Chỉ Vì Gặp Cậu

Chương 40: Hứa Thiên có đồng minh mạnh


Đọc truyện Chỉ Vì Gặp Cậu – Chương 40: Hứa Thiên có đồng minh mạnh

Tiếng chuông điện thoại làm đứt quãng buổi ăn sáng của hai cha con. Kim Tuệ Nhi nheo mắt nhìn chiếc điện thoại cũ kỹ nằm trên đầu tủ lạnh, kể cả tiếng nhạc cũng chẳng tròn vành. Cô nhớ không lầm thì từ ngày chuyển nhà sang đây Kim Tống Bách đã mua cũ lại nó của ông chú ở chỗ làm. Lúc mới mang về còn phải đem ra tiệm sửa. May mắn là suốt ngày suốt tháng chẳng ai thèm gọi cho ba cô một cuộc, vài ba bữa chỉ nhận được tin nhắn của tổng đài, nếu không nó đã bị liệt lâu rồi.
” Uy, Thiên Tử, con đã khỏe chưa?” – Kim Tống Bách hào hứng – “A, vậy sao, vậy thì tốt quá, con ở đó tịnh dưỡng vài ba hôm, khỏe hẳn rồi hãy về… Được, được, khỏe rồi hãy đến, haha, được”.
Kim Tuệ Nhi đang cầm bát cơm đưa lên miệng, đôi đũa còn chưa kịp lùa cơm vào thì thấy ba mình nói chuyện vui vẻ với ai đó nghe rất quen, hận không thể đem cả bát cơm đập xuống sàn nhà để thức tỉnh Kim Tống Bách.
Tống Bách thản nhiên nói rồi thản nhiên cúp máy, từ lúc có cuộc điện thoại này ông liền thờ ơ với con gái mình.
“Ba a, là ai vậy? Ba cũng có người gọi nữa sao?” – Tuệ Nhi nghiêm túc hỏi, cô thầm hi vọng không phải cái tên hung thần đó.
Tống Bách bây giờ mới ý thức được, ông cảm thấy tuổi già đang đến gần, có như vậy mà ông cũng lẩm cẩm quên mất. Rõ ràng là đã thỏa thuận với Hứa Thiên, hai chú cháu có làm gì cũng không được để con gái ông biết.
“Ba có nói hay không?” – Rốt cuộc cũng không biết ai là ba ai là con nữa.
Kim Tống Bách không quen nói dối, hơn nữa thấy con gái cưng của mình bắt đầu tức giận rồi, ông đành xuống nước dỗ dành. Bán đứng con gái cũng khá lâu, bây giờ đứng ra nhận tội để mong được khoan hồng vậy.
“Con gái à, thật ra…ây za…chuyện này ta cũng không biết nói với con làm sao nữa” – Tống Bách vò đầu bứt tóc.
“Có sao ba cứ nói vậy? Là ba có chuyện gì mờ ám giấu con phải không hả?”

“Nào có, người lúc nãy chẳng phải Hứa Thiên bạn thân của con sao? Tiểu Nhi, ta nói…thằng nhóc ấy rất là tốt đó. Nó sợ đến phiền con học bài nên chỉ đến đây lúc con đi đàn đi hát. Con xem, mái hiên nhà mình cũng là Thiên Tử giúp ta sửa lại, con còn thành kiến cái gì?” – Tống Bách không biết bị ai thúc mà nói luôn một hơi, ông quên ai mới là con của mình rồi a.
Kim Tuệ Nhi tức tối, mà khoan đã, có gì đó không đúng, rõ ràng con gần đây đâu có đi đàn đi hát nữa. Thời gian ở nhà nhiều gấp mấy lần trên lớp, chưa kể không đi chơi ở đâu.
“Ba có thể vào phòng con xem, cây đàn đã đóng biết bao nhiêu bụi rồi, người còn nói con đi đàn đi hát”
Kim Tống Bách nhìn chằm chằm vào chén cơm, cơm trắng mà ông đã nhìn ra thành một màu đen rồi! Bây giờ làm gì nữa, đánh trống lãng cho lành: “Con còn không mau ăn đi, trễ học đó”
“Con còn có thể ăn sao? Ba mà không rõ ràng thì đừng hòng đi làm” – Tuệ Nhi gấp cá khô để vào bát ba mình, biểu hiện tốt như vậy, Kim Tống Bách không phải càng lo lắng sao.
“Được, con gái, con ăn đi, từ từ ba nói. Từ sau khi con bị ốm Hứa Thiên vẫn hay đến nhà chúng ta, có điều hầu hết nó chỉ vào đầu hẻm một chút rồi về. Các loại thuốc bổ gần đây ba đưa con sử dụng đều là nó mang tới, ba từ chối nhiều nhưng đồ thì cũng đã mua rồi, cho nên đành nhận đi. Chưa kể con cứ đi học về là nằm lăn trên giường đọc truyện, không thì cũng chăm chú vừa nghe nhạc vừa làm bài tập, ngoài này có động tĩnh gì con làm sao biết”Kim Tuệ Nhi chen ngang: “Ba a, được lắm, bây giờ ba là muốn trách con vô tâm hay sao? Cho dù có như vậy thì bạn tới ba cũng phải nói con một tiếng chứ! Cậu ấy là bạn con, tại sao lại đến chơi với ba được chứ, ba là người lớn đó”
“Con đừng có khó tính giống mẹ con đi, Hứa Thiên là đến giúp ba, có nó nói chuyện ba cũng thấy vui hơn. Huống gì cũng chỉ có buổi trưa, lúc ba đi làm thì Thiên Tử cũng phải ra về rồi”
Kim Tuệ Nhi nghe lùng bùng lỗ tai, cái gì mà Thiên Tử, ba hắn còn chưa biết đã gọi hắn thân mật như vậy chưa, ba bây giờ đối với hắn là gì đây, được lắm, rõ ràng ba xem tên quái thú đó thân thiết hơn con gái của mình rồi.
“Bà tốt nhất đừng dùng hai từ Thiên Tử buồn nôn ấy trước mặt con” – Tuệ Nhi đứng dậy dọn bát – “Thuốc của bà nội con đã nấu xong rồi, chút nữa ba mang vào phòng bà giúp con, con đi trước đây. Còn nữa, trưa nay con sẽ đưa ba sim của con, ba tuyệt đối không được dùng sim đó mà liên lạc với Hứa Thiên nữa”

“Nè con gái, trong tủ lạnh có một ít trái cây, chút nữa đi học mang theo, trưa đến bệnh viện đưa nó cho Thiên Tử” – Kim Tống Bách hình như không để bụng bất cứ lời nào của con gái mình nảy giờ.
Tuệ Nhi phồng mang: “Ba tự mà mang đến cho cậu ấy. Trưa nay con không đến đó”. Nói rồi dứt khoát mang balo đi.
Con đường hôm nay tự nhiên thênh thang đến lạ. Tuệ Nhi nghe tiếng cộc cạch phía sau lưng mình, theo thói quen mà quay đầu lại nhìn, chiếc xe đạp của cô bán hàng rong từ từ vượt mặt cô, chầm chậm chạy, chầm chậm đi xa tít. Hằng ngày nếu Hứa Thiên không đến trước cửa nhà cô thì cũng là đạp lạch cạch phía sau như vậy năn nỉ cô lên xe. Hôm nay cậu ấy không có ở đây, Tuệ Nhi vẫn nghe thấy tiếng xe quen thuộc đó. Là âm thanh thật sự giống nhau hay do Tuệ Nhi trong lòng đang nghĩ về nó.
Có những người do ở gần lâu quá thành quen, quen thói quen của đối phương, quen giọng nói đối phương, quen tính cách của họ, thậm chí quen cả việc có họ bên cạnh. Điều này sẽ khó ai có thể nhận ra, trừ khi một ngày đôi bên nếm mùi xa cách.
Buổi trưa tan học, Tuệ Nhi nhanh chóng ra khỏi lớp, dứt khoát đi một mạch về nhà. Còn sao nữa, dù sao cũng đã mạnh miệng với ba Kim như vậy, bây giờ còn mặt mũi nào đến đó thăm hắn. Chưa kể đến tội hắn cấu kết ba Kim lừa gạt cô, hôm nay không thăm nuôi gì nữa hết.
Dương Khả đến lớp trễ một bước, trong lớp chỉ còn lại một vài học sinh đang trực nhật, sắp xếp lại bàn ghế. Cô đứng khuất bên cánh cửa, định vẫy tay gọi một em ra hỏi xem Tuệ Nhi đã về lâu chưa thì nghe tiếng hơi khàn của người đàn ông.
“Các em không cần tủ mỉ quá, bây giờ có thể về rồi” – Thầy Trương một bên ôm đóng tài liệu, một bên xách cặp bước ra.
– Ây, không phải cô Dương hay sao? Cô đến đây có việc gì à? – Trương Hàn tươi cười niềm nở.
– À, tôi đến tìm Kim Tuệ Nhi, chắc em ấy đã về rồi. Tôi định cùng Tuệ Nhi đến thăm Hứa Thiên. Thầy thấy em ấy về lâu chưa?

– Từ nảy giờ rồi. Đúng lúc tôi cũng muốn đến bệnh viện, hay là chúng ta đi cùng đi.
Dương Khả do dự vài giây, sau đó gật đầu.
“Cô đến đây bằng gì? Hay là ra trước cổng đón taxi đi nhé!” – Trương Hàn ngượng nghịu, chẳng lẽ ông phải mang xe đạp ra mà chở cô đi.
“À, tôi có xe, đi bằng xe của tôi đi”
Trương Hàn cùng Dương Khả không bao lâu thì đến được bệnh viện. Hai thầy cô chưa đến thăm Hứa Thiên bao giờ, cũng chẳng biết số phòng của cậu ấy, đi loay quanh mua đồ ăn một lúc, rồi đến lượt tìm phòng, qua cả một buổi trưa rồi.
Hứa Thiên nằm trong phòng buồn chán lấy điện thoại ra nghịch, cậu hết truy cập QQ rồi lại chơi game, chơi chán rồi thì đi ra cửa nhìn trái nhìn phải xem có ai đến thăm mình không, thất vọng rồi thì trở về giường bày trò lừa mình dối người, đại khái là nếu lát nữa nha đầu ấy đến thì mình sẽ như thế này như thế kia, vân vân và mây mây.
Trưa nay đầu cậu có chút đau nhức nữa rồi, đáng lẽ trong thời gian tịnh dưỡng này cậu phải nghỉ ngơi đầy đủ, chỉ tại tiểu nha đầu ấy bây giờ còn chưa chịu đến, khiến cho bệnh nhân thấp thỏm chờ đợi.
Và cái gì tới cũng sẽ tới, Hứa Thiên nghe tiếng gõ cửa, trong lòng không ngừng mở hội ca hát nhảy múa. Không được, cho dù có vui mừng cỡ nào cũng không thể ra mặt, như vậy cậu ấy sẽ được nước mà lấn tới, nhất định tỏ vẻ làm cao. Cậu hiện tại sẽ giả vờ nằm đọc báo hăng say, không thèm nghe ngóng xung quanh nữa.
Một lúc lâu sau không nghe động tĩnh, Dương Khả nhìn lại số phòng, đúng là phòng bệnh đặc biệt C16, không thể nhầm lẫn được. Cô nghiêng đầu nhìn qua khe hở ở cửa sổ, tên nhóc ấy còn đang nằm thoi thóp kia kìa.
Trương Hàn đưa tay vặn nhẹ, cửa như vậy mở ra.
“Cậu còn nhớ đến tôi sao? Bây giờ là giờ nghỉ trưa, định đến quấy rối người bệnh à?” – Hứa Giận Dỗi.

“Tên nhóc này đang nói bóng nói gió ai không biết, hay là đang giận hờn tiểu nha đầu kia” – Dương Khả mang trái cây để lên bàn.
Hứa Thiên nghe vậy thì giật mình, cậu ngồi dậy, bất cẩn rơi cả chăn cả gối xuống đất.
“Cô Dương, Thầy a, sao hai người lại đến đây?”
“Coi em xem, chăn gối đều rơi hết, cô nhớ không lầm em mắc bệnh khiết phích mà, số chăn này có cần đem bỏ đi hay không?” – Dương Khả chọc.
“Thôi được rồi, cô còn nói thì Hứa Thiên lập tức giận dỗi như lúc nãy cho xem” – Trương Hàn kéo ghế cho Dương Khả – “Hứa Thiên em nói xem tại sao chúng tôi không thể đến đây?”
“A…em bị nói liệu đó a, mời thầy ngồi. Em đi rót nước cho thầy uống” – Hứa Thiên chóng hai tay ra sau định bước xuống giường.
“Không cần đâu, thầy tự làm”
“Thằng nhóc này, không phải còn nhiều trò chưa làm lắm sao, em vì sao mới vào bước đầu tiên của tiểu kế hoạch đã thành ra thế này? Là em định diễn sâu tới cùng hay là nhập tâm quá thành ra như vậy?” – Dương Khả không màng hình tượng mà cười to.
“Như vậy cũng quá xứng đáng đi, dù gì em cũng được chăm sóc hẳn một ngày. Tuệ Nhi mới về nhà tối hôm qua thôi, cô xem, có phải em tiêu sái đến mức thu hút nha đầu mặt lạnh kia hay không hả?”
Trương Hàn ngồi kế bên nghe chút hiểu chút không, rõ ràng ông cố gắng chú ý lắm, nhưng sao vài thứ còn mơ hồ, rốt cuộc cô giáo và bọn nhóc này còn bao nhiêu bí mật ông chưa biết?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.