Chỉ Yêu Mình Em

Chương 28: Kinh biến bến Thượng Hải


Đọc truyện Chỉ Yêu Mình Em – Chương 28: Kinh biến bến Thượng Hải

Trần Tiểu Dẫn đẩy cửa đi vào, trong phòng bệnh sạch sẽ sáng sủa, vợ anh ta Lý Tú Phương mỉm cười nghiêng người dựa ở đầu giường, bên cạnh là đứa bé nằm trên giường, Đại Lê mở to mắt, hiếu kỳ quan sát, “Oa! Con bé lại động đậy này!” “Mau nhìn mau nhìn! Con bé vẫy cánh tay nhỏ xíu! Nắm đấm bé tí dễ thương quá!”

Lý Tú Phương cười ra tiếng, Trần Tiểu Dẫn cũng cười, hai người phụ nữ đồng thời ngẩng đầu nhìn anh ta, Lý Tú Phương dịu dàng mở miệng: “Anh đến rồi.” Đại Lê cũng gọi một tiếng: “Anh Tiểu Dẫn.”

Trần Tiểu Dẫn đặt bình canh ở tủ đầu giường, rồi đổ ra một bát cho Lý Tú Phương, anh ta hỏi Đại Lê: “Canh gà hầm hôm nay ngon lắm, em muốn ăn một chút không?”

“Không muốn.” Đại Lê cúi đầu nhìn đứa bé, “Buổi tối mẹ Dương nấu cho em ăn ngon lắm.”

“Sao vẫn giống như con nít thế.” Trong giọng nói chứa đựng sự cưng chiều, Lý Tú Phương liếc mắt nhìn chồng mình, rồi nhanh chóng cúi đầu lặng lẽ ăn canh.

Đại Lê chính là một đứa nhỏ, hỏi này hỏi kia, về con nít, sản phụ, thừa dịp Trần Tiểu Dẫn ra ngoài, Lý Tú Phương rốt cục nhịn không được hỏi: “Lê Lê, có phải em mang thai không?”

Đại Lê hơi đỏ mặt, cười thẹn thùng lại hạnh phúc, cô đè bụng lại, “Chắc là có rồi, em vẫn chưa đi khám bác sĩ.”

“Chúc mừng, chúc mừng!” Lý Tú Phương ngồi ngay ngắn, “Em là thai đầu tiên, nên cẩn thận thân thể, thiếu soái yên tâm để mình em đến đây à?”

“Anh ấy vẫn chưa biết.” Có lẽ là nhớ đến người kia, vẻ mặt Đại Lê ngọt ngào, “Đúng rồi, chị đừng nói với anh Tiểu Dẫn, nếu không anh ấy sẽ đuổi em về.”

Trong con ngươi buồn bã, Lý Tú Phương vẫn mỉm cười, cô ta xuất thân từ dòng dõi thư hương (chỉ người có học), tính tình rất dịu dàng trầm tĩnh, nhỏ hơn Đại Lê mấy tuổi, cũng đã sinh cho Trần Tiểu Dẫn hai đứa con gái. Sau khi Trần Tiểu Dẫn trở về không lâu, sắc trời cũng đã muộn, Đại Lê đứng dậy tạm biệt, Trần Tiểu Dẫn muốn đưa cô về, Đại Lê cười nói: “Anh khách sáo với em làm gì? Ở lại với chị dâu đi!”

Đại Lê cất bước đi, Trần Tiểu Dẫn ngồi ở cạnh giường, Lý Tú Phương gọi vài tiếng anh ta mới nghe thấy, “Gì đó?”

Lý Tú Phương cười nói, “Em muốn ăn bánh hải đường, anh đi mua một cái, tiện thể đưa Lê Lê trở về.”

Trần Tiểu Dẫn gật đầu, đỡ Lý Tú Phương nằm xuống ngủ, “Vậy em nghỉ ngơi một lúc trước, anh sẽ nhanh chóng trở về.”

Ở cùng với em bé cả ngày, Đại Lê hẳn là mệt mỏi, sau khi lên xe không bao lâu cô liền nghiêng người ngủ trên ghế ngồi, xe dừng lại ở bên ngoài cổng lớn của Đại phủ, Trần Tiểu Dẫn không gọi cô dậy.

Đường rãnh này vẫn là hình dạng cũ kỹ của lúc trước, bởi vì ở tô giới Anh nên người đi đường rất thưa thớt, ánh nắng chiều xuyên qua cây ngô đồng cao lớn tại ven đường, bóng cây lay động loang lổ xuống mặt đường, tiếng ve sầu kia ồn ào không dứt, như xa như gần, ngẫu nhiên cũng có xe kéo đi qua, cách cửa kính xe, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe ê a rất nhẹ nhàng.

Dưới bóng cây cách đó không xa, có vài cô bé đang nhảy ô vuông, quần áo màu hồng, vàng và đầy hoa, ai cũng có bím tóc nhỏ… Lúc đó, cô cũng có bím tóc như vậy, nhưng thường hay chơi với mấy cậu nhóc, cô rất giỏi bắn bi. Gần sập tối, có lẽ như là lúc này, anh ta ra ngoài tìm cô, bảo cô về nhà ăn cơm, trên mặt anh luôn đỏ bừng, quần áo cũng luôn sạch sẽ, lần nào bọn nhóc cũng đi theo phía sau đùa bỡn, “A! Trần Tiểu Dẫn dắt vợ về nhà! A ha! Dắt vợ về nhà!” Đó là thời gian đẹp nhất trong cuộc sống, đáng tiếc lúc ấy không hề biết.

Bên cạnh có tiếng động, cô tỉnh dậy, hai gò má có chút phấn hồng xinh đẹp động lòng người, hình như có hương thơm lưu động, cô biếng nhác ngáp một cái, “Về nhà rồi à!”

“Ừm, về nhà rồi.” Trần Tiểu Dẫn thì thào lặp lại, anh ta quay đầu, ngoài cửa sổ vừa lúc có nắng chiều, cây ngô đồng vẫn như xưa.

Tại Đại phủ của tô giới Anh, hơn bốn năm qua, vẫn do mẹ Dương và hai a hoàn trông coi, Đại Lê trưởng thành tại đây, đương nhiên quen thuộc khắp nơi, cơm nước xong cô lên lầu, đẩy mở cửa phòng, mùi thơm ngào ngạt lập tức phả vào mặt, cô mở đèn, thấy ở đầu giường, bàn trà, bàn trang điểm và cạnh tủ, từng bó hoa hồng tươi đỏ thắm trong bình hoa thuỷ tinh tranh nhau khoe sắc.

Cô dự đoán chắc chắn anh sẽ gọi điện đến, lúc tắm rửa cô đặc biệt chú ý thời gian, nhưng lại không đợi được, tắm xong, cô ở trên giường đọc sách, lật trang giấy chầm chậm, rốt cục nhịn không được, cô cầm lấy ống nói, gọi về nhà trước, quả nhiên anh không ở nhà, sau đó cô gọi cho công sở, nối máy qua vài nhân viên, cuối cùng Lưu Dương nhận máy, anh ta nói: “Thiếu phu nhân, thật là có lỗi, buổi chiều thiếu soái đi Thanh Đảo, chuyện cơ mật không có mấy người biết, cũng không phải bọn họ cố ý lừa gạt.”

Cô đương nhiên không để ý, hỏi số của Thanh Đảo rồi gọi qua, bên kia cũng chuyển máy qua vài nhân viên, kiểm tra đối chiếu thân phận một hồi lại đùn đẩy không biết, tóm lại là không tìm thấy người, Đại Lê nhớ tới trước khi đi Thượng Hải, anh nói gần đây Sơn Đông không ổn định, đột nhiên cô liền lo lắng, hoa hồng đỏ đầy phòng, mùi hương nồng đậm khiến người ta khó thở, trong lòng cô rất hoảng sợ, buồn nôn từng cơn, tâm phiền ý loạn, đầu dây điện thoại bên kia lại cứ ấp úng, cô“bộp” một tiếng treo điện thoại.

Mở cửa sổ ra, đứng bên cạnh hồi lâu, không khí trong lành bên ngoài thoáng hồi phục tâm trạng của cô, cô pha tách cà phê, cầm trong tay nhưng không uống, vất vả chịu đựng nửa giờ, chuông điện thoại vang lên, cô đi vài bước tiếp máy, còn chút thở gấp, “A lô?”


“Thiếu phu nhân giận rồi?” Thanh âm của anh trầm lắng, ngầm chứa ý cười, giống như khi sáng sớm thức dậy từ trong lòng anh, nghe anh nói tiếng buổi sáng tốt lành, trong lòng cô bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, chỉ vì nghe được âm thanh quen thuộc. Gió nhẹ thổi mùi thơm ngát của hoa hồng đầy phòng.

Cô không lên tiếng một hồi lâu, lúc này anh mới bắt đầu luống cuống, “Giận thật rồi? Hành trình Thanh Đảo lần này là vội vàng quyết định, hai bên vẫn chưa an bài thoả đáng… Anh rất tốt, không xảy ra chuyện gì.” Đây mới là điều cô quan tâm.

Cô cúi đầu cười thành tiếng, ôm điện thoại tựa ở đầu giường, anh cũng cười, “Thích hoa chứ?”

Cô rút ra một đoá hồng hít thật sâu, hương thơm say lòng người, cô làm nũng, “Thiếu soái tặng hoa, cũng không cần mỗi lần đều đầy phòng.”

“Ừm.” Anh dường như tỏ vẻ rất đồng ý, “Nhưng em đã gả cho anh, hối hận cũng không còn kịp rồi!”

Cô hừ một tiếng, anh gần như có thể thấy được dáng vẻ cô bĩu môi đắc ý lại khinh thường, anh thật muốn cô.

Cô tựa ở đầu giường thoải mái, cùng anh tán gẫu vài chuyện vặt, nói: “Anh sai người đưa đồ chơi đến em đã nhận được, chị dâu nói anh rất nuông chiều đứa nhỏ.”

“Đây gọi là nuông chiều đứa nhỏ sao? Chờ sau này chúng ta có con của mình, em xem anh cưng chiều nó thế nào.”

“Cưng chiều thế nào hả?” Cô đưa tay đặt lên bụng mình, mềm nhũn hỏi anh.

“Như là cưng chiều em vậy.” Tiếng nói nhỏ nhẹ dịu dàng vang bên tai, giống như anh ngay bên cạnh.

“Vậy chẳng phải là cưng chiều từ trong bụng sao?” Cô ngây ngốc cười xấu xa.

“Trong nhà đã có một cô bé bị làm hư, anh không ngại thêm mấy đứa nữa đâu.” Ngữ khí anh chiều chuộng có phóng túng dịu dàng khiến cô sa vào trong đó.

Cô nhẹ nhàng xoa bụng, “Hữu Thành…”

“Hửm?”

“…Em nhớ anh.” Ngón tay mảnh khảnh quấn dây điện thoại, ấn ra dấu đỏ nhợt nhạt.

Anh sửng sốt, chợt nở nụ cười, thanh âm trầm thấp hơi khàn, “Sao em lại giành lấy lời anh muốn nói? Nhớ anh thì hãy trở về nhà.”

Nhưng anh không ở nhà, lời còn chưa nói ra, cô nghe thấy hình như anh nói câu gì đó với người khác, cô hỏi anh: “Sao thế?”

“Anh phải đi họp.”

“À, anh đi đi, em cũng mệt rồi.”

“Ngủ ngon.”

“Vâng.” Cô gật đầu, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, đáng tiếc anh không nhìn thấy, “Anh cúp máy đi.”

“Em cúp trước.”


Cô cười tủm tỉm cúp điện thoại, trong lòng đầy nhớ nhung ngọt ngào không có chỗ thổ lộ, cô ôm gối đầu lăn vài vòng trên giường. Cô nhớ anh, muốn nói với anh, bọn họ có con.

Mặt trời mọc mặt trời lặn, lại là một đêm, trong Khương trạch tại phía Nam thành phố Thượng Hải, một lão già sắc mặt vàng vọt, tóc hoa râm, nửa híp mắt, nghiêng người nằm hút thuốc, ngọn đèn mờ nhạt nhỏ như hạt đậu, vừa rồi làm cho tâm trạng lão già an ổn.

Làn khói lượn lờ bên trong, lão già nhớ lại năm xưa, Khương gia của ông ta dậm chân tại đây, chấn động cả bến Thượng Hải, nhắc tới Khương gia, ai mà không vừa kính vừa sợ? Ngay cả Hồng Tam và Đại Mặc Tường cũng tôn kính ông ta ba phần. Nhưng từ khi mất chỗ dựa vững chắc của Tiết Trường Phục tại phía Nam, chính phủ Bắc Quân lại nắm quyền, bang Thanh Hợp lập tức sa sút từng ngày, hiện giờ ở bến Thượng Hải, người người chỉ biết một Trần lão đại, ai còn nhớ Khương gia chứ? Mấy đứa con nuôi lại chỉ biết đấu tranh nội bộ, không ai có thể trở thành người tài! Trong lòng Khương Thành than vãn, tuy rằng giết Đại Mặc Tường, rốt cuộc vẫn không đấu lại bang Hải Thiên, cuối cùng là thua.

Lão già đã bảy mươi, cảnh giác không bằng lúc trước, Khương Thành đắm chìm trong quá khứ, sau một hồi mới phát hiện có người trong phòng, tẩu thuốc phiện run lên, lớn tiếng quát hỏi: “Ai?”

Đèn sáng lên, ngọn đèn mờ lộ ra cái chụp đèn kiểu cung điện, ánh sáng cũng yếu ớt, nhưng có thể nhìn thấy giữa phòng, một thân ảnh thon dài nghiêng người dựa vào ghế, hai chân bắt chéo, một tay nhàn nhã đặt lên thành ghế, một tay cầm con dao nhỏ bằng bạc trong mâm đựng trái cây ngắm nghía, con dao nhỏ xoay vòng trong mười ngón tay, ở trong bóng tối vẽ ra từng đường hình cung xoay vòng bằng bạc xinh đẹp lại khiến người ta sợ hãi.

Có câu người càng già càng sợ chết, đã quen nhìn thấy trường hợp nguy hiểm nhiều năm, nhưng nhịp tim của Khương Thành vẫn đập thình thịch, khó khăn nuốt vào, “Là…chất nữ.”

Người đến phì cười, lại có vài phần ngây thơ của thiếu nữ, “Bác Khương còn nhớ tôi à?”

Ngữ khí như vậy, trong trường hợp thế này, chỉ có thể khiến người ta thêm khẩn trương, “Đương…đương nhiên,” ông ta ngồi thẳng người, nhờ ánh sáng mờ, Khương Thành lặng lẽ đưa tay xuống dưới gối, “Đêm khuya chất nữ tới chơi, không biết có gì phải làm sao?”

Đại Lê không nhanh không chậm nói: “Có một khoản nợ muốn tính toán với bác Khương.”

Khương Thành cầm súng, cảm thấy mí mắt giật giật, “Chất nữ à, bác và cha cháu luôn qua lại thân thiết, tuy nói lúc trước có chút tranh chấp nhỏ, nhưng trong bang phái chúng ta, cãi nhau ầm ĩ cũng là bình thường…A!!” Tiếng rầu rĩ vang lên, cùng với chân trái đau nhức, Khương Thành không khỏi run rẩy kêu ra tiếng, “Đến! Người mau đến đây!” Không biết từ lúc nào, trên tay Đại Lê có thêm một khẩu súng, thân súng đen sẫm, lặng lẽ chuyển động.

Buông súng, Đại Lê mỉm cười, “Đừng tốn sức, bây giờ không có ai đi vào.”

Nhịn đau đớn, Khương Thành bỗng chốc lấy súng từ dưới gối, nhắm ngay Đại Lê, ông ta cũng biết, nếu thật sự bóp cò, Tiêu Hữu Thành và Trần Tiểu Dẫn sẽ không bỏ qua cho ông ta, tay không khỏi phát run, Đại Lê lại bật cười, “Cầm cho chắc, đừng run!” Lời còn chưa dứt, một đường ánh sáng bạc hiện lên, Khương Thành đau đớn hô to, hai tiếng vang lên, súng và dao rơi xuống.

Không còn cách nào, Khương Thành nửa cuộn người trên ghế, đè lại miệng vết thương chảy máu, lời nói như thê lương, “Chất nữ à…Bác đã từng phái người ám toán cháu, nhưng…chỉ là muốn hù doạ cháu, chưa từng nghĩ đến muốn giết cháu đâu!”

Đại Lê đứng lên, thu lại nụ cười, đồng tử lạnh như băng, toàn thân dần sinh ra sát khí, “Tai nạn xe của cha tôi năm đó là do ông mưu tính.” Nói xong lại một phát súng bắn vào đùi phải của Khương Thành.

Ông ta giờ mới biết chuyện đã bại lộ, biết rằng nhiều lời cũng vô ích, đêm nay sợ là khó tránh tai vạ, ông ta nhịn đau cắn răng nói: “Bác, bác chỉ là làm việc giúp người khác… Chủ mưu chân chính…”

“Tiết Trường Phục.”

Khương Thành kinh sợ lần nữa, cô lại biết chuyện, “Còn…còn có…người Nhật Bản.”

Đại Lê nhíu mày, cô chỉ nghe cha nhắc tới Khương Thành và Tiết Trường Phục, chưa từng nghe nói đến người Nhật Bản gì đó, “Ai?”

“Tiết Trường Phục….luôn hợp tác với người Nhật Bản, hợp, hợp tác… Cận, Cận Vệ gia tộc…” Mất máu quá nhiều, Khương Thành hôn mê bất tỉnh.

Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, Đại Lê nhanh chóng nhảy qua cửa sổ, bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

Ra khỏi Khương trạch, một chiếc xe đột nhiên dừng lại trước mặt Đại Lê, tài xế gọi một tiếng, “Thiếu phu nhân.”


Cô mở cửa sổ ra để gió thổi vào, nghe người sĩ quan đang lái xe nói: “Thiếu phu nhân, xin người đừng một mình mạo hiểm như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi không có cách nào ăn nói với thiếu soái.”

Đêm đầu hạ, gió thổi vù vù vào cửa kính xe, Đại Lê nhắm mắt lại, cảm nhận sự mát mẻ dễ chịu, khoé miệng không khỏi cong lên, “Chuẩn bị một chút, ngay mai quay về Bắc Bình.”

Ngày thứ hai chuẩn bị lên đường quay về Bắc Bình, buổi sáng Đại Lê đi một chuyến đến bệnh viện trước, con gái lớn của Trần Tiểu Dẫn là Hinh Hinh đã ở đó, nghe nói cô phải đi, cô bé khóc loạn một trận, đứa nhỏ ba tuổi, Đại Lê gần như không chịu nổi, cuối cùng Lý Tú Phương dỗ dành lừa gạt, nói đưa cô bé đến nhà bà ngoại ăn thịt bò mới dời đi sức chú ý của Hinh Hinh.

Đại Lê cũng không vội vàng, quyết định đưa Hinh Hinh đến nhà ngoại, cô bé nhanh chóng quên đi khó chịu vừa rồi, đi bên cạnh Đại Lê rất vui vẻ, Hinh Hinh lớn lên giống mẹ, gương mặt thanh tú, mặc một chiếc sườn xám nhỏ màu hồng phấn, mang giày thêu gấm, tóc mái ngang lông mày, trên đầu tết hai búi tóc tròn tròn, khi cười tươi khoé miệng còn có má lúm đồng tiền nhỏ xinh, Đại Lê rất thích cô bé, cô hy vọng chính mình cũng có thể sinh một đứa bé đáng yêu như vậy.

Ngày hôm đó thời tiết không tốt lắm, rất âm u, có một loại áp lực khác thường, trên đường vẫn náo nhiệt như trước, có tàu điện chậm rãi chạy trên đường rày, cửa hàng tây dựng bảng quảng cáo bắt mắt ở bên ngoài, cô gái ăn mặc sườn xám tân thời, tiếng xe đạp chạy qua leng keng, tất cả đều tỏ rõ sự xinh đẹp phồn hoa của bến Thượng Hải.

Hinh Hinh là một cô bé hoạt bát, tuy rằng ăn nói chưa rõ ràng lắm, dọc đường đi cô bé vẫn líu ríu không ngừng, “Cô à, da của cô thật trắng à!” “Cô à, thịt bò bà ngoại làm cô đã nếm thử chưa? Ăn ngon lắm.” “Cô à, tại sao em gái nhỏ như vậy?” “Cô à…”

Đại Lê nói chuyện với Hinh Hinh, có chút không yên lòng, cô thỉnh thoảng liếc nhìn kính hậu, ra khỏi bệnh viện không lâu, cô liền phát hiện có người theo dõi phía sau xe, chẳng lẽ là bởi vì chuyện tối qua, cô xem nhẹ Khương Thành sao? Nếu là bình thường, cô không ngại đùa giỡn với bọn chúng, nhưng nay cô đã mang thai, trên xe còn có bé Hinh Hinh. Trong lúc cân nhắc, Đại Lê đột nhiên chuyển hướng, tăng tốc với ý đồ bỏ rơi sự theo dõi, rồi chạy xe hướng đến phủ đô đốc.

Tai nạn đột nhiên xảy ra, sau khi xe thay đổi tuyến đường không bao lâu, xa xa truyền đến vài tiếng vang, nổ tung như sấm rền, không khí dần tràn ngập mùi khói cay, trên đường nhanh chóng hỗn loạn, đám người chạy loạn từ phương Bắc xông đến, trên mặt đều là biểu tình hoảng sợ không biết làm sao, càng nhiều người không biết rõ nguyên do, ngỡ ngàng kinh sợ theo đám người chạy tan tác. Đại Lê cảm thấy trầm xuống, tình huống như vậy cô đoán được bảy tám phần…

Hinh Hinh không hề biết nguy hiểm, hưng phấn ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, mặt đường mất trật tự trở nên chen chúc kinh khủng, xe hầu như không thể đi về phía trước, đúng lúc này, xe phía sau đuổi theo, Đại Lê thấy người trên xe lấy ra một vật như cây que từ trong lòng, tất cả thời gian chỉ đủ để cô ôm lấy Hinh Hinh, đẩy cửa xe ra… Một tiếng nổ ầm vang, ánh lửa tận trời, đám người chạy nạn càng thêm điên cuồng, không rảnh chú ý đến vụ nổ này.

Gần đây người Nhật Bản liên tục gây rối tại cảng Thanh Đảo, cũng phái ra một đám quân hạm từ nước mình, không ngờ trên đường quân hạm lại thay đổi tuyến đường, bất ngờ đánh Thượng Hải, khiến Bắc Quân vô cùng bất ngờ. Ngày đó Tiêu Hữu Thành liền chạy về Bắc Bình, mới vừa xuống máy bay anh liền hỏi: “Thiếu phu nhân ở đâu?”

Tôn Phụ đã sớm chuẩn bị nhưng lúc này vẫn sởn gai ốc, “Đã mất liên lạc với sĩ quan đi theo, nhưng hôm nay thiếu phu nhân đã định rời khỏi Thượng Hải, có lẽ đã ra khỏi thành phố rồi.”

Gương mặt sương giá lạnh nhạt, ẩn nhẫn cơn thịnh nộ, Tiêu Hữu Thành mở miệng lạnh như băng: “Ba ngày, tôi muốn thấy người trong vòng ba ngày, không ngại phải trả giá hết thảy.”

Ba ngày sau, mười giờ tối, Tôn Phụ gõ cửa văn phòng.

Vừa mới chấm dứt hội nghị quân sự, Tiêu Hữu Thành đang xem văn kiện khẩn cấp, anh hơi cúi đầu, trong phòng chỉ có một ngọn đèn bàn toả sáng, ánh đèn êm dịu, xuyên qua mái tóc đen trên trán anh, bóng lông mày hạ xuống. Cửa sổ không đóng, có thể nghe thấy tiếng kêu của côn trùng, có gió thổi vào, bức màn nhung lay động, trong mờ tối, mơ hồ lộ ra màu vàng, bức màn công sở vốn là màu xanh thẫm, sau đó nghe theo ý kiến của Đại Lê, Tiêu Hữu Thành thay đổi tất cả thành màu anh đào, cô nói, màu sắc này thanh thoát ấm áp, khiến tâm trạng người ta khoan khoái.

“Thiếu…thiếu soái.” Nhịp tim đập nhanh một chút, ban đêm của đầu hạ, tay chân giống như rơi vào hầm băng, cổ họng lại như bị thiêu cháy, Tôn Phụ chưa bao giờ khẩn trương như thế, “Thiếu phu nhân…đã qua đời.”

Tiêu Hữu Thành ngẩng đầu, tất cả lặng ngắt như tờ.

Sáng sớm tại sân bay, mặt trời vàng nhạt, bởi vì trống trải, gió từ tám phương bốn hướng thổi tới, cát bụi nổi lên cuồn cuộn, trước mắt là hỗn độn.

Máy bay đáp xuống làm gió bụi nổi lên, Tiêu Hữu Thành đi lên trước, Tôn Phụ cũng đi theo, thân thể cứng ngắc hơn nửa đêm, gần như không thể khống chế, khoang máy bay mở ra, vải trắng vén lên…

Thực ra Tôn Phụ đã sớm suy nghĩ, dù cho có một chút không xác định, anh ta cũng sẽ không báo tin tức thiếu phu nhân qua đời, nhưng nhìn thấy mà giật mình. Mấy ngày trước vẫn là một cô gái xinh đẹp rạng rỡ, gương mặt trắng nõn đã hoá xanh xao, hoàn toàn mất đi màu máu, trên mặt trên người tràn đầy vết thương do vụ nổ để lại, máu khô cạn đông đặc, từng mảng đỏ sậm. Đều là người trải qua chiến trường, không phải chưa thấy qua cái chết tàn khốc, nhưng đối mặt với xác chết đầy vết thương của người mình yêu, tin rằng không ai chịu được.

Ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Hữu Thành không nổi điên, không khóc nức nở, anh thật cẩn thận ôm lấy vợ mình, như là cô đang ngủ say, dịu dàng như vậy, ôm cô trong ngực mang cô về nhà. Trầm lặng yên tĩnh lúc này khiến cho người khác lo lắng sợ hãi.

Không ai dám nói với anh, cô đã mang thai gần hai tháng.

Ba ngày sau, vài vị tướng quân đến phủ đại soái viếng thăm, thăm hỏi Tiêu phu nhân, người Nhật Bản chiếm đóng Thượng Hải, cũng tiếp tục khuếch trương thanh thế, lúc này, Bắc Quân không có thống soái. Nỗi khổ của nhà, nỗi khổ của quốc gia, Tiêu Hữu Thành vốn không có đường lựa chọn.

Tiêu phu nhân đến căn nhà ở Nam Giao, cắm hoa trên bàn, tranh vẽ trên tường, bố trí bên trong ấm áp tinh xảo, tất cả đều cho thấy phẩm chất cao quý của nữ chủ nhân. Tôn Phụ đẩy cửa phòng giúp Tiêu phu nhân, khí lạnh rét thấu xương lập tức phả vào, khiến người ta run lên, vú Tần choàng thêm áo khoác cho bà.

Trong phòng rất u ám, nhờ ánh sáng mông lung xuyên qua bức màn, Tiêu phu nhân thấy tấm vải che màu trắng, người con gái trên giường nhắm mắt, im lặng nằm ở đó, nếu không phải bởi vì thương tích trên mặt, gần như khiến người ta nghi ngờ cô chỉ là ngủ say.

Tiêu phu nhân thở dài, mở miệng một cách khó khăn: “Mẹ hiểu tâm trạng của con… Con bé đã chết, mẹ cũng rất khó chịu… Nhưng sự việc đã thế này, con nên sớm chôn cất mới được an lòng.”


Tiêu Hữu Thành không nói chuyện, cũng không nhúc nhích. Thấy anh như vậy, trong lòng Tiêu phu nhân cũng khổ sở, Tiêu gia liên tiếp gặp chuyện không may, không được vài ngày yên ổn, chẳng lẽ bởi vì giết chóc lâu năm mà gặp báo ứng.

“Không phải mẹ muốn ép bức con, người Nhật Bản đã chiếm đóng Thượng Hải, chuyện nhà chuyện nước, cái nào nhẹ cái nào nặng, con hẳn là hiểu được.”

Anh không nghe thấy, chỉ cúi đầu nhìn cô, loáng thoáng nhớ đến dáng vẻ lần đầu tiên gặp cô… Cô đi về phía anh, mỉm cười với anh, khuôn mặt sáng sủa, phấn hồng của hai gò má nhàn nhạt, đêm Noel, anh cho rằng gặp được thiên sứ… Cùng cô đi chung con đường, họ đã trải qua rất nhiều…

Anh điều tra được hung phạm giết chết cha, chuyện năm đó chỉ là một âm mưu, chờ cô từ Thượng Hải trở về, anh liền nói chân tướng với cô. Từ nay về sau, giữa bọn họ không còn hiềm khích nữa, chỉ còn lại cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Sinh mấy đứa nhỏ giống anh giống cô đều tốt, anh muốn chiều chuộng con của bọn họ, muốn nuông chiều cô cả đời, cho đến khi không thể làm nữa… Nhưng anh chưa từng nghĩ tới, cả đời của cô không phải là cả đời của anh. Hết thảy còn chưa thật sự bắt đầu, vậy mà đã không thể làm nữa…

Anh khẽ vuốt mặt cô, nhớ tới hồi nhỏ nghe qua một câu ca dao: liên tựu liên, tương ước định bách niên, nhược thùy cửu thập thất tuế tử, nại hà kiều thượng đẳng tam niên. Duyến thị duyến, tam thế thủ vọng khiên, quản tha kỉ độ luân hồi biến, phù sinh nhược mộng thiên đích gian*… Anh không thể cùng cô ước hẹn kiếp sau, không biết nếu như đi chậm, cô có thể chờ anh không…

(*) Kề cận nhau, nguyện ước sống trăm năm, nếu ai chết thuở chín mươi bảy, cầu nại hà nhớ đợi ba năm. Duyên là duyên, ba đời trông chờ nhau, lo chi mấy độ luân hồi thay đổi, trong thiên địa cuộc đời phù du.

…..

Mẹ đang gọi, anh chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt xanh xao, đôi môi tím ngắt, so với cô ở trên giường còn khiến người ta sợ hãi hơn, hai mắt đỏ ngầu, lệ chảy ra từ khoé mắt như là máu.

Trong lòng đau đớn, Tiêu phu nhân không thể nhìn nữa, bà liền rời khỏi phòng.

Từ khi ôm cô về nhà, suốt năm ngày năm đêm, anh canh giữ bên cạnh cô, không ăn không uống không ngủ. Ngay khi Tiêu phu nhân ra lệnh, ép buộc truyền dịch để ngăn hành vi tự sát của anh, Tiêu Hữu Thành lại chủ động ra khỏi phòng, gương mặt tiều tuỵ, hai mắt sưng đỏ, khó khăn lắm mới nói ra, “Ngày mai…hạ táng thiếu phu nhân.”

Thượng Hải sương mù lạnh lẽo, như là mùa mưa dầm ở Tokyo. Trước một căn nhà lớn tại tô giới Nhật, lính canh gác lưng đeo súng, đứng thẳng tắp trong mưa. Một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng trước căn nhà, lập tức có người hầu mở cửa xe, còn người khác thì cầm ô, đợi người đàn ông trên xe bước xuống, rồi nhanh chóng tiến lên che mưa cho hắn.

Người đàn ông khuôn mặt tuấn tú, quần áo màu xám xanh, được các người hầu vây quanh đi vào trong nhà, dọc đường đi qua từng lớp canh gác, thấy hắn họ đều đứng nghiêm chào. Vẻ mặt người đàn ông có chút biếng nhác, tiện tay cởi bỏ hai nút áo sơ mi, hắn hỏi người đàn bà trung niên trước mặt, “Hôm nay phu nhân khoẻ không?”

Người đàn bà trung niên khom người nói: “Bẩm chủ nhân, phu nhân vẫn ở trong phòng, buổi trưa ăn món Trung Quốc, khẩu vị hình như không tồi.”

Người đàn ông gật đầu, đi đến trước cửa, gõ hai cái, bên trong có người mở ra, chỉ thấy một cô gái ngồi xổm cạnh cửa, mặc áo kimono màu lam, cúi đầu cung kính gọi: “Chủ nhân.”

Người đàn ông cởi giầy vào nhà, cô gái lập tức đứng lên, xoay người rời khỏi phòng, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa lại.

Đây là phòng ngủ kiểu Nhật, ghế dài, giường, bàn thấp, tủ thấp… Gió trong lành thổi vào phòng, mang đến ẩm ướt của mưa, bên cửa sổ, một người con gái đứng dựa vào, khoanh hai tay trước ngực, thân ảnh trầm lặng cô đơn, áo khoác đen, quần dài trắng, chân trần, làn da mềm mại trắng như tuyết, trên móng chân lộ ra màu hồng nhạt sáng bóng nhợt nhạt.

Người đàn ông dịu dàng gọi một tiếng, “Tịch Anh.”

Dường như không nghe thấy, người con gái không có phản ứng gì, vẫn nhìn bên ngoài cửa sổ, sắc trời rất u ám, cô hơi cúi đầu, đường viền cổ tuyệt đẹp, tóc ngắn mềm mại che phủ cái trán, màu da hơi tái nhợt, sườn mặt hoàn mỹ như điêu khắc.

Người đàn ông mỉm cười đến bên cạnh cô, “Cho em xem một thứ.” Nói xong hắn lấy ra một tấm ảnh từ trong túi đặt tại cửa sổ, vừa vặn trước mặt người con gái, sắc mặt cô gái đột nhiên thay đổi.

Người đàn ông vẫn mỉm cười, vẻ mặt nhìn qua rất dịu dàng, hắn nhìn người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm trong tấm ảnh, “Ngày hôm qua thiếu phu nhân của Tiêu gia hạ táng ở Bắc Bình, thiếu soái rất khó chịu… Hắn tin rằng cô ấy đã chết.”

Cô gái híp mắt lại, thân thể hơi run lên, đầu ngón tay vừa muốn chạm vào người nọ trong tấm ảnh thì lại bị người đàn ông giật lấy, “Bảo bối, thứ này không phải tặng cho em.”

Cô gái cười lạnh một tiếng, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, người đàn ông nói: “Không tin sao? Em đã thấy ảnh của cô ấy, ngay cả chính em cũng không phân biệt được.”

Cô gái không đáp, cũng không nhìn hắn, vẻ mặt lại khôi phục bình tĩnh lạnh như băng, toàn thân giống như dựng nên bức tường vô hình, ngăn cách người đàn ông này ra ngoài. Hắn đưa tay muốn xoa tóc cô, nhưng cô nghiêng đầu tránh đi, hắn không hề buồn bực, buông cánh tay, cười nói: “Từ nay về sau, trên đời không còn Đại Lê nữa, em, Trúc Hạ Tịch Anh, là vợ của Cận Vệ Tín Thụ tôi.” Thanh âm dần thấp, hắn hơi cúi người, cái mũi vương vấn mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của cô, “Cuộc sống sau này của em giao cho tôi, tôi sẽ cho em hạnh phúc.”

Cô lui ra sau hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời rực rỡ, trong đồng tử đen nhánh có phẫn nộ, có quật cường, có kiêu ngạo, còn có khinh thường, “Không ai có thể thao túng cuộc sống của tôi, ngoại trừ bản thân tôi.”

Hắn sa vào tia sáng trong đồng tử của cô, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, hắn yêu người con gái này, vì cô làm tất cả, hiện giờ rốt cuộc chiếm được cô, hắn không thể nào buông tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.