Đọc truyện Chỉ Túy Kim Mê – Xa Hoa Trụy Lạc – Chương 29: Ác ma và thiên sứ
“Thật không hiểu nổi…” Đi theo Jade thẳng một mạch đến Lệ Giang, Vân Nam, hai tay đút túi quần lang thang trên mọi nẻo đường nơi thị trấn Thúc Hà, người đàn ông ngán ngẩm vì chẳng có việc gì làm thoáng nhíu mày.
Suốt hơn mười ngày qua, chẳng phải chỗ này thì đến chỗ khác chơi, hoàn toàn không hiểu nổi dụng ý của đối phương là gì, Hắc Dạ khó tránh khỏi thấy hơi muộn phiền. Dù rằng đang ở giữa trấn nhỏ thanh bình nằm dưới Ngọc Long Tuyết Sơn này, cũng chẳng thể làm lòng hắn thấy khoan khoái lên được.
Tên Alexandra không biết đang làm cái quái gì nữa, thường để lại một mảnh giấy rồi chạy mất tiêu. Mấy bữa trước chỉ đột nhiên sủi tăm tầm vài giờ không thì cùng lắm là nửa buổi, nhưng lần này đã được hai ngày rồi.
Đương nhiên, Hắc Dạ hoàn toàn chả nhung nhớ gì thằng Tây đó đâu, chẳng qua có cảm giác như mình bị người ta chơi đểu thả rơi một chỗ thôi.
So với Lệ Giang nhuốm đượm hơi thở chốn buôn bán thì phong cảnh cổ xưa của Thúc Hà lại còn nguyên vẹn theo dòng chảy lịch sử, không lắm nhiều khách du lịch, nhưng được cái yên lặng.
Hít hà thứ không khí trong lành trước nay không thể có được nơi thành thị, người đàn ông lựa chọn quán nhỏ ngồi nghỉ ngơi, một bên là con đường rải đá xanh[1], một bên là dòng nước chạy xuyên qua thị trấn.
Con suối trong veo thấy tận đáy. Bầy cá đủ màu đủ sắc tung tăng giữa dòng nước dường như chẳng hề hay biết đến nỗi muộn phiền của thế gian. Người đàn ông ngắm nhìn bầy cá qua làn nước trong vắt, đến những chiếc lá dập dềnh trôi, thời gian ường như ngưng đọng, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có Ngô Hạo An nhảy ra từ sau lưng hắn.
“Ai dài ___ __” Hắc Dạ cũng đành chịu vậy chứ biết làm sao. Khi hắn trông thấy Ngô Hạo An diện trên mình một bộ trang phục của dân tộc Nakhi[2] đang bưng trà ở đối diện, đã chẳng còn sửng sốt thất thố như mấy lần trước nữa, trong lòng không hẳn là không có cảm giác, chẳng qua đã trơ dần đều rồi thôi.
Dọc đường, nếu nói là trùng hợp thì tại sao đi đến đâu cũng có thể đụng mặt con heo An “người phục vụ vạn năng” này hả. Thôi đi, đừng có mà cố bảo Hắc Dạ hắn đây là trùng hợp nữa, Ngô Hạo An bám theo hắn rành rành thế kia còn gì?
Cơ mà…
Hắc Dạ nhìn Ngô Hạo An đang vận trang phục dành cho nhân viên phục vụ không khỏi lắc đầu mắng thầm: Sao lần nào con heo này cũng phải giả dạng thành nhân viên phục vụ thế?
“Ta bảo này, có phải mi ăn no dửng mỡ phải không? Suốt ngày bám đít ta như vậy mi không ngán sao?” Đã chẳng mấy vui, Hắc Dạ trút toàn bộ mọi bực dọc lên đầu Ngô Hạo An. Ai bảo thằng nhóc kia lúc nào không chọn lại nhè đúng lúc này xuất hiện trước mặt hắn chứ, còn chỉ biết nhìn hắn cười cười tội nghiệp nữa kìa.
“Tôi không hề bám theo anh mà.” Ngô Hạo An vừa rót trà cho Hắc Dạ, vừa cười nói “Đây chính là duyên phận đấy, lần nào cũng để cho tôi gặp anh.” Ngô Hạo An đối với điều này tin tưởng chẳng chút nghi ngờ.
“Cái cứt!” Mắng một câu, Hắc Dạ đếch tin những gì Ngô Hạo An nói, cầm chén trà mới nhấp một ngụm đã lập tức phun ra, xông tới mắng Ngô Hạo An: “Mẹ nó, mi muốn giết ta đấy à. Bỏng chết ta rồi!”
“Xin lỗi, để tôi thổi cho anh nhé.” Ngồi bên cạnh người đàn ông, Ngô Hạo An cầm chén trà cẩn thẩn thổi cho nguội. Nhìn thế này, ai cũng sẽ cảm thấy đây là một chàng trai chu đáo lại dịu dàng chứ sao.
Nhưng là một kẻ không bao giờ biết đón nhận tình cảm của người khác, Hắc Dạ sẽ chẳng rung động cũng chả định cất một lời cảm ơn. Mà theo cách hắn nói thì chính là: Do mi muốn giúp chứ liên quan gì đến ta?
Nhìn Ngô Hạo An tỉ mẩn thế kia khiến Hắc Dạ khó lòng hiểu nổi. Hắn với Ngô Hạo An chẳng qua có với nhau một tình thôi mà, thằng nhóc này cần thiết gì phải bám riết không chịu buông ra thế hả? Vẻ mặt cứ như là đang xông pha trận mạc ấy! Hơn nữa, dù bị mắng cũng không đối lại, đánh cũng không đáp trả, rành rành bao nhiêu lần hắn cố tình làm khó đối phương, thế nhưng Ngô Hạo An vẫn cứ cười đến dịu dàng, khiến hắn có muốn điên tiết cũng chả được.
Trên đời này thật sự có một người thiện lương sẵn sàng dốc hết mình ra như thế ư? Dù sao cũng cảm thấy đó là một câu chuyện cổ tích quá xa xôi, cách hắn vời vợi.
“Được rồi này, anh uống đi.” Cảm thấy độ ấm của trà cũng vừa phải, Ngô Hạo An đưa chén trà cho Hắc Dạ, ai dè người kia hất sấp lên bàn.
Đối mặt với đôi mắt ngập tràn sự khó hiểu mang chút tổn thương của Ngô Hạo An, Hắc Dạ chỉ nói bằng giọng đều đều: “ Ta không uống trà kẻ khác đã đụng vào.”
“Thế tôi rót cho anh chén khác nhé.” Nói xong, Ngô Hạo An vừa cười vừa đi rót trà.
Chén thứ hai, Hắc Dạ chẳng thèm uống đã hất ngay xuống đất: “Lạnh quá.”
Vì thế, Ngô Hạo An lại xoay người đi hãm trà lần nữa.
Chén thứ ba….chén thứ tư…
Dường như Hắc Dạ luôn vịn cớ chê bai, hắn cứ lạnh lùng và tàn nhẫn như thế nhìn Ngô Hạo An chạy tới chạy lui. Bị hắn mắng, có đôi lần chàng trai trẻ hiền lành kia đã lộ vẻ tủi thân, thế nhưng Ngô Hạo An vẫn cứ àm theo y lời hắn, một bận lại một bận đổi trà.
Ta quả thật là một con ác ma mà… lại đi đùa bỡn một cậu trai thoạt trông cùng lắm chỉ hai mươi tuổi, lại còn lấy đó làm vui.
Không biết đã được bao lần, khi ánh dương tà tà dần giấu đi những tia sáng rực rỡ của nó sau rặng núi, Hắc Dạ nhìn Ngô Hạo An lại đem trà đặt trước mặt hắn. Chàng trai khôi ngô giờ này đã mướt mát mồ hôi, đôi mắt như đá vỏ trai lúc nào vô thức thầm ngó trộm Hắc Dạ, trong đáy mắt chôn giấu một tia sáng hi vọng.
Đã mất hứng với trò chơi này, nhất là khi Ngô Hạo An vẫn chả hề có biểu hiện bực bội hay không nhẫn nhịn được thêm nữa, càng khiến Hắc Dạ thấy nhàm chán, hắn đã chán ngán rồi.
“Mi tựa như thiên sứ.” Hắc Dạ vừa nói, vừa cầm chén trà lên. Hắn chắc mẩm Ngô Hạo An đang dõi theo tay hắn, cái vẻ căng thẳng kia khiến người đàn ông chẳng hiểu tại sao lại thấy có chút đáng yêu, không nhịn được mỉm cười.
“Mà ta, là một con ác ma.” Lúc này đây, Hắc Dạ đã nâng chén lên một hơi uống cạn, hắn cũng thấy được niềm vui sướng tràn ngập trên khuôn mắt bết mồ hôi của Ngô Hạo An.
“Mi cứ theo ta như thế, không sợ ta sẽ xé nát đôi cánh của mi, khiến mi không thể về lại thiên đường của mi, để mi rơi xuống địa ngục chịu đựng giày vò ư?” Đứng dậy, xỏ áo khoác vào, Hắc Dạ nhìn chàng trai trước mặt hỏi.
“Anh là người tốt.” Câu trả lời của Ngô Hạo An làm cho Hắc Dạ cười châm biếm. Hắn mà là người tốt hả? Đây đúng là câu chuyện cười lạnh nhất trên đời, còn lạnh gấp trăm gấp bội những câu chuyện cười lạnh của thằng gay Vạn Tình kia.
“Đúng là một con heo khờ.” Hắc Dạ lắc đầu, nói “Vừa rồi ta cứ đùa giỡn mi vậy, sao mi không khước từ những đòi hỏi quá trớn của ta?”
Ngô Hạo An nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng thẳng tăm tắp “Đâu phải lúc nào anh cũng đùa giỡn tôi. Hơn nào, tôi không có được bốn trăm triệu như anh yêu cầu, bất kể là nhân dân tệ hay đô la, vậy nên tôi chỉ có thể đối xử với anh thật tốt mà thôi. ”
“Ngu ngốc…” Hừ một tiếng, Hắc Dạ híp mắt, buông lời đe dọa Ngô Hạo An “Còn theo ta nữa, ta sẽ phá hủy mi.”
Đây là đe dọa đấy…
Hắc Dạ xoay lưng chẳng thèm ngó tới Ngô Hạo An ở phía sau hắn nữa, hắn rõ rằng người kia sẽ không đi theo. Bởi nếu hắn không cho phép, thì con heo ngốc kia sẽ không dám bám hắn.
Nói xem, trên đời này có người ngốc thật thế chăng?
Ai mà biết được đây có phải là một cái bẫy ngọt ngào hay không?
Nhưng Hắc Dạ hắn tuyệt đối không sa vào bẫy đâu. Cho dù trên đời này thật sự tồn tại thiên sứ, thì cũng bị con ác ma như hắn tiêu diệt rồi.
Hết