Bạn đang đọc Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi!: Chương 14: Bà Ngoại, Là Vạn Năng (2)
“Ta xem đứa bé Chu Chú kia rất để tới ý cháu, còn cháu thì giống như đầu gỗ”
Dáng vẻ Bà ngoại Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Hắn chơi đùa như vậy, ai biết hắn có thể chơi đùa được mấy năm ?”
Đường Kiều nhỏ giọng, cô phải phí hết tâm tư ngăn trở tất cả hấp dẫn của tên yêu nghiệt Chu Chú kia, cô dễ dàng sao. Chuyện này nói đơn giản, làm mới khó, trái tim nhỏ của cô a, giống như ngồi Yun-night Speed (tàu lượn siêu tốc).
“Nếu hắn chơi đùa, thì sao chơi lâu như vậy?”
Từ lúc Chu Chú học trung học đệ nhị cấp đến bây giờ.
Trong lòng Đường Kiều rối rắm, chẳng qua tên nhóc Chu Chú vẫn chưa tốt nghiệp. Hắn cũng đã năm thứ tư đại học rồi, còn hai tháng nữa sẽ phải tốt nghiệp, Đường Kiều thật sự lo thay cho hắn. Nhớ ngày đó cô sắp tốt nghiệp, bận rộn muốn chết, cả ngày không phải chạy đến các nhà tuyển dụng, chính là vò đầu bức tai làm luận văn tốt nghiệp. Nào có nhàn rỗi giống như Chu Chú, vừa đi bar, vừa tán gái. die»ndٿanl«equ»yd«onCho dù vì bản thân mình, nhưng cô cũng kiên quyết không cẩu thả như Chu Chú không có tư tưởng tiến thủ. Mặc dù bây giờ hắn đã mở một công ty thiết kế, nhưng . . . . . . Người trẻ tuổi nên từ bước khởi đầu làm lên chứ, hắn nên đi dọn gạch, nên đi đào than đá. . . . . . Đây mới là chuyện nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình phải làm a, nhưng hiển nhiên, Chu Chú chỉ là nam phụ trong tiểu thuyết, không có bản lãnh còn không có chí tiến thủ.
“Nếu hắn chơi đùa, cũng sẽ không chọn người như cháu để chơi.”
Bà ngoại Đường thấy Đường Kiều không chút nào nhúc nhích, dứt khoát không đếm xỉa đến.
Người này. . . . . . là Bà ngoại ruột của cô sao?
“Bà ngoại, bà cũng không thể vì thích Chu Chú mà xem cháu không đáng giá một đồng a.”
Khóc a, nào có bị Bà ngoại ruột ghét bỏ như vậy, chuyện này, cô tuyệt đối sẽ tính trên đầu Chu Chú.
“Cháu vốn là không đáng giá một đồng, gặp Chu Chú tốt như vậy, còn không tranh thủ nắm lấy”
Đường Kiều xấu hổ, tư tưởng Bà ngoại Đường, cô thay mặt phái nữ tri thức thời hiện đại cũng không bằng a. Suy nghĩ của bà ngoại cô, bay nhanh giống như tên lữa, Đường Kiều cảm giác cho dù mình mọc thêm cánh cũng không đuổi kịp.
“Kiều Kiều, cháu oán trách cha mẹ của cháu sao?”
Suy nghĩ của Bà ngoại Đường nhanh chóng thiếu chút nữa khiến cho Đường Kiều theo không kịp, tại sao lại nói đến chuyện này. Hơn nữa Bà ngoại Đường hỏi chuyện này, làm cho Đường Kiều có chút lúng túng.
“Bà và ông ngoại, cùng cậu đối với cháu tốt như vậy, cháu tận hưởng những ngày thật tốt còn không còn kịp nữa, làm sao có thời gian đi oán trách những ngày không tốt”
Đường Kiều nói lời này cũng không sai chút nào, lúc nhỏ trong lòng cảm thấy tức giận, nhưng loại tức giận này chẳng qua là khi tâm trạng không tốt. Giống như vào lúc đặc biệt nào đó bạn muốn ăn một món ăn. die»ndٿanl«equ»yd«onĐợi đến khi ham muốn đối với món ăn này của bạn phai nhạt, lãng quên, loại tâm trạng này cũng dần dần biến mất. Cha mẹ của cô rất thương yêu Đường Uyển, dù sao cô đã có Bà ngoại, ông ngoại còn có cậu cũng giống như vậy.
Thật ra nếu so sánh, cô tốt hơn nhiều so với Đường Uyển.
Mặc dù Đường Uyển ở bên cạnh cha mẹ lớn lên, cũng tận hưởng cưng chìu của cha mẹ, nhưng Đường Uyển đã bỏ lỡ nhiều thứ hơn so với Đường Kiều.
Bà ngoại, ông ngoại bởi vì Đường Kiều, cho nên thái độ đối với Đường Uyển vẫn không gần gũi, cho dù Đường Uyển một năm đến Thành phố S mấy lần.
Hơn nữa, Nhà họ Đường ở Thành phố H là nhà chung cư, một chung cư nhiều nóc, một loại chung cư mấy chục tầng, nhà Đường Kiều ở tầng 12, ban công, vườn hoa cái gì cũng có, nhưng điểm quan trọng nhất là không có hàng xóm. Trước kia, lúc Đường Kiều bảy tuổi cũng sống những tháng ngày như thế, không có bạn chơi, cả ngày lẫn đêm chỉ có thể cùng sách truyện, Anime làm bạn.
Ngược lại, sau khi đến Thành phố S, Đường Kiều càng thêm như cá gặp nước, trong viện có nhiều đứa trẻ, nhà bà ngoại Đường cái gì cũng có, Piano, Violin. . . . . . Mặc dù Đường Kiều hơi ngốc, học cái gì cũng mơ hồ. Nhưng chỉ cần Đường Kiều nói muốn học, Cậu Đường lập tức không nói hai lời, mua! Diendan . Không cần biết bao nhiêu tiền, cho dù trước lúc Đường Kiều bảy tuổi, cha mẹ cô cũng không nuông chiều cô như vậy. Ngay cả Chu Du nhìn thấy, cũng ao ước cuộc sống vui vẻ như Đường Kiều. Hơn nữa, mỗi lần chỉ cần có thể khi dễ Ngu Châu một chút, có thể ở trước mặt Chu Chú đắc ý một chút, Đường Kiều đều cảm thấy rất vui vẻ.
“Cháu có thể nghĩ như vậy, trong lòng Bà ngoại rất vui. Lúc trước mẹ cháu mang thai Đường Uyển, là Bà ngoại bảo mẹ cháu đưa cháu tới đây” Năm đó Bà ngoại Đường đau lòng cho con gái, trong nhà không có người chăm sóc coi như xong, mang thai còn phải chăm sóc cho cô nhóc nghịch ngợm Đường Kiều, cho nên Bà ngoại Đường mới đề nghị đem Đường Kiều đưa tới cho bà chăm sóc. Aiz. . . . . . Ai có nghĩ tới chuyện sau này lại phát triển như thế này.
Những năm này, bà giận mẹ Đường Kiều không ít, ngay cả Đường Uyển, bà cũng nhìn không tốt, cũng bởi vì bà cảm thấy rất có lỗi với Đường Kiều, cảm thấy bà làm cho Đường Kiều không có tình thương yêu của cha mẹ. Cũng may tính tình Đường Kiều rất tốt, ngược lại với Đường Uyển, Đường Uyển cần cái gì, hoặc là không cần, cũng sẽ đòi cho được, hơn nữa, chỉ cần Đường Kiều có cái gì, cô liền muốn cái đó. Piano, Violin, còn có đàn Tỳ Bà mà Cậu Đường mua cho Đường Kiều lúc sinh nhật, die»ndٿanl«equ»yd«onnhững thứ này Đường Uyển cũng có, mỗi lần Đường Uyển đến Thành phố S, lúc trở về luôn luôn có thêm một món lớn. Đoán chừng cũng chính vì nguyên nhân này, cha mẹ Đường cũng không để cho Đường Uyển đến Thành phố S nữa. Đường Kiều thì ngược lại, cô không có gì không chịu được, không có được món đồ cô muốn thì thôi, cũng không quá chấp nhất, duy nhất một lần không nghe theo, lần đó là chuyện đi bệnh viện.
“Bà ngoại, thật sự cháu không có oán trách gì, bà xem, bây giờ cháu sống rất thoải mái, so Đường Uyển tốt hơn nhiều” Hạnh phúc a, luôn là tương đối mới có thể hiểu rõ hơn.
Lần trước, bởi vì áp lực học tập quá lớn mà Đường Uyển trốn nhà đi, dĩ nhiên, ra ngoài mục đích là đến nhà bà ngoại Đường, Đường Kiều rất nghi ngờ, căn bản Đường Uyển đang tìm lấy cớ. Dĩ nhiên, tìm cớ để so đo với cô nhiều hơn chút, hay là tìm cớ để nhìn trộm Chu Chú nhiều hơn chút thì cô không rõ lắm. Chẳng qua, sang ngày thứ hai, cô liền gọi điện thoại về Thành phố H, tới đón Đường Uyển về, nơi này là thiên đường của cô, làm sao để cho Đường Uyển ở địa bàn của cô đắc ý, cô muốn đem đắc ý mới nảy sinh của Đường Uyển bóp chết từ trong trứng nước, để tránh cho tình thế phát triển nghiêm trọng hơn.
Mặc dù hiện tại cô không ở trong viện, thế nhưng cũng không thể để cho Đường Uyển mò tới đây đắc ý.
Hiện tại, Đường Kiều đang đi làm ở một Công ty Thương mại trong Thành phố, có thể xem như là một trí thức nhỏ, sáng chín giờ đi, chiều năm giờ về. Chu Chú mua nhà ở gần chỗ Đường Kiều đi làm, cho nên đây là nguyên nhân tại sao cô phải cùng Chu Chú ở chung một chỗ. Diendan . Không phải cô muốn chiếm một chút tiện nghi, cũng không cần trả tiền thuê phòng, mà thật ra chạy về trong viện quá xa.
Về phần Chu Chú tại sao phải mua căn nhà ở trung tâm thành phố, hơn nữa còn là cách chỗ cô đi làm gần như vậy, phải biết, chỗ kia là Tấc Đất Tấc Vàng. Sau khi Đường Kiều suy nghĩ đã lâu, cho ra kết luận: hắn có tiền, hắn cam tâm tình nguyện, hắn có tiền khó mua được vui vẻ.