang Tang về, hẳn hai thằng cháu này phải tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu sắp xếp âu lọ Bà cụ đứng dậy bước tới, một tay nắm lấy Khải, một tay giữ lấy Hoàn, nước mắt lại chảy dài xuống má. Bà cụ cườị Một nụ cười thỏa mãn, hạnh phúc. bà xúc động nói từng tiếng một: 
– Xin cảm ơn món quà của hai con. Sẽ chẳng bao giờ bà quên cái món quà sinh nhật hôm nay của hai con. Một món quà sinh nhật quí giá nhất cho ngày nội 80 tuổị Khải với Hoàn, chúng con là những đứa cháu đáng yêu đáng tự hào của nộị Bây giờ, cả nhà ta đang trùng phùng. Còn gì hạnh phúc hơn ngày hôm nay… Ồ… 
Bà cụ như sực nhớ điều gì: 
– Tang Tang nó còn chưa biết Nghi Quyên, các con quên giới thiệu chị dâu cho nó rồi… 
Có lẽ vì quá sung sướng nên khuôn mặt Hoàn đỏ gay: 
– Dạ, không phải quên. Nội vừa gặp Tang Tang là nước mắt với nước mắt. Nước mắt chưa cạn, thì làm sao con giới thiệu cho được? 
Hoàn rời khỏi nội, bước tới bên Tang Tang, kéo tay nàng bước về phía Nghi Quyên: 
– Tang Tang này, đây là chị dâu cả tương lai của em đấỵ 
Nghi Quyên đỏ mặt, chăm chăm nhìn cô em út chồng, nước mắt chưa cạn. Và đôi mắt cứ long lanh. Người con gái trong bộ y phục tím trông đẹp như cánh hoa Penseẹ Một vẻ đẹp thanh thoát. Tang Tang đã chìa tay, cô gái “bạo” như một phụ nữ phương Tây, nắm lấy tay Quyên cô nói: 
– Rất hoan nghênh chị thành người nhà họ Tang. 
Tang Tang nói, không ngừng ngắm nghía Quyên, rồi quay sang Khảị 
– Anh cả à, anh thật có phúc… anh đã kiếm được cho em một bà chị dâu rất đẹp… Thật ra thì anh không xứng đáng với chị ấy đâụ 
– Sao vậỷ 
Khải bước tới, ngắm cả hai cô gáị Nghi Quyên đẹp mỹ miềụ Nhã Tịnh lại phóng khoáng, nhí nhảnh giống Tang Tang. Khải tiếp: 
– Cảm ơn lời tâng bốc vừa rồi của em, lời này cho thấy, anh cũng có mắt chọn người đó chứ? 
Nhã Tịnh quay sang Nghi Quyên chưa kịp nói, Nghi Quyên đã lên tiếng. Có lẽ để lấy lòng cô em chồng: 
– Cô đẹp hơn trong ảnh nhiềụ 
Nhã Tịnh giật mình. 
– Chị đâu đã trông thấy ảnh của em? 
– Vâng, ảnh cô treo đầy nhà kia kìạ 
Nhã Tịnh nghe nói, vội đảo mắt nhìn khắp phòng. Bấy giờ mới thấy từ lò sưởi, đến gía sách, trên tường, đều có ảnh của Tang Tang. Nàng ngẩn ra, vội vã nói: 
– Những bức hình cũ này treo mãi làm gì? Bấy giờ tôi chỉ là một đứa con nít. 
Rồi Nhã Tịnh cười với Quyên: 
– Vậy mà ai cũng bảo là ảnh thường đẹp hơn ngườị 
Nhã Tịnh lại liếc nhanh về phía hai anh em Khải Hoàn, rồi quay sang bà cụ. 
– Nội ơi, nội làm con mặt mày bây giờ đầy nước mắt với mồ hôi, bây giờ con phải quay về phòng rửa mặt mới được. 
Bà cụ như sực nhớ ra: 
– à! Con vừa xuống phi cơ, có vẻ mệt mỏi lắm, thôi về phòng nghỉ một lúc đị Còn nhớ phòng cũ của con chứ? nghỉ khỏe khoảng hai tiếng, xong xuống lầu ăn cơm trưa, có món dưa chua của con đó. 
Hoàn vội tiếp lờị 
– Để con đưa em đi, quần áo của Tang Tang còn để trong thùng xe, đợi một tí. 
Hoàn chạy ra xe lấy vali quần áo của Tang Tang vàọ 

Khi Nhã Tịnh theo Hoàn bước lên lầu để vào phòng riêng, thì Nhã Tịnh phải ngạc nhiên. Căn phòng quá sang trọng, lại ngập đầy hoa tươị Bây giờ không cần phải đóng kịch nữa, Nhã Tịnh thở phào nhẹ nhõm. Cửa vừa khép lại, Nhã Tịnh quay qua đã thấy Hoàn đứng tựa lưng gần đấy, không ngừng nhìn nàng. 
– Thế nào, qua cửa ải thứ nhất rồi chứ? 
Nhã Tịnh nhí nhảnh hỏi, Hoàn có vẻ xúc động nói: 
– Thật, tôi không ngờ, Nhã Tịnh lại diễn xuất tuyệt vời như vậỵ Nhất là… Nhất là… ở đâu Nhã Tịnh lại có nhiều nước mắt như vậy chứ? 
Nhã Tịnh bối rối: 
– Tôi… Tôi cũng không ngờ… không hiểu sao nước mắt cứ tuôn rạ Thật ra… có lẽ tôi không tự kiềm chế được… Tôi thật sự xúc động, anh có tin là… Tôi khóc thật không? 
– Tôi tin như vậỵ 
Hoàn nói và bỗng nhiên chàng kéo Nhã Tịnh vào lòng hôn nhanh lên môi nàng. 
Nhã Tịnh lúc đầu hơi choáng, rồi bối rối, ngỡ ngàng. Một cảm giác bay bổng, chới với lan khắp người nàng. Một lúc sau Nhã Tịnh mới như tỉnh lại, nàng vội vã đẩy Hoàn qua một bên, rồi lui về phía giường, bối rối nói: 
– Anh làm gì vậỷ Trong hợp đồng của chúng ta đâu có cái màn nàỷ Tại sao anh lại làm vậy chứ? 
Hoàn đỏ mặt nói, chàng cũng có vẻ bối rối: – Xin lỗị Hãy tin tôi, chẳng qua tại tôi cũng không kiềm chế được mình… 
Và rất nhanh, Hoàn bỏ ra ngoàị 
Nhã Tịnh đứng thẫn thờ nhìn ra cửa, bất giác nàng đưa tay lên sờ môị Bây giờ nàng mới biết nụ hôn đầu tiên trong đời mình. Nàng đứng đó xôn xao nghĩ lại cái cảm giác lạ lùng nhưng cũng rất dễ chịu khi Hoàn bất chợt hôn mình. 
Buổi sáng, Nhã Tịnh thức giấc bởi tiếng hót líu lo của chim hoàng oanh, nàng mở choàng mắt ra, nhìn trần nhà với hoa văn lạ và ngửi mùi thơm ngát, nghe tiếng chim kêu, tiếng gió rít qua hàng câỵ Nhã Tịnh hơi ngỡ ngàng, không biết mình đang ở đâụ Nhưng rồi Nhã Tịnh cũng nhớ ra: Đây không phải là nhà nàng, không phải phòng riêng của nàng, mà là nhà họ Tang, và nàng đang ngủ trong phòng của Tang Tang. 
Nhã Tịnh đưa tay gối đầu, nàng không muốn dậy ngaỵ Mọi việc xảy ra hôm qua như đang quay ngược lại trong đầu nàng. Tất cả diễn ra một cách ăn khớp, kỳ diệu và Nhã Tịnh đã hoàn thành vai trò một cách xuất sắc. Bà cụ không hề lộ vẻ nghi ngờ. Giá cha mà trông thấy, chắc hẳn người cũng phải tròn mắt vì kinh ngạc. Cha! Nhã Tịnh chợt nhớ tới cha và Man Như. 
Lúc đầu, khi quyết định nhận vai kịch, Nhã Tịnh đã nghĩ mấy cách để qua mặt cha. Nào là đã tìm được việc làm ở Đài Loan, hoặc du lịch, hoặc đáp tàu làm một chuyến vòng quanh thế giới… Nhưng cuối cùng thì vẫn là Hoàn, chàng tỏ ra sáng suốt hơn. 
– Thôi đừng bịa chuyện gạt cha cộ Bất cứ một lý do nào cũng có thể làm cha cô nghi kỵ. Lúc đó người đăng báo tìm con gái mất tích thì chúng ta càng bị phiền hơn nữạ Thôi thì nói thật với ông ấy vậỵ Nói cho cha Nhã Tịnh biết là Nhã Tịnh cần phải an ủi một bà lão hiền lành và vĩ đại đi… 
– Làm thế chắc cha tôi sẽ cho là tôi điên! 
– Ngay kế hoạch mà ta đang tiến hành chẳng điên là gì? 
Hoàn nhìn thẳng vào mắt Nhã Tịnh nói tiếp: 
– Cô thuyết phục cha cô, bảo ông ấy đừng đi tìm. Mỗi ngày cô sẽ gọi điện thoại về hoặc có thể sẽ về nhà thăm. Dù gì nội tôi cũng không bước chân ra ngoài, chỉ cần cha cô hợp tác một tí là mọi chuyện sẽ thành công. Cô đi vắng như thế, ông ấy còn đỡ lo chuyện xung đột có thể có giữa cô và dì nhỏ. Tiện lợi cả hai phía rồi còn gì? 
– Cha sẽ không tin, sẽ bảo là tôi đặt điều… 
– Vậy thì tôi sẽ đi với cộ 
Nhã Tịnh nghiêng nghiêng đầu nhìn Hoàn: 
– Anh mà đi với tôi càng nguy hơn, cha sẽ tưởng tôi bị một tay ăn chơi nào đó dụ dỗ… Nhìn anh… thấy vừ nguy hiểm vừa làm sao ấy! 
Hoàn bối rối: 
– Thật ử Xưa tới giờ tôi có nghe ai phê phán là tôi khó coi đâủ 
– Nghĩ ra cái màn kịch này rõ là tay không vừạ 
Nhã Tịnh nói rồi lắc đầu: 
– Không được, không được… đồng ý là cha tôi cũng muốn xa tôi một thời gian, nhưng người cũng không muốn tôi rơi vào sào huyệt nguy hiểm hay bắt cóc mang đị 
Hoàn có vẻ bực bộị 
– Tôi giống mấy tay chuyên bắt cóc lắm ử 
– Nói thật thì cũng hơi giống. Tướng tá anh cũng giống mấy tay cao bồi trong phim nữạ 
Hoàn chau màỵ 
– Tôi không hiểu cô đang khen tôi đẹp trai hay rủa tôị Nhưng nếu tôi không đi dược thì cô có nghĩ ra cách nào khác không? 
Nhã Tịnh nói: 
– Có chứ, nhờ cô Lan. Cô Lan có đủ tư cách để thuyết phục cha tôi nhất. Cô ấy có đủ tính trung hậu, hiền lành, chắc chắn cha sẽ tin cô ấỵ 
Thế là cô Lan được mời theo để thuyết phục cha Nhã Tịnh. họ gần như phải mất cả buổi trời, để kể hết mọi thứ mong thuyết phục ông Sĩ Đạt cho con gái đi làm một chuyện động trờị Nhã Tịnh còn nhớ khuôn mặt cha lúc đó, vừa lộ vẻ ngạc nhiên vừa nghi ngờ nói: 
– Mới nghe, tưởng như chuyện cổ tích dành cho con nít ngày naỵ 
Nhã Tịnh thêm vào: 
– Con đang định biến chuyện cổ tích trẻ con thành chuyện thần thoại đâỵ 
– Chuyện cổ tích dành cho trẻ con với chuyện thần thoại có gì khác đâu chứ? – Có chứ, chuyện cổ tích chỉ dành cho con nít. Còn chuyện thần thoại nó có phép lạ mà cha biết không, con rất thích có phép lạ.
ông Sĩ Đạt có vẻ ngớ ra, nhìn con gáị 
Và ông đã suy nghĩ hai ngàỵ Nói suy nghĩ chứ thật ra sau đó Nhã Tịnh mới biết là ông đã cho người điều trạ Khi biết có thật, nỗi đau khổ chồng chất của bà cụ và tình cảnh hiện nay, ông mới đồng ý. Không những chỉ đồng ý mà còn khuyến khích, mong con thành công. 
ông Sĩ Đạt nói: 
– Nếu đã nhận thì con phải đóng cho thật đạt, cha không muốn thấy con thất bạị Đừng để cho vai trò mình đóng bị bại lộ Cha cũng sẽ không liên lạc với con nhưng con phải thường xuyên cho cha biết tiến triển của sự việc. 
Nhã Tịnh cười nói: – Nếu cha thấy con không liên lạc là cha biết mọi việc diễn biến thuận lợị Vì con không thể công khai để gọi dây nói thẳng từ nhà họ Tang đến đâỵ 
Thế là Nhã Tịnh từ nhà họ Lục sang nhà họ Tang. Tóc nàng được cắt ngắn, chân mày sửa lại đôi chút, sắm thêm một lô áo màu tím, màu trắng, và màu đen… Nhã Tịnh đã trở thành Tang Tang. 
Và giờ đây, Tang tang đang nằm trên giường của mình. Mặt trời đã lên thật caọ Tấm màn cửa màu tím nhạt trên khung cửa sổ như trong suốt, chậu hoa lựu trên thành cửa sổ vẫn nở. Nhã Tịnh không ngờ hoa lựu có thể nở dai như vậỵ Bây giờ đã là tháng bảy rồị Cái màu đỏ thẫm của lựu thật chói mắt trong nắng. Nhã Tịnh đưa mắt nhìn quanh: phòng ngủ thật rộng, những khung cửa sổ lớn bằng kính, bàn trang điểm, bàn học, tủ sách, kệ trưng bày đồ cổ đủ cả. Nhã Tịnh dã được làm quen với hình ảnh căn phòng này từ lâụ Anh em Khải và Hoàn rất cẩn thận, dùng máy thu hình từng góc phòng, từng chi tiết nhỏ trong phòng Tang Tang đến mọi thứ trong nhà, ngoài vườn hoa, để Nhã Tịnh làm quen. Ngay cả chú mèo hoa và chú chó Trắng Hồ Ly nữạ 

Chú chó trắng Hồ Ly, nhắc tới nó, Nhã Tịnh còn giật mình. Chiều hôm qua suýt tí đã bị lộ vì nó. Chẵng qua là trong lúc Nhã Tịnh đang ngồi cạnh bà cụ… thật ra thì suốt ngày hôm qua tới tối, Nhã Tịnh có bao giờ ngồi yên được đâụ Lúc nào cũng như con chim nhỏ ríu rít không thôị Hết nằm dặt dựa trong lòng bà cụ, lại tựa bên vai, quỳ dưới chân… Kể lể cho nội nghe đời sống ở nước Mỹ: tuyết như thế nào, cái nóng mùa hè ra sao, món gà quay của Kentucky, hamburger của McDonald… bọn hippi đi đầy phố, các cửa hàng đình công… dang lúc thao thao bất tuyệt, đến độ hai anh em Khải, Hoàn cũng phải trố mắt ngồi nghe, thì tài liệu thuộc làu cũng hết. Nhã Tịnh bịa thêm: 
– Con ở trong ký túc xá nữ sinh viên, ở gần đấy có hai anh em, người em tên là Doyle còn ông anh là Sherlock… 
Nhã Tịnh chưa kịp nói chữ “Holmes” thì đã nghe Hoàn tằng hắng một tiếng. Nếu không Nghi Quyên ngồi gần đấy nghe là mọi chuyện bại lộ. . (Chú thích: Conan Doyle và Sherlock Holmes là hai nhân vật nổi tiếng trong truyện trinh thám lừng danh của Anh). 
Giữa lúc Nhã Tịnh đang nói đến đấy, thì cũng vừa lúc chú chó trắng Hồ Ly bước vàọ Anh em Khải, Hoàn tuy đã có sự khai thông với cô Lan và vú Kỹ, nhưng chưa thể để Nhã Tịnh làm quen với chó Hồ Lỵ Khi vừa nhìn thấy Nhã Tịnh ôm bà cụ, nó đã nhẩy đến nhe răng, sủa một cách hung dữ, làm Nhã Tịnh phải nhảy ngay lên ghế. 
– Ồ! Không được, không được rồi nội ơi… con chó trắng của con đâu rồỉ tai sao mang đổi về một con chó bự dữ như vậỷ 
Bà cụ vỗ vỗ vào lưng Nhã Tịnh như vỗ về trẻ nhỏ: 
– à, con đừng sợ, đây là con chó trắng Hồ Ly của con đó chứ? 
Và bà quay sang hét chó: – Hồ Ly, mi ngồi yên không? Ngu quá! Ngay cả chủ cũng không nhớ. 
Nhã Tịnh chìa tay ra mà tim vẫn còn đập mạnh: 
– Chú chó Hồ Ly đây ử Sao lạ vậỷ Mọi lần nó chỉ có chút xíu thế này cơ mà. 
Thật ra Nhã Tịnh chỉ nói đại, chứ cũng quên hỏi rõ là lúc Tang Tang đi chó Hồ Ly được bao lớn. 
Bà cụ cười rất vuị 
– Ồ cái con điên này nè, con đã đi bao nhiêu năm rồi chó cũng phải lớn chứ? 
Bà cụ lấy tay vuốt vuốt đầu chú chó. Vậy mà nó vẫn còn gầm gừ với Nhã Tịnh, ánh mắt chẵng thân thiện tí nàọ Bà cụ phải an ủi: 
– Thú vật thì bao giờ cũng là thú vật, con đừng nghĩ rằng cách nhau ba năm mà nó còn nhớ tới con. 
Nhã Tịnh chu mỏ, nũng nịu: 
– Con nghĩ là chó Hồ Ly nhỏ sẽ không bao giờ quên con đâụ Bây giờ nó lớn rồi, nó sắp có bạn trai, nó không thèm chơi với con nữa… 
– Hặc! Hặc! 
Hoàn tằng hắng một lần nữa, làm bà cụ phải ngẫng đầu lên nhìn cậu cháu qua mắt kính lãọ 
– Hôm nay con làm sao vậỷ Chắc bị cảm rồi, nãy giờ thấy con ho mấy lượt đó nghen. 
– Mấy hôm nay con thấy trong người hơi khó chịụ 
Hoàn nói rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ. Đột nhiên anh quay lại nói với Nhã Tịnh. 
– Tang Tang ơi, ra xem này, ra xem mấy giàn hoa giấy em còn nhớ tới nó không? 
Nhã Tịnh mừng nhẩy xuống ghế, bước ra khung cửa, Hoàn kề sát tai nàng nói: 
– Có cương cũng cương vừa phải thôi, con Hồ Ly là con chó đực đấỵ 
Có ai ngờ Hồ Ly là con chó đực đâủ Không ai nói cho Nhã Tịnh biết điều đó, diễn cương quá lố. Nhã Tịnh nằm trên giường nhìn lên trần nhà, nghĩ tới lời cảnh cáo của Hoàn. Nhi Hoàn! Nhi Hoàn! Nhã Tịnh nhớ tới nụ hôn buổi tốị thế là thế nàỏ Anh chàng đã hôn tạ Tại saỏ Nhã Tịnh liếm môị Có cảm giác nhẹ nhàng, miên mang trong ý nghĩ. 
Nhi Hoàn! Bậy thật! Nhã Tịnh ngồi dậy, nhảy xuống giường, hắn là anh thứ hai của ta cơ mà. Thôi dậy là vừa, Nhã Tịnh cảm thấy có lẽ không còn sớm lắm, nhìn đồng hồ, đã 10 giờ hơn. 
Đây là một căn phòng đầy đủ tiện nghi, có phòng tắm riêng. Nhã Tịnh chải đầu, cố chải cho những cọng tóc trước trán phủ đều hơn, che bớt đôi mày quá rậm. Xong mở tủ áo, chọn chiếc áo đầm vải sô màu tím. Nàng ngắm mình trong gương, dáng dấp tươi mát nhẹ nhàng bước ra cửa, xuống lầụ Mới ra tới cầu thang đã nghe tiếng của bà cụ, giọng rất rõ ràng: 
– Mấy đứa bây đừng ai quấy rầy nhé! để nó ngủ, ngồi trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ mệt lắm chứ không phải chơị Hôm qua cũng không nghỉ. Nó nói luôn mồm. Lan này, mẹ có nằm mơ không con? Nó thật sự trở về chứ hả Vú Kỹ, tôi tỉnh đấy chứ? Tang Tang về thực đấy chứ? Hoàn với Khải, hai đứa bây đừng có cười taọ Tụi bây biết không, suốt đêm qua tao không hề ngủ. Tao chỉ nằm suy nghĩ hoàị Tang Tang nó đẹp hơn trước kia nhiều phải không? Lần này tụi bây phải chìu nó một chút, đừng để nó giận bỏ đi nữa… ồ! Còn mấy bức ảnh của nó, ai dẹp đâu mất hết rồỉ 
Hoàn đáp: 
– Con đấy, Nội ạ. Bây giờ Tang Tang nó đã về, nội sẽ gặp nó mỗi ngày, đâu cần phải cầm ảnh nó ngắm hàng giờ như trước nữạ Mấy bức ảnh đó cũng cũ rồi, Tang Tang nó cũng không thích đâụ 
Vậy là khá chu đáo, Nhã Tịnh nghĩ. Rõ ràng mấy bức ảnh kia rất nguy hiểm. Nghi Quyên thông minh một tí nhìn kỹ sẽ nhận thấy ngay, ít ra 10 điểm khác biệt. Bà cụ nói tiếp: 
– Như vậy, chắc chắn là Tang Tang về thật rồị Sự thật chứ không phải nội nằm mợ 
Nhã Tịnh thấy mắt mình ươn ướt, nàng quên là mình đang đóng kịch. Tội nghiệp bà lão! Nàng chạy như bay xuống ôm chầm lấy bà, hôn lên khuôn mặt nhăn nheọ 
– ô nội ơi! Nội điên quá! Con đứng sờ sờ đây này, không thật saỏ Nội không nhìn thấy con à? Nội có nghe con nói không? Nội sờ con đi, ôm con đi nội! 
Nhã Tịnh vùi đầu vào người bà lão như con mèo con. 
– Nội làm sao lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế? 
Bà lão cười sặc sụa: 
– Đừng nào, đừng. Con làm nội nhột quá. Ngẩng lên để Nội xem nàọ 
Khải đứng gần đấy nói: 
– Ngắm nó suốt ngày hôm qua còn chưa đủ sao nộỉ Nhã Tịnh nhìn lên, rồi liếc nhanh về phía Khải và Hoàn, nàng nũng nịụ 
– Nội ơi, anh cả lúc nào cũng khó chịu với con. 
Bà lão giật mình, siết chặt Nhã Tịnh, nói như vỗ về: 
– Không đâu, không bao giờ. Có nội ở đây, không có đứa nào dám khó khăn với con đâụ Ai cũng thương con hết, con hãy tin nội đị 
Nhã Tịnh nghe lời vỗ về của bà lãọ Nàng cảm nhận chuyện ngày xưa hẳn đã có cuộc chiến trong gia đình. Bấy giờ không biết bà lão đứng về phía nàỏ Nhã Tịnh liếc nhanh về phía Khải, khuôn mặt anh chàng có vẻ xấu hẳn đị Còn Hoàn, anh chàng đang cười giả lả, hình như muốn đổi đề tàị 
– Tang Tang cô lười quá, ngủ trưa thế này làm cả nhà đói bụng. Chưa ai ăn sáng cả đấỵ Nếu từ đây về sau mà còn nằm nướng thế này, là chúng tôi phải ăn trước đi làm đấy, để cô và nội ăn sau thôị 
Nhã Tịnh nhướng màỵ 
– Ai biểu anh đợỉ Em chỉ thích ăn chung với nội thôị 
Hoàn cười nói: 
– Vậy càng tốt. Tang Tang em biết không, để mừng em trở về, hôm nay đặc biệt anh và anh cả sẽ không đi làm, ở nhà chơi với em. Như vậy hài lòng chưả 
– Ở nhà với em? 
Nhã Tịnh không vui lắm. Thật ra thì, Nhã Tịnh hiểu chẳng qua tại họ không yên tâm. Chó Hồ Ly hôm qua khiến họ lo âụ Chỉ có cách ngồi ở nhà quan sát, xem có chuyện gì bất trắc sẽ nhảy ra gánh đòn hoặc che chở. 
Mọi người vào phòng ăn. Vú Kỹ làm bữa điểm tâm khá thịnh soạn, có món cải hấp thịt lợn, trứng chiên đậu, thịt chà bông, mì xào… mùi thơm nức mũị Tang Tang ngồi cạnh bà cụ, Hoàn chợt nhớ ra điều gì nói: 
– Tang Tang, sáng ăn cháo có ngán lắm không? Em ở nước ngoài ba năm rồi, nếu cần dùng bánh mì nướng, sữa nóng hay cà phê nhớ cho biết nhé. 
Nhã Tịnh liếc nhanh Hoàn. Mắt chàng thoáng nét trìu mến. Nhã Tịnh xúc động, vì cô biết những lời nói vừa rồi của Hoàn không phải dành riêng cho Tang tang mà là dành cho Nhã Tịnh. Nhã Tịnh nói: 
– à, không cần. Ở nước ngoài muốn ăn mấy món này cũng đâu có mà ăn. Con thường hay nằm mơ thấy món trứng chiên đậu của vú Kỹ, còn bánh mì nướng, con ngán tận cổ họng rồị 
Bà cụ nhìn Nhã Tịnh với đôi mắt ngập đầy trìu mến. 
– Saỏ Tối con có ngủ ngon không? Chăn mền đủ ấm chứ? Con có đóng cửa sổ không? Con cần gì nói cho nộị 
Hằng trăm câu hỏi, hàng trăm điều chăm sóc thương yêụ Rõ ràng Tang Tang vô phước. Sinh ra trong một gia đình như thế này mà không sống để hưởng. 

Nhã Tịnh nuốt miếng cơm nói: 
– Nội ơi! Mọi thứ đều tốt đẹp cả, con ngủ rất ngon. Có nằm mơ nữa… con mơ thấy nội hoàị 
Bà cụ quay đũa lại gõ trên tay Nhã Tịnh. 
– Con khỉ! Mi nói xạo quá, nếu nhớ nội, sao ba năm bỏ Nội không về? 
– Con bận học cơ mà, nội quên là con đang học chẳng bao lâu nữa tốt nghiệp saỏ 
– Ồ! 
Bà cụ ngừng lại, rồi như nhớ ra điều gì, bà chăm chú nhìn Nhã Tịnh: 
– Con thấy đấy, nội vui quá nên quên hết mọi việc. Nhưng … con về lần này nghỉ vài bữa rồi đi hay ở lại luôn? 
Nhã Tịnh nhìn bà cụ, chậm rãi : 
– Nội ơi, con chưa có mảnh bằng tốt nghiệp mà? 
Bà cụ quay qua: 
– Hừ! Có nghĩa là con còn phải quay về bên đó lấy bằng nữa ử 
– ý con nói là… 
Bà cụ lo lắng. 
– Con nói lớn một chút chứ nội không nghe rõ. 
Nhã Tịnh nói to: 
– Con muốn nói là… Thôi thì mặc cái bằng cấp ấy đị Nếu nội không muốn, con sẽ ở lại với nội, con không đi đâu nữa hết. Trên đời này, không nơi nào ấm cúng và hạnh phúc hơn ở nhà… Bà cụ cười một cách cởi mở: 
– Ờ! Thật không con? Con bỏ mặc cái bằng cấp đó cho nộị Nội không cần con phải đỗ đạt gì cả… Con ở lại đây… con nói là con ở luôn phải không? 
– Vâng, con sẽ ở nhà luôn! Bà cụ nhìn khắp bàn, cười như trẻ thơ: – Vũ Lan, vú Kỹ, Khải với Hoàn… mấy đứa nghe rõ chứ? Nghe rõ rồi chứ? 
– Vâng, chúng con nghe rất rõ. 
Rồi Hoàn đưa mắt về phía Nhã Tịnh tiếp: – Các anh làm chứng đâỵ 
Trong câu nói của Hoàn như có một ẩn ý nào đó. 
Ngày kế tiếp cũng là một ngày vui, mọi việc xảy ra rất suông sẻ, bà cụ vui như trẻ thợ Khải, Hoàn, cô Lan và vú Kỹ như trút được gánh nặng. Không khí hài hòa ăn khớp với mọi dự liệụ Mọi người cảm thấy nhẹ nhõm. Buổi tối, Nghi Quyên đến, mọi người nói cười vui vẻ vài ngày lại trôi quạ 
Cũng vui, Nhã Tịnh nghĩ. Đóng vai trò Tang Tang cũng có nhiều điều thú vị. Nàng có cảm giác được mọi người cưng chiều một cảm giác mà Nhã Tịnh chưa hề có. 
Thật khuya Nhã Tịnh mới về phòng riêng vì bà cụ cứ giữ nàng mãị Cô Lan phải năn nỉ lắm bà mới chịu về phòng riêng. 
Về phòng, Nhã Tịnh không đi ngủ ngay, nàng đứng cạnh cửa sổ. Đứng ở đây Nhã Tịnh có thể nhìn thấy góc vườn hoa… Trong đó có cây ngô đồng xum xuê cành lá. Ngoài bờ tường là mặt hồ… Khung cảnh thật hoang sơ, thật đẹp. Tối hôm qua vì nhập vai quá lâu nên Nhã Tịnh mệt, lên giường là ngủ ngay không thấy gì được hết. Bữa nay trái lại, Nhã Tịnh có thể đứng thật lâu bên cửa sổ, lắng nghe tiếng côn trùng nỉ non, tiếng gió thổi, tiếng ếch nhái kêu và ngắm được cả ánh trăng. Trăng treo cao cao trên nền trời, như cùng thi đua với những chú đom đóm lập lòe dưới cỏ. một sự yên lắng lạ lùng. một cảm giác bình yên. Cửa sổ mở rộng nên gió từ mặt hồ thổi lên thật mát. Nhã Tịnh hít mạnh mùi cỏ dại của thiên nhiên, và để Mặc gió thổi tung nếp áọ 
Đứng thật lâu, rồi Nhã Tịnh mới quay vào phòng. Nàng cảm thấy tinh thần thật sảng khoáị Không buồn ngủ tí nào cả, Nhã Tịnh bước tới bên tủ sách, định chọn một quyển sách đọc cho dễ ngủ. Sách thật nhiều, không biết phải của Tang Tang để lại hay không, trong đó có một số tiểu thuyết trong nước lẫn ngoài nước. Phần lớn, Nhã Tịnh đã đọc qua… Cuối cùng, Nhã Tịnh thấy có một quyển sổ chép nhạc. Bên trong đầy những dấu móc câụ âm nhạc thì Nhã Tịnh mù tịt. Nhớ lúc còn đi học, giáo sư dạy nhạc đã có lần mắng Nhã Tịnh là “con bò”. Nàng đặt sổ chép nhạc xuống, chọn những quyển khác. Có một quyển tên là “Bước đầu hòa âm. ” 
“Bước đầu hòa âm” là như thế nàỏ Nhưng Nhã Tịnh cũng lơ đễnh lật ra xem… Chỉ Thấy một số dấu nhạc với các dấu C rồi G, rồi Am, Dm… Nhã Tịnh hoàn toàn không hiểu vừa định khép sách lại đặt vào chỗ cũ, thì một xấp giấy rơi ra, Nhã Tịnh tò mò lật ra, một bản nhạc làm Nhã Tịnh thích thú. Bản nhạc mà Nhã Tịnh đã muốn biết, bản “Chiếc áo mộng mơ”: 
Em có một chiếc áo mộng mơ 
Vải dệt bằng tuổi trẻ 
Nụ Cười là hoa văn 
Tình yêu là dấu chỉ. 
Em đã đem hết tình yêu mình 
Để Kết hoa và thêu hoa 
Mỗi khi mặc áo vào 
Mọi vật đều thay đổị 
Em đi dạo dưới trời thu 
Mưa thánh thót trên cây ngô đồng như thay lời hát 
Mùa đông đến, em cùng hoa nhảy múa 
Cây trong vườn như sống lại với em. 
Rồi một ngày có chàng mới đến 
Người mang đàn dạo khắp thế gian 
Chỉ vì chàng có đôi mắt sáng 
Nên em mơ, em nhớ mãi bóng chàng 
Rồi chiếc áo theo chàng đi mãi 
Bầu trời kia mất hẳn hào quang, 
Em đã cho và mong chàng giữ mãi 
Chỉ Xin chàng một điều duy nhất 
Hãy trân trọng giữ gìn chiếc áọ 
Nhã Tịnh đọc qua một lược rồi đọc lại lần thứ haị Từ xưa đến nay Nhã Tịnh rất kém về văn và nhạc. Nhưng không hiểu sao bữa nay đột nhiên Nhã Tịnh lại thích lời ca nàỵ 
Bất giác Nhã Tịnh nghĩ tới Tang Tang. Có lẽ lúc bấy giờ Tang Tang hẳn mặc áo tím, tay cầm đàn guitar, ngồi bên gốc ngô đồng, êm đềm hát khúc: 
… … … 
Em có một chiếc áo mộng mơ 
Em đã cho chàng và mong chàng giữ mãi 
Chỉ Xin chàng một điều duy nhất 
Hãy trân trọng và giữ gìn chiếc áọ 
Đúng là chiếc áo của mộng mơ! Thế bây giờ gã con trai khoác chiếc áo kia dâu rồỉ Chiếc áo mà khi hắn mặc vào đã làm chìm hết những hào quang của bầu trời, của trăng saọ Bây giờ có trân trọng và giữ gìn chiếc áo kia nữa không trong khi người con gái tặng gã chiếc áo đã không còn nữả 
Nhã Tịnh nắm chặt bản nhạc trên taỵ Nàng ngồi thẫn thờ. Tang Tang với chiếc áo mộng mơ, gã con trai đàn guitar. Đột nhiên Nhã Tịnh cũng cảm thấy mình giống Tang Tang, cũng có một chiếc áo mộng mơ như thế. Một chiếc áo dệt bằng tuổi xuân và tình yêu, có điều chiếc áo của nàng chưa khoác cho ai cả… một khuôn mặt tươi trẻ bỗng hiện lên trong tâm trí nàng. Khuôn mặt lờ mờ… có cái dáng dấp trẻ trung và đôi mắt sáng… ồ, sao khuôn mặt ấy lại giống khuôn mặt của Hoàn quá vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.