Đọc truyện Chỉ Vì Gặp Cậu – Chương 56: Loài hoa đẹp nhất?
Buổi chiều ở Liêu Ninh vào những ngày đầu xuân rất ít nắng, tiết trời se lạnh kết hợp với một vài tia nắng chiếu qua làm sinh hoạt trở nên dễ chịu, con người cảm thấy ấm áp hơn. Bầu trời hôm nay rất xanh, phía chân trời bên kia ánh lên ánh mặt trời vàng cam, tô thêm cho mảnh đất gầy gò trống trải này chút màu sắc, sự sống dấy lên không ít.
Đây là mảnh đất được bỏ hoang rất lâu, trước kia có người sống ở đây, trồng rất nhiều loại cây nhưng đều chết cả, duy chỉ có một cây cổ thụ là bền bỉ qua thời gian, kiên trì trụ vững đến tận bây giờ. Kim Tuệ Nhi sau khi ăn uống no nê thì dựa ra gốc cây, giở thói kén chọn: “Không ngờ thức ăn cậu làm lại tệ như vậy?”
Hứa Thiên bị chê, lập tức gân cổ: “Sao cậu không nói ngay từ đầu, tôi đâu có bắt cậu ăn?”. Tôi đây làm nhiều việc như vậy, trước đây làm gì có chuyện tôi chính tay nấu ăn, tự đi xuống bếp, nấu cho cậu ăn ngon như vậy mà còn chê bai.
“Tôi không có thói quen lãng phí thức ăn” – Tuệ Nhi thông thả.
Hứa Thiên lườm cô một cái rồi quay chỗ khác. Cứ như vậy im lặng một lúc khá lâu. Kim Tuệ Nhi thấy cậu không nói gì, quay qua huýt vô hong cậu một cái, cậu vẫn im lặng, gương mặt không có chút cảm xúc.
“Này, giận sao?” – Kim Tuệ Nhi cười khổ – “Cậu có phải đàn ông hay không vậy?”
Hứa Thiên mặc dù muốn lên tiếng nhưng cũng ráng kìm nén, cậu nhích mông ra xa cô một chút.
“Thôi được, cậu có thành ý như vậy thì tôi cũng khen cho một câu” – Kim Tuệ Nhi vừa nói vừa liếc nhìn cậu. Hứa Thiên nghe đến khen liền quay qua nhìn cô tò mò.
“Thật ra đồ ăn cậu làm miễn cưỡng cũng có thể nuốt”. Kim Tuệ Nhi thản nhiên nói, không biết đã vô tình châm thêm lửa cho người kế bên. Thấy cậu có vẻ thất vọng thật rồi, cô bồi thêm một câu: “Mấy chuyện thế này cậu cũng đâu cần đầu tư nhiều vậy chứ, có thể ra ngoài mua về, vã lại sau này có bạn gái thì kêu cô ta học nấu ăn là được rồi”. Hứa Thiên nghe có chút êm tai, lập tức quay cả người lại: “Vậy cậu học nấu ăn đi”. Kim Tuệ Nhi nghe nói vậy thì ngượng đến chín mặt, lúc này cũng á khẩu, mãi một lúc sau mới lắp bắp: “Tôi…tôi không có ý định có bạn trai, không cần phải như vậy. Huống hồ tôi…cũng không có sở thích đó”. Hứa Thiên cười thành tiếng: “Này, cậu định như vậy suốt đời sao? Chú không có nuôi cậu được suốt đời đâu đó”, thấy cô đỏ mặt giận, cậu từ từ thu nụ cười lại, giọng nghiêm túc hơn: “Nè, cậu không thấy chú vẫn còn trẻ lắm sao? Định để chú một thân nuôi cậu như vậy hoài hả?”
“Không như vậy thì sao? Tính cách ông ấy như thế nào tôi đây rất rõ, cậu nghĩ có ai chấp nhận người đàn ông nghèo lại nuôi thêm mẹ và con gái như ba tôi hay không?” – Tuệ Nhi nói một cách bình thản nhưng thật ra trong lòng đang dậy sóng. Đúng, cô hiểu tính cách và suy nghĩ của ông hơn ai hết, ngược lại ông cũng vậy. Chục năm trời hai cha con chăm sóc lẫn nhau, Kim Tống Bách luôn yêu chiều con gái hết mực, luôn miệng cho rằng cô vô tâm ít nói, nhưng thật ra cảm nhận của con gái ông luôn rõ ngọn ngành. Tống Bách đối với cô luôn là người cha đáng kính, thực tế có vài phần hay nói, hậu đậu, nhưng lại hết sức hiểu biết lẽ đời. Cô ít nói nhưng luôn im lặng quan sát, âm thầm dùng hành động quan tâm ông.”Tại sao lại không có, cậu không thấy thím Sơ rất quan tâm ông hay sao?” – Hứa Thiên nghĩ gì nói đó. Cậu cũng biết Tuệ Nhi chắc chắn nhìn ra tình cảm của hai người lớn này.
“Cậu nghĩ tôi chưa từng đề cập với ông ấy chuyện này hả? Ba tôi luôn cho rằng ông có lỗi khi để tôi sống thiếu thốn tình cảm của mẹ, cho nên luôn cố gắng bù đắp cho tôi hết mức có thể. Lần trước tôi nói với ông về chuyện tiến thêm bước nữa nhưng ông kiên quyết chối từ, ông muốn toàn tâm toàn ý lo lắng cho tôi ít nhất là hết quãng thời gian đi học. Chuyện sau này từ từ tính tiếp, cậu cũng không cần quan tâm đâu”
“Cậu bây giờ cũng lớn rồi, còn để chú lo nhiều như vậy sao? Huống hồ có tôi đi cùng cậu, chú không cần nghĩ nhiều như vậy!” – Hứa Thiên ngã người, chống hai tay ngoài sau, thoải mái nói.
Tuệ Nhi đang dang hai tay ôm đầu gối lắc lư, nghe cậu nói câu đầu còn tán thành, đến câu sau thì có vẻ không liên quan lắm, cô là ai chứ, còn để cậu quan tâm lo lắng như con gái hay sao. “Cậu lo bản thân mình còn chưa xong, lắm chuyện”
“Này, cậu nói ai lắm chuyện. Lúc nãy tôi nấu cậu ăn còn chưa nghe cậu cảm ơn một tiếng đó. Bây giờ tôi nghĩ cho ba của cậu cậu còn chê tôi lắm chuyện” – Hứa Thiên quay sang búng nhẹ vào trán cô – “Cậu tìm xung quanh xem có ai quan tâm cậu như tôi không?”
Kim Tuệ Nhi trợn mắt, nhíu mày nhìn cậu, nghe ý trong lời của cậu thì còn tạm chấp nhận đi, nhưng cái thái độ này tuyệt đối không thể chấp nhận được. Cô bung chân ra đá cậu một cái mạnh: “Cậu thôi cái việc hở cái là búng trán, xoa đầu, véo má tôi đi. Cậu nghĩ cậu là ba tôi sao?”
“Tất nhiên tôi không nghĩ mình là ba cậu, chú đâu có thích chọc ghẹo cậu như tôi, cũng không bị cậu đối xử tệ bạc như tôi nữa” – Hứa Hung Thần đi cùng Tuệ Nhi một thời gian thì nói chuyện đanh đá hơn hẳn. Cậu dường như không còn dài dòng như trước, ngược lại nói câu nào đều đúng trọng tâm. Nhưng kết quả vẫn còn thua xa Tuệ Nhi, lời nói của cậu không có tính sát thương như cô. Tuệ Nhi thấy Hứa Thiên cứ nói mãi, vung một câu: “Cũng đúng, ba tôi không có hay kể công như cậu, cũng không bắt tôi phải mang ơn ông ta như cậu”
Hứa Thiên bị đá xéo, không chịu nổi oán trách: “Lo lắng cho cậu thôi mà, có cần phải vậy không? Đồ đanh đá”
3 giờ chiều, ánh nắng vẫn còn đó, mặt trời hắt nhiều hơn những tia nắng vàng rực, chiếu sáng khắp vùng đất, Tuệ Nhi thấy Hứa Thiên ngồi ngay nắng, liền đem áo khoác trả lại cậu ta. Hứa Thiên đón nhận, có chút ung dung, có chút vui vẻ. Cậu nhìn cô, mỉm cười, trong thâm tâm sâu sắc cảm nhận được cô đã vì cậu mà thay đổi khá nhiều. Cô chấp nhận mỗi ngày đến trường cùng cậu, đồng ý chỉ bài cậu, chịu khó giảng bài cho cậu qua màn hình vi tính trơn lùi, cứng nhắc, thậm chí, vì cậu mà nói nhiều hơn một chút, cười nhiều hơn một chút. Quãng đường mà chúng ta đi, gặp phải một người vì bạn mà thay đổi nhiều thứ, kể cả làm những điều trước kia họ cho là bốc đồng nhất, khó chịu nhất, chắc chắn là một điều rất hạnh phúc. Hứa Thiên mãi nhìn cô, quên mất rằng mình cũng từng vì cô mà thay đổi, cậu từ từ tốt lên, đến mức bây giờ nhìn vào những thói quen xấu ngày xưa liền chán ghét. Cậu từng ước gặp cô sớm hơn một chút, bên cạnh che chở cô lâu hơn một chút, nhưng nghĩ lại, gặp nhau sớm mà không hợp thời điểm cũng thế thôi. Cuộc sống chính là như vậy, không chỉ nên gặp đúng người mà còn phải đúng thời điểm. Hiện tại, cậu tốt, tôi tốt, cuộc đời chúng ta đã thành công mỹ mãn.
Ngồi cạnh nhau khá lâu, Hứa Thiên đung đưa vai chạm vào cô: “Này, có muốn cùng tôi trồng cây hay không?”
Tuệ Nhi khó hiểu: “Trồng cây?”, tên này quả thật đến giờ quậy phá rồi.
“Ừ, trồng cây. Chúng ta ở đây trồng một cái cây, thử xem nó sẽ sống được bao lâu?” – Hứa Thiên đứng dậy đi lấy đồ xơi đất. Tuệ Nhi cũng đứng dậy đi theo cậu: “Là cây gì vậy?”. Hứa Thiên ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Tôi thực ra cũng không biết, sáng nay đến trại cây thấy nó lập tức nghĩ đến cậu nên mới chọn nó”
Kim Tuệ Nhi nhìn cây nhỏ xanh ươm nhưng lại ánh lên chút khô khan kia, liền lườm Hứa Thiên: “Nếu nói nhìn cây liền nghĩ tới tôi, tại sao không thể là hoa hồng đi?”
“Cậu thích hoa hồng?” – Hứa Thiên ngước nhìn cô.
“Tất nhiên là không. Không phải mọi người hay bảo hoa hồng rất đẹp hay sao?” – Tuệ Nhi chậm rãi nói. Cô không thích hoa hồng, nhìn nó cô có cảm giác rất yếu đuối, loài hoa tượng trung cho phái đẹp, tất nhiên không liên quan gì đến cô rồi. Người khô khan cọc cằn lại có chút khó ở như cô, chắc chắn phải dùng loài xương rồng mà cô yêu thích để làm ví dụ.
Hứa Thiên cầm cây đứng dậy: “Không thể so sánh cậu với hoa được”. Đấy, Tuệ Nhi biết cậu không thể nói được điều gì tốt đẹp. Đi ngang qua cô, Hứa Thiên không chần chừng nói thêm một câu nữa: “Vì không có loài hoa nào xinh đẹp như vậy!”.
Kim Tuệ Nhi đứng hình, cảm giác trái tim cô đang treo lủng lẳng trên không trung, được ai đó đón lấy nâng niu, từ trước đến giờ chưa bao giờ cô có cảm giác này, yêu chiều không phải, đả kích càng không, hình như cảm giác khác lạ nhưng lại hạnh phúc này đến từ một người cô – đặc – biệt – mong – muốn, Tuệ Nhi lại đỏ mặt, cô nở một nụ cười rất tươi thoáng qua chút ngượng ngùng, đến khi cô quay ngược lại thì cậu đã đi khá xa rồi.
“Còn không mau đến đây!” – Có tiếng nói vọng về, rắn rỏi mà ấm áp.