Đọc truyện Chỉ Vì Quá Yêu Em FULL – Chương 76: Hai Mươi Hai Năm
Sau khi anh đã hoàn toàn ổn định sức khoẻ, cả gia đình chuyển khỏi bệnh viện.
Được thoát khỏi nơi sặc mùi thuốc sát trùng, Nhật Hạ thoải mái hơn hẳn, cũng rất vui vì cuối cùng anh cũng đã khoẻ để có thể xuất viện.
Vừa mới xuất viện, công viện còn chưa hoàn toàn ổn định, anh đã đề cập đến chuyện kết hôn.
“Mình lên kế hoạch cho đám cưới từ bây giờ nhé!” Hứa Âu Thần đang làm việc, nói với Nhật Hạ nãy giờ vẫn chăm chỉ làm gì đó trong bếp.
“Có sớm quá không anh? Anh vừa mới xuất viện mà.” Nhật Hạ lau tay, cởi tạp dề, đi tới chỗ anh ngồi.
“Mười hai năm đối với em vẫn là quá sớm à? Bà Hứa?” Hứa Âu Thần nói, kéo Nhật Hạ vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình.
“Em thích những con số tròn trĩnh!” Nhật Hạ lườm anh, ôm cổ nhìn vào mắt anh, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
“Thực ra anh muốn cưới em từ khi năm tuổi, lúc ấy anh đã chắc chắn chỉ cưới một mình em! Bà Hứa, hai hai năm không tròn lắm, nhưng là số đẹp!” Hứa Âu Thần nói, tiến đến hôn cô.
Nhật Hạ còn chưa kịp trả lời, đã bị đè ra bắt nạt.
Đúng là vô nhân tính!
Với tính cách hướng nội của Nhật Hạ, đương nhiên cô chỉ muốn một đám cưới đơn giản.
Một đám cưới chỉ có những người thật quan trọng đối với hai người chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng này, vậy là quá đủ.
Hứa Âu Thần cũng vì chiều lòng cô vợ nhỏ, hoàn toàn nghe theo ý cô, tổ chức một đám cưới riêng tư chỉ mời bạn bè và người thân thiết.
Ngày cưới, đám cưới nhỏ được tổ chức tại ven biển, nơi gần khu biệt thự mới được khánh thành.
Nơi này rất đẹp, bao quanh bởi biển và bờ cát trắng.
Bầu trời xanh bao la, gương mặt ai nấy đều rạng rỡ.
Đám cưới được xếp không quá nhiều chỗ ngồi, cùng lễ đường nhỏ nhắn xung quanh đều là hoa tươi.
Đám cưới mời không quá năm chục người, tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi, chuẩn bị cùng cô dâu chú rể chứng kiến khoảng khắc thiêng liêng nhất trong cuộc đời mỗi người.
Nhật Hạ mặc một chiếc váy cưới đơn giản không cầu kì nhưng rất đẹp, chiếc váy do Thiên Di thiết kế như nói lên con người cô vậy.
Thanh thoát, nhẹ nhàng và thuần khiết.
Kín đáo nhưng vẫn vừa vặn tôn lên cơ thể đạt chuẩn của cô.
Ông Giản Chí Quân khoác tay con gái vào lễ đường, không kìm được sự xúc động.
Bà Đường An Nhã và Khả Vy ngồi dưới theo dõi từng bước chân của cô, xúc động không kìm được nước mắt hạnh phúc.
Phía trước là Hạ Nhi, tung những cánh hoa hồng trên đường đi của mẹ, miệng nở nụ cười tươi như hoa.
Lên đến lễ đường, ông Giản Chí Quân trao con gái mình cho Hứa Âu Thần, gật đầu tin tưởng.
Con gái tôi giao cho cậu đấy nhé!
Hai người đồng thanh nói lời thề, cuối cùng trao nhau nụ hôn hạnh phúc trong sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Điều đặc biệt trong hôn lễ hôm đó, Hứa Âu Phong đã bày tỏ tình cảm của mình đối với Hứa Âu Thần trong bài phát biểu, hai ông cháu đã ôm chầm lấy nhau.
Nhật Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng điều kì lạ là ngày hôm đó cha anh không tới.
Anh cũng không để tâm, vui vẻ nói chuyện cùng mọi người.
Chiều hôm đó, hôn lễ kết thúc, buổi tối chỉ còn lại những người bạn thân của anh và cô, tất cả bọn họ quyết định sẽ ở đây nghỉ dưỡng hai ngày ba đêm, đồng thời trải nghiệm khu biệt thự mới khánh thành của Hứa Âu Thần.
Tất cả mọi người đều chơi rất vui, ngay cả tiểu bảo bối nhỏ chưa chào đời được bao lâu nhà Khả Vy cũng có mặt.
Trong bữa ăn tối hôm đó, ai cũng thổ lộ hết lòng mình, bao nhiêu tâm sự được giấu kín đều được kể ra hết, các cô gái xúc động ai nấy đều rơi nước mắt.
Họ đều đã ở bên cạnh nhau vài chục năm, không khác gì người thân thiết trong gia đình.
Sau hai ngày, gia đình Nhật Hạ tạm biệt mọi người.
Hứa Âu Thần muốn đưa mẹ con Nhật Hạ đi tuần trăng mật tại Nhật Bản.
Anh đưa cô tới rất nhiều nơi, Nhật Hạ không khỏi trầm trồ bởi sự xinh đẹp và văn minh của Nhật Bản.
Say đắm bởi cảnh đẹp và ẩm thực nơi đây.
Anh đưa cô và Hạ Nhi đi khắp nơi trên Nhật Bản, từ núi Phú Sĩ rồi Hiroshima, Tokyo.
Sau một tuần du lịch tại Nhật Bản, cuối cùng họ cũng quay trở về.
Sáng sớm, bỗng nhiên Hứa Âu Thần nhận điện thoại, không biết là của ai, chỉ nghe thấy tiếng anh “Vâng” với đối phương.
Nhật Hạ cũng vì tò mò mà tỉnh ngủ, ngơ ngác hỏi anh.
“Ai gọi vậy anh?”
“Tối nay cả nhà mình sẽ tới Hứa gia ăn tối..” anh nói, ngập ngừng.
“Được thôi.” Nhật Hạ mỉm cười, đi gặp gia đình của anh một chút cũng tốt, đâu thể trốn tránh mãi khiến anh khó xử.
“Được chứ?” Anh nhìn cô, bất ngờ.
“Dù gì cũng là gia đình, sớm muộn gì cũng phải gặp mà anh.”
Tối hôm đó, cả gia đình đến biệt thự của Hứa gia.
Quản gia Lý, người Nhật Hạ đã gặp lần trước, cung kính ra đón họ.
Vừa bước tới gần cổng, đã thấy hình bóng Hàn Kỳ Âm đứng đó.
“Anh, chị dâu.” Giọng nói có phần hơi miễn cưỡng.
Nhưng trên môi vẫn cố gắng nở nụ cười thân thiện như mọi ngày.
Nhật Hạ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ra bình thản.
Hôm trước Hàn Kỳ Âm không có mặt trong lễ cưới.
Đến hôm nay gặp lại, Nhật Hạ cố gắng tìm ra dù chỉ là một sự buồn bã trên mặt cô ta, nhưng lại không hề có, nụ cười cũng không một chút gượng gạo.
Quả nhiên, Hàn Kỳ Âm vẫn che giấu cảm xúc rất giỏi.
Cô ta vẫn giữ vẻ thanh cao tao nhã i như những lần gặp trước, kiêu ngạo như một loài hoa quý.
Hứa Âu Thần không đáp lại, chỉ gật đầu, thái độ không thay đổi.
Ngay lúc đó, Hạ Nhi đang cầm tay Nhật Hạ, lễ phép chào to: “Cháu chào cô!”
Không khí bớt gượng gạo hẳn.
Hàn Kỳ Âm mỉm cười, cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Hạ Nhi, dắt con bé vào trong.
“Đi thôi, ông bà nội và cụ nội chờ cháu lâu lắm rồi!”
Nhật Hạ nhìn hình bóng hai người, khoác tay Hứa Âu Thần, thở dài.
Hiện giờ cô đang rất căng thẳng, hôm nay là lần đầu tiên cô gặp cha và mẹ kế của anh.
“Em đừng căng thẳng, đều là người một nhà.”
“Em không sao mà, đến Hàn Kỳ Âm còn có thể đối xử bình thường, những người khác có là gì chứ.”
Hứa Âu Thần bật cười, hai người cùng đi vào.
Bên trong, tất cả mọi người đã chuẩn bị ngồi vào bàn ăn, loáng thoáng thấy mẹ kế của Hứa Âu Thần vẫn đang sắp xếp bàn ăn.
“Hạ Vũ, nhanh bê những món này ra, này! Kỳ Âm, con mau bưng ra.”
“Dì không cần phải nấu ăn thế này đâu, cứ để quản gia làm là được mà.” Anh nhìn thấy, lên tiếng.
“Không được! Thần Thần rất kén ăn, dì sợ con không hợp khẩu vị.
Hồi nhỏ con rất thích con dì nấu không phải sao? Ơ, Nhật Hạ đấy à, ngồi xuống đi!” Người phụ nữ đã tuổi trung niên, nhưng gương mặt vẫn còn rất xinh đẹp, không hề mang theo dấu ấn của thời gian.
Chắc hẳn bà rất chăm chút nhan sắc của mình.
“Vâng ạ, dì để con.” Nhật Hạ nói xong, cũng ra phụ mọi người một tay.
Hoá ra không khí trong nhà của anh không phải quá tệ, chỉ là Hứa Âu Thần bao lâu nay chưa thể chấp nhận hoàn toàn tất cả mọi người.
Hứa phu nhân cũng đối xử với anh rất tốt, nhưng anh vẫn không thể gọi bà ấy một tiếng mẹ.
Ngày hôm nay anh và ba đã nói chuyện lại lần đầu tiên, sau ba năm chưa hề tiếp xúc.
Bữa cơm gia đình đầy đủ thành viên, không khí ôn hoà đầm ấm.
Cuối cùng anh cũng thoát ra khỏi quá khứ, dần dà chấp nhận mọi người, cũng hiểu cho nổi khổ của cha.
Hứa Âu Phong cũng rất mãn nguyện, gật đầu nhìn xung quanh.
Thiên Di cũng thả lỏng hơn hẳn, lần đầu tiên có thể ngồi cùng cả nhà trong một bữa ăn.
Ăn tối xong, tất cả mọi người ngồi trong phòng khách, nói chuyện rôm rả.
Anh biết cô chưa quen hết tất cả mọi người, liền giới thiệu từng người một cho cô.
“Đây là chị Vũ Đình, chắc chắn em đã từng xem phim của chị ấy.
Là chị cùng cha khác mẹ của anh.”
Nhật Hạ bất ngờ, lúc cùng ngồi trên bàn ăn cô đã ngờ ngợ, ai ngờ lại đúng là nữ minh tinh số một trong lòng cô cả một thời thiếu nữ.
Hình như trong lễ cưới chị ấy cũng có mặt, nhưng chỉ đến dự buổi lễ chính rồi vội vàng rời đi, cô cũng chưa có cơ hội chào hỏi đàng hoàng.
“Em chào chị ạ.
Anh này, sao có chị gái là minh tinh sao không nói cho em biết chứ.”
“Còn đây là con trai chị ấy, Chu Hạ Vũ.”
Cậu bạn tên Chu Hạ Vũ kia đang chơi game trong điện thoại, nghe xong liền lịch sự ngẩng lên, gật đầu với Nhật Hạ.
Nhật Hạ nhìn thấy rõ gương mặt của cậu ấy, ngỡ ngàng gương mặt giống Hàn Vũ thời đại học đến giật mình.
Sững người.
“Giống anh lắm đúng không?” Hứa Âu Thần nói, bật cười.
“Đẹp trai giống cậu.” Cậu bạn nói.
Nhật Hạ bắt đầu trầm trồ, người nhà anh đều là người tài giỏi.
Nếu không phải là minh tinh, thì cũng sẽ có bộ não thiên tài như anh, nhưng có một điểm chung rằng ai nấy đều đẹp.
Sau buổi tối hôm đó, thấy anh có thể thoải mái nói chuyện với mọi người hơn, Nhật Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vui hơn rất nhiều.
Cuối cùng cô cũng giúp anh thoát khỏi ám ảnh bao lâu nay.