Đọc truyện Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình – Chương 47
CHƯƠNG 47
Long Triệt cả người sụp ngã xuống, Liên Hương cùng Lí hoàng hậu sợ tới mức vội dìu hắn đứng lên, đã thấy trên mặt hắn nổi lên một tia đỏ ửng diễm lệ, ngẩn đầu nhìn vầng trăng tròn trên trời cao nói: “Tỷ phu a, không phải là Triệt nhi không tuân theo di huấn của ngươi, mà thật sự ba năm nay quá dài, đã hao hết tất cả tâm thần của Triệt nhi, hiện giờ ta không thể gượng nỗi nữa rồi, tỷ phu ngươi ở trên trời có linh, cũng biết một mảnh chân tâm của Triệt nhi. Dưới cửu tuyền, chớ để trách cứ tránh né ta, nếu không Triệt nhi chết không nhắm mắt, nhất định sẽ hóa thành lệ quỷ, trong tam thế này truy tìm tung tích ngươi, một ngày không thấy, vĩnh không quay đầu lại.” Nói xong bên môi lộ ra một nụ cười thê khổ, nghiêng đầu qua, ngất đi.
Lập tức trong cung tựa như thiên tháp địa hãm (trời sụp đất lún), sắc mặt mỗi người đều kinh hoàng. Chúng thần tử đều canh giữ ở gian ngoài, các thái y tiến tiến xuất xuất, mặt đều lộ vẻ ưu mầu. Như thế qua nửa ngày, có người nhịn không được, giữ một người lại hỏi: “Hoàng Thượng hiện giờ đến tột cùng ra sao, có gì đáng ngại lắm không?”
Thái y bị giữ lại thở dài nói: “Các đại nhân không cần khó xử hạ quan, hạ quan thật sự không biết.” Nói xong lắc đầu mà đi. Nơi này mọi người tâm như chết một nửa, nếu không liên quan đến tánh mạng, thái y kia sao không nói thật. Lập tức mỗi người đều bi thống nóng lòng.
Lại nói trong tẩm cung, Lí thái y y thuật tối tinh đã vì Long Triệt xem mạch vài lần, dược phương cũng đã xuất ra năm sáu bản. Thái hậu hoàng hậu còn có Liên Hương ba người đều khẩn trương nhìn lão, thật lâu sau mới thấy lão bỏ tay xuống, lắc đầu nói: “Thái hậu, thứ cựu thần vô năng. Tánh mạng của Hoàng Thượng, chỉ có thể xem tạo hóa, trời cao thương xót. Thần thật sự bất lực.”
Không chờ thái hậu trả lời, Lí hoàng hậu đã vội la lên: “Lý đại nhân, thỉnh ngài tận sức, Hoàng Thượng bất quá sáng nay mới phát bệnh, ba năm nay, ngày ngày vui cười, thân thể khoẻ mạnh, sao chỉ trong nhất thời, đã kết luận vô được khả y (hết thuốc cứu) chứ?”
Lí thái y thâm ý nhìn vào mắt hoàng hậu, mới trầm thanh nói: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng vài năm nay có thật sự có ngày ngày như ý hay không, tin tưởng ngài rõ ràng nhất. Ai, Hoàng Thượng ngài ấy là một người chí tình chí nghĩa, nếu thật có thể biểu lộ ra hỉ nộ ái ố, có thể còn kéo dài được vài năm. Chỉ riêng chuyện làm việc nghịch tâm, cường ức tâm tư. Ngày thường dù không khác thường nhân là mấy, nhưng một khi duy trì không được, tâm tư thoát ra, đáy lòng tẫn bi, tinh khí tẫn diệt (bi thương mất hết, tinh khi cũng chẳng còn). Quả thật không ai có thể cứu được.” Nói xong lại lắc đầu thở dài.
Đoan Nghi thái hậu lúc này mắt đã khóc sưng lên, bi thống nói: “Lý đại nhân, ngươi nhìn Triệt nhi lớn lên, chỉ vọng ngươi có thể cứu hắn lần này. Ngươi cũng biết, Triệt nhi chưa có tử tự, một khi ra đi, chẳng phải giang sơn Đại Phạm này sẽ mất sao. Ta chỉ cầu ngươi thay thiên hạ dân chúng suy nghĩ một chút.”
Lí thái y vội quỳ xuống, đôi mắt già cũng rơi lệ: “Lời thái hậu, cựu thần không phải chẳng hiểu được. Thật sự là tương tư nhập cốt, không còn phương pháp, nếu có biện pháp gì khác, cựu thần thà rằng không cần tánh mạng của bản thân, cũng muốn hộ Hoàng Thượng chu toàn. Thái hậu nói như thế, sẽ chiết sát cựu thần .” Nói xong chỉ dập đầu không thôi.
Rất hậu vừa nghe lời này, sắc mặt trắng bệch, lại nghe Lí thái y nói: “Thái hậu vạn lần không cần đâu buồn, trong thiên hạ cao nhân ẩn sĩ rất nhiều, người có y thuật cao hơn cựu thần cũng rất nhiều. Thái hậu không ngại thiếp (dán)bố cáo rộng rãi, tìm kiếm diệu thủ, Hoàng Thượng rất được lòng dân, nói không chừng sẽ có chuyển cơ.” Nói xong lại lạy ba lần, lau nước mắt trên mặt, mới cáo lui đi ra ngoài.
Bên ngoài chúng đại thần sớm loạn như ruồi bọ mất đầu không hề có chủ ý, thấy Lí thái y đi ra tự nhiên cũng muốn níu lại, Lí thái y nhìn Lí Phong Phương Nguyên ngơ ngác ngồi đó liếc mắt một cái, thở dài một tiếng, cũng không tiếp lời, lắc đầu mà đi.
Nơi này liền có người lo lắng nói: “Giờ phải làm thế nào đây? Hoàng Thượng chưa có tử từ, hoàng vị phải truyền cho ai?”
Tên còn lại nói: “Suy nghĩ cũng đúng, cũng may vài vị Vương gia kia, ban đầu đã định chém, sau lại không biết vì sao vẫn chưa hành hình, tính ra cũng là hoàng tộc hậu duệ, thật sự không có cách nào khác, cũng chỉ có thể thỉnh bọn họ đi ra chủ trì đại cục .”
Một câu chưa xong, đã nghe một thanh âm mãnh mẽ phẫn nộ nói: “Tên kia mặt người dạ thú, dù là hoàng tộc, nhưng sao xứng ngồi lên ngôi cửu ngũ này, chỉ sợ không quá mấy ngày, thái bình thịnh thế này đã tan biến.” Mọi người vừa xoay người lại, thấy Lí Phong run rẩy đứng lên, râu tóc đều dựng, hiển là tức giận vô cùng.
Lập tức liền không ai dám lên tiếng, chỉ thấy Lí Phong lại thở dài một tiếng, bi phẫn nói: “Ông trời a, ta hại Thanh Hồng chết oan, là tự làm bậy không thể sống, nếu ông mở mắt, hãy lấy cái mạng già này, mà tha cho Hoàng Thượng đi, người là thiên tử, là thiên tử tối anh minh của Đại Phạm Triều a.” Nói xong lão lệ rơi xuống, người khác nhìn thấy cũng tâm sinh thê lương.
Liên Hương đi ra, thấy chúng thần như vậy, nội tâm cũng buồn bả, hơi do dự một chút, liền bước nhanh rời đi, đuổi theo Lí thái y quỳ xuống nói: “Lý đại nhân, Hoàng Thượng thật không thể cứu sao? Nếu ông biết có vị cao nhân nào, thỉnh nói ra, vô luận khó làm bao nhiêu, Liên Hương cùng đệ đệ nhất định toàn lực ứng phó, không tiếc thương thân vẫn mệnh (bị thương hay chết).”
Lí thái y lắc đầu nói: “Cô nương chớ nói lời ngốc nghếch, nói có thế ngoại cao nhân, đơn giản là để trấn an thái hậu. Ngươi sớm cho người chuẩn bị dần hậu sự của Hoàng Thượng thôi. Thứ ta nói những lời thương tâm, nếu muốn Hoàng Thượng có chuyển biến tốt đẹp, trừ phi Vệ tướng quân sống lại, ngoài ra không còn phương pháp gì. Ai, tạo hóa trêu người, đáng tiếc a đáng tiếc.” Nói xong tập tễnh đi. Lưu lại Liên Hương ngơ ngác đứng nơi đó, nước mắt như trân châu đứt dây không ngừng chảy xuống. Bởi vậy không có thấy được Hướng Dương đã đến sau nàng, chỉ nhìn phương hướng Lí thái y đi mà trầm tư.
Heát chính vaên ñeä töù thaäp thaát chöông