Đọc truyện Chia Tay Một Trăm Ngày – Chương 4: Trong cơn giận dữ
“Xem ra công việc của cậu cũng không tồi,” Lục Quan Du Ngồi vào bàn, nói với Nguyễn Lương Bình, “Giao thông quanh đây thuận tiện, hình thức căn nhà cũng rất tốt.”
“Cũng đúng,” Nguyễn Lương Bình cười cười, “Đồ ăn cậu nấu cũng thật ngon.”
“Làm nhiều sẽ quen tay thôi.” Lục Quan Du cúi đầu ăn cơm, lại nói tiếp: “Chiều nay tôi muốn ra ngoài tìm công việc gì đó. Mấy giờ cậu tan tầm?”
“Tôi có một chiếc chìa khóa dự phòng, cậu cầm đi.” Nguyễn Lương Bình không nói hai lời, lập tức nhét chìa khóa vào tay Lục Quan Du.
“Chuyện này….. Không tốt lắm đâu…..”
“Chúng ta là bằng hữu, cậu còn để ý mấy chuyện vặt này sao?”
“Vậy được rồi, mấy ngày này quấy rầy cậu rồi, chờ tôi tìm được công việc, có tiền lương sẽ lập tức đi tìm chỗ ở.”
“Cậu ở đây với tôi là được…” Nguyễn Lương Bình vừa nghe anh nói phải đi, vội vàng lên tiếng.
“Không cần, Lương Bình, thật sự không cần.” Lục Quan Du tuy rằng nói nhỏ, thái độ lại thực kiên định. Nguyễn Lương Bình không tiện nói thêm gì, thầm nghĩ người kia vẫn còn ở đây một thời gian nữa, như vậy chậm rãi tính tiếp đi.
Ăn cơm xong, Nguyễn Lương Bình phải trở về công ty, Lục Quan Du ở nhà thu dọn nhà cửa một trận, sau đó cầm theo chìa khóa dự phòng đi ra ngoài tìm việc làm.
Anh lang thang không mục tiêu trên phố, đến khi muốn xem giờ mới biết điện thoại đã hết pin, sập nguồn.
Phó Viễn chắc là sẽ không đi tìm mình đâu, Lục Quan Du nghĩ vậy, lại cười khổ cất điện thoại vào túi, hồi thần mới phát hiện mình đang đứng trước một quán bar.
Buổi chiều là thời gian các bar quanh đây lục tục mở cửa, trong đó có một nhà mặt tiền thoạt nhìn không lớn lắm, tuy nói là quán bar nhưng không dùng đèn ngũ sắc lung tung rối loạn chói mắt, nhìn cách trang hoàng càng có vẻ giống tiệm cà phê, đơn giản lại trang nhã.
Cậu phục vụ trẻ tuổi đang dọn dẹp bên ngoài thấy Lục Quan Du tiến vào, vội chạy đến nói: “Thưa ngài, quán chúng tôi vẫn chưa đến giờ mở cửa.”
“Tôi đến tìm việc,” Lục Quan Du chỉ chỉ tờ thông báo dán trên cửa, “Không phải ở đây đang cần tuyển phục vụ sao?”
“Vậy được rồi, anh trước ngồi đây một chút, tôi đi gọi quản lý tới.” Cậu trai nói rồi chạy nhanh vào bên trong, lát sau thì có một người bước ra.
“Chào cậu, tôi là ông chủ ở đây, Lương Thanh”, Lương Thanh mỉm cười chào hỏi, “Xưng hô thế nào đây?”
“Chào anh, tôi là Lục Quan Du, tôi đã xem thông báo tuyển dụng nên tới đây.”
“Ngồi xuống nói đi,” Lương Thanh kéo cái ghế chân cao đến, ánh mắt đánh giá Lục Quan Du từ trên xuống dưới, “Cậu Lục, cậu thoạt nhìn không giống người sẽ đến những nơi như thế này, trước kia cậu từng làm việc ở bar sao?”
“Đúng vậy, trước đây tôi từng chơi dương cầm ở bar.” Lục Quan Du gật đầu nói: “Hồi nhỏ từng học.”
“Vậy thì vừa lúc, tay chơi dương cầm chỗ chúng tôi mới xin nghỉ mấy hôm trước….”
Lương Thanh còn chưa nói xong, Lục Quan Du đã vội ngắt lời anh: “Anh Lương, tôi là muốn làm vị trí phục vụ.”
“Sao vậy? Tiền lương vị trí này cao hơn làm phục vụ một chút, lại không mệt, rõ ràng là tốt hơn chứ?” Lương Thanh thật sự cảm thấy tò mò với người trước mặt, nghiêm túc mà nói, anh nghĩ rằng người này khá là không hợp với những nơi như quán bar này nọ.
“Lâu rồi không chơi đàn, tôi sợ rằng…..”
Lục Quan Du cúi đầu nhìn tay mình, những ngón tay vẫn thon dài tinh tế như trước đây, nhưng chính anh lại không còn tự tin như vậy nữa. Mấy năm trước anh cùng Phó Viễn phải trải qua một đoạn thời gian tương đối khó khăn, một mình anh phải kiêm chức rất nhiều, bận rộn đến nỗi bỏ bê luyện tập. Trong lòng Lục Quan Du hiểu rõ đôi tay mình sợ rằng còn không đạt được cấp tám, giấc mộng dương cầm của mình có thể đã không còn khả năng thực hiện.
“Đến quán bar là để hưởng thụ không khí, sẽ không ai chú ý cậu chơi bản của Chopin hay là Beethoven.” Lương Thanh nói, bắt đầu thỏa thuận thời gian làm việc cùng yêu cầu tiền lương với Lục Quan Du. Lục Quan Du nghĩ nghĩ một chút liền đồng ý.
Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc
Gạch đá bản dịch xin gửi về: Ocean135
Phó Viễn dựa theo thông tin tra được, tìm đến nhà Nguyễn Lương Bình, không kiên nhẫn trực tiếp đưa tay gõ cửa, gõ đến tay đỏ bừng cũng không thấy ai đáp lại. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể trở lại xe, ngồi đó nhìn chằm chằm cửa nhà Nguyễn Lương Bình, lại trúc trắc châm một điếu thuốc. Hắn không phải kẻ nghiện thuốc, cũng không thích, sống đến hơn ba mươi tuổi, ngẫu nhiên hút thuốc cũng là vì Lục Quan Du.
Nội tâm Phó Viễn lúc này thập phần vô lực lại mâu thuẫn, hắn không muốn cùng Lục Quan Du tách ra, nhưng lại đặc biệt chướng mắt tính cách hiện tại của anh.
Hắn bức bối dựa vào ghế lái, hung hăng hút mạnh một hơi đến mức phổi sinh đau mới chậm rãi nhả khói, làn khói xanh mờ mờ không ngờ lại cứ thế kéo hắn vào hồi ức.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Quan Du…
“Tôi là Lục Quan Du, cậu buông tôi ra đi.” Lục Quan Du đang cúi đầu, Phó Viễn không cần nhìn cũng biết cậu cả người không được tự nhiên, rối rắm muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Ai? Ngượng ngùng ha,” Phó Viễn giữ lời buông tay ra, nhưng toàn thân vẫn dán vào cậu như cũ, “Tôi cũng muốn lùi ra một chút, nhưng người đông quá, cậu cũng thấy mà.”
Lục Quan Du mất tự nhiên xoay người, đưa lưng về phía Phó Viễn, không nhìn hắn nhưng vẫn cảm giác được nhiệt độ nóng hừng hực từ hắn.
“Cậu học trường nào?” Phó Viễn vươn cổ nói khẽ bên tai Lục Quan Du, cậu giật mình cảm thấy sức nóng từ cổ mạnh mẽ lan thẳng xuống toàn thân, không khỏi kinh hoàng, “Xe này chỉ tới A đại, xem ra chúng ta là bạn cùng trường.”
Lục Quan Du không nói, kéo tai nghe đeo lên, không ngờ lại không nghe thấy gì, cậu lúc này không muốn làm gì gây chú ý, vì vậy không kiểm tra lại tai nghe có phải bị hỏng không, tiếp tục giả bộ như không nghe được Phó Viễn đang lảm nhảm chuyện gì.
Phó Viễn mặc kệ, tự hỏi tự đáp mãi: “Chúng ta học chung trường, vì sao tôi lại chưa từng gặp cậu nhỉ? Tôi học ở học viện kinh tế, cậu học ở đâu? Nhìn cậu rất có khí chất, hẳn là học nghệ thuật đi? Cậu cao bao nhiêu vậy? Tôi cao 188, cậu ít nhất cũng 180 phải không?”
Phó Viễn vừa nói, tay còn đưa ra so so trên đỉnh đầu Lục Quan Du.
“Bạn học này,” Lục Quan Du quay đầu lại, gõ tai nghe, cau mày nói, “Cậu như vậy không phải hơi bất lịch sự sao?”
“Cậu không trả lời vấn đề của tôi, đó mới là bất lịch sự.”
“Tôi đang dùng tai nghe, không nghe thấy cậu nói gì.” Lục Quan Du kiên quyết không thừa nhận, xe bus cũng vừa lúc đến trạm, cậu chuẩn bị chen ra cửa theo sau người khác lục tục xuống xe.
“Nhưng tai nghe của cậu đã bị tôi rút rồi.” Phó Viễn theo sát sau cậu, dùng đầu ngón tay nhấc giắc cắm tai nghe của cậu lên, trong lời nói còn ẩn ẩn ý cười.
“Cậu!” Cả mặt và cổ Lục Quan Du đã đỏ bừng, xuống xe rồi tiếng ồn xung quanh cũng giảm bớt, cậu lập tức nghe được âm thanh mỏng manh của bài luyện nghe Tiếng Anh khe khẽ phát ra từ trong balo.
“Đừng giận đừng giận,” Lục Quan Du tức giận xoay người không thèm để ý đến cái kẻ kỳ cục trước mắt, Phó Viễn vẫn tiếp tục nhằng nhẵng dính lấy cậu như một viên kẹo mạch nha, còn là một viên kẹo mạch nha ồn ào: “Chúng ta đúng là bạn cùng trường đó, cậu học chuyên ngành nào vậy hả?”
“Cậu quen tôi sao?”
“Trước kia không quen, chúng ta từ lúc này bắt đầu làm quen đi.”
*
Lục Quan Du trở về nhà Nguyễn Lương Bình khi trời đã xế chiều, thái dương bắt đầu ngả dần về tây. Anh ghé vào một khu chợ nhỏ mua một con cá cùng ít nguyên liệu, tính toán chuẩn bị một bữa cơm đơn giản.
Tiền còn lại trong túi anh cũng chỉ đủ mua từng đó.
Rốt cuộc cũng là ở nhờ nhà người ta, làm chút việc trong khả năng sẽ bớt giống ăn bám một chút.
Cho nên khi Phó Viễn ngồi trong xe phiền não hút thuốc nhìn thấy Lục Quan Du xách theo mấy túi đồ xuất hiện, bộ dáng rất quen thuộc chỗ này, khóe môi còn cong cong, không có chút tự giác của kẻ rời nhà trốn đi, hỏa khí lập tức đốt tới lông mày.
Xuống xe, mạnh bạo đóng sập cánh cửa, hắn thoạt nhìn như đang muốn phá hoại mọi thứ xung quanh để biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
Đương nhiên, phẫn nộ vì Lục Quan Du rời nhà trốn đi hay phẫn nộ vì bản thân đã lâu không được thấy Lục Quan Du tươi cười nhẹ nhàng như vậy, chuyện này chỉ có mình hắn mới biết.
Lục Quan Du đầu tiên là mở cửa nhà Nguyễn Lương Bình, đặt đồ trong tay xuống đất, hơi cúi người nghiên cứu cánh cửa chống trộm khóa kỹ trước mặt.
Từ phía sau có tiếng bước chân, Lục Quan Du hơi dịch người lên một chút, cố gắng không chắn đường người khác.
Tiếng bước chân phía sau dừng lại, anh cũng không để ý, đột nhiên cổ tay bị kéo mạnh, cưỡng chế xoay cả cơ thể anh lại.
“A!” Lục Quan Du hoảng sợ, tay bị nắm đau, muốn giằng ra mới phát hiện người trước mắt là Phó Viễn: “Phó Viễn? Sao anh biết tôi ở đây?”
“Tôi sao lại không biết em ở đây cơ chứ?” Phó Viễn gặp được Lục Quan Du chân chân thực thực, tâm tình bực bội thoáng hạ xuống, nhưng tay vẫn nắm chặt không buông.
“Tôi thế mà lại sắp quên mất bối cảnh của anh, muốn điều tra tôi cũng chỉ là chuyện của một giây.” Lục Quan Du muốn giãy khỏi kìm kẹp nhưng không thể thành công, tay Phó Viễn giống như vốn dĩ mọc từ tay anh vậy, “Anh còn tới tìm tôi làm gì?”
“Em đang nói cái gì? Chính em không nói tiếng nào đã chạy mất, tôi mới là người phải hỏi em muốn làm gì đây?” Phó Viễn thấy anh nói chuyện âm dương quái khí với mình, lửa giận vừa mới bình ổn lại nảy lên trong lòng.
“Không phải anh muốn chia tay sao? Chia thì chia, ai sợ ai!” Lục Quan Du có điểm mất khống chế gào vào mặt Phó Viễn, ầm ĩ tới mức hàng xóm xung quanh hé cửa ra xem tình hình.
Phó Viễn nghe hai chữ “chia tay” lập tức khó chịu đến muốn giết người, giận cá chém thớt quay ra mắng mấy người hàng xóm vô tội: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa tôi chọc mù mắt các người.”
Hàng xóm sợ tới mức vội vã sập cửa, nghĩ thầm xui xẻo gặp phải xã hội đen.
Phó Viễn không muốn cùng Lục Quan Du đứng ở chỗ này giằng co, cúi người một cái lập tức khiêng anh lên vai, mặc kệ anh tay đấm chân đá, không nói gì đi về phía xe ô tô.
“Anh bỏ tôi xuống ngay! Để người khác thấy thì làm sao bây giờ!” Lục Quan Du không ngừng vùng vẫy chân, tay cũng không nhàn rỗi đập thùm thụp vào lưng Phó Viễn, ngặt nỗi Phó Viễn ngày thường rèn luyện một thân cơ bắp rắn rỏi, anh đánh phải chỉ tự làm đau tay mình.
“Bốp” Phó Viễn giơ tay vỗ mạnh lên mông Lục Quan Du, vừa vỗ vừa nói: “Ai kêu em dám rời nhà trốn đi!”
“Anh! Anh! Anh!”
“Quan Du?” Nguyễn Lương Bình tan ca sớm, muốn nhanh chóng được gặp Lục Quan Du một chút, không ngờ vừa về liền thấy một màn này trước cửa, vội vàng chạy đến ngăn cản Phó Viễn.
“Phó Viễn, mau thả cậu ấy xuống!”
“Anh là cái gì? Anh bảo thả tôi liền thả sao?” Phó Viễn đã sớm nhìn Nguyễn Lương Bình không vừa mắt, lúc này càng không để ý cái gì là lịch sự, không thèm nhìn anh ta nữa mà tiếp tục vác Lục Quan Du đi.
Lục Quan Du nỗ lực ngẩng đầu nói với Nguyễn Lương Bình, anh biết Nguyễn Lương Bình không có khả năng đánh lại Phó Viễn: “Lương Bình, Lương Bình, tôi cần phải nói chuyện với hắn, cậu về trước đi, tôi có mua cá còn để ở cửa, cậu…”
Lời còn chưa nói xong anh đã bị ném vào trong xe, Phó Viễn rầm rầm đóng cửa xe, nghênh ngang lái đi.
Nguyễn Lương Bình ngơ ngẩn đứng trước cửa nhà, nhìn cá cùng rau dưa đặt đó, nắm tay siết chặt, cắn răng tự trách: “Nguyễn Lương Bình, mày là đồ nhu nhược.”