Chia Tay Năm Thứ Tư

Chương 12


Đọc truyện Chia Tay Năm Thứ Tư FULL – Chương 12


“Ừm, tôi để quên sách giáo khoa ở đây nên quay lại lấy.”
Ngày đó Lâu Duyên ở kí túc xá một mình, hai người bề ngoài thì giống tình anh em xã hội chủ nghĩa hẹn nhau đến kí túc xá học tập thảo luận cả đêm, nhưng bên trong cả hai đều rất hưởng thụ thời gian ở cùng nhau hiếm có này.

Cận Chước vốn phải đi rồi, Lâu Duyên nói hẹn cuối tuần đi học gặp lại, cậu nhìn thấy trong ánh mắt anh tựa hồ có chút lưu luyến không nỡ rời.

Người này rất hay chơi xấu, cố ý để quên một quyển sách trong kí túc xá Lâu Duyên, xuống lầu rồi mới quay lại lần nữa nói với Lâu Duyên là mình để quên sách giáo khoa.

Cứ dây dưa như vậy đến hơn mười giờ, quản lý kí túc xá cũng khóa cửa dưới lầu, trực tiếp nhốt Cận Chước ở ngoài.

Vì thế người nào đó vui sướng quay về phòng kí túc xá của Lâu Duyên: “Dưới lầu đóng cửa, tôi bị đuổi ra ngoài rồi.”
Đêm đó hai người cùng nằm trên một chiếc giường, đến tận hừng đông.

Trong kí túc xá nhỏ hẹp chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của và âm thanh nói chuyện nhỏ giọng của hai người, vừa bí ẩn lại vừa ái muội.

Bọn họ nói về những việc đã trải qua, nói về người nhà, nói về mấy chuyện thú vị xung quang mình, nói về tính hướng, nói những quan điểm về tình yêu mơ mơ hồ hồ không được thành thục.

Lúc ấy Cận Chước nói, thích một người trước hết là không thể để người đó vì mình mà phải chịu chút ấm ức nào.

Cận Chước quả thật nói được làm được, bốn năm, cách nhau ngàn dặm, anh không muốn để Lâu Duyên một mình ở thảo nguyên rộng lớn như vậy lại chỉ có thể gặm nhấm một chút cây cỏ của ba năm đã từng mặn nồng.

Vì vậy anh buông tay.

Con người là sinh vật chủ quan, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể đứng ở lập trường của đối phương để suy nghĩ, cho dù rõ ràng là cả hai người đều yêu nhau.

Lâu Duyên buông gậy gỗ trong tay xuống, rất bất đắc dĩ nhìn Cận Chước: “Lại bị quản lý kí túc xá đuổi sao?”
“Không phải.” Cận Chước nở nụ cười: “Không thấy chìa khóa nhà, có thể là quên ở văn phòng rồi.”
Sau đó nhanh chóng bổ sung: “Chứng minh thư cũng không mang theo.”
Một phòng ngủ còn lại và phòng khách đều không có giường, một phòng chứa đồ vật linh tinh, một phòng là phòng tập thể thao của Lâu Duyên, tuy rằng nó đã phủ một tầng bụi.


Cận Chước nhìn cơ bụng của cậu: “Làm thế nào để duy trì dáng người thế này vậy? Thần kì thật.”
“Đi làm liên tục từ sáng đến tối, chạy qua chạy lại qua mấy tòa giảng đường, không gầy mới lạ đó.” Lâu Duyên nói.

Cậu mở tủ quần áo, lấy gối và chăn ra đưa cho Cận Chước.

Cận Chước nhận lấy rồi nói: “Anh ngủ sofa.”
Lâu Duyên trợn mắt nhìn anh một cái, lời này giống như ai đó muốn cậu ngủ trên chiếc giường độc nhất trong nhà vậy.

Cận Chước tự biết nói thêm cũng vô ích, cười cười với Lâu Duyên.

Lâu Duyên chuyển máy giữ ẩm đến cửa phòng ngủ, làm cho cả phòng khách và phòng ngủ đều dùng được.

Có chút xấu hổ chính là, nếu vậy thì không thể đóng cửa phòng ngủ lại.

Hai người không nói gì cả, hơn nữa sofa cách giường ngủ cũng xa nhưng Lâu Duyên vẫn không ngủ được.

Đêm đã khuya, vẫn là cùng một phòng, vẫn là hai người họ không đổi, nhưng bầu không khí tựa như không còn như trước.

Tâm trạng phức tạp, trong lòng đừng nói là trăm mối ngổn ngang, hiện giờ cho dù có pha sơn móng tay với nước tẩy rửa kim loại trong dung môi rồi trộn lại với nhau cũng không thể hình dung ra tâm tình hiện giờ của Lâu Duyên.

Cậu mở điện thoại ra lướt qua danh sách bạn tốt trên weibo, không có ai đang online cả, ngay cả một dấu chấm thông báo màu đỏ cũng không có, video nhạt nhẽo trên trang chủ còn chưa được làm mới.

Cmn.

Lâu Duyên bực bội tắt điện thoại, vừa muốn nhét xuống dưới gối thì thấy màn hình sáng lên.

Cận Chước: “Sao còn chưa ngủ?”

Lâu Duyên nghĩ nghĩ, trả lời: “Không ngủ đươc.”
Cận Chước: “Nói chuyện một chút không?”
Lâu Duyên sợ nhất là nói chuyện phiếm, hai chữ nghe qua nhẹ nhàng bâng quơ nhưng thực tế lại rất nặng nề.

Lâu Duyên rep lại: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Cận Chước: “Mặt đối mặt?”
Lâu Duyên: “Không cần, cứ đánh chữ đi, còn có thể gửi nhãn dán qua.”
Cận Chước gửi nhãn dán vịt con màu vàng làm biểu tình OK, Lâu Duyên nhìn thấy con vịt màu vàng đáng yêu kia liền ngẩn người, nhiều năm như vậy rồi vẫn còn dùng nhãn dán này sao?
Tuy rằng cậu cũng đang dùng,
Cận Chước: “Mấy năm nay em vẫn ổn chứ?”
Ổn hay không anh là người rõ nhất, Lâu Duyên gửi icon xem thường: “Không quá tốt.”
– Sao lại không quá tốt?
– Bên cạnh nhiều người theo đuổi quá, mệt không chịu nổi.

Lâu Duyên gửi những lời này xong liền thấy thông báo ở góc trái “Đối phương đang nhập” nhấp nháy trong khoảng một phút, nghĩ thôi cũng tưởng tượng ra biểu tình hiện tại của Cận Chước, cậu vùi mặt vào chăn nén cười.

Cận Chước: “Nói dối.”
Lâu Duyên: “Sao lại là nói dối, đều là người trưởng thành cả rồi, giả bộ ngây thơ cái gì?”
Ôi lời này nói hay lắm, rất có cá tính, trong lòng Lâu Duyên tự like cho mình một cái.

Cận Chước nhanh chóng chọc thủng lời nói dối của cậu, nói năng rất hung hồn: “Ngày hôm đó em còn sốt ruột muốn giải thích với anh, Là Lưu Tùng kéo em đi theo.”
Lâu Duyên xấu hổ: “Câm miệng!”
Cũng may nhắc tới Lưu Tùng, Lâu Duyên nhanh chóng nói sang chuyện khác.

– Hôm nào rủ Lưu Tùng đi tụ tập đi, cậu ta biết anh đã trở lại rồi.


– Được, hiện giờ Lưu Tùng đi làm rồi sao?
– Làm việc ở thành phố bên cạnh, bạn bè đại học có mỗi cậu ta cách em gần nhất.

Gửi xong tin này Lâu Duyên lại hơi hối hận, mình là tên ngốc à, sao lại tự đào hố chôn mình thế này.

Quả nhiên, Cận Chước: “Là anh cách em gần nhất.”
Chỉ cách có vài mét, hiện giờ đứng lên đi mấy bước là tới nơi.

Anh xấu lắm.

Lâu Duyên nghĩ nghĩ, anh cách em xa nhất, giống như con diều đứt dây vậy, em ở dưới đất nhìn thấy anh bay trên bầu trời mà không cách nào chạm tới được.

Cận Chước đang đánh chữ, gõ gõ rồi lại xóa xóa hơn mười lần, cuối cùng chỉ gửi qua một câu: “Thực xin lỗi.”
Lâu Duyên nhìn đến ba chữ kia giống như muốn nhìn thủng màn hình điện thoại.

Lâu Duyên: “Xin lỗi cái gì?”
Ánh mắt Cận Chước nặng nề nhìn người cố ý giả ngu trước mặt.

Muốn cởi nút phải tìm người buộc nút.

– Lúc trước chia tay với em không phải có nguyên nhân nào khác.

– Khi đó anh cảm thấy không nên làm chậm trễ bốn năm của em.

– Thời gian bốn năm, em tốt nghiệp đại học rồi ra ngoài đi làm sẽ gặp rất nhiều người, người bạn trai quá đỗi bình thường như anh chẳng đáng nhắc tới.

Lâu Duyên nhìn thấy mấy tin nhắn liên tiếp gửi đến, xù lông, ai dám nói bạn trai ông đây bình thường hả?
Không đúng, là bạn trai cũ.

Lâu Duyên trả lời: “Năm đó đi học anh nói dối tuổi phải không, nh không phải lớn hơn em năm tháng mà là năm tuổi mới đúng, sao năm đó em không nhìn xa trông rộng được như anh chứ?”
Lâu Duyên vĩnh viễn không suy nghĩ xa đến thế, nhân sinh phải gặp nhiều chuyện lắm, thần tiên cũng không lo được hết.

Thích nhau thì ở bên nhau thôi, còn suy nghĩ nhiều như vậy không phải sẽ mệt chết sao?

Hiện giờ cậu cũng không muốn nói về lý do chia tay nhảm nhí năm đó nữa.

Lâu Duyên khẽ cắn môi, trực tiếp gửi qua bốn chữ ——
“Em đang đợi anh.”
Lâu Duyên nghe thấy trong phòng khách có tiếng động.

Nghe đươc âm thanh sofa kẽo kẹt khi Cận Chước ngồi xuống.

Sau đó nghe được tiếng bước chân của Cận Chước đi về phía phòng ngủ.

Xong luôn, vừa rồi nhắn liều, bây giờ người cũng tới luôn rồi.

Đối diện nhau thẳng thắn về việc này Lâu Duyên không dám, thực sự rất xấu hổ đó!
Ngoài ý muốn chính là bước chân của Cận Chước chỉ dừng lại ở cửa phòng, không đi vào trong nữa.

Lâu Duyên nằm nghiêng, quay lưng về phía cửa phòng ngủ.

– Anh cũng đang chờ, đang đợi.

– Đang nghĩ xem khi anh về rồi, có phải em cũng đang đợi anh không.

– Nhưng mà không ngờ là thật sự đợi được em.

Lâu Duyên nhìn Cận Chước gửi liền ba tin nhắn, rốt cuộc mở miệng phá vỡ màn đêm yên tĩnh: “Đứng ở cửa gõ chữ cái gì, có gì tới đây nói.”
Cận Chước đi đến giường cậu, Lâu Duyên trở mình nhìn bóng dáng hắn mơ hồ trong bóng tối.

Một màn này rất giống trước kia, khi Lâu Duyên gặp ác mộng choàng tỉnh, Cận Chước rót cho cậu cốc nước, nhìn cậu nói, em gặp ác mộng, nên tỉnh dậy rồi, Duyên Duyên.

Cận Chước nhẹ giọng hỏi cậu: “Nói cái gì?”
Lâu Duyên có chút hoảng hốt, thuận miệng nói một câu: “Muốn nói cái gì thì nói cái đó.”
“Anh yêu em.” Cận Chước nói..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.