Đọc truyện Chỉ Vì Gặp Em – Chương 46: Mùa đông nào cũng sẽ bên cậu!
Hôm nay trời lạnh thật, cậu có thể chạy chậm một chút được không?
– Nè, tôi nói, chúng ta là đang đi xe đạp chứ không phải đi bộ….
– Hứa Thiên, tuyết rơi rồi! Thật đẹp a, mỗi năm tôi đều mong ngày này. Ây za…tuyết rơi đầy chân tôi rồi, thật lạnh.
– Cậu thích lắm à? Vậy mỗi năm vào những ngày đông chúng ta đều sẽ cùng nhau chạy xe ngắm tuyết rơi như vậy!
Kim Tuệ Nhi mỉm cười vui vẻ, hai chân thừa ra ngoài chăn bị lạnh mà rút vào, cô mở mắt ra nhìn xung quanh thì thấy mình vẫn còn nằm trong phòng. Ban nãy thì ra chỉ là giấc mơ, phải rồi, hôm nay cô ngủ hơi nhiều, không biết có trễ học hay không. Tuệ Nhi nhanh chóng xếp chăn qua một bên rồi đứng chồm người qua cửa sổ nhìn ra sân. Tuyết rơi rồi!
Tuệ Nhi cảm thấy toàn thân càng lúc càng lạnh đi, đây đúng là không khí ngày đông mà cô thích, mặc dù vào những ngày này bản thân có chút lười. Cô đưa tay ra vẽ vài nét lên cửa kính, ngón tay gặp lạnh theo phản xạ giật nhẹ, Tuệ Nhi nhớ ra, trời lạnh quá, có phải chứng đau đầu của cậu ấy lại tái phát hay không.
Kim Tuệ Nhi chuẩn bị xong thì mang balo ra chỗ Hứa Thiên hay đứng để đợi cậu. Thấy Quái Thú chưa đến, trong lòng cô có chút bất an, hay là hôm nay cậu ấy không đi học.
Tuệ Nhi đưa hai tay xoa vào nhau rồi áp lên má, lên tai, cô đi tới đi lui một buổi, cuối cùng “tài xế” cũng đến. Hứa Thiên đang trên đà chạy nhanh bỗng phanh lại thật mạnh, thân xe và cơ thể cậu tạo một đường cong hoàn mỹ trên nền đường bằng đất. Kim Tuệ Nhi thấy cậu còn vui vẻ như vậy liền thoải mái, quay qua nhìn Hung Thần bĩu môi: “Đừng nói là ngủ ngon quá nên bây giờ mới dậy đi”. Hứa Thiên mỉm cười véo má cô: “Đừng có nghĩ ai cũng lười như cậu”.
Tuệ Nhi bị véo má nên bực mình, giơ tay định đập cho Hung Thần một trận thì thấy mồ hôi trên trán cậu nhễ nhại: “Cậu nóng như vậy à?”
“Cậu bị điên à, trời lạnh như vậy, cậu nói tôi mình đồng da sắt sao?”
“Vậy tại sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?” – Tuệ Nhi thẳng thắn hỏi.
“Tại vì tôi đạp xe nhanh. Cậu sao hôm nay lại nói nhiều như vậy?”
“Cậu…Phải rồi, tôi có cái này muốn đưa cậu” – Tuệ Nhi lấy ra từ balo chiếc khăn len màu trắng tinh đưa cho Hứa Thiên. Tên tiểu tử này rõ ràng rất bất ngờ, vừa nhìn thấy liền vỡ òa, hận không thể ôm nha đầu siết thật mạnh, nhưng lại cố gắng trở thành khách hàng khó tính: “Không phải chứ, đang mùa đông mà cậu lại đưa tôi khăn màu trắng như tuyết thế này, cậu muốn tôi nhìn nó mà lạnh chết à”
Kim Tuệ Nhi thẹn quá hóa giận: “Tại vì tôi thích màu trắng” – Sau đó trực tiếp đem khăn bỏ vào balo – “Không thích thì thôi, đừng ở đó được nước lấn tới”
Hứa Thiên lại nhanh hơn một bước, cậu giật lại từ tay Tuệ Nhi: “Thật trùng hợp, tôi cũng rất thích màu trắng”, nói rồi mỉm cười thật tươi lấy ra chiếc khăn len y hệt như vậy: “Cậu tiến gần tôi một chút”. Kim Tuệ Nhi vô thức bước thêm một bước nữa, khoảng cách giữa hai gương mặt chỉ còn trong gang tấc. Tim Hứa Thiên đập càng ngày càng nhanh, cậu cảm giác được hai bên má mình đang dần nóng lên, không thể để Tuệ Nhi thấy được gương mặt xấu hổ này, nếu không Hứa Thiên không dám làm sao mà đối mặt với cô nữa. Cậu vòng tay ra phía sau Tuệ Nhi để choàng khăn lên cổ cô, cuối cùng gương mặt vẫn dừng lại ở vị trí cũ. Kim Tuệ Nhi nảy giờ vẫn nhìn chằm chằm Hứa Thiên, hình như mồ hôi trên trán cậu đã đổ nhiều hơn rồi, tên quái thú này, rõ ràng mình không nên tặng khăn len cho cậu ta mà!”Sao vậy? Có phải thấy tôi quá soái hay không?” – Hứa Thiên đưa mặt gần cô hơn, đầu lắc qua lắc lại.
“Đúng vậy! So với ngày đầu gặp cậu thì bây giờ cậu soái hơn một chút rồi! Cố gắng rèn luyện tâm tính lại” – Kim Tuệ Nhi bĩu môi ngồi lên xe.
“Này! Tặng khăn tôi cũng đã tặng rồi, lại còn choàng lên cho cậu. Cậu tặng tôi như vậy là xong à?” – Hứa Thiên đưa tay vỗ cái mạnh lên đùi Tuệ Nhi.
“Cậu không có tay à?”
“Cậu cũng có tay, sao tôi phải choàng khăn cho cậu?”
“Tự hỏi bản thân mình đi”
Hôm nay Kim Tuệ Nhi triệt để phát huy vai trò của lớp trưởng. Vừa vào lớp cô đã dùng chiếc chìa khóa tuần trước được giao để mở chiếc tủ thần kỳ. Hứa Thiên đứng kế bên nhìn vào có hơi choáng váng, đừng nói là chúng tôi sẽ làm tất cả đề thi này cho đến khi thi học kỳ đi. Không phải chứ! Tháng 12 mới bắt đầu thi, bây giờ vừa cuối tháng 10 thôi đó.
Kim Tuệ Nhi vừa ôm ra đóng đề thi cao như núi này ra thì Hứa Thiên ngay lập tức giật lấy. Tuệ Nhi nghĩ, cho cậu ta làm cánh tay thế này cũng quá thích hợp, ít ra đều là cậu ta tự nguyện, đúng vậy, chúng ta luôn làm việc với nhau trên nguyên tắc bình đẳng – tự nguyện – cùng hợp tác phát triển có phải không. Tuệ Nhi nhìn xuống chiếc khăn len, trong lòng triệt để vui sướng.
Tình hình này là sao? Lớp trưởng thì ngồi bơ ra uống sữa, còn lớp phó thể thao văn nghệ thì cực khổ đi phát đề cho từng bàn. Hồ La La đang giúp Lưu An giải bài tập Toán thì phát hiện trên bàn chất một sấp giấy mới tinh: “Không phải chứ! Phải làm hết sao?”
“Tùy cậu” – Hứa Thiên trả lời hờ hững rồi bước lên bàn trên.
“A…Hứa Thiên, tôi phát hiện… Hôm nay có phải hai cậu cùng nhau đi mua khăn hay không?” – Hồ La La vừa nói vừa chỉ tay qua Hứa Thiên và Tuệ Nhi.
Đáp lại La La là một mảng im lặng. Kim Tuệ Nhi không phải không biết trả lời thế nào, mà là cô thấy câu hỏi này thật vô nghĩa, tốt nhất không nên phí thời gian nghe cậu ấy tra khảo. Về phần Hứa Thiên, có thì nhận, không có thì bảo là không, nhưng thấy Tiểu nha đầu kia im lặng thì cậu cũng không buồn trả lời. Cuối cùng chỉ có Lưu An đáp lời La La: “Rõ ràng là như vậy! Tiểu La, có phải cậu cũng thích như vậy hay không? Ngày mai tớ với cậu cùng đi mua một cặp”
“Thích ông nội cậu. Tớ làm xong một phần rồi, còn lại cậu mang về chỗ mà giải tiếp”
“…”
Vì Trương Hàn đã giao cho cả lớp nhiều đề thi như vậy, nên tuần này ông quyết định cho học trò mình tự quản tự học. Thời gian đó ông có thể ngồi ở văn phòng làm đại sự, là đại sự gì a? Chính là những sấp giấy bảo bối giấu trong chiếc tủ bí ẩn ấy!
“Lúc đầu sao không ai nói với tôi vào Chấn Hoa là phải học như vậy đi”
Không khí lớp học hiện tại quả thực rất yên ắng. Ai ai cũng chăm chỉ giải đề thi. Bọn họ không phải kiêng dè thầy Trương đến như vậy, chính xác là đang lo lắng cho kết quả học tập của mình sau này! Đã học ở đây thì không thể nào để người ta chê cười được.
Khác với thường ngày, hôm nay Hứa Thiên thành thành thực thực mà làm bài, thỉnh thoảng còn quay qua hỏi bài lớp trưởng. Kim Tuệ Nhi đang lúc tập trung thì không suy nghĩ nhiều, cậu ấy hỏi gì thì chỉ cái đó, cách nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
Hứa Thiên sau khi được hướng dẫn cặn kẽ thì giải một loạt tất cả các bài trong đề. Làm xong còn quay qua nháy mắt với Tuệ Nhi: “Có giỏi không?”
Kim Tuệ Nhi vẫn tập trung bấm máy tính: “Bình thường”
“Khen một câu cậu chết à?” – Hứa Thiên đưa tay che đề thi của Tuệ Nhi lại.
“Cậu đừng ở đó kiếm chuyện. Xong đề này thì qua đề khác, phiền tôi cái gì” – Tuệ Nhi cuối cùng cũng chịu dời mắt lên người Hứa Thiên.
“Chính là muốn nghe cậu khen một câu” – Bày ra vẻ mặt nũng nịu.
“Được… Vậy để tôi khen cậu vậy! Cậu đúng là tên bệnh hoạn” – Kim Tuệ Nhi gạt tay Hứa Thiên qua một bên, tiếp tục làm bài.
Hứa Thiên chính vì biết rõ bản tính nha đầu này nên không tiện chọc ghẹo thêm nữa, những lúc cô ấy đang tập trung mà chạm vào thì chỉ gánh họa mà thôi! Cậu đang trên hành trình gầy dựng lại tình cảm, không thể vì một phút nông nổi mà phá hỏng kế hoạch được.
Hứa Hung Thần lấy trong học bàn ra chiếc điện thoại, cậu mở đoạn ghi âm với âm lượng lớn nhất: “Cậu nhìn giả thiết này, khi khí cầu bay lên vật thả rơi cũng có vật tốc 4,9m/s hướng lên cùng với khí cầu. Vật chuyển động lên đến khi v=0 thì dừng lại và rơi xuống…”
“Như vậy chúng ta phải giả sử thời gian vật đi lên đến khi dừng lại là t có đúng không?”
“Đúng đúng, sau đó cậu dựa vào giả thiết đã cho mà từ từ tính ra. Chỗ này không đơn giản nên phải cẩn thận một chút”
“Tôi hiểu rồi”
“Tốt, cậu có tiến bộ đó, tiếp tục đi”
Kim Tuệ Nhi nghe âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ chiếc điện thoại trên bàn thì lập tức dừng bút. Hứa Thiên không cần quay qua cũng biết cô đang nhìn mình bằng ánh mắt gì, bởi vì nó đã quá quen thuộc với cậu rồi.
“Dù gì cậu cũng đã khen tôi rồi, cứ cho là lúc đó cậu tập trung quá nên không để ý đi, nhưng tôi nghe nói lúc vô thức hay không chú ý, người ta nói ra cái gì thì cái đó chính là sự thật. Vừa sáng cậu khen tôi soái hơn, bây giờ lại bảo tôi tiến bộ. Kim Tuệ Nhi, cậu thực ra quá thích tôi rồi có đúng không?”
“Đừng, đừng…tôi đùa. Thả tóc tôi ra đi”
“…”