Đọc truyện Chia Tay – Chương 11: ” là con của tôi đấy “
Không đến 18:00, bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn lần lượt tiếp đón khách đến.
Bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc 18:30, trong sảnh bố trí bàn ăn cùng những đĩa trái cây tinh xảo. Nhân viên phục vụ cũng đã cung kính đứng ở hai bên, mỉm cười tiếp đón những vị khách bước trên thảm bông dệt hoa đi vào.
Vạn Hải cũng xem như là một khách sạn nổi danh, bình thường thường tổ chức là tiệc cưới. Tiệc chiêu đãi thương vụ cũng có nhưng bất kể là loại tiệc nào thì khách đến đại bộ phận cũng đều mang giày Tây, ăn mặc sang trọng. Như hôm nay ăn mặc lòe loẹt đủ loại như thế thật đúng là ít thấy.
Một nhân viên phục vụ trẻ tuổi dẫn khách vào chỗ ngồi, cuối cùng nhịn không được hiếu kỳ lặng lẽ kéo một vị đồng sự khác vào góc:” Ai, cậu biết tối nay là tiệc của công ty nào không Như thế nào còn mặc cả quần bơi đến đây “
Vị đồng sự kia nhìn bốn phía thấy không ai chú ý đến bọn họ mới hạ giọng nói:” Ai biết a, tôi nghe có người nói bên trong có chuyện gì đó, cậu chốc nữa chú ý một chút đừng chiếm tiện nghi ” Người kia liền nhướng mi, ngữ khí có chút khinh thường:” Chỉ là một công ty nhỏ, đến khách sạn chúng ta phô trương cái gì. Nhìn thật không chút lịch sự “
Quản lý phụ trách quét mắt nhìn tới, hai người liền không dám tiếp tục nói, vội vàng rời đi.
Đường Dịch ôm Chu Duy Duy từ sảnh đi vào nhìn thấy chính là cảnh tượng hết sức lộn xộn. Chu Hạo đi theo sau cậu, sau đó bước lên trước một bước nhẹ nhàng vịn vai cậu, thấp giọng nói:” Tôi đem chỗ của cậu sắp xếp ngồi cạnh tôi, cậu trực tiếp đến đó ngồi hay muốn một lát nữa “
Chu Hạo đáp máy bay trễ 20 phút, hắn từ sân bay lái xe một đường như đua xe đến thẳng khách sạn. Khó khăn lắm mới đem sai số rút nhỏ lại một nửa, bọn họ thời gian trễ cũng không quá một phút đồng hồ.
Người lái xe cũng lão luyện nhưng cũng chưa từng chạy điên cuồng như vậy. Hôm nay bị tổng giám đốc buộc đánh cược mười năm kinh nghiệm của mình, khởi động xe hệ C lại có thể chạy nhanh như điện chớp. Không biết đã chọc giận bao nhiêu xe bên cạnh đang khoan thai chậm rãi mà chạy. Bất quá tài xế ngược lại cũng rất thích thú, vừa thấy Đường Dịch xuống gặp tổng giám đốc liền lập tức khoe khoang.
Đường Dịch lúc ấy thần sắc bình thản, từ trên xe một nam một bước xuống. Trong mắt bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Cậu mặc dù cũng đã phán đoán được ý tứ của Chu Hạo. Bọn họ cần phải chú ý thời gian đến bữa tiệc này nhưng kỳ thật cũng chỉ có mình cậu là cần chú ý. Đường Dịch nói câu kia:” Tôi chờ đi cùng “, mang theo bao nhiêu cung kính, dù sao Chu Hạo cũng đã dặn dò trước.
Thế nhưng đối với những lời đó Chu Hạo phản ứng hoàn toàn khác hẳn một bộ dáng thủ trưởng nghiêm khắc vốn có.
Ngược lại có chút không rõ ý tứ hàm xúc.
…..
Chu Hạo cúi đầu, bên tai Đường Dịch thấp giọng nói như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tai cậu.
Đường Dịch thân thể cứng đờ, đem Chu Duy Duy đang ôm trong lòng xoay một tí. Ngẩng đầu chỉ tay về phía Ninh Trạch Vũ đang vẫy tay với cậu, cười nói:” Tôi sẽ chờ, trước để tôi qua đó nói chuyện với Ninh quản lý vài câu đã “
Chu Hạo theo tầm mắt của cậu nhìn sang, Ninh Trạch Vũ vừa nhìn thấy hắn liền rút lại cánh tay đang vẫy kịch liệt, cười gật gật đầu xem như chào hỏi. Sau đó xoay người rời đi.
Thẩm Phàm còn chưa tới, mọi người thừa lúc đó tìm người quen trò chuyện. Ninh Trạch Vũ nhìn Đường Dịch đi đến, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình mà thở hắt ra.
” Đường Dịch, vừa rồi là Chu tổng “
Đường Dịch gật đầu, kính đen ép ở mũi có chút không thoải mái. Vì vậy cậu xoa xoa cái mũi của mình một chút, cười nói:” Lát nữa kính tôi một ly “
Ninh Trạch Vũ rất thích uống rượu, tửu lượng cũng lớn. Phòng thị trường đi công tác với hắn thì quả thực như cá gặp nước vui sướng không nói nên lời. Nhưng mà gia hỏa này mỗi lần rót rượu, đều thích đối với Đường Dịch ra tay trước. Đường Dịch tuy rằng không thua hắn, nhưng mà cũng chịu không ít khổ.
Đường Dịch lúc này không biết như thế nào lại tự nhiên đem Chu Hạo ra mà lên mặt vui đùa.
Nhìn đến Ninh Trạch Vũ mặt như bị táo bón, đột nhiên cảm giác cáo mượn oai hùm là một việc hết sức vui vẻ.
Quả nhiên Ninh Trạch Vũ cười khan một tiếng, không cam lòng mà tiếp tục ước chiến:” Kính tổng giám đốc rượu được sao, bọn họ cái bụng quý giá lắm, thế nào lại có thể mở rộng mà uống rượu của ta Đêm nay chỉ hai ta thôi, được hay không “
Đường Dịch nhướng mi liếc hắn một cái, Chu Duy Duy lạo nhanh nhẹn đáp lại:” Đi! Không uống là chó con! “
” Hắc! ” Ninh Trạch Vũ bị nó làm cho giật mình, phục hồi tinh thần lập tức không có hảo ý chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Duy Duy:” Chó con, đêm nay ai nhận thua trước thì là cháu trai! “
Hắn không biết hài tử này là con của ai, ngay từ đầu đã quên hỏi. Về sau cảm thấy rất hứng thú với tiểu hài tử này nên cũng chỉ lo trêu chọc nó mà quên đi.
Lúc này nhìn thấy Chu Duy Duy mặc lễ phục, bộ dạng như người lớn, tò mò dùng cánh tay khều khều Đường Dịch:” Đứa nhỏ này con nhà ai vậy “
” Con nhà Chu tổng đấy! ” Đường Dịch cười nói:” Người mà cậu nói là có cái bụng quý giá ấy “
Ninh Trạch Vũ:” … “
Chu Duy Duy rất sung sướng nói tiếp:” Đúng, thúc nói ba ba của con không dám uống! “
Ninh Trạch Vũ vội vàng ho khan hai tiếng giải thích:” Thúc… thúc thúc nào có “
Chu Duy Duy phồng má, hồ nghi nhìn Ninh Trạch Vũ. Hắn lúng túng vuốt vuốt cái mũi vặn vẹo, sau đó lại đến gần Đường Dịch bên tai nhỏ giọng nói:” Kỳ thật thúc thúc nói đúng a … “
Đường Dịch:” … “
Lối vào một trận ồn ào, Đường Dịch xoay đầu nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi bên cạnh còn có mấy người đi xung quanh. Lúc này mới cùng Ninh Trạch Vũ chuyển đề tài:” Ngồi xuống a, tôi trước qua bên kia “
Chu Hạo bên cạnh là hai vị trí trống, Đường Dịch để Chu Duy Duy ngồi xuống trước, sau đó mới xoay người nhìn về phía người trẻ tuổi kia.
Nam tử trẻ tuổi đó đúng là Thẩm Phàm. Gương mặt chính trực, bộ dáng cười yếu ớt giống như một học sinh tốt lên bục giảng nhận giấy khen.
Thẩm Phàm mặc một âu phục cổ điển, tay áo cùng cà vạt đều cẩn thận tỉ mỉ phối hợp.
Trong hội trường yên tĩnh chốc lát. Một nhóm người nhìn trang phục Thẩm Phàm, trực giác liền báo hiệu không ổn, sắc mặt lập tức biến đổi. Cũng có một số bộ phận không hề có chút để tâm đến.
Thẩm Phàm ánh mắt nhìn xung quanh nhưng dường như cũng chưa phát giác ra. Một đường đi vào, vẫn không quên cùng người hai bên khẽ vuốt càm ra hiệu. Lúc đi thẳng đến bàn Chu Hạo thì dừng lại.
” Đường Dịch ” Thẩm Phàm bỗng nhiên cười cười, hướng Đường Dịch vẫy tay:” Đã lâu không gặp “
Đường Dịch sửng sốt một chút, sau lưng Chu Hạo đã đứng lên, nho nhã đưa tay ra:” Thẩm tổng khỏe “
” Chu tổng ” Thẩm Phàm thoáng nghiêng người về phía trước, đưa tay bắt lấy:” Không bằng tôi cùng Chu tổng ngồi chung đi “
Thẩm Phàm nói ngồi thì liền ngồi, không cho bất luận người nào có cơ hội xen vào.
Dựa theo quá trình sớm định ra thì bữa tiệc một nghi thức nhỏ khoảng ba mưới phút. Người chủ trì nói xong phần mở đầu, Thẩm Phàm cùng với mấy vị lãnh đạo lên đọc diễn văn sau đó bữa tiệc mới chính thức bắt đầu. Tiếp theo là món ăn được nhân viên phục vụ theo trình tự dọn lên.
Lúc này Thẩm Phàm cũng không ngồi ở vị trí của mình mà lại đi đến cạnh Đường Dịch ngồi xuống. Chung quanh nhiều người lập tức nhìn nhau không biết phải làm gì cho đúng.
Trần trợ lý của Thẩm Phàm cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Cũng không có ý giải thích.
Qua một lúc lâu, người phụ trách bữa tiệc mới đi đến nhỏ giọng hỏi ý kiến:” Thẩm tổng, lát nữa người chủ trì nói xong lời mở đầu, anh cũng phải lên phát biểu đấy! ” Người phụ trách xa xa chỉ vào vị trí của Thẩm Phàm:” Chỗ kia là của anh “
Đường Dịch một bên nghe thấy nhướng mày, nhịn không đươc nhìn sang.
Thẩm Phàm như có điều suy nghĩ nhìn lên trên đài một chút, người chủ trì mặc một bộ lễ phục màu hồng. Đang đứng ở một góc tươi cười cùng người bên dưới dặn dò.
” A, kêu cô ấy thay quần áo đi ” Thẩm Phàm liếc mắt một cái rồi liền dời đi ánh nhìn.
Người chủ trì vừa rồi còn đang vui vẻ tươi cười, đột ngột được thông báo như vậy có chút bối rối. Nàng cũng không mang lễ phục khác, cũng biết hôm nay hình thức cũng không quan trọng cho lắm. Nhưng mà Thẩm Phàm nói như thế nào cũng là tổng giám đốc, lúc này tổng giám đốc không vui, nàng cũng không dám nói gì chỉ có thể tạm thời mượn lễ phục của khách sạn.
Người chủ trì đổi sang lễ phục màu xanh lá, rủ mắt lại bước lên trên bục.
Người phụ trách lần này nói chuyện càng thêm cẩn thận, khẩu khí cũng có chút mềm nhũng:” Thẩm tổng, anh xem “
Thẩm Phàm không ngẩng đầu lên, chỉ nói một chữ:” Đổi “
Mọi người:”….”
Đường Dịch ở một bên nhìn người chủ trì đã đổi đến sáu bảy bộ quần áo. Cuối cùng trên mặt đều hiện lên vẻ đã nhịn không nổi nữa rồi. Hội trường có người rốt cuộc phát giác ra có chuyện không đúng, người chủ trì là một tiểu cô nương. Trên bục cứ như một cái móc treo quần áo mà cứ liên tục chạy vào phòng hóa trang thay quần áo. Thẩm Phàm từ đầu tới cuối cũng không hề liếc tới, rõ ràng chính là để lộ ra ba phần ý tứ thiên hạ độc tôn thuận ta thì sống nghịch ta thì chết này.
Cái gì cũng không nói, liền bảo người ta thay trang phục. Ý tứ trong này thật không thể rõ ràng hơn.
Vì vậy có người thông minh thừa dịp này lòng như lửa đốt chạy về thay âu phục. Sau đó lại hóp lưng như mèo cẩn thận quay trở lại. Ngẩng đầu nhìn vị đổng sự mới này, mơ hồ có chút sợ hãi.
Tham gia tiệc mặc quần áo gì, những người này đều rõ, vốn cũng đều có chuẩn bị. Bất đắc dĩ phía trên ra ám hiệu quá nhiều, Ninh Trạch Vũ thì lại chỉ nhớ đến món ăn cùng suối nước nóng. Về sau thấy mấy người ăn mặc tùy tiện lui xuống, mọi người đều không trách cứ gì trong đầu ôm ý niệm cùng lần lượt trở về thay trang phục.
Việc này hoàn toàn bị Thẩm Phàm vẻ mặt lạnh lùng khiến cho bị hù dọa một phen.
Người chủ trì thay đổi sáu bảy bộ quần áo, toàn bộ quá trình Thẩm Phàm đều lạnh nhạt ngồi. Một ánh mắt cũng không thèm để ý tới. Người phụ trách biết rõ việc này cùng mình không thể thoát được liên can, trong lòng liền tức giận mắng tin đồn Thẩm Phàm là người lương thiện. Một bên hai người bên dưới cũng run rẩy chờ.
Cũng may rốt cuộc Thẩm Phàm cũng nhàn nhạt mà nói:” Bắt đầu đi! “
Bữa tiệc rốt cuộc theo như dự định thuận lợi bắt đầu. Thẩm Phàm lên tiếng phát biểu, cả hội trường đều im ắng đến quỷ dị. Hắn đột nhiên tự mình chỉ đích danh hai tổng giám đốc lên tổng kết giữa năm khiến hội trường nho nhỏ náo nhiệt một chút.
Khi rượu được mang lên, bầu không khí rất nhanh trở nên náo nhiệt. Ăn uống linh đình, mọi người rốt cuộc cũng thoát ra được bầu không khí áp lực mà vui chơi.
Thẩm Phàm ngồi bên cạnh Đường Dịch, toàn bộ quá trình đều như cùng Chu Hạo và mấy vị đổng sự khác đánh Thái Cực.
Đa số thời điểm đều là người khác niềm nỡ tìm đề tài. Thẩm Phàm đáp lại kì thực rất ít.
Chu Hạo thì rủ mắt xuống, chính mình đóng vai ba ba tốt, chuyên tâm đút Chu Duy Duy ăn. Đường Dịch ngồi cùng một đám người không cùng thân phận, lại càng không có cơ hội chen vào nói. Vì vậy ngoại trừ ngẫu nhiên cười phụ họa, toàn bộ tinh lực cũng đặt trên người Chu Duy Duy.
Chu Duy Duy ăn rất ngoan. Bất kể là rau Đường Dịch uy hay súp của Chu Hạo uy. Đều ngoan ngoãn há miệng ăn hết. Bất quá mắt to thỉnh thoảng cũng sẽ liếc nhìn Thẩm Phàm bên kia, trong mắt mang theo sợ hãi.
Rượu qua ba lần, rất nhanh có người bất mãn trước thái độ ngạo mạn của Thẩm Phàm. Vốn dĩ hắn cũng không phải là ngồi bên cạnh Đường Dịch.
” Vị này là con của nhà ai … ” Người nọ đang ngồi đối diện Đường Dịch, trên mặt là ý tứ trào phúng dò xét:” Tôi như thế không nhớ rõ công ty có một vị trí đổng sự mới vậy Hay vẫn nói là lão Thẩm có tiền đồ, là con thứ hai của ông ấy đi “
Thẩm Phàm đang ăn canh bỗng nhiên ý tứ không rõ nở nụ cười.
Đường Dịch xoay đầu nhìn nốt ruồi trên khóe mắt hắn, bị nụ cười rạng rỡ của hắn khiến cho giật mình. Có cảm giác như đã gặp qua ở nơi nào.
Ngược lại Chu Hạo bình thản ung dung tiếp lời
” Con của tôi đấy ” Chu Hạo rủ mắt, từ trong chén nhỏ của Chu Duy Duy gấp ra một cái xương, chậm rãi nói:” Bất quá hôm nay nơi này không phải là nơi để giới thiệu. Ăn cá … phải bỏ xương trước “
Lưu kim lóe sáng, Chu Hạo nghiêng mặt lộ ra một tầng lạnh lùng cảm xúc. Lão đổng sự kia có chút giật mình nhìn Chu Hạo cùng Đường Dịch đang cho đứa bé đó ăn. Quan hệ của hai người này, so với Thẩm Phàm vừa nãy ” đã lâu không gặp ” còn có vẻ thân thiết hơn.
Chu Hạo tuổi cũng tương đương Thẩm Phàm. Nhưng trong mắt mọi người Chu Hạo so với Thẩm Phàm càng đáng sợ hơn. Dù sao hắn mấy năm trước cũng là đại cổ đông thứ hai trong công ty, mỗi lần ra chủ trương gì mới. Chu Hạo cũng đều ngữ khí không nóng không lạnh không ủng hộ cũng chẳng phản đối, toàn bộ đều là bộ dạng tùy ý bọn hắn làm.
Nhưng sau đó tính toán lại thì hắn lại hoàn toàn ngư ông đắc lợi.
Hắn tính toán tốt như thế, thực sự không ai dám nhiều lời. Hai năm trước từng có người trong ER cũng có quan hệ tốt với Chu Hạo, sau đó trong phòng của hắn thấy một quyển tạp chí, phía trên là ảnh của một tiểu minh tinh. Vì vậy cũng tính toán đem người đưa đến tận cửa Chu gia. Lúc ấy đang bầu ban giám đốc nhiệm kỳ mới, người này làm vậy cũng không đáng trách. Nhiều lắm thì chỉ để đảm bảo Chu Hạo một chuyến này không có sơ hở gì.
Nhưng nào ngờ Chu Hạo sau khi biết không nói nhiều lời triệt để trục xuất ban giám đốc. Tổng công ty cùng một số người có liên quan, từ trước đến sau đều bị thư ký của Chu Hạo tra ra tường tận. Không ai thoát khỏi bị đuổi ra khỏi ER, cổ đông lớn thứ ba cũng không có khả năng giữ lại.
Điều lệ trong công ty, nghe đâu đều là do Chu Hạo chỉnh sửa. Nguyên bản mọi người đều đối với việc lợi dụng quan hệ huyết thống đối với các quy định có chút khinh thường, cho rằng chút ít nhìn thì được mà không dùng được cũng là bịp bợm mà thôi. Chuyện này về sau, mọi người mới bất giác ý thức được, việc này thực sự hữu dụng.
Quy định này thật sự đem việc bám vào quan hệ triệt để cắt bỏ. Ôn nhu chân thành mà giết người vô hình.
Mọi người đều biết tổng giám đốc trước đây là hình tượng ôn hòa, Chu Hạo mặt lạnh như Diêm Vương, mấy năm qua càng rõ ràng. Trở mặt vô tình, ra tay không hề nương tay, hiển nhiên so với Thẩm Phàm càng có lực uy hiếp hơn
Đường Dịch nội tâm yên lặng thở dài. Cũng biết Chu Hạo lần này mở miệng, tất nhiên cũng sẽ làm mất mặt Thẩm Phàm.
Cậu do dự một chút, chỉ có thể từ trên bàn nâng lên ly rượu hướng Thẩm Phàm cười nói:” Thẩm tổng, tôi cùng Chu tổng kính anh một ly “
Thẩm Phàm cả đêm không dính một giọt rượu. Đường Dịch cũng không có ý định muốn hắn uống, ly rượu đưa lên liền định một hơi cạn sạch. Rượu đến bên môi mới cảm thấy cổ tay bị giữ chặt, Thẩm Phàm thế nhưng lại cản cậu lại.
” Là cậu mời, tôi đương nhiên uống ” Thẩm Phầm thanh âm trầm thấp chậm rãi, mang theo thở dài nặng nề:” Chúng ta không say không về “