Đọc truyện Chia Tay – Chương 32: Đưa tôi về nhà được không
Thời gian trong nháy mắt như ngưng đọng. Cố Ngôn Đình ngẩn người nhìn đồng tử Đường Dịch thoáng co rút lại. Sau đó đối với bọn họ đứng bên này cười nhẹ, rồi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Bữa tiệc đã sớm sắp xếp chỗ ngồi mỗi người. Cố Ngôn Đình được sắp ngồi bên trái Đường Dịch. Hắn mơ hồ cảm thấy vui vẻ. Kể từ hai năm trước Đường Dịch đóng sập cửa bỏ đi. Hai người sau đó cũng không thể bình thản cùng ngồi một chỗ thế này. Nhưng mà hai năm qua kinh nghiệm hành xử lại đang đả kích hắn, từ lúc cậu vào cửa ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, e rằng chỗ ngồi cũng không phải do cậu sắp xếp.
Quả nhiên, trong bữa tiệc Đường Dịch không hề nhìn sang phía hắn. Rõ ràng hai người ngồi rất gần nhau, Đường Dịch lại chỉ quay đầu nói chuyện với Trần tổng. Thậm chí mỗi lần đến gần Cố Ngôn Đình bên này tay cũng hơi cuộn lại thành quả đấm.
Tay của cậu rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài. Cậu có thói quen mặc áo sơ mi, chẳng qua là màu sắc cùng kiểu dáng đều là mới nhất. Ống tay áo lộ ra cổ tay, xương cổ tay có chút nhô ra. Cố Ngôn Đình ánh mắt ngẩn ngơ nhìn, nhịn không được nhớ đến trước kia hắn đem đôi tay kia đặt trước ngực, cảm giác mát lạnh. Đường Dịch sợ lạnh, vừa vào thu tay chân đã bắt đầu lạnh buốt, Cố Ngôn Đình mỗi lần đều giúp cậu ủ ấm tay chân, mỗi lần như vậy cậu sẽ hiếm khi mà nhu thuận.
Lúc này bàn tay siết lại, ngón cái áp ở phía trên tư thế như cậu đang tức giận hoặc đang đề phòng. Cố Ngôn Đình ở cùng cậu lâu như vậy, một số việc không tận lực chú ý, thực ra bảy tám phần chính là thói quen.
Hắn trầm mặc một lúc, chậm rãi dời đi ánh mắt, đem lực chú ý dời đến trên bàn rượu.
Trần tổng tuổi đã qua bốn mươi, không biết nghe người ta nói gì đó mà vui cười đến không ngậm được miệng. Gương mặt bóng loáng như cái đầu heo. Mấy vị khác tiếp khách vô cùng tận chức tận trách, cô gái lần trước tặng quà cho Cố Ngôn Đình cũng ở đây. Sau ba tuần rượu nàng liền mỉm cười hướng Cố Ngôn Đình nháy mắt.
” Cố tổng, tôi mời anh một ly. Hạng mục lúc tiến hành còn cần anh chiếu cố nhiều hơn! ” Trần Tuyền tuổi không lớn lắm, khuôn mặt mỹ lệ lại là một cô gái thanh thuần hay ngượng ngùng.
Bầu không khí thích hợp, Đường Dịch lời không nhiều nhưng cũng đã nắm được tiền hoa hồng của phía Trần tổng. Y lần này cũng xem như đạt được mục đích. Tuy rằng Đường Dịch không đem chuyện Nghiêm Kha cho y một lời giải thích. Nhưng mà y lại ngay lúc Cố Ngôn Đình đã bàn xong hợp đồng mà làm loạn, nên cũng lo lắng đắc tội với người công ty mình. Hai bên nhìn theo hướng khách quan chỉ có thể theo bậc thang đi xuống, thuận tiện nói một ít đề tài thường ngày.
Nhìn Trần Tuyền uống đến cả mặt đỏ bừng, y liền cười trêu ghẹo một câu:” Em gái à lớn lên thật đẹp nha! Có đối tượng chưa “
Trần Tuyền cười cười, vuốt tóc một cái nói:” Báo cáo Trần tổng, tạm thời vẫn chưa “
” Ai nha, em gái đẹp thế mà lại không có đối tượng sao Tương lai là muốn tìm người thế nào đây ” Trần Tuyền gắp một ít rau nhai, nhấc lên mí mắt liếc nhìn nàng:” Con gái bây giờ đều yêu cầu rất cao đấy! “
Trần Tuyền hé miệng cười cười, đang muốn nói mấy lời lấy lòng. Đột nhiên Đường Dịch nãy giờ không nói gì nhàn nhạt ừ một tiếng.
Đường Dịch đem ly rượu đặt bên môi, khẽ nhấp một ít, cười với Trần Tuyền:” Yêu cầu cao là nên đấy. Tìm bạn trai nhất định phải mở to mắt nhìn kĩ, thà ít mà tốt “
Trần Tuyền ngơ ngác, còn chưa kịp gật đầu chợt nghe Đường Dịch nói:” Dạng gì cũng tốt, nhưng không thể tìm loại đã sống cùng vợ mà trong tâm còn chất chứa hình bóng mối tình đầu cùng người cũ. Loại người này ngoài miệng nói rất hay, quay đầu lại nhất định sẽ làm ra loại chuyện không bằng cầm thú “
Trên bàn rượu đề tài của đàn ông không thể không nói đến tiền và sắc. Người trung niên có lẽ sẽ bàn một chút việc dưỡng sức, nhưng mà rất ít người đứng ở góc độ của phụ nữ mà nói ra mấy lời giáp thương đái bổng (* kẹp thương đeo gậy: thành ngữ chỉ mỉa mai, châm biếm). Trần tổng trong lòng còn vướng mắc chuyện vợ nhỏ của mình, nghe mấy lời này sắc mặt lập tức thay đổi.
Đường Dịch cười như không cười, rủ mắt ai cũng không nhìn đến.
Lúng túng vài giây, vẫn là Trần Tuyền ôn nhu chân thành rót rượu cho Trần tổng. Cười nói tiếp:” Việc đó. Nhất là Trần tổng là người ưu tú như vậy, nhất định phải giữ cho chắc. Tốt nhất là đem nhét vào túi quần ai cũng không cho nhìn mới đúng! “
Trần tổng sắc mặt tốt lên một chút, tiếp tục uống rượu. Chẳng qua là sau đó thì luôn không vui vẻ thuận theo. Đường Dịch từ lúc bắt đầu, lời nói hay uống rượu cũng rất ít. Miễn cưỡng duy trì sắc mặt tốt để đối phó chiếm đa phần. Trần tổng cảm thấy mình ngay từ đầu đã hiểu sai ý, ER căn bản không hề có thành ý hòa giải. Ngược lại Cố Ngôn Đình không biết gặp cái gì, bát phong xuy bất động*, mỗi lần y muốn mượn cớ tức giận đều bị hắn hời hợt đè xuống.
(* (tám gió thổi không động) là một giai thoại vui, thâm thúy và tràn đầy thiền vị về mối thâm giao giữa thi hào Tô Đông Pha (1037-1101) và Thiền sư Phật Ấn (1032-1098). Cre: http://.phattue.org/node/738 )
Tan cuộc đã là chín giờ tối. Bữa tiệc rất không thoải mái kéo dài ba giờ. Trần tổng rốt cuộc không thể chống đỡ được bên phía Đường Dịch cùng Trần Tuyền đồng thời tấn công. Cuối cùng cả mồm đầy mùi rượu được tài xế đỡ lên xe. Cố Ngôn Đình chần chừ một chút, trước khi đi còn đưa cho tài xế một cái thẻ của trung tâm massage. Bên phía Đường Dịch cũng chỉ còn mình cậu ở lại, lúc này mới quay người đi vào trong.
Đường Dịch uống hơi nhiều. Cố Ngôn Đình lúc trước cùng người khác nói rõ mình và Đường tổng là bạn cũ, sẽ đưa cậu về nhà. Cho nên lúc này trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Cố Ngôn Đình lúc đẩy cửa trở lại, chỉ thấy Đường Dịch lấy tay đỡ đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn. Cố Ngôn Đình bước chân khựng lại, trong nhất thời cảm thấy có chút tiến thoái lưỡng nan.
Hắn biết rõ, Đường Dịch rất khó chịu.
Lúc mới đi làm, cậu là làm nhân viên bán hàng. Cố Ngôn Đình chưa từng thấy qua bộ dáng y đi tiếp khách hàng. Nhưng trong hai ba năm ngắn ngủi có thể leo lên vị trí quản lý phòng thị trường, nhất định là mạnh vì gạo, bạo vì tiền*, là người mọi việc đều thuận lợi. Hắn cũng từng ngưỡng mộ qua bản lĩnh này của Đường Dịch. Nhìn tiền lương của cậu tăng gấp mấy lần so với tiền lương của mình mà trong lòng rục rịch cũng muốn thử một chút. Lúc ấy Đường Dịch còn dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn hắn. Cuối cùng cười ôm cổ hắn, trên cằm hắn hôn một cái nói:” Anh đừng đi, em không muốn thấy anh phải đi nhìn sắc mắt người khác mà làm việc «
(* 1. Cậy vào sự giàu có mà mạnh bạo hơn người, Cậy vào có nhiều của cải vật chất thì mới làm được nhiều việc)
Đêm nay Đường Dịch hiển nhiên trong lòng đầy oán khí. Nếu không cũng sẽ không nể mặt mũi Trần tổng. Nhưng mà ở vị trí của cậu cũng định trước sẽ bị chuốc say.
Đường Dịch buồn bực không ngừng uống, rượu đỏ trắng lẫn lộn không hề cố kỵ gì. Cố Ngôn Đình trái tim như bị người ta bóp chặt đầy đau đớn. Thậm chí mấy lần, hắn địch ta chẳng thể phân được muốn thay cậu uống. Nhưng mà Đường Dịch không để hắn làm vậy, Đường Dịch một câu cũng không nói với hắn. Không chỉ việc này, toàn bộ quá trình cậu cũng không liếc mắt nhìn đến hắn.
Cố Ngôn Đình trở tay giữ lại cửa, đút tay vào túi đứng tại chỗ. Ánh mắt nặng nề dõi theo cậu. Đường Dịch không đeo kính, dưới ánh đèn nhìn không rõ nét mặt của cậu, hốc mắt đỏ ửng. Đáy mắt đong đầy nước nhưng lại mang theo chút ôn nhu. Cố Ngôn Đình đối mặt cùng cậu một lúc, trong nội tâm mềm nhũn rối tinh rối mù. Vì vậy vượt qua bàn lớn đến đỡ cậu.
Ngay lúc hắn nâng đối phương dậy, Đường Dịch rốt cuộc cũng nói chuyện với hắn.
Đường Dịch dựa vào hắn đứng lên, có chút đứng không vững mà ôm lấy hắn. Khí tức quen thuộc phả lên mặt, sau hai năm xa cách. Cố Ngôn Đình rốt cuộc lần nữa mới có thể chạm vào thân thể quen thuộc này. Nhiệt độ cơ thể đối phương xuyên qua vải vóc không ngừng đốt cháy Cố Ngôn Đình, thế nên thân thể hắn là trực tiếp phản ứng trước nhất. Khí tức bất ổn, lòng bàn tay cũng nóng lên. Chỉ còn xót lại một chút lý trí nói cho hắn biết hiện tại ở nơi này một lát nữa sẽ có người đến dọn dẹp. Hắn nghiêng đầu hôn Đường Dịch một cái cũng không dám, sợ mình không khống chế được.
Hắn thoáng lui về sau một chút, phòng ngừa bối rối của mình bị Đường Dịch phát hiện. Không ngờ người sau lại ôm chặt lấy hắn, đem mặt chôn ở cổ hắn cọ tới cọ lui. Thậm chí còn ở trên đùi hắn cọ xát đến mất tự nhiên, còn vô thức dán chặt vào người hắn.
Cố Ngôn Đình hít sâu vài hơi, ánh mắt càng lúc càng tối. Ngay tại lúc hắn nghiêng mặt, có phần vội vàng tìm kiếm bờ môi Đường Dịch. Chợt nghe Đường Dịch nhẹ giọng hỏi hắn:” Chu Hạo. Anh đưa tôi về được không ”
Cố Ngôn Đình:”….”
Cố Ngôn Đình im lặng đứng thẳng người một lúc lâu mới tìm được tri giác của mình. Thân thể vừa bị kích thích hormones nam tính như bị người đánh một roi rút đi hết. Chờ hắn hồi thần một chút cảm giác cũng không còn.
Thậm chí cũng không còn dũng khí mở miệng hỏi Đường Dịch, Chu Hạo là ai
Là người đàn ông cùng em trải qua đêm giáng sinh sao Là người khiến em mỗi ngày đều hẹn hò không chút kiêng dè sao
Trên đường đi Cố Ngôn Đình cũng không nói tiếp. Hắn ở phía sau xe taxi, đỡ Đường Dịch đã ngủ. Trong lòng lại ngũ vị tạp trần. Hắn phát hiện mình không thể nào rộng lượng, thoải mái như trong tưởng tượng. Vành mắt hắn cay xót, nội tâm
ghen ghét càng lúc càng mãnh liệt. Hắn muốn hôn cậu, muốn nghe tên mình phát ra từ bờ môi kia của cậu.
Những thứ này hắn đã từng có được. Đường Dịch ôm lấy hắn, đem mặt chôn ở cổ hắn làm nũng. Những việc này đều là hắn dạy cậu. Khi đó cảm thấy Đường Dịch quá mức khắc chế bản thân, tùy thời đều chú ý đến mọi mặt như chiến sĩ chuẩn bị ra trận, vì vậy hắn cố ý dỗ dành cậu, còn dạy cậu mấy tư thế thân mật … cùng tư thế cơ thể. Ở trước mặt người ngoài Đường Dịch ăn nói đều có ý có tứ, trên thực tế trong nhà lại thường xuyên cố tình gây sự hoặc ngữ khí mềm mại mà câu người làm nũng.
Hắn biết bản thân mình trong lòng Đường Dịch rất đặc biệt. Phần đặc biệt này chính là độc nhất vô nhị, cũng chính bởi vì quá mức chắc chắn điểm này mà hắn có thể phân ra một phần tâm tư dành cho Lâm Duệ.
Vốn hắn cảm thấy Đường Dịch tâm nhãn không lớn. Mới có thể để việc của Lâm Duệ nhiều lần giày vò ồn ào không ngớt. Bọn họ lần đầu tiên cãi nhau là vì Lâm Duệ. Bởi vì hắn trong bóp tiền để hình của Lâm Duệ. Khi đó hai người mới ở chung không bao lâu. Đường Dịch trong lúc vô tình phát hiện được, sau đó nghiến răng nghiến lợi muốn đem ảnh chụp xé bỏ. Hắn lại cảm thấy là chuyện bé xé ra to, Đường Dịch làm như vậy không lưu lại cho mình một chút tôn nghiêm đàn ông.
Tranh cãi ầm ĩ, Đường Dịch liền dứt khoát đóng sập cửa bỏ đi. Lúc đó đang vào đông, tuyết cũng đã rơi, cậu lúc đi ra ngoài chỉ mặc áo ngủ. Chân mang dép lê nhựa. Cố Ngôn Đình lúc đầu có chút tức giận, cảm thấy dù sao cậu cũng rất sợ lạnh rất nhanh sẽ trở về. Không ngờ sau hai giờ mà người cũng không thấy về, lúc này mới hoảng hồn cầm lấy quần áo chạy đi tìm người. Hắn ở bên ngoài căn hộ tìm được cậu, Đường Dịch trên mặt tuyết dẫm mấy vòng dấu chân, hiển nhiên không cam lòng đi xa. Cậu lúc đó vẻ mặt ủy khuất lại khổ sở, Cố Ngôn Đình nhịn không được giơ hai ngón tay lên thề:” Tôi về sau không bao giờ để ảnh chụp của cậu ấy nữa, cũng không đề cập đến cậu ấy nữa được không Em theo tôi về đi “
Đường Dịch cơ hồ không chút giãy giụa theo hắn trở về. Cậu bị lạnh muốn chết, mấu chốt là lúc đó cậu đã tin lời thề của hắn.
Hai người sớm chiều bên nhau mấy năm nay. Cố Ngôn Đình tuy rằng lo lắng Đường Dịch sẽ ghét bỏ hắn mà bỏ đi. Nhưng mà mất đi rồi cũng không nghĩ đến Đường Dịch cũng sẽ thích được người khác.
Nhận rõ điều này khiến trong lòng hắn một trận đau nhức. Như cuộc điện thoại đêm giáng sinh giống nhau, lại để nội tâm hắn hoàn toàn lạnh lẽo. Huống chi hôm nay còn để hắn chính tai nghe Đường Dịch khe khẽ gọi tên người khác. Sau đó còn mềm giọng hỏi, đưa tôi về nhà được không.
Đường Dịch ngày hôm sau,khi tỉnh lại điện thoại cũng bị đập nát. Tối hôm qua Trần tổng ở trung tâm massage chơi đến toàn thân khoan khoái dễ chịu. Buổi sáng cùng nhân viên ER bên Đường Dịch mặt mày hớn hở, mở miệng liền đáp ứng tới công ty bàn chuyện chi tiết. Không ngờ đã qua thời gian hẹn nhưng người còn chưa đến.
Đường Dịch nhìn đồng hồ, cũng không kịp hối hận mình tối qua thất thố. Chỉ đành cho thủ hạ điều tra một chút ngày sinh của vợ nhỏ đối phương. Cũng may mười phút sau tin tức tốt truyền đến. Vợ nhỏ Trần tổng hôm nay sinh, hiện tại Trần tổng đang trong bệnh viện chờ.
Chuyện kế tiếp cũng không cần cậu quan tâm. Nghiêm Kha đã lập tức lấy bao lì xì cùng lễ vật chạy vào bệnh viện. Lúc y gọi điện thoại còn có chút áy náy, đối với Đường Dịch không ngừng tự phê bình chính mình:” Đường tổng, lần này là lỗi của tôi. Tôi sau này nhất định sẽ chú ý “
Đường Dịch tiến cử y trong công ty, mọi việc đều chiếu cố. Cơ hồ đem y trở thành người nối nghiệp của mình mà bồi dưỡng. Chuyện này không có khả năng nằm ngoài ý muốn, thậm chí phản ứng sau đó của Nghiêm Kha biểu hiện khiến Đường Dịch vô cùng thất vọng. Loại chuyện này cũng không nên sáng sớm liền đánh tới trên đầu Đường Dịch.
Đường Dịch xoa lông mày dừng một chút, thở dài:” Nghiêm Kha, anh đừng khiến tôi thất vọng “
Nghiêm Kha rùng mình vội vã trả lời:” Sẽ không “
Đơn đặt hàng của Hoa Nguyên kết cục thành định tốt đẹp. Tiếp đó thực hiện tốt hợp đồng, việc còn lại để Ninh Trạch Vũ bên kia tiếp nhận.
Đường Dịch nhẹ nhàng thở ra, rời giường rửa mặt rồi nhận được điện thoại của Chu Hạo. Hắn rốt cuộc vẫn dành thời gian qua đây một chuyến, đã sớm đặt xong nhà hàng, chuẩn bị lát nữa sẽ đến đón Đường Dịch đi ăn cơm
Đường Dịch vừa mặc quần áo, vừa dùng cổ kẹp điện thoại cười nói:” Anh đừng đến công ty, tôi hôm nay ở nhà “
” A ” Chu Hạo sửng sốt một chút, sau đó cười cười:” Em tối qua uống rượu xã giao hả “
” Uhm. Bất quá biểu hiện không tốt, đem khách hàng chọc tức, sau đó bị chuốc rượu. Đến bây giờ đầu vẫn còn choáng váng, não bộ hoạt động cũng không thoải mái. Giữa trưa đi ăn ở đâu “
” Tôi đổi nhà hàng, dạ dày của em không tốt ” Chu Hạo dừng một chút:” Mang cho em một chút thuốc nhé Say đến vậy sao “
” Không hẳn ” Đường Dịch mặc xong quần áo, vừa nói chuyện vừa đi đến ban công. Từ từ nhắm hai mắt lại, phơi mình dưới ánh nắng:” Tôi tối hôm qua còn tự chế một ly rau cần giải rượu đấy “