Chia Tay Đi Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 65: Lãng Mạn


Đọc truyện Chia Tay Đi Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng FULL – Chương 65: Lãng Mạn


    Đợi đến cơm nước xong xuôi, khi Nhạc Tâm tưởng phải theo Trữ Vệ tiếp tục trở về làm việc, mới biết được bạn trai nhà mình đã xử lí hết việc của cả ngày, buổi chiều muốn theo cô đi sơn cốc hái hoa quả, đóng gói đơn đặt hàng.
    Niềm vui đột nhiên xuất hiện, khiến mắt Nhạc Tâm sáng long lanh.

Cô theo thói quen muốn hôn Trữ Vệ để biểu đạt niềm vui trong lòng mình, nhưng nhìn vẻ giãy dụa trong mắt anh, Nhạc Tâm nhớ tới sau bữa ăn cô dặm lại son môi.
    Không thể hôn.
    Cô ngừng động tác hôn lại, trở tay ôm Trữ Vệ một cái.
    Mang theo vỏ hộp đồ ăn đóng gói vừa ăn xong, Bắc Hòa lắc lư đi sau hai người.

Trai tài gái sắc, quả thực là xứng.

Nhạc Tâm trang điểm xinh đẹp, trang phục lộng lẫy, cũng càng mỹ lệ làm rung động lòng người.

Bắc Hòa nghĩ, nếu Nhạc Tâm có thể đặt nhiều tâm tư vào chuyện trang điểm và ăn mặc, mà không phải cả ngày để mặt mộc, tùy ý tạm bợ, thì sẽ không có nhiều thần tiên cảm thấy Lam Sầm đẹp hơn cô như vậy.
    Cô thua ở ngũ quan tuy tinh xảo, tướng mạo thì thuộc về hình dáng thanh tú, nhìn kỹ, càng nhìn càng đẹp mắt, nhưng Lam Sầm diễm lệ rung động lòng người, người ngoài nhìn thấy lần đầu tiên sẽ bị Lam Sầm hấp dẫn nhiều hơn.
    Nhạc Tâm xoay người: “Chúng ta đến sơn cốc tìm Bạch Hổ luôn nhé?”
    Bắc Hòa vênh mặt lên: “Hừ!”
    Chờ hắn xoay mặt lại, trước mặt đã không có ai.
    Bắc Hòa: “…”
    Thấy sắc quên bạn, có bạn trai quên bạn thân.

Quá đáng, hắn giận dỗi cũng không dỗ hắn.

Nhạc Tâm đã không còn là Nhạc Tâm trước kia nữa rồi.
    Hắn ném vỏ hộp trên tay vào trong thùng rác, âm thầm quyết định, hắn cũng phải tìm bạn gái, sau đó vắng vẻ Nhạc Tâm, trả thù lại tất cả những gì hắn đã phải chịu hôm nay.
    Nhờ những vị khách ban đầu truyền miệng, hoa quả của Nhạc Tâm bước đầu đã có được thanh danh, tỉ lệ khách quay lại mua cực cao, lại thêm Bắc Hòa tuyên truyền lúc ăn mukbang, số lượng đơn đặt hàng mỗi ngày đều rất lớn.

Giá cả Nhạc Tâm bán không coi là rẻ, chất lượng của hoa quả rõ ràng ở đó, nếu là bán rẻ, trái lại làm cho người ta nghi ngờ.

Hiệu quả dưỡng nhan sắc cũng rất rõ ràng, ăn một thời gian dài, làn da sẽ trở nên nhẵn nhụi trơn bóng mềm mại.

Nhưng hoa quả này không phải tiên đan mà ăn một miếng là có hiệu quả, phải kiên trì ăn mới được.
    Trong nhóm khách hàng, người có thể cảm nhận được sự thần kỳ của hoa quả của Nhạc Tâm nhất chính là Lạc Lạc.

Cô ta mua nhiều, ăn cũng nhiều.

Ngày ngày ăn, lúc nào cũng ăn, biệt danh thiếu nữ mũm mĩm đã đổi thành thiếu nữ thon thả.

Nhạc Tâm tò mò, hỏi cô ta vì sao bỏ đi chữ “Đẹp”.

Lạc Lạc từ hơn một trăm năm mươi cân gầy hơn gần ba mươi cân bi thương đáp lại: Mỗi một người mập mạp đều cho rằng mình có tiềm lực, gầy đi sẽ trở nên đẹp.

Nhưng không phải ai gầy thì dáng cũng đẹp.

Cô ta sắp gầy đi, đến lúc đó nếu không đẹp, chẳng phải cái biệt danh này sẽ vả mặt cô ta hay sao?
*1 cân ở TQ = 0,5KG
    Nhạc Tâm: “…”
    Cho dù hoa quả chất lượng cao, nhưng Nhạc Tâm không dùng bao bì cao cấp cho hoa quả.

Đựng bằng bao tải, thả vào giỏ nhựa, cực kỳ bình dị gần gũi.
    Trữ Vệ cầm một xấp bao tải, đi trong rừng hoa quả.

Nhạc Tâm thương anh bận rộn làm việc cho tới trưa, khuyên anh ngủ trưa một chốc đã.
    Trữ Vệ đã dần lộ ra sức quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, anh vuốt ve mái tóc dài của cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều: “Anh không mệt.”

    Cởi giày cao gót, mặc lại quần đùi áo thun, Nhạc Tâm tự dưng cảm thấy Trữ Vệ khác thường, từ tối hôm qua cô trở về từ tiên giới, anh cũng có chút khác thường.

Dù là nhìn bẫn bình thường, nhưng từ một chút động tác nhỏ xíu, cô cảm nhận được anh gấp gáp, cháy bỏng khác thường.
    Vì sao?
    Nhạc Tâm bất im lặng làm việc cùng anh.
    Bạch Hổ mang theo hồ ly cùng thỏ trắng hái nho ở một chỗ cách xa bọn họ.
    Hồ ly liếm liếm môi, nhịn không được ăn trộm một chuỗi nho.
    Thỏ trắng: “Ngọt không?”
    Hồ ly gật đầu.
    Hai bé động vật nhìn nhau cười một tiếng.
    Bạch Hổ bỗng dưng cảm nhận được hương vị hôi chua của tình yêu.
    Tránh thoát đôi thần thổ địa, lại tránh không được cặp đôi trước mắt này.

Bạch Hổ đập đầu hồ ly: “Bớt ăn vụng, tiền cả đấy!”
    Tiền kia còn có của hắn, thổ địa thần nói chia tiền cho hắn.
    Thỏ trắng nhe răng với Bạch Hổ, kéo hồ ly chạy sang một bên khác hái.
    Bắc Hòa như u linh xuất hiện sau lưng Bạch Hổ, nhìn hồ ly cùng thỏ trắng đi xa: “A, dáng người mạnh mẽ biết bao, da lông bóng loáng biết bao, cơ bắp chắc khỏe biết bao, bọn chúng vừa hoạt bát vừa đáng yêu, chắc chắn là vô cùng…!ngon?”
    Bạch Hổ: “…”
    Ở khoảng cách như vậy, tinh thỏ trắng và hồ ly đã tu luyện thành tinh hẳn là có thể nghe thấy.

Quả nhiên, thân thể bọn chúng cùng cứng đờ, chạy càng xa hơn.
    Bắc Hòa sờ lên cái đầu trọc của mình, hỏi Bạch Hổ: “Xung quanh đỉnh núi này, có nữ yêu tinh mỹ mạo nào không?”
    Bạch Hổ: “Ngài muốn…!Ăn sao?”
    Hắn sốt ruột ngăn cản: “Yêu tinh cũng có quyền của yêu tinh, vô cớ ăn yêu tinh là phạm pháp, ngài nghĩ lại đi thôi!”
    Nữ yêu tinh xinh đẹp, da xương non mịn, sắc hương vị đều đủ.

Rất nhiều yêu tinh đi đường xấu xa sau khi rơi vào con đường sai trái, dựa vào thôn phệ đồng loại để tăng yêu lực, bọn chúng chọn tìm tới nữ yêu tinh xinh đẹp đầu tiên.

Vì thế, nữ yêu tinh xinh đẹp càng ngày càng ít.

Bây giờ, tu hành ở thế gian không dễ, yêu tinh tu luyện thành tinh nhưng không thể hóa hình người như hồ ly và thỏ trắng chỗ nào cũng có.

Trước đây, nữ yêu tinh xinh đẹp may mắn còn sống sót là đối tượng bảo vệ trọng điểm của yêu giới, còn chỉ định pháp lệnh riêng bảo đảm an toàn tính mạng của bọn họ.
    Người chấp hành pháp lệnh là hắn, à, nếu Bắc Hòa thật sự muốn ăn nữ yêu tinh, hình như Bạch Hổ cũng không thể làm gì hắn?
    Bạch Hổ: “Ngài là thần tiên, ăn nữ yêu tinh cũng không thể tăng thêm tiên lực.

Hay là ngài đổisang ăn những thứ khác đi?”
    Bắc Hòa: “…!Ai nói tôi muốn ăn nữ yêu tinh? Tôi muốn…!Thôi, thôi.”
    Hắn quay người trở về biệt thự của Bạch Hổ, liên hệ Long Tú, bảo cô ấy giới thiệu nữ tiên xinh đẹp cho hắn, hắn muốn yêu.
    Bên ngoài trời nắng chang chang, trong biệt thự điều hoà không khí chầm chậm thổi.

Bắc Hòa lấy kem ly trong tủ lạnh, vừa ăn, vừa nói cho Long Tú, bạn gái tương lai hắn muốn là kiểu như thế nào.
    “Có tiền, đẹp, hết lòng hết dạ với tôi, yêu tôi, cực kỳ yêu, mua mua mua cho tôi, hận không thể móc tim ra cho tôi…”
    “Ngừng!” Long Tú ở đối diện ngắt lời hắn: “Tôi nghe cách miêu tả này có chút quen tai.”
    Cô ấy nghĩ nghĩ: “Lần trước tôi hỏi anh ban trai Nhạc Tâm như thế nào, hình như anh nói y như thế?”
    “Có tiền, đẹp, hết lòng hết dạ với cô ấy, yêu cô ấy, cực kỳ yêu, mua mua mua cho cô ấy, hận không thể móc tim ra cho cô ấy…”
    Bắc Hòa dừng động tác cắn kem ly: “…”
    Long Tú hít sâu một hơi, thấm thía giáo dục hắn: “Bắc Hòa, vợ của bạn không thể lừa gạt, một ngày là ba anh, cả đời là ba anh, dù anh thật sự vừa ý ba anh, nhưng anh cũng không thể loạn luân! Anh bình tĩnh lại, tuyệt đối đừng đoạt bạn trai  Nhạc Tâm, cô ấy sẽ đánh chết anh.”
    Bắc Hòa: “…!Tôi là đàn ông!”
    Long Tú: “Ở, không phải chúng ta vốn nổi danh là ba tỷ muội chơi mạt chược ở tiên giới sao?”
    Tạm biệt! Chúc cô và vị hôn phu cô không yêu bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử!
    Bắc Hòa tức giận ngắt liên hệ với Long Tú, sao muốn tìm một cô bạn gái để khoe ân ai lại khó đến thế?
    Hắn nằm trên ghế salon, rơi vào trầm tư.

    Thỏ trắng nhảy vào, kinh hồn bạt vía kéo bao tải xoay người chạy.

Bắc Hòa trừng mắt, quyết định đi ngủ, —— suy nghĩ không thích hợp sẽ khiến Long Tú và Nhạc Tâm cười vào mặt.

Mỗi ngành có một công việc riêng, hắn đã phụ trách ăn mukbang để tuyên truyền cho Nhạc Tâm, mấy việc tốn thể lực như hái hoa vẫn nên để bọn họ làm đi.
    Khi trời chiều hạ xuống, khắp sơn cốc bị ráng chiều rọi đến đỏ rực.

Nhạc Tâm giơ khăn mặt, lau đi giọt mồ hôi trên trán Trữ Vệ.
    “Nghỉ một lát đi.”
    Trữ Vệ tùy ý ngồi trên đồng cỏ, không hề để ý giá tiền đắt đỏ cỡ nào của bộ quần áo đang mặc trên người.
    “Mệt không?”
    Trữ Vệ cong cánh tay có hơi mất sức: “Không mệt.”
    Anh không biết, trong mắt Nhạc Tâm, cả người anh tràn đầy mệt mỏi, ngay cả ánh mắt cũng mang tới mỏi mệt, nhưng anh vẫn còn ráng chống đỡ, ấm áp cười với cô, nói: “Không mệt” .
    Nhạc Tâm muốn nói chuyện với Trữ Vệ một lát.
    Cô biết anh đang lo lắng cái gì.
    “Trữ…”
    “Nhạc Tâm, tối nay chúng ta ăn đồ nướng nhé?”
    Bắc Hòa ngủ đủ giấc, quên đi khó chịu với Nhạc Tâm hồi trưa, cũng quên đi chuyện muốn tìm một cô bạn gái khoe ân ái trả thù Nhạc Tâm.

Hắn nhanh nhẹn chạy như bay tới, đầu trọc bóng loáng lập loè toả sáng dưới hoàng hôn, đủ sáng để sánh vai với bóng đèn.
    Cảm xúc dành dụm cả hồi lâu của Nhạc Tâm tan đi.
    “Nướng ngoài trời? Cũng được đó, phong cảnh ở đây thích hợp.” Trữ Vệ đồng ý, tính toán: “Chúng ta cần chuẩn bị vỉ nướng, cần đi mua một chút rau quả và thịt để nướng.

Hoa quả thì ngắt tại chỗ là được rồi.”
    Anh hỏi ý kiến Nhạc Tâm: “Muốn ăn không? Anh sắp xếp người đi mua?”
    Nhạc Tâm: “Trong biệt thự của Bạch Hổ  có vỉ nướng, chỉ cần mua đồ ăn là được.”
    Cô sai khiến Bắc Hòa: “Anh với Bạch Hổ đi mua.”
    Bắc Hòa không có ý kiến, có ăn là vui rồi, hắn quay đầu chạy đi tìm Bạch Hổ.
    Nhạc Tâm ngồi xuống cạnh Trữ Vệ, sát bên anh, nhiệt độ trên thân hai người giao hòa.

Hai cánh tay gần nhau nắm cùng một chỗ, Nhạc Tâm nhìn nơi xa của trời chiều, thần sắc ung dung: “Trữ Vệ…”
    “Nhạc Tâm, đưa tiền.” Bắc Hòa đi mà quay lại.

Mặc dù hắn đã kiếm được tiền nhờ ăn mukbang, nhưng không phải trả theo ngày mà là cuối tháng mới có thể nhận được.

Hắn vẫn cònlà một nhóc đáng thương mới tới nhân gian trên người không có đồng.
    Nhạc Tâm lại mất cảm xúc: “…”
    Bạn bè do mình kết, dù quỳ cũng phải nhịn xúc động muốn đánh cho hắn một trận.

Được rồi được rồi, giữa trưa vừa bắt nạt hắn xong.
    Nhạc Tâm lấy điện thoại di động ra chuyển tiền cho hắn.
    Bắc Hòa hài lòng lại chạy xa.
    Trữ Vệ cười khẽ, anh bọc tay Nhạc Tâm trong lòng bàn tay to rộng của mình, vuốt ve ngón tay của cô, chủ động hỏi: “Muốn nói gì với anh?”
    Hai người yêu nhau ở trước mặt đối phương thường rất mẫn cảm.

Mọi cử động của anh/cô, đều không thoát khỏi con mắt của nhau.
    Hai người chìm trong ánh tà dương, trên thân rải một tầng ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, sinh ra một cảm giác không chân thật.
    Nhạc Tâm nhìn thẳng mắt Trữ Vệ, hỏi khá trực tiếp: “Anh đang lo lắng cái gì?”
    Tống giám đốc bá đạo Trữ Vệ che giấu sắc mặt vô cùng tốt: “Anh không lo lắng gì cả.”
    Nhạc Tâm: “Thật không?”

    Ánh mắt cô như gợn nước sông, trong và lăn tăn, phản chiếu tất cả cảm xúc của anh trong đó, không giữ một tia.
    Trữ Vệ thua trận, nói lời thật lòng: “Em là thần tiên, anh là người phàm.

Em có từng nghĩ tới, anh…!Không xứng với em không?”
    Nhạc Tâm: “Tại sao lại nghĩ như vậy?”
    Cô hỏi: “Anh sợ không thể theo em đến cuối cùng sao?”
    Trữ Vệ lắc đầu: “Anh Là người phàm nên sẽ có rất nhiều chuyện bất lực.

Mà khi em gặp phải vấn đề không thể giải quyết, anh lại không giúp được em.

Anh cảm giác mình rất vô dụng.

Anh muốn vì em chống lên một mảnh trời đất, vì em che gió che mưa, để em có thể bình yên vui vẻ, thế nhưng, anh không làm được.”
    Trời đất của cô, anh với không đến, mưa gió của cô, anh che không được.
    Nhạc Tâm: “Anh biết vì sao thất tiên nữ lại thích Đổng Vĩnh không? Anh ta cũng là một người phàm.”
    “Bởi vì anh ta cần cù mà thiện lương, còn có hiếu tâm, phẩm chất này của anh ta hấp dẫn thất tiên nữ nên thất tiên nữ thích anh ta.

Trữ Vệ, em thích anh là bởi vì anh thích em, em thích anh một lòng một dạ yêu em, đặt em ở đầu trái tim, mà không phải vì để anh che gió che mưa cho em.”
    “Mỗi người sinh ra đã phải có trách nhiệm, trách nhiệm của em tự em gánh, em không cần anh gánh giúp em.”
    Trữ Vệ: “Nhưng anh muốn giúp em…”
    “Không, người người bình đẳng, không có kiểu nói đàn ông nhất định phải vì phụ nữ mà phải như thế nào.

Em độc lập, tình yêu mà em cần cũng xây dựng trên cơ sở bình đẳng —— yêu bình đẳng.” Gió đêm nhẹ nhàng thổi tóc mái của Nhạc Tâm: “Chuyện của em thì em sẽ tự giải quyết, anh chỉ cần ở bên em, tựa như chuyện của anh tự anh phải xử lý, em cũng không giúp được gì cả, cùng lắm là có thể pha trà bưng nước cho anh mà thôi.”
    Trữ Vệ: “Đổng Vĩnh và thất tiên nữ có kết thúc bi kịch…”
    Nhạc Tâm: “Anh ám chỉ cái gì?”
    Trữ Vệ phủ nhận ba lần liên tiếp: “Không phải, không có, không có gì.”
    Nhạc Tâm để Trữ Vệ nằm xuống, đầu đặt trên đùi của cô.

Trên tay cô che kín một tầng tiên lực, từng chút từng chút sờ lên người Trữ Vệ, dùng tiên lực tán đi cảm giác đau nhức ở bắp thịt anh.
    Cô đọc cho anh nghe danh ngôn trong « Jane Eyre »: “…!Em có linh hồn giống như anh và có một trái tim hoàn chỉnh! …!Mà linh hồn của em đang đối thoại với linh hồn anh, …!bình đẳng với nhau —— vốn là như thế! “
    Cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán anh: “Anh không có gì mà không xứng với em.

Anh cho em nhiều tình yêu như vậy, nếu luận không xứng thì cũng nên là em.”
    Trữ Vệ không đồng ý: “Em rất tốt.”
    Nhạc Tâm: “Ừm, anh tốt hơn.”
    Yêu thương nóng bỏng cùng dũng khí không giữ lại gì cho bản thân, bất kể là ai, đều sẽ bị hòa tan trong tình yêu thương của anh.

Người có thể dũng cảm yêu như anh cũng không có bao nhiêu, Nhạc Tâm may mắn gặp được.
    Cô hơi do dự: “Trữ Vệ, nếu như anh phải trơ mắt nhìn người bên cạnh anh rời đi, cha mẹ, bạn bè, đồng nghiệp, cuối cùng còn lại một mình anh, anh còn bằng lòng ở bên em không?”
    “Em có ý gì?” Trữ Vệ ngồi dậy, đáy lòng mơ hồ hiểu ra gì, nhưng lại không dám xác nhận.
    Tiên giới dành cho thần thổ đia một thiện ý cực lớn, chính là sau khi thần thổ địa xác định bạn lữ cả đời, bất kể là người, là yêu, hay là vật chưa khai trí, sau khi cử hành nghi thức sắc phong thổ địa bà bà thì có thể cùng hưởng tiên lực, tuổi thọ với thần thổ địa.
    Thần thổ địa là vị thần duy nhất ở nhân gian.
    Nhưng mà, những thần thổ địa trước Nhạc Tâm từ khi bị lưu đày xuống nhân gian, sầu não uất ức, vô tâm với yêu đương, bọn họ cô độc cả đời, là cẩu độc thân vạn năm nên chỗ của thổ địa bà bà vẫn luôn để trống.
    Trữ Vệ là người, nếu anh hưởng tuổi thọ như Nhạc Tâm thì có thể trường sinh bất lão.

Thế nhưng người thân, bạn bè của anh vẫn sẽ vì tuổi thọ kết thúc mà chết đi.
    Người quen thuộc bên lần lượt chết đi, chỉ còn mình còn sống.
    Rất tàn nhẫn.
    Vì thế Nhạc Tâm vẫn luôn không dám nói với Trữ Vệ, cô sợ bị từ chối.
    Trữ Vệ nghe Nhạc Tâm giải thích xong, cơ hồ không cần suy nghĩ, chỉ quan tâm: “Em sẽ luôn ở bên anh sao?”
    Nhạc Tâm cho anh lời khẳng định: “Tất nhiên.”
    Trữ Vệ không nói thêm gì nữa, Nhạc Tâm hiểu ý anh.
    Bên môi là nụ cười không kiềm chế được.

Nhạc Tâm nắm chặt tay Trữ Vệ, nói cho anh biết: “Em có thể cùng anh vấn an chuyển thế của bọn họ, không được buồn nha.”
    “Ừm.”
    “Đương nhiên, nếu như anh di tình biệt luyến, em sẽ tước đoạt thân phân thổ địa bà bà của anh, để anh tử vong ngay tại chỗ.” Nhạc Tâm uy hiếp anh.
    Trữ Vệ: “Em sẽ thích người khác sao?”
    Nhạc Tâm lắc đầu: “Sẽ không.”
    Người đàn ông như Trữ Vệ không có nhiều, sống nhiều năm như vậy, Nhạc Tâm chỉ gặp được một người.
    Trữ Vệ: “Anh cũng không.”
    Mưa hoa hồng từ trên trời giáng xuống, bọn họ bị cánh hoa hồng vây quanh, hương hoa thoang thoảng thoải mái.


Trong cơn mưa này, Nhạc Tâm hỏi Trữ Vệ: “Anh bằng lòng làm thổ địa bà bà của em không?”
    Trữ vệ mơ hồ cảm giác có cái gì không đúng: “…!Anh bằng lòng.”
    Nhạc Tâm cầu hôn thành công, vui vẻ khống chế cánh hoa hồng, để mưa hoa hồng rơi càng đẹp hơn.

Đáng tiếc, quên chuẩn bị nhẫn.

Không có nhẫn, vậy dùng hôn để kết thúc đi.

Nhạc Tâm kéo cổ Trữ Vệ, để anh cúi đầu xuống.
    Trong tầng tầng lớp lớp cánh hoa hồng, hai người đã tiêu trừ lo lắng và khúc mắc ôm hôn nhau.
    Nơi xa, hồ ly trốn ở sau cây, kinh ngạc há to miệng: “Quá…!Quá lãng mạn!”
    Mấy chùm nho ăn vụng sao lại ẩn ẩn có vị chua?
    Thỏ trắng tỉnh táo hỏi: “Tại sao trong vườn trái cây đột nhiên có mưa hoa hồng từ trên trời rơi xuống? Đây là mưa của trời hay là có người trộm hoa hồng?”
    Ăn nướng càng nhiều người càng náo nhiệt, Nhạc Tâm gọi điện thoại cho Chân Dung Phong, hỏi hắn có tới không, nếu đến thì Bạch Hổ đi đón hắn.
    Chân Dung Phong luôn luôn quỳ bái Nhạc Tâm lại khác thường mà từ chối lời mời của nữ thần, từ bỏ cơ hội thân cận với nữ thần, hắn nói có việc bận nên không tới.
    Nhạc Tâm không cưỡng cầu, cũng không hỏi nhiều hắn đang bận cái gì.

Dựa vào liên hệ đặc thù giữa thần thổ địa và Con Dấu, Nhạc Tâm gọi Con Dấu tới.
    Nó mặc dù không thể ăn, nhưng nó nói nhiều, có nó ở đây, một người có thể nói như mười người, ăn nướng nhất định sẽ náo nhiệt.
    Nhìn thấy Con Dấu, Nhạc Tâm nhớ tới trái tim dưới bụi hoa hồng ở nhà Nhạc Duyệt.

Trái tim kia giờ không phải là trái tim mà là một viên bom.

Ai mà ngờ được, trái tim cô coi như bảo bối lại không phải trái tim của tổ tiên Thiên Đế mà là của tiên thái tử Phó Dư?
    Cô còn chưa nghĩ ra nên xử lý trái tim kia như thế nào.

Hơn bốn năm nó mới có thể miễn cưỡng hồi sinh thân thể của một người phàm, nếu muốn hồi sinh sư phụ cô, tối thiểu phải mất ngàn vạn năm chứ? Còn không nhanh bằng cầu nguyện sư phụ cô bị rút não nên quyết định Niết Bàn.
    Không thể vứt, trả thì rất xấu hổ, nên nghĩ biện pháp trả lại mới được.
    Con Dấu cô đơn trông nhà bây giờ trong chốc lát lại được nhìn thấy nhiều người như vậy, nó cực kỳ hưng phấn, nó vui mừng chào hỏi từng người, ngay cả hồ ly nói lắp cũng không bỏ qua.
    Hoàng hôn dần dần trầm xuống, lửa than trong vỉ nướng đã đốt lên.

Lúc Nhạc Tâm cầm cánh gà Trữ Vệ thích ăn, đứng trước giá nướng tbắt đầu nướng, điện thoại của cô vang lên.
    Giọng nói nhiệt tình của Hoắc Thành vang lên: “Em dâu, hai ngày nữa là hôn lễ của anh, em nhất định phải tới đó.”
    Hắn ha ha ha cười lên: “Tới tham gia hôn lễ, có lẽ cô sẽ muốn kết hôn ngay.

Đến lúc đó, tôi là đại công thần đấy, Trữ Vệ hẳn phải cho tôi một bao lì xì thật lớn.”
    “Thật sao?” Nhạc Tâm lật mặt cánh gà.
    Hoắc Thành có dự cảm không tốt, hắn muốn ngăn cản, cũng đã không còn kịp rồi, cô nói: “Trên mạng nói thế nào nhỉ? À, người tham gia tang lễ chẳng phải là đều muốn…”
    “Dừng lại, phìi, điềm xấu!”
    Nhạc Tâm ngưng đùa, dùng tiên lực chúc phúc hắn: “Hôn lễ của anh nhất định thuận lợi để anh ôm mỹ nhân về.”
    Hàn huyên xong, Hoắc Thành hỏi Nhạc Tâm gửi hoa quả tới cần thời gian bao lâu.

Toàn bộ hoa quả dùng trong hôn lễ của hắn đều do Nhạc Tâm nhận thầu, gần nhất hắn luôn ăn hoa quả Nhạc Tâm bán, hắn cảm thấy cực kì hài lòng với chất lượng của hoa quả nhà cô.
    “Đưa đến trong ngày, hái xong đưa ngay, tuyệt đối tươi mới!”
    Hoắc Thành cảm động: “Cô mượn máy bay trực thăng của Trữ Vệ sao? Người anh em này của tôi thật là giúp đỡ quá nhiều, nhưng cô nói cho cậu ta biết, tôi sẽ không trả phí vận chuyển.”
    Nhạc Tâm: “Sao anh đoán được…!Tôi sẽ dùng máy bay trực thăng của Trữ Vệ để đưa?”
    “Này, đừng coi thường tôi, tôi bây giờ đã là kẻ ăn cơm chùa của phú nhị đấy.

Máy bay trực thăng à? Hừ, anh đây cũng là người từng được thấy cảnh tượng hoành tráng!”
    Hoắc Thành khoác lác, hắn nhớ tới một chuyện, lại khuyên Nhạc Tâm lúc dùng máy bay trực thăng đưa hoa quả cũng phải đưa cả mình  tới: “Tôi nghe chị dâu cô nói, bên kia cô ấy có một cô phù dâu, cũng là chị họ cô ấy, từng thăm hỏi Trữ Vệ từ chỗ cô ấy, đoán chừng là thích Trữ Vệ.

Phù dâu phù rể, một đôi trời sinh.

Cô cần phải giám sát chặt chẽ Trữ Vệ nhà cô.”
    Nhạc Tâm: “Ừm, tôi sẽ xem chừng, chỉ sợ làm mất phù rể của anh thôi.”
    Hoắc Thành: “…”
    “Ha ha ” hắn cuống quít nói hết lời: “Tôi nói đùa, cái cô Lam Sầm kia chắc là thuận miệng hỏi, dù sao Trữ Vệ cũng khá đẹp trai.”
    Nhạc Tâm: “Lam Sầm?”
    Cánh gà chín, màu sắc vàng óng, tản ra mùi thơm mê người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.