Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi!

Chương 126: Đại kết cục 7.


Bạn đang đọc Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi!: Chương 126: Đại kết cục 7.

Cậu nhỏ Đường không lâu sau thì trở về bộ đội, lần này Đường Kiều không túm lại không cho đi nữa.
Ngày cậu nhỏ Đường đi, Đường Kiều kéo Chu Chú đi bệnh viện kiểm tra, hai cái người trẻ tuổi nắm tay nhau cùng đi.
Lúc siêu âm, Đường Kiều cùng Chu Chú nhìn thấy trên màn hình xuất hiện đứa nhỏ, đều cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Bác sĩ thật nhẫn nại chỉ cho bọn họ, đâu là đầu, đâu là nắm tay, còn có cả cái mông của đứa nhỏ.
Đợi đến khi bác sĩ nói xong, đưa tấm phim cho Đường Kiều, Đường Kiều đang chuẩn bị đi ra ngoài, vừa quay mặt lại, không ngờ nhìn thấy Chu Chú thay đổi sắc mặt.
Trên đường trở về, Đường Kiều nhìn Chu Chú khôi phục sắc mặt bình tĩnh.
“Chu Chú, anh không vui sao? Vì sao muốn khóc.”
Giống như trong khoảng thời gian này, Chu Chú bị cô truyền bệnh, có đôi khi nửa đêm tỉnh lại, sờ sờ người bên cạnh, có thể cảm nhận được trên khuôn mặt ẩm ướt.
“Không, có thể nhìn thấy đứa nhỏ, anh cảm thấy thật hạnh phúc.”
Thu lại dáng vẻ mềm yếu, Chu Chú chuyên tâm lái xe, nhưng không có trực tiếp về nhà, mà là chở Đường Kiều đến trung tâm thương mại.
“Anh dẫn em đến nơi này làm gì?”
“Mua quần áo.”
Vừa rồi ở trong bệnh viện thấy người khác mặc quần áo bầu, anh cảm thấy rất dễ thương, tuy rằng bụng Đường Kiều vẫn chưa lộ rõ ra, nhưng anh rất muốn mua cho cô.
Chu Chú nắm tay Đường Kiều vào một cửa hàng, nhân viên cửa hàng chào đón thật nhiệt tình, hỏi muốn mua quần áo cho bà bầu hay đứa nhỏ, sau đó liền bắt đầu giới thiệu các loại quần áo bầu.
Chu Chú nghe đến đầu óc choáng váng, cho tới bây giờ anh cũng không biết rằng quần áo bà bầu còn có những chức năng như vậy.

Đường Kiều ngồi ở trên ghế sofa trong tiệm, nhìn Chu Chú cả người rối rắm đầu như muốn nổ tung, có chút vui mừng khi người khác gặp họa, xứng đáng!
Nhân viên cửa hàng giới thiệu hai mươi phút, Chu Chú cũng không thể hiểu được rối cuộc là cô nhân viên đó nói cái gì, cuối cùng anh không thể làm gì khác quay sang Đường Kiều nhờ giúp đỡ.
“Vợ à, em thích cái nào?”
Đường Kiều liếc mắt một cái, “Là anh muốn mua, tự anh chọn đi.”
Nhân viên cửa hàng nhìn Chu Chú, lại nhìn Đường Kiều, đều thở dài đồng tình.
Đường Kiều biết, bọn họ nhất định lại suy nghĩ vấn đề hoa tươi cùng phân tròn rồi.
Hừ, cô là phân tròn thì như thế nào, Chu Chú là đóa hoa tươi, còn thích phân cầu là cô mà lại.
“Mua một bộ chống bức xạ.”
Đường Kiều thích dùng sản phẩm 3C (đồ công nghệ), bác sĩ khuyên nên hạn chế tiếp xúc, tuy rằng cô cố gắng không sử dụng, nhưng cô cũng không dám cam đoan có thể thành công.
“Được.”
Khi nói chuyện, nhân viên đã đưa cho Chu Chú xem vài bộ quần áo, xem còn chưa đủ, còn tự mình dùng hành động đề biểu diễn.
Đường Kiều. . . . . .
Kỳ thực Đường Kiều không muốn cùng Chu Chú dạo phố nguyên nhân lớn nhất là, mỗi lần trên đường, người khác nhìn anh đều là ánh mắt lấp lánh, đến khi nhìn cô, giống như là nhìn cục gỉ mắt.
Làm ơn đi, con người cô tốt như vậy, đi đâu mà tìm được chứ

Chị hai càng nghĩ càng bực mình, trong lòng càng vặn vẹo.
“Chồng à, em đau chân. . . . . .”
Âm thanh ỏn ẻn này, Chu Chú thiếu chút nữa là quỳ xuống, biết rõ là cô cố ý, nhưng vẫn sợ cô bị đau thật, vui vẻ chạy đến bên người Đường Kiều ngồi xổm xuống.
“Nếu không, chúng ta quay lại bệnh viện?”
“Không cần, anh xoa xoa cho em là được rồi.”
Chu Chú thật sự nửa quỳ ở trong tiệm người ta cởi giày của Đường Kiều ra, sau đó không coi ai ra gì xoa chân cho cô.
“Anh à, còn quần áo này. . . . . . ?”
Nhân viên cửa hàng vừa mới giới thiệu quần áo cho Chu Chú đầu đầy hắc tuyến nhìn một màn trước mắt. . . . . . thật là không chân thực. Nghĩ rằng, một người đàn ông vừa tốt vừa đẹp trai như vậy, đầu nhất định là bị lừa đá, mới có thể coi trọng một người phụ nữa như vậy.
“Gói tất cả lại đi.”
Chu Chú còn chưa nói nói, Đường Kiều liền ra lệnh một tiếng.
Vì thế, mấy nhân viên của hàng vốn dĩ nhìn Đường Kiều như phân tròn, lập tức biến thành ánh mắt nhìn nhà giàu mới nổi. Chính là khi nhìn về phía Chu Chú, ánh mắt mê muội sùng bái lập tức biến thành khinh thường.
Đã nói thôi, đàn ông tốt như vậy, làm sao có thể coi trọng người phụ nữa cổ quái như vậy, nguyên lai là mặt trắng nhỏ a.( kiểu như trai bao ý)
Đường Kiều cảm thấy vô cùng thoải mái khi nhìn thấy mấy cô nhân viên thay đổi ánh mắt, trong lòng chuyển sang vui vẻ. Lúc này Chu Chú vẫn chuyên tâm xoa chân cho cô, từ đầu cũng không chú ý tới Đường Kiều tà ác, phối hợp cùng với chúng nhân viên cửa hàng tà ác.
Đường Kiều hình như cảm thấy không đủ, tiếp tục hãm hại con sói con lương thiện.

“Chồng, gần đây anh đều không đến công ty, nếu công ty sụp đổ, thì anh ăn nói với em làm sao đây.”
Công ty là của anh, anh ăn nói với cô cái gì chứ?
Nhưng mà Chu Chú cũng không suy nghĩ nhiều, “Công ty có người quản lý rồi, không phải tất cả đều là vì em sao?”
Vì thế, ánh mắt của nhân viên cửa hàng lại càng thêm khinh thường, quả nhiên là tiểu bạch kiểm.
Thôi, cũng phải dạng gì tốt đẹp, ánh mắt của mấy cô nhân viên cũng không tập trung lại đây nữa.
Một lát sau, quần áo Đường Kiều muốn đã được bọc hết lại, nhân viên cửa hàng đưa tới cho bọn họ.
“Phu nhân à, cô xem còn cần thêm gì nữa không, ví dụ như mấy đồ của trẻ con?”
Biết được ai mới là chủ nhân chân chính, nhân viên cửa hàng bèn ân cần thay đổi đối tượng.
“Hiện tại mua có phải quá sớm không?”
Đường Kiều chăm chú nhìn khu dành cho trẻ con, quần áo đề thật là đáng yêu, cô sắp không nhịn được hấp dẫn rồi.
“Không còn sớm đâu, bây giờ bắt đầu mua, như vậy đến lúc sinh em bé đỡ phải bận rộn. Rất nhiều ba mẹ đều là lúc cục cưng trong bụng còn bé, đã bắt đầu mua săm mấy thứ này rồi. Phải làm ba mẹ, việc cần phải làm còn có rất nhiều, cho nên, có một số việc phải làm trước đi.”
Nhân viên cửa hàng cực lực cổ động, khó được gặp phải nhà giàu mới nổi, làm sao có thể buông tha.
Khi nghe nhân viên cửa hàng đề xuất như vậy, Đường Kiều cùng Chu Chú đều cảm thấy cô nói rất có đạo lý, người khác vội, bọn họ so người khác càng vội hơn, bọn họ còn phải làm hôn lễ nữa. Tuy rằng hôn lễ hầu như đều tổ chức ở ngoài.
“Nói cũng đúng, chồng, đừng xoa nữa, chúng ta đi xem quần áo cho cục cưng đi.”
Hiệ tại chân Đường Kiều đã không sưng lên nữa rồi, nhưng Chu Chú sợ nó tái phát, cho nên mới lập tực xoa bóp cái chân đau cho Đường Kiều.
Sau khi xỏ giầy cho Đường Kiều xong, Chu Chú đỡ cô đứng lên, lại bị Đường Kiều ghét bỏ rồi.

“Anh đi rửa tay trước đi.”
Vừa xoa chân cho cô xong, cô cũng không hy vọng đến lúc cầm quần áo cho cục cưng lại toàn mùi chân thối của cô.
Bất đắc dĩ, Chu Chú chỉ có thể nhận mệnh đên toilet của cửa hàng, anh rửa! Rửa thật sạch!
Quần áo của trẻ em, không chỉ xinh đẹp, hơn nữa sờ vào rất là mềm mại, thật thoải mái, một bộ nho nhỏ như vậy, Đường Kiều cầm lên xem, mỗi một bộ đều yêu thích không buông tay. Chu Chú đành phải theo ở phía sau bảo nhân viên gói lại, chỉ cần Đường Kiều sờ qua, đều gói lại.
Nhân viên cửa hàng vừa đóng gói vừa cười đến không khép miệng được, quả nhiên là nhà giàu mới nổi.
Đợi đến khi bọn họ rời khỏi, nhân viên cửa hàng còn tốt bụng giúp anh chuyển lên xe, bởi vì, bọn họ căn bản không cầm hết được nhiều đồ như vậy.
Đầy đồ trong xe, Chu Chú đứng ở phía sau xe cảm giác như một ngọn núi lớn, nhưng mà, anh vui vẻ chịu đựng.
Hai người cùng với cục cưng, còn có đầy một xe đồ, thắng lợi trở về.
Căn bản Chu Chú vốn định để Đường Kiều ở nhà bà ngoại vài ngày, chờ cô tâm tình tốt sẽ đón cô trở về, nhưng mà, hiện tại anh thay đổi suy nghĩ này.
Đường Bà ngoại đúng là muốn so với anh chăm sóc cô thật tôys, anh lại nỗ lực đi làm toàn bộ, anh là đàn ông, không có chuyện anh không làm được, nhưng luôn có chuyện anh không tưởng được.
Cho nên, rõ ràng Đường Kiều muốn Chu Chú đến nhà bà ngoại, mà chính anh, phụ xướng phu tùy đi.
Về áo cưới, Đường Kiều kỳ thực đã chọn được một bộ rất tốt, cùng với hai bộ lễ phục mặc khi tiếp khách, nhưng mà, hiện tại chẳng khác gì là toi công rồi.
Đã mang thai rồi, mấy bộ lễ phục này, coi như bỏ đi.
Phải biết rằng cô chọn đều là trang phục sườn xám, cái này thiệt tình không thể mặc được.
Vì thế, Chu Chú ngoại trừ nhiệm vụ chăm sóc cô, còn phải chọn giúp cô mấy bộ khác, xinh đẹp hào phóng, còn muốn cô mặc lễ phục.
Haizz, đàn ông chọn quả nhiên là đau khổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.