Chia Tay Đi Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 6: Tức Giận


Đọc truyện Chia Tay Đi Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng FULL – Chương 6: Tức Giận


Bác gái cả nhà Nhạc Duyệt ở Hạ gia thôn rất nổi danh, tác phong làm việc khiến người ta một lời khó nói hết.
Ông bà nội Nhạc Duyệt sinh được ba đứa con, hai trai một gái.

Mẹ Nhạc Duyệt thân thể không tốt, chỉ sinh được mỗi Nhạc Duyệt.

Bác gái cả Nhạc Duyệt sinh được một trai một gái, con gái lớn Nhạc Bình và con trai nhỏ Nhạc Phúc.
Ở trong mắt bác gái cả Nhạc Duyệt, con gái không được coi là người.

Bà cho rằng ba Nhạc Duyệt không có con trai, đã coi như là đoạn tử tuyệt tôn.

Bà sinh cho Nhạc gia một bé trai duy nhất – Nhạc Phúc, Nhạc gia dựa vào bà mới có thể kéo dài hương khói, bà là đại công thần của Nhạc gia.
Người trong thôn Hạ gia có thói quen tụm vào một chỗ tán gẫu, mà không chỉ một lần, bác gái cả Nhạc Duyệt ngay trước toàn thôn nói đến chuyện này, còn trào phúng mẹ Nhạc Duyệt là một con gà mái không biết đẻ trứng, không sinh được con trai, vô dụng.
Vì chuyện này mà ba Nhạc Duyệt suýt chút nữa đánh bà ta.

Bác gái cả Nhạc Duyệt ngược lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chú đúng là đồ không biết điều, tôi đây là đang nghĩ cho chú, cũng chính là uất ức thay chú, nếu tôi là chú thì đã ly hôn từ lâu rồi! Nuôi già nuôi trẻ, ngay cả con trai cũng không có, khi về già còn định ra phố ăn mày sao? Tôi đã nói từ trước rồi, Nhạc Phúc nhà tôi sẽ không nuôi chú…”
Bác cả Nhạc Duyệt thành thật an phận, sợ vợ, đối với chuyện này không dám nói một tiếng, chỉ có thể dùng hết sức lôi em trai mình ra sân.
Từ sau sự kiện kia, ba Nhạc Duyệt cũng trở nên lạnh nhạt với nhà bác cả, mặc dù là anh em ruột nhưng quan hệ cũng không cả bằng hàng xóm.
Ba Nhạc Duyệt đối với Nhạc Duyệt tốt lắm, ông dùng hết khả năng có thể để nuôi dưỡng Nhạc Duyệt.

Để Nhạc Duyệt có cuộc sống tốt hơn, hàng năm ngày mùa qua đi, ông dẫn mẹ Nhạc Duyệt ra ngoài làm công kiếm tiền, trợ cấp gia dụng.
Cũng may Nhạc Duyệt cũng không chịu thua kém, từ nhỏ thành tích học tập đã tốt rồi, từ tiểu học, cấp hai đến cấp ba, thành tích ở trường đều vượt lên đầu.

Mà Nhạc Bình bởi vì bác gái cả Nhạc Duyệt trọng nam khinh nữ, mới vừa học hết cấp hai đã bỏ học ra ngoài làm công.

Nhạc Phúc bị bác gái cả làm hư rồi, tính tình còn yếu ớt hơn cả con gái, nghịch ngợm ngu dốt, thành tích vẫn luôn đếm ngược từ dưới lên.

Lúc Nhạc Duyệt thi đậu trường cấp ba tốt nhất trong huyện, bác gái cả Nhạc Duyệt hận đến suýt nghiến nát hàm răng, chua ngoa rêu rao khắp thôn: “Con gái sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, là người nhà người khác, đọc nhiều sách như vậy làm cái gì?”
Ba Nhạc Duyệt sướng đến phát điên, ngày thư thông báo trúng tuyển được gửi tới, ông mua pháo thả trong thôn mọi người đều biết.
Cũng chính là vào năm ấy, sau khi Nhạc Duyệt lên cấp ba, ba mẹ Nhạc Duyệt xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi ra ngoài làm thêm, cũng không trở về nữa.
Bác gái cả Nhạc Duyệt lại nói: “Chết cũng tốt, nếu không…!Không có con trai, sống đến già cũng không có ý nghĩa.”
Dưỡng già nuôi trẻ.

Hai đứa con trai chết mất một đứa, bà nội Nhạc Duyệt chỉ có thể ở trong nhà bác cả, bác gái cả Nhạc Duyệt trước mặt người ta thì cười hì hì, sau lưng thì trở mặt.


Bà ta lạnh nhạt với bà nội Nhạc Duyệt, cũng không cho bà nội Nhạc Duyệt ăn cơm chung bàn ăn với nhà bọn họ.

Tùy ý múc chút cơm nước đưa cho bà cụ, không chết đói là được.
Trước đây, lúc ba mẹ ra ngoài làm việc, Nhạc Duyệt luôn được bà nội chăm sóc, hai bà cháu rất thân.
Nhạc Duyệt đi bốn năm, bà cụ lo lắng nhiều lắm.
Tối hôm qua tin tức Nhạc Duyệt trở về truyện ra khắp thôn, bác gái cả Nhạc Duyệt đã sớm nghe nói.

Mà hết một buổi sáng, Nhạc Duyệt cũng không qua nhà bác gái cả thăm hỏi bà nội.
Bác gái cả Nhạc Duyệt lại lập tức ngứa mồm.

Tối hôm qua bà cụ Hạ qua đời, hôm nay quanh thôn có thể thấy được từng đám người tụ chung một chỗ nói chuyện phiếm, bác gái cả Nhạc Duyệt thấy nhiều người cũng chạy đi xem, kéo chủ đề câu chuyện từ việc đốt giấy làm ma cho bà cụ Hạ đến chuyện Nhạc Duyệt bất hiếu.
“Quả nhiên là sinh viên đại học, khinh thường chúng ta là nông dân.

Không kể đến chuyện thăm tôi và bác cả, cũng nên qua thăm bà nội của nó một chút chứ.”
“Học đại học bốn năm, cũng chưa một lần về nhà.

Theo tôi thấy, sợ là sớm đã quên nhà ở nơi nào.

Bây giờ trở về nhưng tâm vẫn chưa về đâu.

Đọc nhiều sách như vậy cũng không biết hiếu chữ viết như thế nào sao? Cũng đã về một ngày một đêm mà cái bóng của nó cũng chưa thấy.”
“Tôi đã nói, con gái đọc sách làm cái gì chứ? ! Vô dụng!”

Hầu như tất cả người trong thôn đều rõ ràng cách làm người của bác gái cả Nhạc Duyệt, có người nhìn không được phản bác bà ta: “Nhạc Duyệt vừa trở về, không được dọn dẹp một chút? Trong nhà bốn năm không có người ở, thu dọn một phen không biết tôn bao lâu.

Mẹ Nhạc Phúc à, cô là bác gái cả của Nhạc Duyệt đó, ba mẹ côn bé đều mất, cô không đi hỗ trợ thu dọn đi?”
“Đúng đó đúng đó, Nhạc Duyệt không có ba mẹ, tiền học đại học ở đâu ra? Không phải do con bé thừa dịp nghỉ đông và nghỉ hè ở lại trường học làm công sao?”
“Đi đọc vô dụng sao cô còn tốn nhiều tiền cho Nhạc Phúc đi học làm gì?”
Ngươi một câu ta một lời, bác gái cả Nhạc Duyệt bị chặn nghẹn họng.
Bà ta nổi giận đùng đùng trở về nhà, bước vào sân, liền dựa ở cửa phòng bà nội Nhạc Duyệt ồn ào: “Nhìn cái gì, nhìn nữa cũng không nhìn thấy cháu gái của bà, ranh con bất hiếu kia nào còn nhớ lão bất tử như bà nữa?”
“Lão bất tử*?”
*lão bất tử: già mà chưa chết
Nhạc Tâm đứng ở ngoài cửa, cao giọng hỏi: “Bác gái cả đang nói ai đấy?”
Cô đi theo bác gái cả Nhạc Duyệt suốt dọc đường, nhìn bóng lưng của đối phương trong tay cầm bánh bông lan.
Bác gái cả Nhạc Duyệt không nghĩ tới Nhạc Tâm ở ngay sau lưng bà, vì vừa mới nói bậy trong chốc lát sắc mặt biến đổi bất định, nàng liếc Nhạc Tâm liếc mắt, lạnh rên một tiếng xoay người đã vào nhà rồi.

Nhà hai tầng phía bên cạnh xây một phòng bếp, bên kia xây hai gian nhà trệt.

Bà nội Nhạc Duyệt ở một mình trong nhà trệt.
Bà cụ đã hơn 70 tuổi, thân thể không tốt lắm, đi lại khá khó khăn, trong phòng không được dọn dẹp.

Con mắt đục ngầu nhìn Nhạc Tâm trong nháy mắt, lập tức ươn ướt.
Trong viện trồng giàn nho, bò tới trên cái giá, hình thành một khoảng trời xanh biếc.

Từng chùm nho xanh biếc treo trên giá, quả nào cũng tươi tắn, làm lòng người vui không thôi.
Nhạc Tâm nâng bà cụ ra ngồi trên ghế tre dưới bóng râm, gần giữa trưa hè ánh nắng chói chang, cũng không thích hợp người phơi nắng.

Cô thả hoa quả và bánh bông lan lên cái bàn gỗ, lột trái chuối tiêu thuận tay nhét vào tay bà cụ.
“Bà nội, con dọn dẹp phòng giúp bà nhé!”
Nhạc Tâm không làm được việc nắm tay tâm sự với bà nội Nhạc Duyệt, tay chân thuần thục dọn dẹp sạch sẽ mấy thứ linh tinh trong phòng.

Trong quá trình cô dọn dẹp, bà cụ vẫn dịu dàng mà nhìn chăm chú vào cô.

Sau khi Nhạc Tâm thu dọn xong, an ủi lão nhân vài câu rồi cũng rời đi.
Bà cụ lại lôi kéo tay cô, nghẹn ngào, chảy nước mắt, không chịu thả.
Bác gái cả Nhạc Duyệt ở phồng bếp bận việc, loảng xà loảng xoảng, thanh âm cực kỳ lớn, lại tựa như là cố ý đập cho Nhạc Tâm nghe.
Bác cả Nhạc Duyệt trở về, Nhạc Phúc đi theo bên cạnh.
Bà cụ vừa trông thấy bọn họ thì vội buông tay Nhạc tâm ra
Nhạc Tâm khom lưng dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt bà cụ, xoay người rời đi.
Bác cả Nhạc Duyệt đứng tại chỗ, nhìn Nhạc Tâm thấp giọng nói: “Đã về rồi?”
Nhạc Tâm gật đầu, đi sượt qua người ông.
Bác gái cả Nhạc Duyệt dùng cái muôi đập mạnh nồi, rống lên một tiếng: “Đứng ở đó làm gì chứ?” miệng bác cả giật giật, cuối cùng nuốt câu “ở lại ăn bữa cơm” xuống.
Nhạc Phúc càng dứt khoát, như là đối đãi với một người xa lạ, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng chạm nhau, trực tiếp trở về nhà rửa tay ăn cơm.
Con dấu đánh giá: “Ôi chao…”
Nhạc Tâm không sao cả, dù sao cũng không phải là người thân của cô.

Hơn nữa chuyến này không đi uổng công, nhìn chùm nho xanh biếc trong viện, cô có một ý tưởng: “Tôi định trồng nho.”
Con dấu nhiều chuyện: “Bởi vì Trữ Vệ thích ăn nho?”

Nhạc Tâm: “Tôi thích ăn nho.”
Cô lấy điện thoại di động ra tra xem hạt giống nho nào tốt.
Con dấu cực kỳ ghét bỏ: “Thứ cho tôi nói thẳng, người bình thường trồng nho không phải dùng hạt giống.

Mà là cắt một cành nho trên giàn, cắm xuống đất — phần lớn là trồng vào mùa xuân.”
Nhạc Tâm không nhận thua: “Tôi là người bình thường sao?”
Hiển nhiên không phải, nhưng mà cô vẫn để cho con dấu liên hệ Bạch Hổ, bảo hắn tìm loại nho tốt nhất trong núi, cắt vài cành đưa tới.
Làm tiên phải nhập gia tùy tục.
Lúc đi ngang qua nhà thím Lưu, thím Lưu thấy Nhạc Tâm, nhíu mày hỏi: “Bác gái cả không giữ con ở lại ăn cơm?”
Nhạc Tâm cười.
Thím Lưu: “Tới nhà thím ăn? Thím thịt gà, chú Lưu đi nhà Hạ Duy Tú hỗ trợ làm việc, buổi trưa không về, ở lại ăn cùng thím với Tiểu Tường.”
Nhạc Tâm khách khí chối từ.
Cô là thần tiên, không ăn cơm cũng không chết đói.
Lúc mới xuống nhân gian còn chưa có tiền, cô vẫn luôn không ăn cơm.

Lên đại học cũng vậy, nếu như không có bạn cùng phòng hẹn cô cùng đi căn tin ăn, cô cũng không ăn.

Sau lại, dưới sự sắp xếp của phụ đạo viên, cô hỗ trợ ở căn tin, có thể ăn miễn phí.

Cô cũng không ăn, dù cho cơm nhà ăn cho vừa dinh dưỡng vừa an toàn, nhưng là không thể ăn.
Chỉ là, sau khi yêu đương với Trữ Vệ, có bạn trai quan tâm mỗi ngày ba bữa cơm của cô, cô nhất định phải ăn.

Có hai lần, cô gạt Trữ Vệ cô ăn cơm rồi, sau khi bị phát hiện, Trữ Vệ không biết laijt tưởng tượng cái gì vừa đau lòng vừa khổ sở, cứ như vậy làm cho tim Nhạc Tâm đều mềm nhũn.

Cho nên, sau đó mặc kệ cô nghèo bao nhiêu, dù cho ăn hai cái bánh bao không nhân, cũng phải ăn đủ ba bữa cơm.
Ừ, chỉ bằng vào điểm ấy, cô cũng thật sự yêu thương Trữ Vệ.
Bây giờ chia tay rồi, cũng không nhất định phải ăn cơm.
Không ai làm cơm, cô làm cơm càng không thể ăn.
Nhạc Duyệt không có hỏi Nhạc Tâm bà nội cô ấy ra sao.
Nhạc Tâm cảm giác được Nhạc Duyệt đối với bà nội có một loại thái độ lảng tránh khác thường.

Chẳng lẽ là vì cô ấy đã chết, âm dương cách biệt với thân nhân cho nên không còn lương tâm nữa?
Nhắc tới thương tâm, Nhạc Tâm sờ sờ ngực, tổn thương vì thất tình vẫn còn ở, khổ sở.

Cô mở ra vòng bạn bè, có cập nhật với, lại thấy được Trữ Vệ mới vừa đăng lên vòng bạn bè.
“Một mình, cũng phải ăn cơm thật ngon.”
Đăng kèm ảnh chụp một bàn thức ăn phong phú.

Sườn xào chua ngọt Nhạc Tâm thích ăn nhất đặt ở chính giữa, màu vàng óng mê người.
Nhạc Tâm nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, Trữ Vệ tuyệt đối là cố ý.

Buổi sáng mới vừa chặn cô, buổi trưa vì để cho cô nhìn thấy vòng bạn bè của anh mà lại kéo cô ra khỏi danh sách đen, đúng là tâm cơ boy, quá ra chiêu quá độc.
Nhạc Tâm mở khung đối thoại ra, cố định phát lần thứ ba: “Mau nhận bao tiền lì xì!”
Tin nhắn gửi đi.
Đối phương đang nhập: “Nếu như em đồng ý lời cầu hôn của anh, lúc này chúng ta hẳn là ngồi chung một chỗ ăn sườn xào chua ngọt.

Anh cố ý mời đầu bếp năm sao làm, thơm phức giòn tan, ăn ngon vô cùng.”
Nhạc Tâm mặt không chút thay đổi: “Mau nhận bao tiền lì xì.”
Trữ Vệ tự quyết định: “Thiếu phu nhân nhà giàu or* thiếu nữ trồng trọt, người bình thường đều biết nên chọn cái nào.”
*Anh Vệ dùng hẳn tiếng Anh luôn 🙂 or = hoặc
Thiếu nữ trồng trọt Nhạc Tâm không phải người bình thường: “Anh cũng đã gửi 5820 rồi, không phải nói không thương em sao, sao bây giờ lại muốn cho em làm thiếu phu nhân nhà giàu?”
Trữ Vệ: “Anh bị em đùa giỡn tình cảm, anh không thể tức giận sao?”
Nhạc Tâm: “Anh đừng cô tình gây sự được không?”
Trữ Vệ: “Anh đang tức giận, chính là loại tức giận cần được dỗ.”
Nhạc Tâm chột dạ: “Trước nhận bao tiền lì xì đã?”
Trữ Vệ: “…”
Nhạc Tâm gửi lại, không gửi đi được, — lại bị chặn rồi.
Nhạc Tâm chưa từng dỗ người khác lại lên mạng xin giúp đỡ: “Bạn trai tức giận làm sao bây giờ?”
Đáp án nhận được nhiều nhất: “Hơn phân nửa là giả bộ, đánh một trận thì tốt rồi.”
Con dấu thấy ánh mắt Nhạc Tâm dừng lại thật lâu, không khỏi lo lắng: “Cô thật sự muốn đánh?”
“Chớ nói nhảm, tôi là người nhiệt ái và ôn hòa”
“Cô mới vừa đánh Hạ Văn Tuấn.0”
Nhạc Tâm dùng ánh mắt tựa như nhìn kẻ ngu liếc nó: “Bạn trai của người khác có thể đánh, của mình có thể nỡ sao?”
——–
Trữ Vệ “Cộp” một cái để điện thoại di dộng xuống, thờ ơ nhìn một bàn thức ăn ngon.
Trữ Bốc Phàm đưa đũa đi kẹp sườn xào chua ngọt: “Làm sao? Vẫn ăn không vô? Ôi, thất tình thật là tốt, còn có thể giảm béo.

Đáng tiếc, ba và mẹ con tình cảm tốt lắm, ba ba không được thất tình…”
Trữ Vệ bưng sườn xào chua ngọt đi, mặt lạnh: “Người phụ nữ của con, không phải, bạn gái trước của con thích ăn cái này, con nhìn thấy nó tức cảnh sinh tình.

Ba đã dạy con, phàm là thứ mình sợ hãi, nhất định phải trực tiếp đối mặt, như vậy mới phát hiện kỳ thực cũng chẳng có gì.

Cho nên, đĩa sườn này, con chỉ có thể tự ăn hết.”
Trữ Bốc Phàm bất chợt bị dừng đũa ở giữa không trung, khẽ cười: “Con ăn đi, ba không tranh với con.”
Ông dặn trợ lý: “Kêu phòng bếp làm mười phần sườn xào chua ngọt.”
Lại quay đầu dùng ánh mắt “Nhóc con, con còn quá non trẻ” nhìn Trữ Vệ, mỉm cười: “Đừng quên, ba của con có mỏ.”
Người cha hiền Trữ Bốc Phàm: “Ăn cho thỏa thích, không đủ làm tiếp, nhất định phải ăn đến khi con không còn tức cảnh sinh tình mới thôi!”
Ăn không đủ coi như ba thua, ha hả.
—-
=)))) nhà có mỏ ăn sườn xào chua ngọt đến đời nào mới hết tiền.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.