Đọc truyện Chia Tay Đi Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng FULL – Chương 10: Nho
Tốc độ làm việc của Bạch Hổ rất nhanh, có lẽ là vì muốn xum xoe ở trước mặt thổ thần để cô tiếp tục cho hắn làm đại diện của thổ thần.
Một ngày trước Con Dấu đã nói với hắn chuyện Nhạc Tâm muốn cành nho, sáng ngày hôm sau, Bạch Hổ đã cõng một giỏ cành nho tới sân.
Nhạc Tâm tạm thời buông xuống chuyện đi sửa điện thoại di động, cô mang Bạch Hổ đi tới mảnh đất hoang phía sau nhà.
Cỏ dại mênh mông, tùy ý mọc khắp nơi.
Nhạc Tâm chỉ vào đất hoang, hào hứng cao ngất: “Tôi muốn làm cho đất này đều mọc đầy nho!”
Con Dấu: “Có phải nên dọn cỏ trước không?”
Nhạc Tâm nhìn về phía Bạch Hổ, ý cười nịnh hót của Bạch Hổ hơi cứng lại: “Tôi làm cỏ?”
Nhạc Tâm vỗ vỗ vai hắn: “Ngại quá — nếu anh đã tự đề cử mình rồi, tôi cũng không tiện cự tuyệt, cám ơn anh, cố gắng lên!”
Buổi trưa, Nhạc Tâm giữ Bạch Hổ bận rộn cho tới trưa ở lại ăn bữa cơm, chủ yếu là buổi chiều còn cần hắn tiếp tục làm cỏ.
Rau trộn dưa chuột, rau trộn cà chua, rau xanh xào.
Toàn là đồ ăn thím Lưu cho.
Dưa chuột trộn muối, cà chua trộn đường.
Bạch Hổ dùng đũa gẩy cơm tẻ, hàm súc nhắc nhở: “Tôi vốn là con hổ…”
Nhạc Tâm nghe hiểu ý tứ của hắn: “Anh ghét bỏ cơm tôi làm không thể ăn?”
“Không phải, không phải…” Bạch Hổ cuống quít phủ định.
“Không phải thì ăn đi, đây là bản thần lần đầu tiên làm cơm, tốt xấu phải cho chút thể diện.” Nhạc Tâm chỉ chỉ trong nhà: “Anh xem trong nhà này nhà chỉ có bốn bức tường, lấy đâu ra tiền mời anh ăn thịt?”
“Con Dấu quá cứng rắn, thịt của bản thần anh cũng không dám ăn, trong nhà cũng chỉ còn một con quỷ ngoài sân, nếu không, ngươi dùng tạm ha ha?”
Bạch Hổ lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn vùi đầu liều mạng lùa cơm, không nói thêm lời nào.
Cái thổ thần này, hắn không thể trêu vào.
Nhạc Tâm ăn hai quả dưa chuột, cà chua quá ngọt sẽ sinh ra đường.
Món rau, mặn, thời gian xào cũng quá lâu, làm còn khó ăn hơn cả căn tin.
Haizzzz, mỹ nữ cũng sẽ có thiếu sót.
Cô chưa từng làm cơm, chỉ có ở đây dưới sự chỉ đạo của Nhạc Duyệt mới làm được.
Trải qua lần làm cơm này, cô có thể xác định, cô không có thiên phú nấu cơm.
Khen tặng tốt nhất đối với người nấu cơm là cái gì? Đương nhiên là ăn hết tất cả không để thừa món nào.
Bạch Hổ cực kỳ cố gắng nhét toàn bộ ba món ăn vào trong bụng, đây là bữa cơm gian nan nhất mà hắn ăn từ khi làm tinh linh.
“Tôi đi rửa chén !” Bạch Hổ cơm nước xong tự giác rửa chén.
Nhạc Tâm ngỏ ý cảm ơn.
Nhìn dáng vẻ Bạch Hổ cao lớn, hùng tráng cũng không quá giống người biết rửa chén.
Quả nhiên, trong chốc lát, trong phòng bếp truyền đến tiếng bát đĩa bị rơi bể.
Nhạc Tâm không định lại nấu cơm, bát đĩa nát thì nát, cô làm bộ tai điếc tạm thời.
Bạch Hổ chột dạ, sau khi ra khỏi phòng bếp, lập tức đi đất hoang, dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa tiếp tục nhổ cỏ.
Con Dấu vào phòng bếp lượn lờ một vòng, phát hiện Bạch Hổ dùng nhựa cao su gắn lại bát đũa bị rơi bể.
Tuy là không thể dùng, nhưng tốt xấu vẫn là có hình dạng cái bát, đặc biệt lừa mình dối người.
Nó điên cuồng cười to: “Ha ha ha ha…”
Con Dấu giục Nhạc Tâm tháo dỡ chuyển phát nhanh: “Nhìn đồ chuyển phát nhanh vẫn chưa được tháo dỡ, đúng là không tôn trọn bưu phẩm.”
Một đống chuyển phát nhanh chất ở trong góc, Con Dấu ò mò Trữ Vệ gửi tới những thứ gì, nó tò mò đến ngứa tim ngứa phối, thế nhưng chủ nhân của bưu phẩm vẫn bình chân như vại, không có chút nào sốt ruột, thậm chí không có biểu hiện muốn mở ra liếc mắt nhìn.
Ngón tay Nhạc Tâm khẽ động, làm một thủ thuật che mắt làm cho đống chuyển phát nhanh kia biến mất dưới mắt Con Dấu: “Được rồi, cậu không nhìn thấy.”
Con Dấu: “…”
Con Dấu đi một vòng ở chỗ lúc trước để đồ chuyển phát nhanh, một chút cảm giác khác lạ cũng không có.
Nó nghiêm túc nghĩ thầm, thổ thần khóa này thực lực không tầm thường.
Nó đột nhiên hiếu kỳ, Nhạc Tâm đến cùng là bởi vì cái gì mà bị giáng chức làm thổ thần.
Nhưng nó không dám hỏi, đâm vào vết thương của người ta sẽ bị đánh.
“Cô không tò mò? Cô nghèo như vậy, khẳng định mua không nổi Trữ Vệ mới gửi mấy thứ này tới.”
Nhạc Tâm ôm sách, thấy buồn ngủ: “Bản thần từng nhìn cảnh tượng hoành tráng!”
Quần áo xinh đẹp, đồ trang sức quý báu, cho tới bây giờ cô chưa từng thiếu.
À, hiện tại thì hơi thiếu.
Còn rất nghèo.
“Nhạc Tâm, lần này sư phụ bế quan, thời gian có thể sẽ rất dài.”
“Dài bao nhiêu?”
“Không biết, e rằng đến khi…!con chết?”
“…!Được rồi, sư phụ bế quan đi thôi, con sẽ không nhớ người.”
Thanh âm kia mờ mịt, lảo đảo, làm cho Nhạc Tâm nhịn không được đuổi theo, đi tìm.
Nhưng, rất nhanh, thanh âm kia biến mất không thấy tung tích, Nhạc Tâm đột nhiên tỉnh dậy, sao lại mơ tới…
“Thổ thần, cỏ nhổ xong.” Bạch Hổ cung kính tiến đến tranh công, trên mặt và sau lưng mồ hôi ròng ròng.
Hắn không chỉ nhổ cỏ, còn xới đất.
Ở dưới ánh mặt trời thiêu đốt, đất đai tơi xốp, tản mát ra mùi bùn đất thơm ngát.
Nhạc Tâm lấy một cành nho từ trong cái giỏ dưới gốc cây: “Cái này cắm xuống bao lâu có thể mọc ra quả nho?”
Bạch Hổ tính toán quy luật sinh trưởng của cây nho tự nhiên, đại khái suy đoán:”Một hai năm?”
Nhạc Tâm lặp lại: “Một hai năm?”
Bạch Hổ: “Một năm?”
“Một năm?”
“Nửa năm?”
“Nửa năm?”
“Ba tháng?”
“Ba tháng?”
Bạch Hổ bỏ qua, suy yếu hỏi: “Xin thổ thần công khai nho này bao lâu có thể mọc ra quả?”
Nhạc Tâm cắm cành nho xuống đất, ngón tay phủ ở đầu cành, cành nho nẩy mầm thật nhanh, mọc cành, mười centimet, hai mươi centimet, một mét, trong nháy mắt, từng chùm nho xanh đã mọc ra, sau đó biến thành màu đỏ, rồi tím, nặng trĩu, đặc biệt mê người.
Nhạc Tâm thuận tay ngắt một quả, bỏ vào trong miệng, nước nho trong veo tràn đầy khoang miệng.
Cô chăm chú suy nghĩ một hồi, trả lời Bạch Hổ: “Mười ngày!!”
Vẻ mặt Bạch Hổ tuyệt vọng.
Hắn nhìn cây nho không cần giá đỡ cũng đứng thẳng tắp giữa không trung đã có thể dự liệu tương lai không lâu sau thổ thần cũng bị người Hạ gia thôn coi là yêu quái.
“Anh đang nghĩ gì?” Nhạc Tâm đặc biệt ghét bỏ: “Anh không phát hiện tôi đã dùng thủ thuật che mắt để ngăn cách mảnh đất hoang rồi à?”
Bạch Hổ ngượng ngùng, nói nịnh: “Thổ thần anh minh!”
Con Dấu trào phúng: “Rõ ràng là anh ngu xuẩn!” ngay cả thủ thuật che mắt cũng không nghĩ đến.
Bạch Hổ thử hỏi dò: “Đại nhân, nếu có thể dùng pháp thuật, có thể dùng trên cỏ không?”
“Đương nhiên.”
Bạch Hổ: “Vậy vì sao thổ…!Không ai nhắc nhở tôi?”
Nhạc Tâm: “Tôi nghĩ anh thích nhổ cỏ.”
Bạch Hổ: “…”
Sau khi trồng hết nho, Nhạc Tâm cầm điện thoại di động mang đến quán sửa điện thoại di động ở trấn trên.
Tiệm chủ yếu là bán điện thoại di động, tiện thể sửa điện thoại di động.
Anh ta cầm điện thoại di động của Nhạc tâm, trên dưới nhìn một chút, phê bình nói: “Điện thoại di động này có tuổi rồi, cô không định mua cái khác?”
Nhạc Tâm từ chối, nói thẳng mình không có tiền.
Ông chủ không có nói cái gì nữa, bảo cô cứ để điện thoại ở đây, cách hai ngày nữa tới lấy.
Tang lễ của bà cụ Hạ chính thức kéo lên màn mở đầu.
Kèn Xô-na gánh hát thổi vang dội, khắp thôn đều thấy người đeo khăng trắng để tang.
Dựa theo phong tục mà nói, cùng là người của một thôn, sau khi người chết, đều phải mua giấy vàng thăng viếng, thuận tiện nhìn xem mình có thể giúp gì không.
Thế nhưng, cha mẹ Nhạc Duyệt cũng không còn, cô ấy lại là một cô gái, không đi cũng không ai nói cái gì.
Nhạc Tâm cũng thản nhiên không đi.
Cô không phải Nhạc Duyệt thật, đối với thôn này thậm chí người trong thôn, kỳ thực không có tình cảm gì.
Lúc đi qua nhà Hạ Duy Tú, cô nhìn thấy Hạ Văn Tuấn, trên mặt có một mảnh bầm tím, chắc là cô đánh.
Chân Dung Phong đứng ở bên cạnh anh ta, nhạy bén cảm nhận được ánh mắt Nhạc Tâm, hắn cười cười với Nhạc Tâm.
Hạ Văn Tuấn theo ánh mắt của Chân Dung Phongt cũng nhìn thấy Nhạc Tâm, ánh mắt của anh ta phức tạp hơn rất nhiều.
Nhạc Tâm quay đầu, tự mình trở về nhà.
Cô không nghĩ ra, Hạ Văn Tuấn là người tiếp nhận giáo dục đại học, sao lại có thể tin tưởng trên đời này có chuyện thần thần quỷ quỷ? Còn có thể tìm tới Chân Dung Phong?
Nhân phẩm không được tốt lắm, phong kiến mê tín nhưng lại học giỏi.
Nếu như Trữ Vệ…!Nhạc Tâm nhớ cô từng hỏi Trữ Vệ, tin trên đời này có quỷ thần không?
Anh trực tiếp lấy tay sờ lên trán cô, hỏi cô có phải bị sốt không, hay là đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi.
Chột dạ và thẳng thắn vô tư, lập tức khác hẳn nhau.
Lúc mặt trời lặn, Nhạc Tâm đi tưới nước cho cây nho mới trồng.
Lúc lên đại học, vội vàng làm thêm kiếm tiền, còn bận yêu đương, thời gian một ngày luôn trôi qua rất nhanh.
Nhưng sau khi về nông thôn, ngoại trừ đọc sách chuẩn bị thi sát hạch, cô không có chuyện gì làm.
Tự dưng nhàn rỗi, ngược lại có chút không quen.
Người rảnh rỗi, sẽ suy nghĩ nhiều, tiên cũng vậy
Chuyện ở tiên giới cô không muốn nhớ lại.
Cô nhớ chuyện của cô và Trữ Vệ.
Trữ Vệ không thành thục, không ổn trọng, thỉnh thoảng còn rất trẻ con và ngây thơ.
Nhưng Trữ Vệ như vậy không giống tiên mà cô gặp ở tiên giới, anh thích cô, dù cho cô chỉ có hai bàn tay trắng.
Điều này làm cho Nhạc Tâm cảm thấy anh chỉ thích một người bình thường là cô, mà không phải cái khác.
Thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết của anh toàn bộ đều dùng hết trên người Nhạc Tâm.
Trữ Vệ như vậy làm cho Nhạc Tâm mềm lòng, cho nên cô dao động, cuối cùng cũng không đành lòng để Trữ Vệ về với cô.
Cô lựa chọn chia tay Trữ Vệ.
Chuyện tình cảm, rất khó nói rõ.
Khả năng ngày hôm nay còn thích, ngày mai sẽ không thích.
Vậy nên cứ tận hưởng lạc thú trước mắt đi!
Ở lúc Trữ Vệ còn thích cô, cô cũng sẽ thích anh ấy.
Nếu không thì quên đi.
Anh ấy có cuộc đời của anh ấy, cô có chuyện cô muốn làm.
Kết cục cuối cùng sẽ như thế nào, cứ mặc nó đi.
Nhạc Tâm đứng ở trước bụi cây hoa hồng, nhắm mắt cẩn thận tỉ mỉ cảm thụ một lúc.
Không có dị thường gì, cô nhíu nhíu mày, không rõ ràng tình trạng bây giờ như thế nào, cô không dám tùy tiện đào ra.
Dưới chỗ này cất giấu bí mật lớn nhất của cô.
Dưới bóng đêm, nửa người cô bị bao trùm, độ cung ở gò má nhu hòa, lông mi khẽ chớp, con ngươi đen láy thâm trầm.
Con Dấu bay ở phía xa, Nhạc Tâm trước mắt, làm cho nội tâm nó sinh ra cảm giác sợ hãi cùng e ngại tình.
Trong vô số đêm, cô đều như thế này, thanh đạm, thờ ơ.
Cũng chỉ có lúc ở cùng Trữ Vệ mới có thể toát ra vẻ ngây thơ của một cô gái.
Đây là một thổ thần có chuyện xưa.
Nhưng Con Dấu không dám hỏi cô: “Tôi có rượu, cô nguyện ý kể chuyện xưa không?”
Gió trong sân phảng phất cũng bị khí tức quanh thân Nhạc Tâm làm cho ngưng trệ, cho đến khi tiếng nói trống rỗng sâu kín của Nhạc Duyệt vang lên: “Cứu mạng a, Nhạc Tâm!”
Nhạc Tâm quay đầu, khuôn mặt bị ngọn đèn chiếu sáng: “Cô ấy đã làm gì?”
Con Dấu: “Nghe nóiđêm nay Chân Dung Phong lập đàn muốn chiêu hồn, cô ấy đi xem náo nhiệt rồi.”
Nhạc Tâm: “Cô ấy không có một chút tự giác bản thân đang làm quỷ sao?”
Con Dấu: “Khi cô ấy hô cứu mạng chắc là có.”
Nhạc Tâm: “…”
—–
Bên kia, Trữ Vệ hẹn Hoắc Thành uống rượu.
Hoắc Thành dạo qua một vòng quán ven đường: “Phú nhị đại hẹn người chỉ là đẳng cấp như thế này?”
Trữ Vệ mở bia: “Phải xem là ai.
“
Nếu là bạn gái phải bao nhà hàng, Hoắc Thành, quán ven đường là đủ.
Hoắc Thành làm dáng tay hoa lan chỉ, đầu đặt lên vai Trữ Vệ: “Em nguyện ý ~”
Khuôn mặt Trữ Vệ vẫn thờ ơ: “Cút!”
Hoắc Thành không để ý, nở nụ cười, ngồi xuống, anh ta ực một hớp bia: “Nói đi, gọi ra uống rượu là vì cái gì? Tôi rất bận rộn, nửa phút hai mao* tiền.”
*Mao: đơn vị tiền tệ Trung Quốc
“Hôm nay tôi gọi điện thoại cho Nhạc Tâm, cô ấy không nhận…”
Không biết có phải do anh nói nhầm khiến cô tức giận hay không.
Hoắc Thành há hốc mồm.
Trữ Vệ giương mắt nhìn anh ta, độ cong gò má tinh xảo lưu loát, hắt thành bóng dưới ngọn đèn: “Tại sao không nói chuyện?”
Hoắc Thành: “Không phải cậu nói trước mặt cậu tôi không được nhắc đến Nhạc Tâm à?”