Bạn đang đọc Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi!: Chương 49: Cục vàng
Đường Kiều cố nhịn kích động, trong lòng thăm hỏi Bà ngoại của Chu Chú và Bà ngoại của cô gái xinh đẹp ở quầy tiếp tân vô số lần, chuyện gì có thể làm cho người ta xấu hổ và tức giận hơn là bị người ngăn ở ngoài cửa. Được rồi, bị đuổi ra cũng chưa tính. Nhưng con mẹ nó, Chu Chú cũng quá làm màu rồi.
Mẹ nó, Đường Kiều tức giận thật sự rất muốn hất tay bỏ đi. Nhưng cô lại cảm thấy ảo não rời đi như vậy thật không có chút mặt mũi, xông thẳng vào sao? Đây cũng không phải là phong cách của cô.
“Tiểu thư, còn có chuyện gì sao?”
Cô gái tiếp tân có ý đuổi người rất rõ ràng, chẳng qua Đường Kiều làm như không nhìn thấy, da mặt dày nha, cô cũng không phải là không biết. Lấy điện thoại di động ra, Đường Kiều nhấn mã số của Ngu Châu, dường như tên này còn đang ngủ, âm thanh lười biếng từ trong điện thoại di động truyền ra, nhưng lúc này Đường Kiều đã không có tâm trạng thưởng thức.
“Ngu Châu, bây giờ cậu nói cho Chu Chú biết, nói chị rất tức giận.”
Đường Kiều tràn ngập mùi thuốc súng, Ngu Châu còn nằm ở trên giường nhắm mắt thiếu chút nữa bị cô hù dọa giật mình từ trên giường lăn xuống.
“Chị Kiều, mới sáng sớm, thế nào? Cãi nhau với Chu Chú?”
Chẳng lẽ sự việc đã bại lộ rồi ? cho dù sự việc đã bại lộ, cũng là Chu Chú gọi điện thoại tìm anh ta, tại sao là Đường Kiều tràn ngập mùi thuốc súng gọi điện thoại tìm anh ta.
“Không có, cậu chuyển lại tất cả lời của tôi là được, ngay bây giờ, lập tức, lập tức!”
“Được, được, được, lập tức, lập tức. . . . . . Này chị Kiều, bây giờ chị đang ở nơi nào?”
“Cửa công ty cậu ta!”
Nói xong Đường Kiều cũng không đợi Ngu Châu phản ứng, liền nặng nề cúp điện thoại, thật ra cô không có tức giận như vậy … tóm lại chỉ muốn ra dáng một chút, bằng không thật có lỗi với ánh mắt khinh miệt của cô gái tiếp tân nhìn cô.
Thật ra lúc Đường Kiều đang nói điện thoại, âm thanh không nhỏ, cho nên người trong quầy tiếp tân cũng nghe rất rõ ràng, nghe cô gọi thẳng tên của Boss, hơn nữa Ngu Châu kia, cô gái tiếp tân cũng biết, là bạn tốt của Boss. . . . . . Cho nên, trong lúc vô tình cô đắc tội với một người to lớn nào đó?
Cô gái tiếp tân không biến sắc, quan sát sắc mặt của Đường Kiều, lúc còn chưa nghiên cứu ra biểu hiện trên mặt Đường Kiều kia rốt cuộc là biểu hiện gì, cũng đã thấy Boss của mình vội vàng hấp tấp chạy ra.
“Kiều Kiều, sao cô lại tới đây. . . . . .”
Thành thật mà nói, Đường Kiều không thích lời mở đầu như vậy. Trong phim truyền dường lời mở đầu như vậy đều là người chồng lén lút vợ đi ăn vụng.
Hiện tại. . . . . .cô vô cùng xấu hổ.
“Thật xin lỗi, lúc nảy đang bận, không ngờ là cô tới, đừng nóng giận.”
Ngu Châu chỉ gửi cho anh một tin nhắn làm cho anh buông công việc đang bận trên tay, phải biết tin nhắn này còn đáng sợ hơn là thư đe dọa.
“Chị Kiều ở tại cửa công ty của anh, nghe nói rất tức giận.”
Ngu Châu này không đầu không đuôi gửi một câu, Chu Chú nhìn ước chừng nửa phút mới phản ứng được, phản ứng xong liền vội vàng chạy ra.
“Không có chuyện gì, khát nước, tới đây uống ly nước.”
Đường Kiều bắt đầu hả giận, vô cùng hài lòng thấy vẻ mặt sợ hãi của cô gái tiếp tân, tâm trạng thật tốt.
“Có nước, có nước, cô muốn uống nước loại nào cũng có, trước hết tới phòng làm việc của tôi ngồi rồi nói.”
Boss tự mình người ra nghênh đón, chắc là môt người còn lớn hơn những người lớn, Cô gái tiếp tân, đáng thương vừa tới mấy ngày mà thôi, nhưng có cảm giác có thể mình phải tìm việc làm một lần nữa rồi.
Chu Chú dẫn Đường Kiều vào phòng làm việc của anh, dọc đường đi Đường Kiều ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh đón ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, đáng tiếc, bây giờ không có mang giày cao gót, bằng không cô muốn đạp xuống sàn nhà công ty Chu Chú phát ra vô số tiếng lách cách.
Vừa vào phòng làm việc của Chu Chú, chuyện thứ nhất Đường Kiều làm chính là ngồi phía dưới máy điều hòa không khí, quả nhiên lạnh thật thoải mái!
“Đừng…ngồi đối mặt với máy điều hòa không khí, đối với thân thể không tốt.”
Đáng tiếc bị Chu Chú kéo ngồi trên ghế sa lon trong phòng làm việc, sau đó dùng cái ly của mình rót một ly nước sôi để nguội cho cô.
Đường Kiều bĩu môi, không thèm để ý đến lời căn dặn của Chu Chú, người hiện đại, không phải ngày nào cũng ăn uống vi khuẩn, tự làm giảm tuổi thọ của mình. Nhìn cái ly trong tay, dùng cái ly của Chu Chú cô cũng không ngại…, Nhưng cô không muốn uống nước sôi để nguội.
“Tôi muốn uống nước đá.”
“Dạ dày cô có thể uống nước đá sao?”
“Làm sao không thể, dạ dày của tôi là dạ dày sắt trong truyền thuyết.”
“Có muốn tôi cạo gỉ sắt xuống cho cô hay không.”
Được rồi, về điểm này Chu Chú không đáng yêu, không có chút nào hiểu được lòng của thanh niên văn nghệ nữ như cô.
“Ngoan, uống cái này đi.”
Chu Chú dỗ dành Đường Kiều giống như dỗ dành đứa trẻ, hơn nữa còn thành công, Đường Kiều rất nghe lời, cô đem một ly nước sôi để nguội uống ừng ưc thấy đáy, sau đó đem cái ly đưa cho Chu Chú, mình rút khăn giấy lau miệng.
Phòng làm việc của Chu Chú không phải rất lớn, một cái bàn làm việc, hai cái ghế sa lon, còn có hai tủ hồ sơ, thật đúng là. . . . . . Đơn sơ. Chẳng qua, quan trọng là trên bàn làm việc của Chu Chú để đặt một pho tượng Thần Tài bằng vàng, một cục vàng lớn như vậy a, Đường Kiều nhìn hết sức đỏ mắt. Đừng nói cô tầm thường, cô vẫn thật sự thích tầm thường như vậy.
“Tại sao không ở nhà chơi với Đường Uyển?”
Đường Kiều lưu luyến thu hồi ánh mắt rời khỏi khối vàng.
“Con bé là người bao lớn, còn cần tôi chơi cùng sao?”
Chu Chú rất tự giác không có đi sờ chỗ hiểm của Đường Kiều, “Ban ngày nóng như vậy ra ngoài làm gì?”
Hơn nữa, dường như sáng sớm đã ra ngoài.
“Phỏng vấn.”
“A. . . . . .”
Chu Chú bí ẩn chau chau mày, tùy ý ngồi ở góc bàn làm việc.
Đường Kiều im lặng, không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ lưu manh lớn lên đẹp trai. . . . . . tư thế này, thật con mẹ nó, đẹp trai ngây người.
“Kết quả như thế nào?”
“Không biết, chờ thông báo, chẳng qua tôi đoán chừng chuyện không lớn”
“Tại sao như vậy?”
Chu Chú rất có hứng thú muốn biết tại sao cô lại đoán chừng như vậy.
“Bởi vì đi dự phỏng vấn chỉ có một mình tôi”
Cho nên tỷ lệ trúng tuyển cũng tương đối lớn.
Trong đầu Chu Chú lóe lên các loại giả thuyết, nhưng không có một giả thuyết nào nói rõ lý do Đường Kiều được trúng tuyển.
“Dự tuyển chức danh gì?”
“Trợ lý Tổng giám đốc.”
“Kiều Kiều, tôi cũng là Boss, còn lớn hơn Tổng giám đốc một cấp, tại sao cô không chịu tới công ty giúp tôi.”
Không nói chuyện này cũng may, vừa nói đến chuyện này, Đường Kiều lại nổi lên tức giận.
“Công ty của các người có gì tốt, ngay cả tiếp tân cũng có thể tùy tiện chặn người ở bên ngoài.”
Quan trọng nhất là người bị chặn chính là cô!
“Không phải cô ấy không biết cô sao, lần sau cô trở lại cũng sẽ không vậy nữa.”
È hèm, cô mới sẽ không trở lại lần sau, sớm biết như thế, không bằng về nhà với con bé Đường Uyển chân thúi.
“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm.”
“Tôi muốn được ăn ở Hương Mãn Viên.”
Sự thật chứng minh, Đường Kiều vẫn là người rất không có khí phách, một bữa cơm đã mua chuộc được cô.