Chia Tay Năm Thứ Tư

Chương 8


Đọc truyện Chia Tay Năm Thứ Tư FULL – Chương 8


“Nói chuyện thế nào rồi Tiểu Lâu?” Tổ trưởng Trịnh đi tới uống cốc nước, gõ gõ nhẹ lên bàn của Lâu Duyên.

“Hả?” Lâu Duyên không phản ứng kịp: “Cái gì nói chuyện thế nào cơ?”
“Nói chuyện với cháu gái tôi đó.” Tổ trưởng Trịnh đáp, tên nhóc này sao như cứng nhắc như gỗ vậy.

“Lâu Duyên day trán: “Thì…!Thôi bỏ đi, em thật sự chưa muốn tìm người yêu.”
“Được rồi.” Chuyện của người trẻ tuổi mà, dù không thành thì cũng không ép được người ta.

Tổ tưởng Trịnh thở dài bưng chén trà đẩy cửa ra ngoài.

Sáng nay có mấy tiết lịch sử liền, trước khi vào lớp Lâu Duyên ăn một viên kẹo đường để nhuận giọng.

Điểm trung bình của cả lớp Lâu Duyên luôn nằm trong top ba toàn khối, giáo viên các môn khi gặp cậu đều khen ngợi.

Nhưng điều khiến cậu lo lắng là điểm thi môn lịch sử của học sinh lớp cậu rất thấp, tính ra còn không bằng lớp bình thường.

Đối với điều này thì Lâu Duyên thương phàn nàn với học sinh, gì mà sao mấy đứa học môn nào cũng giỏi, riêng môn của giáo viên chủ nhiệm yêu quý thì thành tích lại kém quá vậy.

Học sinh phía dưới cười vang một trận: “Tụi em cố gắng hết sức rồi thầy, thời gian em học lịch sử còn dài hơn thời gian em học toán luôn á.”
Lâu Duyên cũng cảm thấy rất vi diệu, cả một lớp học đông thế này mà không có đứa nào có năng khiếu về lịch sử cả.

“Hôm nay không học bài mới nữa, trước tiên thầy nói một chút về cách mấy đứa ôn tập.” Lâu Duyên đặt sách lịch sử lên bàn giáo viên, gọi lớp trưởng lên trả lời: “Em thay mặt cho cả lớp nói xem, bình thường ôn tập lịch sử thế nào?”
Lớp trưởng đứng lên, nhìn sắc mặt mấy đứa lớp mình, thật cẩn thận mở miệng: “Học thuộc lòng? Học thuộc thời gian, bối cảnh, sự kiện, nhân vật, ý nghĩa, ảnh hưởng…”

“Ừ.” Lâu Duyên ngắt lời: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì…!Không có sau đó.”
Trí nhớ lũ nhỏ này rất tốt, bình thường hỏi tới đều có thể đọc thuộc làu.

Lâu Duyên thở dài: “Thầy nói bao nhiêu lần rồi, học thuộc kiểu này vô dụng thôi, em xem trong đề thi có mấy sự kiện lịch sử mà em học qua rồi?”
Lâu Duyên phất tay ý bảo ngồi xuống, chiếu ppt tối hôm qua cậu mới làm lên màn hình: “40% đề thi học kì nằm trong trong sách giáo khoa chúng ta đã học, học thuộc lòng chỉ là cái khung thôi, muốn làm được bài mấy đứa phải biết cách chuyển nó thành kiến thức của mình, muốn hiểu được thì phải nắm được phần ruột.”
“Điều quan trọng là các em phải đọc hiểu câu hỏi,” Lâu Duyên ho nhẹ: “Đây là loại câu dễ tặng điểm cho các em, đáp án đều ở trong đề.

Mấy đứa đọc đề trước sau đó sửa lại theo lời của mình, cái này giống như học ngữ văn vậy, phải đọc hiểu trước, ầy sao mấy đứa không chịu phân tích gì cả…”
[Ừm xin lỗi mọi người nhưng mình cũng không hiểu ảnh đang nói gì cả…]
Nói hai tiết liền không nghỉ, Lâu Duyên buồn bực nhìn đám học trò của mình dưới bục giảng đứa nào đứa nấy mặt mày ngơ ngác mờ mịt, trông như mình vừa giảng một thôi một hồi như nhưng chẳng đứa nào hiểu cả.

Kì thi lần sau đám nhóc này phải làm sao bây giờ?
Tan học, vài học sinh đến hỏi Lâu Duyên một vài vấn đề, cậu kiên nhẫn giải đáp hoàn toàn, chuông vào lớp đã reo rồi, thầy giáo dạy Anh đang đứng ngoài cửa.

Lâu Duyên vỗ bàn chào cả lớp chào hỏi thầy dạy Anh một câu rồi đi về hướng kí túc xá.

Cổ họng ngứa ngứa như có cái gì chặn lại, giờ phút này Lâu Duyên vô cùng nhớ nước ấm và nước la hán ngâm ở văn phòng của mình.

Lâu Duyên nhanh chóng bước vào phòng, đang chuẩn bị mở cửa thì bị tổ trưởng Trịnh gọi lại.

“Tiểu Lâu, đây là giáo viên mới tuần trước tôi nói với cậu ——” Tổ trưởng Trịnh hớn hở chỉ về phía sau, từ trong ngã rẽ có một người đi tới.

Cả người Lâu Duyên ngây ngẩn, dường như quên cả hô hấp.

“Thầy Cận Chước.” Tổ trưởng Trịnh nhìn hai người, thấy biểu cảm của Lâu Duyên không đúng lắm: “Trước đây có quen biết sao?”
“…!À.” Lâu Duyên sửng sốt vài giây, cứng ngắc dời ánh mắt: “Là bạn hồi đại học.”
Cận Chước gật đầu chào Lâu Duyên: “Chào thầy Lâu.”
“Thật trùng hợp.” Tổ trưởng Trịnh nói: “Thầy Cận dạy lớp 11-12, ngay cạnh lớp cậu, cậu đưa thầy ấy đi dạo cho biết đường.”
Nào có chuyện trùng hợp như vậy, trong lòng Lâu Duyên gào thét, cùng trường dạy hai lớp cạnh nhau, nói Cận Chước không động tay động chân thì mới là lạ đó.

Cậu vẫn giữ nụ cười nhìn Cận Chước, sau đó dẫn hắn xuống lầu.

Lúc này vẫn đang trong giờ học, hành lang vắng tanh không một bóng người, hai người một trước một sau không ai mở miệng.

Tuy rằng mấy hôm trước đã mơ hồ đoán ra Cận Chước nói Trở về là sau này có thể gặp lại, nhưng lúc thấy người nọ bỗng dưng xuất hiện trước văn phòng của mình, đứng trước mặt mình Lâu Duyên vẫn hoảng hốt.

Cận Chước biến mất bốn năm, sau đó đột nhiên nhớ tới nơi này, trở thành đồng nghiệp ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp của cậu.

Rất thần kì.


Hai người cứ đi dạo như vậy trong sân trường, khi thì đi song song, khi thì một trước một sau.

Có điều bất luận là đi như thế nào thì giữa hai người vẫn bảo trì khoảng cách hơn một mét.

Cuối cùng vẫn là Cận Chước mở lời: “Em không muốn hỏi gì sao?”
Lâu Duyên quay đầu nhìn anh một cái: “Không hỏi, anh nói thẳng đi.”
Cận Chước cười.

Lâu Duyên nhìn Cận Chước trước mắt chân thật, gần trong gang tấc, trong lòng hơi run rẩy.

Bốn năm, khuôn mặt trong kí ức đã có chút mơ hồ.

Mà người nọ bây giờ đang đứng trước mặt mình, từng sợi lông tơ trên mặt bị ánh mặt trời chiếu xuống ánh lên một tầng vàng óng, thật sự có thể chạm vào được.

Lâu Duyên đột nhiên muốn chạm vào Cận Chước, cảm nhận xúc cảm dưới ngón tay của mình.

“Cũng không khác biệt nhiều so với em đoán.” Cận Chước cũng nhìn cậu.

Nhìn nhau vài giây, Lâu Duyên thu hồi ánh mắt: “Tôi nghe không hiểu, thầy Cận đừng vòng vo.”
Cận Chước sóng vai đi tới, hai người đi dọc theo đường nhỏ xuyên qua vườn hoa.

Vào trong vườn hoa, dường như hai người đều nhớ tới cái gì, cả hai im lặng không nói.

Lá khô rụng dưới đất bị bàn chân dẫm lên phát ra tiếng giòn tan, tiếng chim hót vang vọng giữa vườn hoa yên tĩnh.

Hôm nay tôi không đẹp à? Sao không thấy cậu tặng hoa cho tôi?
Của người khác không quan trọng, tất cả đều không bằng hoa của cậu.


Lần sau phải tặng hoa hồng đó.

Lâu Duyên hắng giọng ho nhẹ hai tiếng muốn xóa bỏ hồi ức đang hiện lên trong đầu.

“Bị cảm rồi sao?” Cận Chước nhăn mặt nhíu mày.

“Không có.” Yết hầu hơi nóng rát, Lâu Duyên vừa định kiềm lại thì lại ho thêm một trận: “Mới vừa dạy xong, cổ họng đau.”
“Chỗ của anh có nước đường.” Cân Chước chi về phía kí túc xá.

“…” Lâu Duyên đột nhiên nhớ tới tất cả giáo viên lịch sử lớp 11 đều ở chung một gian phòng, trầm mặc một lát mới hỏi Cận Chước: “Bàn làm việc của anh ở đâu?”
“Bên cạnh bàn của em.”
Chỉ cách một tấm kính mờ.

Lâu Duyên muốn mắng người.

Hai người đi bộ về kí túc xá, không ai nói gì nữa.

Giọng nói và dáng vẻ người bên cạnh tựa như chưa từng thay đổi, vẫn là giọng trầm thấp đầy từ tính, khí chất xuất chúng, phong cách ăn mặc có thay đổi, tóc cũng dài hơn trước kia một chút.

Cảnh tượng trong mơ và trong hồi ức bốn năm qua dường như hòa làm một với cảnh trước mặt.

Giống như tất cả đều như trước kia, nhưng tất cả quả thực không còn giống với trước kia..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.