Đọc truyện Chỉ Vì Gặp Cậu – Chương 23: Câu chuyện kỳ lạ
Ra khỏi cổng trường, Kim Tuệ Nhi bỗng dưng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, gió bắt đầu thổi mạnh. Không biết chút nữa có mưa hay không, nhưng hôm nay đi vội quá, đâu có mang theo ô. Gương mặt Kim Tuệ Nhi phụng phịu, vẫn là đi nhanh về nhà. Trời đã sập tối, bầu trời nhiều mây đen, âm u đến lạ thường, có điều đâu đâu cũng là mảng đen, Kim Tuệ Nhi không nhận ra được thời tiết hôm nay rất đáng sợ. Đi được một đoạn ngắn thì trời mưa xối xả. Từng hạt mưa nặng nề hất vào mặt Kim Tuệ Nhi, mắt kính đã bị bao phủ bằng lớp nước mưa dày. Trời hôm nay mưa lớn quá, Tuệ Nhi bắt đầu có cảm giác đau rát ở mặt, mắt cô cũng đỏ lên, không còn thấy đường đi nữa rồi.
Kim Tuệ Nhi sực nhớ ra cô đang đứng rất gần nhà Hồ La La, nhưng màn mưa trắng xóa, cô loay hoay tìm mãi vẫn không biết nhà La La ở đâu. Tuệ Nhi nép vào dưới bóng cây to, cô lấy khẩu trang trong balo ra lau hai tròng kính của mình, sau đó mò tìm nhà Tiểu La. Đi lùi được một đoạn ngắn, cô mừng rỡ nhận ra căn nhà ẩm thấp trước mặt. Tuệ Nhi chạy thật nhanh vào, tiếng mưa to lấn át cả tiếng bước chân vội vã của cô. Kim Ướt Nhem đứng lại dưới mái hiên, đưa tay vuốt khuôn mặt đầy nước, cô túm lấy mái tóc ngắn củn của mình để vắt cho bớt ướt. Bàn tay Kim Tuệ Nhi đang thoăn thoắt diệt trừ nước mưa, bỗng dưng vì tiếng động mạnh mà ngưng trệ.
“Mày cũng quá tài giỏi đi, chạy trốn 3 năm nay chứ có ít gì” – tiếng người đàn ông man rợ vang ra từ căn nhà Hồ La La.
Kim Tuệ Nhi cố gắng ghé sát tai vào vách nhà, nhưng cũng chỉ nghe được tiếng khóc rỉ rã của La La và một người phụ nữ. Tuệ Nhi kiên nhẫn đứng đợi động tĩnh.
“Một lũ chó chết, ngày xưa nếu tao không vì bị chúng mày lừa gạt thì bây giờ cũng không phải như thế này” – Giọng người đàn ông khác phẫn uất quát to. Kim Tuệ Nhi nghe không lầm thì đây là giọng cha Hồ La La, lần trước ghé đây, cô nghe qua ông tức giận chửi mắng Hồ La La.
“Nếu mày không ngu ngốc quá thì tao cũng không thể làm được như vậy. Có trách thì trách mày là con chó phản chủ. Nghĩ cũng lạ, được tín nhiệm như vậy mà cũng nghe lời người ngoài để phản bội. Nếu năm ấy tao theo lời hứa mà giữ mày bên cạnh, chẳng phải bây giờ tao một bước đã xuống vực thẩm rồi sao?” – Người đàn ông khi nãy bình tĩnh nói chuyện. Tuệ Nhi cảm giác ông ấy đang nhếch miệng cười khẩy. Giọng điệu ổn định lạ thường, nhưng sâu xa là sự khinh miệt tận xương tủy.
“Bây giờ tao cũng đã không còn gì, còn mày thì thuận lợi có được chữ ký Hứa Phong, thậm chí còn trở thành đối tác lâu dài, mày muốn hãm hại ông ấy lúc nào chẳng được, còn tìm đến tao làm gì?” – Vương Nguyên hừ nhẹ một tiếng.
“Bí mật của tao mày cũng đã biết, mày nghĩ tao để mày sống yên ổn hay sao?” – Tên man rợ cười thật to, Kim Tuệ Nhi phút chốc cảm thấy hoảng sợ. Cô bắt đầu nghe được tiếng khóc van xin của Tinh Nhuệ, sau đó liền nghe một cái tát tay thật mạnh, nhanh chóng hiểu được bà ấy vừa bị ai đó đánh.
Gã đàn ông hung dữ tiếp tục: “Nói vậy cũng không phải không còn cách nào khác. Tao cho mày con đường sống cuối cùng, đó là trở lại công ty Phong Mẫn, trực tiếp làm tên Hứa Phong tán gia bại sản. Lúc trước hắn vẫn chưa biết chuyện xảy ra là do mày âm mưu, hơn nữa Kim Tống Bách cũng lẳng lặng bỏ đi, bọn chúng không một lần điều tra. Nghĩ lại nếu khi ấy không do tao hấp tấp muốn giết chết mày, thì bây giờ mày vẫn ở đó nghe theo sự điều khiển của tao, nói không chừng cũng phản bội tao ngay sau đó”Kim Tuệ Nhi giật mình bất động, cái tên Phong Mẫn, Hứa Phong cô nhớ không lầm thì đã nghe qua ở đâu đó, nhưng vẫn không mấy ấn tượng. Riêng Kim Tống Bách, đó chẳng phải ba cô sao, tại sao lại liên quan những chuyện rắc rối ác ôn như thế này! Nỗi hoảng sợ khi nãy của cô cũng nhanh chóng qua đi, Kim Tuệ Nhi cố gắng bình tĩnh, dù sao chuyện vẫn còn rất mập mờ, cô vẫn là kiên nhẫn xem biểu hiện của bọn họ.
Tuệ Nhi lùi một bước, đưa mắt nhìn vào lỗ thủng nhỏ của tấm vách, nhìn thấy gia đình La La bị trói buộc rất chặt, cả ba đều ngồi dựa vào vách tường. Tinh Nhuệ và Hồ La La mặt mày đã bầm một mảng, trên môi Tinh Nhuệ còn vương ít máu tươi. Vương Nguyên thì đáng sợ hơn, toàn thân ông là máu me, nhìn thật rùng rợn.
Tuệ Nhi chỉ nhìn thấy bóng lưng ba người đàn ông cao to đều mặc vest đen. Người đứng giữa có vẻ giàu sang và lớn tuổi hơn hẳn. Mơ hồ cô đoán ra cốt yếu chuyện xấu ngày hôm nay.
“Mày đừng dài dòng nữa” – Vương Nguyên không còn sức lực.
“Được. Chính là mày hãy quay trở lại và nói với hắn bao năm qua gia đình có việc nên không kịp từ biệt. Bây giờ mong muốn trở lại làm một nhân viên quèn. Theo bản tính Hứa Phong, hắn nhất định vì muốn báo đáp mày công ơn bao năm qua giúp đỡ công ty hắn mà nhận mày trở lại vị trí ban đầu, tuyệt đối không trách mày.”
“Mày thật sự nghĩ Hứa Phong ngu ngốc vậy à! Chuyện ngày ấy hắn đã sớm đoán được tao có nhúng tay vào, nhưng cũng như mày nói, Hứa Phong đặc biệt coi trọng ân tình mà để tao đi. Có điều hắn vẫn chưa biết qua bàn tay độc ác của mày. Tao khuyên mày nên cẩn trọng, đừng dại dột mà làm chuyện ác lần nào nữa” – Vương Nguyên cười như không cười quay mặt nơi khác.
Kim Tuệ Nhi đoán chuyện này nhất định không dễ dàng mà qua đi, có khi…hậu quả không thể biết được. Kim Tuệ Nhi nhìn La La ứa nước mắt, không biết làm thế nào để giúp cô ấy. Tuệ Nhi chạy một mạch trở ra đường, tìm bóng cây to gần đó, lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát. Mưa càng ngày càng to, Tuệ Nhi cố gắng đem balo lên che, nói như hét vào điện thoại. Nhà Kim La La không có địa chỉ, chi bằng chỉ bọn họ trường học vậy, bây giờ cô đi bộ lại trường chắc cũng vừa lúc cảnh sát tới.
Khu này trước giờ luôn yên tĩnh, cảnh sát rất ít lần ghé qua, nhưng vì đoạn đường ngang trường học khá dễ đi, cảnh sát như vậy mà nhanh chóng đến nơi. Kim Tuệ Nhi nghe tiếng hú của xe, cô đưa tay vẫy và cũng lên xe đến nhà Hồ La La.
Ba tên man rợ nghe loáng thoáng tiếng xe cảnh sát liền giật mình và tìm cách rời đi. Vương Nguyên thấy vậy liền bò ra đưa thân người cọ sát chân gã kia, ra ý ngăn cản. Hai tên đi cùng liền quay qua đá vào bụng Vương Nguyên hai cái, sau đó lập tức rời đi. Cảnh sát để xe lớn rồi cầm súng đi nhanh vào con hẻm ngắn, ba tên man rợ kia nhờ mưa to mà may mắn trốn thoát được, chạy nhanh ra khỏi khu vực đó và lên xe đi khỏi.
Nhị vị cảnh sát vừa đạp cửa xông vào liền thấy ba con người tội nghiệp, họ đến cởi trói cho từng người và mang kẻ thảm hại nhất về đồn lấy lời khai. Tinh Nhuệ vì sợ chồng mình nói ra sự thật sẽ nguy hiểm về sau, nên đi theo đến đồn cảnh sát. Kim Tuệ Nhi ở lại cùng Hồ La La, cô đi tìm đồ y tế giúp Hồ La La chữa vết thương, sau đó đi vòng quanh nhặt nhạnh đồ đạc đổ bể. Cả buổi ở bên Hồ La La chỉ hỏi vài câu hỏi thăm vết thương, ngoài ra không nói gì đến chuyện vừa nãy. Cô rất sợ, sợ mối quan hệ bọn họ chưa gì đã rạn nứt vì những chuyện huyền bí đáng sợ này. Hơn nữa, La La cũng đã biết gì chuyện người lớn đâu.
Kim Tuệ Nhi ở lại đợi ba mẹ La La về đến nhà, lúc đó trời cũng đã khuya. Cô tạm biệt và ra về, tuyệt nhiên không cần La La đưa về, không khéo lại nguy hiểm.
Mưa cũng tạnh hẳn, Kim Tuệ Nhi tranh thủ về nhà. Thấy ba và bà nội vẫn ngồi ở bàn ăn nóng ruột chờ đợi mình, lòng cô tự nhiên xót lên một trận. Kim Tống Bách thấy con gái có chút tàn tạ, lập tức biết con bé mắc mưa, liền đốc thúc vào tắm rồi ra ăn cơm.
Kim Tuệ Nhi cầm đũa lên định gấp thức ăn nhưng rồi lại buông xuống, cô cảm giác bà nội và ba đang chăm chú nhìn mình, không muốn họ ăn mất ngon, đành cầm đũa gấp thật nhiều thức ăn bỏ vào trong bát. Kim Tống Bách còn chẳng hiểu con gái mình hay sao, nuôi nó bao nhiêu năm nay, chỉ có một lần duy nhất thấy nó có thái độ này. Đó là lần cách đây ba năm, Kim Tống Bách quyết định chuyển nhà đi. Kim Tuệ Nhi vì lưu luyến căn nhà cũ mà trước đó mấy đêm luôn trùm chăn thút thít. Trên bàn ăn cô liên tục cầm muỗng lên rồi bỏ muỗng xuống, cốt lõi chỉ muốn xin Kim Tống Bách đừng chuyển nhà đi. Căn nhà ấy ngõ trước cửa sau Kim Tuệ Nhi đều thân thuộc, cảm tưởng như cô nhắm mắt cũng có thể thuận tiện đi vào mọi ngóc ngách nhà mà không va phải vật gì. Hôm nay Tống Bách lại một lần nữa thấy biểu hiện đó, liền chủ động hỏi con gái: “Con gái, có chuyện gì sao?”
Kim Tuệ Nhi đang định bỏ miếng đậu vào miệng, nghe Kim Tống Bách hỏi như vậy liền bỏ bát đũa xuống bàn, nghiêm túc: “Ba à, hôm nay lúc trời mưa con ghé nhà Tiểu La nên về muộn“. Kim Tuệ Nhi còn đang lựa lời hỏi ba mình thì ông đã bật cười thành tiếng: “Có mỗi chuyện này mà con cũng phân vân nãy giờ sao? Không sao, ba không trách con, ở đó ngủ cũng được mà, không dính mưa là được rồi!”
Kim Tuệ Nhi há hốc miệng, biết thế nào ba mình cũng hiểu sai ý, cô đưa hai tay huơ huơ trước mặt phân bua: “Không, không. Ý con là lúc đứng trước cửa tình cờ nghe một cuộc nói chuyện giữa ba La La và ông nào nữa. Ông ấy mặc vest đen, cho người trói gia đình Tiểu La lại, sao đó bảo cái gì mà lúc trước là do Hứa Phong nuôi ong tay áo, để cho ba Tiểu La hãm hại. Cho nên tên áo vest mới ký được một hợp đồng với Phong Mẫn và thành công hợp tác đến bây giờ. Tuệ Nhi có nghe ông ấy nhắc đến ba nữa”
Kim Tống Bách nghe xong cảm thấy trong lòng hụt một khoảng, đây là một trong những chuyện ông không hề muốn nhắc đến cũng chẳng muốn nghĩ về. Trước giờ cũng không kể ai nghe cả, hôm nay không ngờ lại bị con gái biết được. Kim Tống Bách ho khụ khụ vài ba tiếng, liếc mắt nhìn bà nội Tuệ Nhi, sau đó ra hiệu cho Kim Tuệ Nhi ăn cơm nhanh chóng.
Sau bữa cơm, Kim Tống Bách cho mẹ mình uống thuốc, dìu bà vào phòng, sau đó đi qua phòng con gái.
Kim Tống Bách ngồi xuống bên cạnh Tuệ Nhi: “Con còn nghe được chuyện gì nữa không?”
Kim Tuệ Nhi lần lượt đem những gì mình nghe và thấy được kể cho Kim Tống Bách. Trong giây lát ông đã hiểu rõ ngọn ngành, nhưng cố gắng cân nhắc mà hỏi kỹ: “Vậy con có biết ba Tiểu La tên gì hay không?”
“Lần trước Tiểu La nói với con ông ấy chỉ là cha dượng, vì làm ăn thua thiệt mà bây giờ dở chứng, ông ấy là Vương Nguyên.” – Lúc cảnh sát bắt ba Tiểu La đi, cô nghe loáng thoáng mẹ Tiểu La gọi: “Vương Nguyên, tôi đi cùng ông”
Kim Tống Bách đem từng sự việc xâu chuỗi lại với nhau, cuối cùng khẳng định Vương Nguyên chính là người hãm hại ông năm đó.