Bạn đang đọc Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi!: Chương 1: Đêm Hỗn Loạn
Đồng hồ chỉ 1 giờ sáng, Đường Kiều vừa treo máy vi tính, vừa húp mỳ ăn liền nóng hổi (đang chơi game).
Con chó nhà người đó cũng đã cắn cô hai cái, tổng cộng mất một trăm đồng tiền vàng, cô thật đau lòng. Hút hút lỗ mũi, Đường Kiều cắn răng nghiến lợi, trước lúc bị con chó đen nhỏ đó cắn, cô đã nhổ xong một cây cỏ cuối cùng. Cô cực kỳ ghét nhất người khác trồng cỏ ở khu đất đỏ, trồng cỏ thì trồng cỏ đi, còn muốn nuôi chó. Aiz, những người này quả thật là Hoàng Thế Nhân tái thế, Chu Bái Bì sống lại.
Trộm của nhà phía Đông trả cho nhà phía Tây, đang lúc Đường Kiều trộm không biết trời đất thì chuông điện thoại di động chợt vang lên. Thuận tiện nói một tiếng, Đường Kiều cài nhạc chuông “Tiếng quỷ trong đêm”. Cho nên, khi chuông điện thoại di động vang lên thì Đường Kiều giật mình, thiếu chút nữa làm đổ mỳ ăn liền trên tay vào trong máy vi tính. Tay chân luống cuống nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại có tiếng ồn ào, Đường Kiều không nhịn được nhíu nhíu mày. Đám người trẻ tuổi hiện nay không thể có chút lịch sự nào sao?
“Chị Kiều, Chu Chú nhà chị uống say, chị nhanh qua đây đem người về đi”
Cô họ Đường, Chu Chú họ Chu có được hay không, lúc nào thì thành nhà cô rồi hả?
“Cậu là ai, ai là chị của cậu, Chu Chú là ai vậy?”
Cô không biết, không quen biết dù chỉ một người. Đáng tiếc, người đầu bên kia điện thoại hiển nhiên không hiểu lòng của cô.
“Chị Kiều, đừng đùa, Chu Chú ở đây làm ầm ĩ, tôi không thể chịu được”.
Người nửa đêm canh ba gọi điện thoại cho Đường Kiều là Ngu Châu, Ngu Châu là ai ? Ngu Châu là người phát ngôn của Chu Chú, hai người bọn họ chung một phe lớn lên. Chu Chú là ai ? Chu Chú là một con sói con. Hắn gặm cô một hớp, cô đạp hắn một cước vẫn tính là nhẹ, đến bây giờ miệng của cô còn sưng (chẳng lẽ không phải ăn mỳ ăn liền chứ?)
“Hắn làm ầm ĩ thì ầm ĩ, có quan hệ gì với tôi”
“Chị Kiều, xin chị làm ơn làm phước, coi như tôi van xin chị, tôi đây cũng sắp bị hắn đập nát rồi.”
Giống như là phối hợp với lời nói của Ngu Châu, trong điện thoại truyền đến một loạt tiếng bịch bịch, binh binh to lớn, sau đó là tiếng kêu gào của Ngu Châu, dường như có tiếng kêu rên của ai không thể nghe được. Nghe động tĩnh này, đoán chừng bị đập không ít.
“Cậu tùy tiện tìm cho hắn một chỗ nằm xuống, không phải xong chuyện sao? Chờ sáng sớm ngày mai hắn tỉnh lại, sẽ tự về nhà thôi”
Người lớn như thế rồi, còn phải đi nhận người, cô không đủ khả năng lo cho người này.
“Chị Kiều, không phải là chị không biết, Chu Chú nhà chị, hắn cứ như vậy đuổi người sao? Hôm nay cũng không biết hắn bị cái gì kích thích, bắt người rồi đánh người, mặt của tôi cũng bị hắn đánh vỡ ra rồi”
Xem ra không nể mặthắn, mặt mày bị vỡ chẳng khác nào giải phẫu. Đường Kiều âm thầm liếc mắt, đối với đồng chí Ngu Châu gặp thê thảm, không đồng tình một chút xíu nào.
Đường Kiều vừa nói điện thoại, vừa trộm món ăn của vài người bạn tốt, nhìn đồ vật tràn đầy nhà kho, đêm hôm khuya khoắc, bị người quấy rầy rất buồn bực, cuối cùng hờ hững một chút.
“Chị Kiều, tôi van xin chị, chị cũng không thể thấy chết mà không cứu, ai cũng biết, cho dù người nào ở trước mặt Chu đại thiếu gia nói cũng không được, hắn chỉ nghe lời có một mình chị, xin chị hãy tha cho tôi đi, hôm nào tôi mời chị ăn cơm, không được sao?”
Phi!
Tôi cũng không phải là mẹ hắn, tại sao hắn nghe lời tôi. Lại nói, lời của cô tốt sao? Chuyện như vậy Đường Kiều cũng không nghĩ đến.
“Chị Kiều của tôi, chẳng lẽ còn thiếu chị bữa cơm sao?”
Đường Kiều không sợ hãi, chậm rãi mở miệng, lại nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến một loạt tiếng bịch bịch, binh binh, thầm hô quá nhỏ. Ai bảo đồng chí Ngu Châu hắn không có việc gì, lại đem Chu Chú nhà cô phá cho hư, Chu Chú nhà cô lúc đầu cỡ nào là một thiếu niên chính trực a, nhìn lại, mấy năm này đã biến thành cái dạng gì. Được rồi, cô thừa nhận, thật ra, lúc còn bé Chu Chú hay bày ra khuôn mặt nhát ma, nhưng khi còn bé, hắn cũng không dám gặm miệng cô a, nếu hắn dám gặm miệng cô, cô sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
“Ngu Châu, cậu nói điện thoại với ai, nhanh qua đây uống rượu với tôi, uống. . . . . .”
Tiếng của con sói con nào đó thông qua ống nói, truyền vào lỗ tai Đường Kiều, Đường Kiều có chút cắn răng nghiến lợi, con bà nó, đêm hôm khuya khoắc, không để cho cô ngừng nghỉ, ăn uống sảng khoái đúng không?.
“Đại Thiếu Gia, tôi đang gọi điện thoại cho chị Kiều, nói cho cô ấy đến đón cậu có được không?”
“Chị Kiều? Ai là chị Kiều?”
Lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên đầu kia điện thoại, Đường Kiều thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, dù thế nào đi nữa, tôi chính là chị Kiều của cậu.
“Đường Kiều, Đường Kiều, biết không?”
“A, cậu nói Kiều Kiều a, không cho cậu gọi cô ấy là chị, không cho”
Cậu phải gọi cô ấy là chị dâu, Chu Chú trợn mắt giận dữ nhìn lên, Ngu Châu lập tức nhận lỗi, mặt của cậu ta đến giờ vẫn còn rất đau, cậu ta cũng không dám chọc giận Chu Chú vào lúc này.
“Được, được, được, không gọi chị, không gọi chị”
Ngu Châu một tay cầm điện thoại, một tay đẩy Chu Chú, không để cho hắn phá hư cuộc trò chuyện của mình.
“Chị Kiều, còn đang nghe không?”
“Đang nghe”
Nghe hai kẻ điên, nói linh tinh đấy.
“Phiếu giảm giá 500.000 ngàn tiền mặt”
È hèm? Cô cũng không phải là cái loại người ham món lợi nhỏ, tiện nghi.
“Lại thêm thẻ vàng nam quốc”
“Được, tôi tới liền”.
Cúp điện thoại, Đường Kiều đem cây cải cuối cùng dẹp xong, lại hút xong ly mỳ ăn liền cuối cùng, nhìn thời gian trong máy vi tính một chút, đồng hồ cũng đã hai giờ rồi.
Bọn họ vẫn thật là không phải a, đã trễ thế này, muốn một cô gái như cô chạy tới quán bar đón người, chẳng lẽ không sợ cô xảy ra chuyện gì? Xã hội bây giờ rối loạn, động một chút là nghe được phụ nữ đàng hoàng bị chuyện gì đó, mặc dù cô không phải là rất xinh đẹp, nhưng ít ra cũng được tính là phụ nữ đàng hoàng a.
Hẹn tắt máy vi tính, nắm cái chìa khóa, ví tiền, Đường Kiều chuẩn bị đi nhận người.
Đợi đi tới cửa, Đường Kiều lại lộn ngược lại phòng khách, mò lên áo khoác len trên ghế sa lon, mặc dù sắc đẹp của cô chưa ra hình dáng gì, nhưng . . . . . . Ít nhất cũng là phụ nữ.
Thành phố S là một thành thị sống về đêm rất phong phú, Đường Kiều vẫn cảm thấy cuộc sống của mình ở thành thị này, có chút lãng phí tài nguyên.
Đường Kiều đi xuống lầu, đi ra chung cư, ở cửa chung cư, tiện tay ngoắc ngoắc, một chiếc taxi liền dừng ở bên cạnh cô.
“Sư phụ, quán bar rã rời, phải nhanh lên một chút”
Một lát nữa, cô còn phải trở về trộm món ăn đấy.
“Cô em, chồng cô em ở đó uống say sao?”
Tài xế taxi đem bảng hiệu xe đè xuống, vừa lái xe, vừa phun một câu như vậy. Đường Kiều thiếu chút nữa bị những lời này của hắn làm cho nghẹn chết.
“Sư phụ, tôi đi chơi mà?”
Cô em, bộ dạng của cô có điểm nào nhìn giống như cô em? Mặc dù biểu hiện trên khuôn mặt của cô có chút hung ác, nhưng cô còn là một cô gái chưa chồng có được hay không, mặc dù đã hai mươi lăm tuổi, nhưng dù sao vẫn chưa trở thành phụ nữ có chồng, được hay không.
“À? Ngược lại, lần đầu lại mang dép và áo khoác đi quán bar chơi sao?”
Tài xế taxi lắc đầu một cái, không kiểm điểm mắt của mình kém cỏi, mà là có chút buồn bực, lúc nào thì quán bar biến thành chợ bán thức ăn rồi.
“Hắc hắc, nói giỡn với anh đấy, tôi đi đón đứa em”
Đường Kiều nhìn trên chân mình, cười gượng hai tiếng, trời tối, ánh mắt của người tài xế thật đúng là tốt a.
“Aiz, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không nhìn nhầm, nhìn cô một cái cũng biết là một cô gái tốt”
Mặc dù lời nói rất hay, nhưng Đường Kiều nghe xong, một chút cũng không vui vẻ trở lại, dạo này, có ai nguyện ý làm một cô em sao? Người ta phải làm hồ ly tinh a, hồ ly tinh!