Chỉ Vì Gặp Em

Chương 37: Từ đầu đã không may mắn rồi!


Đọc truyện Chỉ Vì Gặp Em – Chương 37: Từ đầu đã không may mắn rồi!

Khung cảnh sáng sớm được bao bởi một màn sương mù mỏng manh, Kim Tuệ Nhi co rút tay chân trong chiếc chăn con mèo ấm áp, thời tiết như thế này đúng là chiều hư con người ta, Tuệ Nhi ngay cả việc mở mắt xem đồng hồ cũng cảm thấy lười.

Ở nơi khá xa, một người thức dậy từ rất sớm, không một mảnh áo ấm mà hì hụt đạp xe. Hứa Thiên thức dậy và đi theo thói quen thường ngày, có điều tâm trạng hôm nay khác lạ, hình như cậu cũng không biết nó là tư vị gì nữa.

Hứa Thiên phát hiện rất lâu rồi cậu không hội tụ bè bạn nữa, không biết Quách Kinh và Hồ Gia Minh có buồn phiền gì không. Huynh đệ đã nhiều năm, cứ cách ngày là gặp nhau ở tiệc rượu, vậy mà từ khi cậu làm bạn với chiếc xe đạp này thì một lần gặp mặt họ cũng không có. Giờ này ai không phải đến trường, nhưng chỉ cần cậu gọi một tiếng, bọn họ lập tức có mặt tại chỗ cũ.

Hứa Thiên không phải khi buồn mới muốn tìm đến bạn bè, chẳng qua thời gian vừa rồi cậu hoàn toàn quên đi thói quen tụ tập, cuộc sống cũng lành mạnh hơn khá nhiều. Hiện tại Hứa Thiên vô cùng chán ngán. Cậu đã rất cố gắng để hòa nhập với Tuệ Nhi, chỉ mắc một khuyết điểm bất khả thay đổi, chính là không ngừng chọc ghẹo cô được. Có lẽ cậu cũng như Tuệ Nhi, không biết cách làm hài lòng người khác. Trên phương diện này cũng có hai loại người. Một là cố gắng làm hài lòng người khác, nhưng thâm tâm lại không cho họ một chỗ đứng, đây chính là Hứa Thiên trước đây. Loại còn lại là cậu bây giờ, không thôi chọc phá, không thôi kiếm chuyện bêu xấu, nhưng trái tim lại dành riêng cho họ, toàn tâm toàn ý bên cạnh họ, chăm sóc họ. Hai loại người này chẳng giống nhau ở điểm nào, sao có thể tồn tại trong cùng một con người được.

Hứa Thiên nghĩ vu vơ một lúc, nhanh như vậy đã đến trước cửa nhà Kim Tuệ Nhi rồi. Cậu đến đây một phần vì thói quen, một phần vì lời hứa, mà chủ yếu là cậu không muốn Tuệ Nhi phải đi bộ đến trường. Trời hôm nay không quá lạnh, trời càng sáng sương mù càng tan đi nhiều, chỉ còn đọng lại vài giọt nước trên cây cỏ. Hứa Thiên ban nãy còn cảm thấy chút mát mẻ, hiện tại mồ hôi đã đổ đầy trên lưng áo, cậu suy nghĩ một lát cũng chẳng biết nên nói chuyện với Tuệ Nhi thế nào.

Nhìn vào trong sân, cậu thấy Tuệ Nhi mặc chiếc áo mỏng toanh, trong lòng dâng lên chút khó chịu, bây giờ cũng còn sớm, chắc là Kim Tuệ Nhi vẫn chưa định thay quần áo đi học. Hay là không cần vào nhà, cậu đứng đây đợi chút nữa.

Hứa Thiên đứng trước cửa say mê nhìn Kim Tuệ Nhi tưới nước, trong lòng cũng thoải mái đi đôi chút. Cô mân mê từng chậu xương rồng bé nhỏ, ánh mắt cưng chiều không rời được. Lúc này nhìn cô thật hiền hòa, không phải là Tuệ Nhi hằng ngày cau có, khó chịu nữa. Hứa Thiên ước một lần được cô nhìn bằng ánh mắt sủng ái như vậy.


Sương mù đọng lại trên cây lúc nãy bây giờ tụt khỏi lá rơi xuống vai áo Hứa Thiên, cậu nhích người nép mình vào góc cây cổ thụ, khoanh hai tay trước ngực lặng yên chờ đợi.

Kim Tuệ Nhi nghe tiếng gọi, vui vẻ xoay người lại nhìn, khóe miệng cong của cô chợt duỗi thẳng ra, Tuệ Nhi lộ rõ vẻ hụt hẫng trên khuôn mặt.

– Sao hôm nay cậu đến đây?

– Không được à? Đến xem cậu có cần tớ cõng đi học hay không? – Hoàng Siêu giật chậu nước trên tay Tuệ Nhi, tiếp tục tưới những cây xương rồng còn lại.- Bây giờ còn sớm mà, cậu đứng ở đây bao lâu rồi?

– Hơn nửa giờ rồi, tớ ngồi ở đằng kia – Hoàng Siêu đưa tay chỉ một góc khuất của hai chậu cây kiểng – Nhà cậu có một chỗ nắp thật lý tưởng đó a.

– Cậu đúng thật rãnh rỗi, chân tớ không sao. À…cậu…nãy giờ có thấy ai ở đây không? – Kim Tuệ Nhi ấp úng đảo mắt xung quanh.


– Tất nhiên là có – Hoàng Siêu không dừng tay.

Kim Tuệ Nhi nghe trong lòng rộn lên một tí. Cô cũng không thể hiểu được, Hứa Thiên đưa đón đã là việc hằng ngày, sao cô còn quá xem trọng nó như thể đó là điều bất ngờ vậy.

“Là ai vậy?” – Kim Tuệ Nhi cười nhẹ.

“Tất nhiên người đó là cậu rồi. À phải, sao không thấy chú?”

Kim Tuệ Nhi đem mặt than nhìn Hoàng Siêu: “Sáng sớm ông ấy còn nhiều việc phải làm, chẳng lẽ ra đây tiếp đón cậu”. Dứt lời cô giật chậu nước trong tay Hoàng Siêu cất qua một bên rồi đi thẳng vào trong nhà.

Hứa Thiên từ khoảng cách rất gần nhìn vào thấy mọi cử chỉ, biểu hiện vui mừng giận dỗi của Kim Tuệ Nhi, nhưng không nghe được lời cô nói. Cậu cảm thấy mình giống như tiểu tam chen ngang vào cuộc sống của hai người họ. Kim Tuệ Nhi chỉ cười nói khi đi cùng Hoàng Siêu mà thôi. Hứa Thiên không biết bây giờ mình phải kết thúc tại đâu và bắt đầu thay đổi lại như thế nào nữa. Liệu khi thay đổi thành con người hiền hòa ấm áp rồi thì Kim Tuệ Nhi có để ý đến cậu như đã để ý Hoàng Siêu hay không.


Hứa Thiên quay đầu nhìn ra cánh đồng ở phía xa thở một hơi rõ dài. Rốt cuộc cũng đã rõ, cuộc sống Kim Tuệ Nhi là màu hồng, màu xanh, màu đỏ, đúng vậy, là đủ loại màu sắc tươi sáng, sau đó bị cậu vấy lên một chấm đen tối tăm. Cho dù như vậy thì cuộc sống của cô cũng chẳng ảnh hưởng gì. Hứa Thiên cuối cũng cùng nên vì “niềm vui” này của cô mà ngừng tiếp xúc thân thiết. Cậu quay đầu xe, thơ thẩn đạp từng vòng nặng nề, ngang qua trường học, cậu rẽ đến bờ sông ngày đó Kim Tuệ Nhi ngồi hát.

Hứa Thiên nằm lên đám cỏ còn vương nhiều sương sớm, tấm lưng cậu cũng mát đi một chút. Cậu nhắm mắt.

Kim Tuệ Nhi cùng Hoàng Siêu đến trường. Trước lúc đi khỏi nhà mình, Tuệ Nhi còn loay hoay xung quanh tìm kiếm gì đó, cô cũng chẳng hiểu tại sao hôm nay Hứa Thiên lại không đến, có phải muốn ăn đấm hay không. Đi ngang nhà thầy Trương, thấy ông đang loay hoay dắt chiếc xe đạp, Hoàng Siêu vui vẻ: “Thầy cũng chuẩn bị đến trường sao? Đi cùng nhé!”

Buổi học hôm nay thật dài, Kim Tuệ Nhi mắt nhìn thẳng lên bảng nhưng tâm tư lại treo trên cửa sổ, cách vài phút là quay sang nhìn chỗ ngồi bên cạnh rồi lại nhìn ra cửa. Cô đủ nhạy cảm để có thể hoàn toàn lĩnh hội cảm giác này, cảm giác rất tệ, không biết họ đi đâu, ở đâu, họ đang làm gì. Tuệ Nhi cũng đủ thông minh để có thể biết được Hứa Thiên đã bất lực ra sao khi cô đi cùng Hoàng Siêu mà không nói một lời.

Kim Tuệ Nhi soạn sách vở ra để ngay ngắn trên bàn, lúc đầu còn định viết bài thật sạch đẹp để mang cho Hứa Hung Thần mượn, kết quả cô không còn một chút tâm trạng. Cô cũng không rãnh để phát hiện mình không hề nghe được lời giảng nào của giáo viên. Phải, cô bận, bận phát hiện những hình vẽ và dòng chữ nguệch ngoạc của ai trên vở của mình.

Kim Tuệ Nhi cố gắng bình tĩnh, cô suýt chút nữa là hét lên trước lớp, mỗi một trang vở quốc ngữ là hình ảnh một loại động vật mang một màu khác nhau, phía dưới còn kèm theo dòng chữ “Kim Tuệ Nhi là động vật chính hiệu”. 

Có một nỗi ám ảnh mang tên “kiểm tra vở quốc ngữ” mà ai cũng biết. Giáo viên quốc ngữ khóa 10 mắc chứng ám ảnh cưỡng chế khá nặng (( y chang bạn Hứa nhà mềnh)), mỗi tiết học đều sẽ gọi một vài học sinh mang vở lên để kiểm tra. Giáo viên Chấn Hoa không ngại cho học sinh của mình điểm trắng, đồng nghĩa với việc nếu lần sau không đạt điểm đỏ để bù lại thì sẽ trượt mất một môn, hạ thấp 1 bậc học lực.

Kim Tuệ Nhi vừa bình tĩnh được một phút thì nghe tiếng cô giáo đọc tên học sinh mang vở lên kiểm tra, Tuệ Nhi đưa tay vò nát những trang vở bị Hứa Kiếm Chuyện vẽ lên rồi tống vở vào ngăn bàn. Hôm nay chính là ngày đen đuổi của Kim Tuệ Nhi đi, quyển vở vừa đập vào cạnh bàn kêu một tiếng cộc cũng là lúc cô giáo xướng tên Tuệ Nhi lên danh sách nộp vở.


Kim Tuệ Nhi dứt khoát đứng dậy, vẻ mặt không chút kiêng dè: “Hôm nay em quên không mang vở”. Đây là lần thứ hai Kim Tuệ Nhi phải đứng trước mặt cô Mao thú nhận phần tội lỗi của mình. Lần trước lúc cô Mao gọi mang vở lên kiểm tra bài tập, Kim Tuệ Nhi vì bị bệnh nên không có làm bài, những trang vở của Tuệ Nhi đã bị cô Mao vẽ lên rất nhiều nét mực đỏ, may mắn là lần trước không bị điểm trắng.

Thái độ thành thật dứt khoát này của Kim Tuệ Nhi cô Mao nhất định không còn xa lạ gì nữa, có điều cũng không thể cứ bỏ qua. Lần này cô Mao vẫn không nói lời nào, nhưng lại không phạt đứng mà ghi vào cho Tuệ Nhi một điểm đỏ.

Hồ La La thắc mắc tại sao Kim Tuệ Nhi hằng ngày là người rất cẩn thận trong việc ghi chép bài và soạn vở, hôm nay lại để quên vở ở nhà, cho nên trực tiếp quay xuống: “Đưa vở cậu cho tớ xem”.

Kim Tuệ Nhi lắc đầu: “Thôi đi”

Hồ La La xòe tay: “Tớ không có đùa mà”

Kim Tuệ Nhi lấy ra từ ngăn bàn quyển vở quẳng trước mặt La La. Hồ La La vừa mở trang đầu tiên đã thở dài: “Nếu cậu không tránh xa hắn ra một bên, chắc chắn sau này còn gặp nhiều xui xẻo nữa”

Kim Tuệ Nhi im lặng, xui xẻo à, ngay từ đầu tớ đã không được may mắn rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.