Đọc truyện Chỉ Vì Gặp Em – Chương 75: Chính là đang tỏ tình
Thầy Hiệu phó trở thành người dẫn chương trình buổi lễ, đứng trên bục giới thiệu sơ lược quá trình thành lập trường và các thành tích tốt trong những năm nay. Học sinh ở dưới đợi chờ mòn mỏi cũng chưa thấy đến phần phát thưởng và công bố kết quả thi Đại học. Có người còn vì không đợi nổi mà tựa vào vai bạn kế bên ngủ thiếp đi.
Kim Tuệ Nhi ngoài mặt bình tĩnh, nhưng thật ra lại có rất nhiều đợt sóng lớn cứ thay nhau đập vào lòng cô, cô không lo cho mình, mà lo cho người bạn thân bên cạnh. Thấy biểu hiện của Hứa Thiên như vậy, Kim Tuệ Nhi có muốn yên tâm cũng không được.
Hứa Thiên nắm chặt hai tay vào nhau, trên trán đổ vài giọt mồ hôi li ti, xem ra đang rất căng thẳng, cậu hết nhìn Hứa Phong rồi nghiêng qua bên kia nhìn Kim Tống Bách. Bị Tống Bách phát giác, nhìn ngược lại bên này, trái tim Hứa Thiên đập thịch lên một cái. Kim Tuệ Nhi lấy tay đánh sau gáy Hứa Thiên một cái thật mạnh, làm cho ba hồn bảy vía của cậu suýt bay đi mất rồi. Cậu quay qua trừng mắt: “Cậu muốn chết à? Đánh tôi mạnh như vậy?”
“Dám nói chuyện với tôi bằng thái độ đó, cậu xem cậu kìa, đổ mồ hôi đầy mặt rồi” – Kim Tuệ Nhi định đưa tay lên lau mồ hôi cho cậu, nhưng chợt nhớ xung quanh cô rất nhiều ánh mắt, cho nên nhét miếng khăn giấy vào tay Hứa Thiên: “Nhanh lau đi”
Hứa Thiên nhìn cô bằng ánh mắt xảo trá: “Cậu nghĩ mọi người mù hết rồi sao, không cần phải cố gắng che giấu như vậy”. Nói rồi bèn cười lớn, đưa tay khoác lên vai Tuệ Nhi: “Nè, cậu nói xem, thích được tỏ tình bằng cách nào. Muốn hoành tráng tôi cho thật hoành tráng, hay lát nữa đi, biết kết quả xong tôi liền tỏ tình với cậu trước mặt mọi người ở đây”
Kim Tuệ Nhi nghe xong nghiến răng, đưa tay nắm tóc Hứa Thiên: “Cậu còn nhiều lời nữa, tôi sẽ cho cậu nhục nhã một cách thật hoành tráng, sao, có tin không?”. Hứa Thiên bị giật mạnh đến mức cả nước mắt cũng muốn trào ra, cậu giơ hai tay đầu hàng: “Được, được, không đùa với cậu nữa”. Tuệ Nhi trước khi buông tay ra, còn giật thêm một cái, khiến cho Hứa Thiên không chịu được phải “A” lên một tiếng, khiến hai vị phụ huynh ngồi đằng xa cũng phải liếc mắt nhìn. Hứa Phong khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ: “Con trai ta tại sao không có chút tiền đồ như vậy. Đến bây giờ còn kề kề cận cận bên con bé ấy, chắc chắn có ý đồ”. Phía bên kia Kim Tống Bách suýt chút nữa cười ra tiếng: “Thiên Tử, con xui xẻo rồi”
Trong khi thầy Hiệu Phó đang đọc đến phần tỉ lệ học sinh đỗ đại học, có một người phụ nữ mặc váy dài đến mắt cá chân, đầu đội nón đen rộng vành, mang một chiếc kính râm đang ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng.
“Trước tiên tôi xin công bố thành tích của một học sinh vô cùng nổi bật ở trường chúng ta, em ấy đạt số điểm á khoa của toàn trường Đại học và thủ khoa xét trong ngành. Khi tôi đọc tên, đề nghị học sinh bước lên sân khấu để nhận giấy chứng nhận. Xin chúc mừng học sinh Kim Tuệ Nhi…”
Vừa nghe đến đây, không khí dưới sân khấu như nổ tung, Hứa Thiên đứng dậy ôm Kim Tuệ Nhi thật chặt, la hét vô cùng lớn khiến mọi người gần như vỡ òa, Kim Tuệ Nhi gương mặt hơi gượng, nhưng thật ra lại rất hạnh phúc, cô nhìn về phía Kim Tống Bách, thấy ông đang cố gắng mỉm cười, trong lòng đột nhiên ấm áp, thấy Kim Tống Bách quay đi, cô nói thầm: “Chắc chắn lại khóc rồi”. Hứa Thiên buông Kim Tuệ Nhi ra: “Đi đi, lên đó đi”. Trong câu nói chất chứa bao nhiêu nỗi niềm, lúng túng có, vui mừng có, nghẹn ngào có. Kim Tuệ Nhi lấy tay bấu chặt hai vai cậu, gật đầu.
Nãy giờ, Hiệu phó vẫn tiếp tục nói: “…Kim Tuệ Nhi đến từ lớp 1 khóa 12. Là người dẫn đầu tập thể, gương mẫu chấp hành nội quy nhà trường, trong suốt ba năm qua đã cùng với thầy giáo chủ nhiệm Trương Hàn dẫn dắt cả lớp tham gia rất nhiều phong trào, đạt nhiều giải thưởng kỷ lục mà trước nay những lớp đầu khối chưa bao giờ đạt được. Mặc dù có vi phạm một số lỗi nhỏ trong việc cùng bạn bè trong lớp bùng tiết học nhưng không đáng kể…”, thầy giáo vừa nói vừa nhìn xuống, cảm thấy mọi người phía dưới đang rất hào hứng. Dương Khả quay sang nói nhỏ với Trương Hàn: “Kịch bản này có phải anh viết gửi cho thầy ấy hay không?”. Trương Hàn cười gượng: “Tất…tất nhiên là không. Anh làm sao có thể viết như vậy” rồi tiếp tục nhìn lên sân khấu, Dương Khả còn đặt ánh mắt lên người ông, “không là anh thì ai”.
Nhìn Kim Tuệ Nhi vô cùng tự tin đứng trên sân khấu, khóe môi Trần Ái Mẫn khẽ cong. Con bé này tuy không còn được giảo hoạt như lúc còn bé, nhưng trong đáy mắt vẫn ánh lên từng ánh nhìn lanh trí, kiên định. Bao lâu qua phải sống khổ cực nhưng lại vô cùng mạnh mẽ như vậy, nhất định sau này sẽ phát triển rất tốt. Bà nhìn về phía con trai mình, thấy nó hạnh phúc thay cho Kim Tuệ Nhi như là chính bản thân nó vậy, thật ra bà rất yên lòng. Hai đứa trẻ cuối cùng cũng ở gần bên nhau, đây là điều bà mong muốn nhất.
Trên sân khấu vẫn còn vang vọng tiếng thầy Hiệu phó: “Kim Tuệ Nhi, ba năm liền đều đạt thành tích học sinh xuất sắc, mỗi năm đều được bình chọn là lớp trưởng gương mẫu nhất khối, tham gia cuộc thi tài năng âm nhạc đạt giải đặc biệt, hơn nữa năm lớp 11 còn được Học viện Âm nhạc Trung ương tuyển thẳng, nhưng lại chọn cách tiếp tục ở lại trau dồi kiến thức, lớp 10 đạt giải nhì cuộc thi học sinh giỏi tiếng anh và giải ba cuộc thi toán cấp quốc gia, ngoài ra còn đạt những giải thưởng đặc biệt trong các cuộc thi tỉnh”
Kim Tuệ Nhi nghe đến đây mồ hôi đều đổ cả ra, càng nói càng giống đem cô ra cho mọi người cười chê vậy. Lần nào đạt giải cô cũng được tuyên dương trước nghi thức quốc kỳ của trường, bây giờ lại lặp lại, có phải quá nhàm chán rồi hay không. Học sinh phía dưới bắt đầu ồn ào: “Thầy ấy làm gì vậy chứ, còn rất nhiều người đợi kết quả dưới đây đó”
Thầy Hiệu trưởng thấy Hiệu phó không có ý định dừng lại, cho nên mặc dù sức khỏe không tốt cũng cố gắng đứng lên giành lấy mi-rô: “Xuống dưới đi”
“Theo kết quả tôi đang được cầm trên tay, Kim Tuệ Nhi đỗ vào hai trường đại học, chính là á khoa Học viện Âm nhạc Trung ương và vị trí thứ ba Trường Đại học Thanh Hoa. Được biết em từng được tuyển thẳng vào Học viện Âm nhạc nhưng từ chối, có thể cho chúng tôi biết lí do hay không. Đối với hai trường đại học này, em quyết định sẽ chọn học ở đâu?”
Kim Tuệ Nhi cầm mi-rô nhìn xuống sân khấu, thấy được ánh mắt Kim Tống Bách đang vô cùng hãnh diện nhìn mình, thầy Trương cùng cô Dương đang mỉm cười rất vui vẻ, lũ bạn Hồ La La, Lưu An, Nhất Chu, Kha Thanh Hạo đang mong chờ, bắt gặp ánh mắt Hứa Thiên tràn đầy sủng ái.
“Chào mọi người, trước tiên em xin cảm ơn hai trường đại học Thanh Hoa và Học viện Âm nhạc, cảm ơn trường trung học Chấn Hoa, cảm ơn hai vị chủ nhiệm đã giúp đỡ em trong suốt ba năm qua, xem em như là con ruột của mình. Cảm ơn ba…” – Nói đến đây, giọng Kim Tuệ Nhi có chút nghẹn ngào – “Ba đã luôn chu toàn cuộc sống cho con, thay mẹ chăm sóc cho con, khiến con cảm thấy mình đang được yêu thương bởi cả ba lẫn mẹ, trước ngày thi, con biết ba luôn thức trắng đêm xem con đã học bài xong hay chưa, có đói bụng hay không, con đã đi ngủ chưa. Ba, ba đã dành cả cuộc đời của mình để tận tụy chăm sóc con thay vì tìm và lo lắng cho gia đình mới của mình, nhưng con có dành cả cuộc đời cũng không thể trả hết nợ cho ba. Ba, con yêu ba”
Kim Tuệ Nhi mỉm cười nhìn xuống nhóm bạn thân: “Cảm ơn những người bạn trong suốt ba năm luôn ở đây với tớ, cùng nhau vui buồn, cùng nhau học tập. Cảm ơn cậu, Hứa Thiên. Cậu luôn nghĩ cho tôi như lo cho bản thân mình vậy. Tôi thật ra vì muốn trải nghiệm hết ba năm cấp ba, muốn học được nhiều kiến thức mà nếu như vào đại học sớm tôi có thể không biết được. Tôi muốn cùng mọi người trải qua quãng thời gian làm học sinh trung học rất ngắn ngủi này, cùng mọi người thức khuya ôn tập cho những kỳ thi. Thật ra chỉ có ba năm thôi, nên tôi phải tận hưởng nó, vì thanh xuân này để qua đi, mãi mãi không tìm lại được. Đó cũng là lí do tôi từ chối lời mời tuyển thẳng vào đại học. Trước hai sự lựa chọn này, tôi quyết định chọn Đại học Thanh Hoa. Một lần nữa xin cảm ơn tất cả mọi người”.
Kim Tuệ Nhi gập người thật thấp, cầm giấy báo kết quả và hoa trên tay, đi thẳng xuống ghế của mình. Hứa Thiên ngồi ở dưới vẫn chưa ổn định lại tinh thần, mặc dù rất hạnh phúc nhưng trong lòng lại có chút khúc mắc không biết cách nào gỡ đi được, tại sao Kim Tuệ Nhi lại chọn Đại học Thanh Hoa, cô rất thích hát không phải sao.
Ngồi xuống ghế, cảm thấy ánh mắt Hứa Thiên nhìn mình như muốn thiêu đốt, Kim Tuệ Nhi chịu không được đành quay sang: “Cậu thắc mắc cái gì?”
“Mọi thứ” – Hứa Thiên rất nhanh đáp lại, như biết chắc rằng Kim Tuệ Nhi sẽ hỏi mình như thế.
“Ừ, là vậy đó” – Kim Tuệ Nhi đáp bằng vẻ mặt thản nhiên, ý của tôi đã thể hiện hết trong lời, kêu tôi giải thích kiểu gì chứ.
Hứa Thiên tỏ vẻ đã nghiệm ra: “Cũng phải, điều kiện Đại học Thanh Hoa tốt như vậy”, sau đó ngoan ngoãn ngồi nghe kết quả.
Kim Tuệ Nhi nghe Hứa Thiên nói vậy, trong lòng có chút khó chịu, chẳng phải cô chọn Thanh Hoa là vì cậu hay sao, trước kia hai người cùng nhau chọn một trường đại học. Hứa Thiên yêu thích kinh tế, tự mình đi trên con đường riêng, không muốn được ai chống đỡ. Với bản tính ngông của cậu ấy, lại vô cùng lanh trí giảo hoạt, kinh doanh nhất định là con đường thích hợp nhất. Còn cô, mặc dù có thể tính toán đường đi nước bước vô cùng thông minh, nhanh gọn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ sau này sẽ sống cùng những con số ấy, ngày ngày đem cạnh tranh làm mục tiêu sống, đối với mười người sẽ là mười bộ mặt khác nhau. Cô từ nhỏ đến lớn đều mong muốn dùng âm nhạc của mình cảm hóa mọi người, tổ chức concert ở những thành phố lớn trên thế giới. Cuối cùng lại vì một người con trai mà phải đặt mơ ước của mình sang một bên như vậy.
Kim Tuệ Nhi cho rằng, hai người họ khó khăn lắm mới có thể gặp lại, có cơ hội cùng đi trên một con đường, nếu như bỏ lỡ, tiếp tục mỗi đứa một nơi, sau này có muốn gặp lại cũng không phải dễ dàng, bởi vì, may mắn và cơ hội chỉ xuất hiện một lần trong đời.
Tuệ Nhi ngồi đây thả hồn theo mây trời, không biết kết quả đã được công bố đến đâu rồi, đến khi đôi tay ấm dần, mới giật mình phát hiện xung quanh là bao nhiêu tiếng hò hét.
Hứa Thiên đưa tay nắm lấy đôi bàn tay cô, trong lòng kiềm nén vui sướng, mồ hôi lạnh ở lòng bàn tay đã dần chuyển thành những giọt mồ hôi ấm nóng. Kim Tuệ Nhi nhìn cậu mỉm cười: “Có chút giỏi”.
Thầy Hiệu Trưởng lặp lại tên Hứa Thiên ba lần nhưng không thấy cậu có dấu hiệu nào là muốn bước lên sân khấu, nhưng Kim Tuệ Nhi lại chỉ mất một lần giục: “Mọi người đang đợi cậu đó”
Hứa Thiên bước lên sân khấu, không quan tâm bản thân có được phát biểu hay không, đã tiến đến mượn mi-rô của thầy hiệu trưởng: “Mẹ, nếu người có ở đâu đó gần nơi này, xin hãy đến gặp con, con trai mẹ rốt cuộc làm được rồi. Con đã tìm lại được Tiểu Nấm, nhất định sau này sẽ chăm sóc em ấy thật tốt. Kim Tuệ Nhi, tôi sẽ chăm sóc cậu”
Đáp lại không phải là tiếng vỗ tay, cũng chẳng phải tiếng hò reo cổ vũ, không khí xung quanh có chút gượng, khiến cho thầy Hiệu Trưởng nhất thời không biết nói gì. Ông giật lại mi-rô từ tay Hứa Thiên, nhân tiện véo hông của cậu một cái: “Đây là trường học đó, em nghĩ không ai biết em có ý đồ gì sao?”
“Em có ý đồ gì chứ?” – Hứa Thiên nói nhỏ với thầy hiệu trưởng, sau đó dương dương tự đắc đi xuống, lúc này nhóm bạn ở phía dưới mới bắt đầu chọc ghẹo: “Nè, cậu nghĩ bọn tớ không biết cậu đang tỏ tình sao?”, “Cả trường ai cũng đều biết rồi, cậu lặp lại có ý nghĩa gì chứ?”
Kim Tống Bách quả thật có căng thẳng, vì ông biết Hứa Phong nhất định có ở đây, để ông ấy biết được chuyện này, chắc chắn sẽ nổi giận. Chuyện này ông vốn đã biết từ trước, ngay từ lần đầu gặp Hứa Thiên ông đã có linh cảm, sau đó lại quan hệ tốt với cậu như vậy, hỏi một chút cũng biết cha cậu chính là bạn năm xưa của ông, nhưng đối với chuyện này ông lại không một chút bài xích, thật tâm chỉ lo sợ sau này khi mọi người đều phát giác ra, những đứa trẻ sẽ là người chịu thiệt thòi. Ngày ông lo lắng cũng đến, Kim Tống Bách không biết chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao cũng phải lánh mặt một chút. Ông đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Kim Tuệ Nhi bị chọc như vậy thì có chút gượng, nhưng lại giả vờ như không có gì. Thấy Hứa Thiên đang nhìn mình chăm chú, cô lại cố ý dời mắt sang giấy báo điểm cậu đang cầm trên tay: “Đưa xem….woa, không tệ đó”.
Hứa Phong nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm Hứa Thiên và Kim Tuệ Nhi, hai tròng mắt ông càng lúc càng đỏ ngầu, Đại Thành ở hàng ghế phía sau cùng nhận thấy tình hình không ổn, bèn đi đến chỗ Hứa Phong.
“Chủ tịch, kết quả cũng biết rồi, chúng ta về thôi” – Đại Thành nói nhỏ vào tai Hứa Phong, nhưng dường như Hứa Phong không hề nghe thấy, ông nhìn lần lượt từng khách mời và phụ huynh ở đây, cuối cùng cũng không thấy được người cần tìm.
Hứa Thiên nhìn thấy ánh mắt Hứa Phong có chút lạ, ngẫm nghĩ một lúc thì biết nguyên nhân, lúc nãy quả thật đã lỡ lời, ông ấy nhất định đã biết thân phận của Kim Tuệ Nhi rồi. Cậu đứng dậy định đi đến chỗ Hứa Phong thì thoáng thấy bóng dáng người phụ nữ ở hàng ghế cuối có chút quen, nhìn một lúc lâu, rốt cuộc cũng bắt gặp ánh mắt của bà ấy. Hứa Thiên trong lòng rộn lên một nhịp, hai tay lại bắt đầu vã mồ hôi. Ánh mắt này quả thực rất quen thuộc, dường như đã thâu tóm hết thảy tuổi thơ của cậu.
Thấy người phụ nữ sau khi bị mình nhìn trúng thì có chút lúng túng, lại có ý định đứng lên rời đi, cho nên Hứa Thiên quyết định không nhanh cũng không chậm, đuổi theo bà ấy.
Trần Ái Mẫn không ngờ con trai lại đi theo mình, bà vội vã đến mức không nhìn đường mà đụng phải một người đàn ông, chiếc mũ rộng vành trên đầu liền rơi xuống, bà cúi xuống nhặt mũ, chợt nghe được giọng Kim Tống Bách: “Trần Ái Mẫn?”
Hứa Thiên từ sau đi tới, nghe được ba chữ Trần Ái Mẫn, cảm xúc trong lòng không thể diễn tả thành lời, chỉ biết hét lên: “Mẹ, đừng tránh mặt con nữa”. Hai tay của Trần Ái Mẫn run rẩy, đứng lên nhưng không dám quay lại đối mặt với con trai mình.
Đằng này, mặc cho Đại Thành có ngăn cản bao nhiêu, Hứa Phong cũng dứt khoát đi đến chỗ Kim Tuệ Nhi. Thấy ba của Hứa Thiên, Kim Tuệ Nhi mừng rỡ, định đứng lên chào ông một tiếng thì lại bị một câu nói của Hứa Phong làm hai chân không trụ vững: “Tránh xa Hứa Thiên ra”. Nói rồi, Hứa Phong nóng giận rời đi, được một đoạn thì không bước nổi nữa, trước mặt ông là người phụ nữ đã bỏ đi suốt bao nhiêu năm qua không một tin tức, ông cứ nghĩ đã không còn cơ hội gặp lại, bây giờ lại xuất hiện trước mặt ông, mang theo cả nhân tình năm xưa, giây phút này lục phủ ngũ tạng đều bị đảo lộn.