Đọc truyện Chìa Khóa Tình Yêu – Chương 31
Hân Di cứ cằm chặt chiếc điện thoại trên tay, không giây phút nào rời mắt khỏi màn hình. Cô mong đợi cuộc điện thoại từ bọn chúng, ít ra cô cũng có thể xác đinh được rằng anh vẫn không sao, vẫn còn tồn tại cùng cô dưới một bầu trời.
Những ngày này, Trạch Hy về nhà rất muộn, công việc bộn bề khiến anh không nhìn ra sự khác lạ từ cử chỉ và ánh mắt của Hân Di. Cho đến khi nhìn thấy cô nằm thiếp đi trên ghế sô pha, tay vẫn cầm chặt điện thoại không buông, giọt nước mắt chưa kịp khô, thân thể mềm yếu vì kiệt sức. Anh bế cô đến bệnh viện, bác sĩ kéo tay thế nào, cô vẫn không buông điện thoại. Truyền nước xong, cô nhất quyết đòi quay về nhà, nhìn Trạch Hy bên cạnh chăm sóc mà trong lòng xót xa… cô sao có thể hại được người đàn ông này, tuy cô chưa từng yêu anh, nhưng trong lòng đầy sự biết ơn.
“Helen, anh xin lỗi.” – Trạch Hy vừa lái xe vừa nói.
“Về việc gì chứ?” – Cô đang tựa vào ghế trên xe, đưa mắt nhìn Trạch Hy.
“Anh đã không chăm sóc tốt cho em.” – Anh nhẹ nhàng nói.
“Là em không biết tự chăm sóc khiến anh lo lắng cho em. Trạch Hy, công việc của anh dạo gần đây vẫn tốt chứ.” – Cô hỏi.
“Còn hai ngày nữa anh sẽ ra mắt sản phẩm mới, hôm đó em cùng anh dự lễ nhé.” – Anh nói: “Anh sẽ khiến em bất ngờ.”
Cô nào đâu còn tâm trạng cùng anh hưởng trọn niềm vui này, ngày mà Trạch Hy thành công đứng lên chính là ngày Will sẽ gặp nguy hiểm. Cô không đáp, vì không muốn trùng xuống cảm xúc hân hoan của Trạch Hy, với mọi cố gắng và nỗ lực của anh, anh xứng đáng được nhận sự thành công.
Cô mệt mỏi nhìn vào màn hình điện thoại tối đen, bọn chúng vẫn chưa chịu gọi đến, cô lại càng không biết xoay chuyển mọi việc ra sao. Hân Di nằm trong phòng, không thể chợp mắt, nhớ về quá khứ của cô và anh, hai đứa trẻ một trai một gái hứa rằng sẽ bên nhau mãi mãi.
Điện thoại Hân Di sáng lên, cô vội vàng nhấc máy nhưng giọng nói bên kia không phải là của bọn bắt cóc, tâm trạng cô trùng xuống.
Đầu dây bên kia bắt đầu mở lời: “Cô Helen, cô đã tìm ra giám đốc của chúng ta hay không?”
Một chút bâng khuâng, có nên nói ra sự thật hay không, cô im lặng vài giây rồi mới trả lời: “Xin lỗi Alex, tôi không gặp lại Will kề từ lần trước cô gọi đến.”
Alex hơi nhíu mày, sau đó lại đáp: “Cảm ơn cô, tôi nghĩ anh ấy đang muốn đi du lịch một mình.”
Tim cô đập mạnh liên hồi, sau đó liền đáp vội: “Có lẽ vậy.”
Alex tạm biệt và ngắt cuộc gọi. Cô nằm xuống giường nhìn lên trần nhà, điện thoại lại có một tin nhắn gửi đến. Cô đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn vào màn hình bên trong, sau đó khẽ nhắm mắt lại, bật khóc.
Ngày Trạch thị tung ra thị trường sản phẩm mới cũng là ngày cô buộc lòng thực hiện yêu cầu của bọn bắt cóc. Cô khoác lên người chiếc khăn choàng, trên người là bộ váy dạ hội dài qua gót chân, đôi giày lấp lánh ánh kim cương được Trạch Hy lựa chọn kĩ càng. Cô như một quý cô, xinh đẹp, sang trọng và uy quyền khi sánh bước cùng CEO của Trạch Thị.
Trạch Hy mở cửa xe mời cô bước xuống, khi cô vừa rời xe, anh khoát tay qua éo cô kéo sát về phía anh, cả hai cùng nhau bước đi trước sự bao vây của phóng viên. Cô cảm giác như mọi thứ sụp xuống đầu, toàn thân cô run lên, sau đó buông thõng mà ngã vào người Trạch Hy.
Trạch Hy kinh ngạc bế cô trên tay, sau đó được bảo về ngăn bọn phóng viên mà bế cô vào phòng nghĩ. Trong không gian tĩnh lặng, cô mở mắt nhìn xung quanh, Trạch Hy vẫn đang ở bên cạnh cô. Lúc này, anh nắm lấy tay cô, nét mặt đầy lo lắng và quan tâm. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Helen, em không sao chứ, anh rất lo.”
Cô nhìn căn phòng xung quanh, bàn tay rút khỏi bàn tay anh. Hân Di đứng lên chỉnh lại trang phục trên người rồi nhìn Trạch Hy nói: “Ngày xưa em bị một căn bệnh rất kì lạ, chính là không thể đối diện với máy quay phim, máy ảnh. Thời gian gần đây tưởng đã không còn nữa, không ngờ hôm nay lại tái phát. Trạch Hy, có lẽ em không thể cùng anh tham gia sự kiện này.”
Trạch Hy lọ vẻ ngạc nhiên, sau đó nhìn vào đồng hồ cũng đã sắp đén giờ làm lễ ra mắt. Để cô lại một mình liền không an tâm, sau đó liền gọi điện cho bộ phận kĩ thuật: “Cậu cho người bỏ hết các thiết bị quay phim và chụp ảnh khỏi đại sảnh.”
Có những lúc cô lại nhìn thấu đuợc tình cảm của Trạch Hy rõ ràng như thế, chỉ là trái tim cô và anh không đập chung một nhịp, anh hướng về cô nhưng cô lại hướng về một khoảng không vô định.
Hàng loạt những cô người mẫu chân dài xinh đẹp diện những bộ trang phục mới nhất của Trạch Thị trình diễn. Tuy nhiên không có máy chụp, không có máy quay, không có phóng viên, tất cả trở nên tẻ nhạt. Điện thoại cô lại run lên bần bậc, cô rời khỏi vị trí bên cạnh Trạch Hy, anh dõi mắt theo cô nhưng lại đang trò chuyện cùng các đối tác nên không thể bước theo cô.
Hân Di đi ra phía ngoài, tránh xa tiếng nhạc và vắng người liền nghe máy: “Cho tôi nói chuyện với anh ấy.”
Bên kia im lặng vài giây, sau đó nhếch cười nói: “Một chút nữa khi Trạch thiếu gia kia bày tỏ, cô không được phép từ chối. Cô dám từ chối, cả đời này đừng nghĩ tới chuyện nhìn thấy William.”
Đúng như lời bọn chúng nói, Trạch Hy đứng trên sân khấu cầm micro phát biểu những lời cảm ơn với đối tác và khách hàng, sau đó liền bước xuống sân khấu đi về phía Helen, nắm lấy tay cô nói: “Helen, làm bạn gái anh nhé.”
Cả buổi tiệc dường như náo động, Trạch Hy được ví như của báu, là sự mơ ước của bao nhiêu cô gái. Gia thế, bề ngoài, trí tuệ đều hơn người, còn cô gái may mắn kia là một người vô cùng xa lạ, không có danh cũng không có tiếng.
“Trạch tổng, vậy còn hôn sự với tôi, anh tính thế nào?” – Một giọng nói đầy quyến rũ vang lên, khiến mọi người quay lại nhìn cô gái đang bước đến phía hai nhân vật chính.
Đó chính là Diệp An Tử, con gái của Diệp gia, một tập đoàn làm ăn lâu năm với Trạch thị. Lần này Trạch thị có khả năng phát triển ra thị trường bên ngoài, cũng một phần giúp đỡ từ gia đình Diệp An Tử.
“An Tử, em đến từ khi nào?” – Trạch Hy nhìn về phía cô gái xinh đẹp đang bước đến.
Diệp An Tử đưa mắt nhìn về phía Hân Di, khiến cô có chút rụt rè. Cô ta sau đó lại dời mắt đến phía Trạch Hy, đưa tay chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ anh: “Em không đến sao có thể nhìn ra anh đang bên ngoài phong lưu cùng tiểu bạch này, Hy, anh hôm nay phải nói cho rõ, quan hệ giữa hai gia đình là do câu nói của anh.”