Đọc truyện Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình – Chương 28
CHƯƠNG 28
Qua ước chừng một khắc, Long Triệt mới cởi bỏ hết những huyệt đạo của Vệ Thanh Hồng, duy độc còn lại á huyệt, lúc này hắn mắt thấy người trong lòng nằm trước mắt, rốt cuộc vô lực giãy dụa, mà hắn cũng không cần cố kỵ thứ gì, có thể tùy ý làm bậy, không khỏi tâm tình tốt lên, nhẹ vuốt ve khuôn mặt nghiêm chỉnh dưới thân cười nói: “Tỷ phu, ngươi đừng sợ, tuy rằng ta không có kinh nghiệm, nhưng từ rất lâu trước kia ta đã bắt đầu cố gắng chuẩn bị, nhất định sẽ không làm ngươi thống khổ. Ta biết ngươi nhất định sẽ nói ra những lời sát phong cảnh, cho nên không giải khai á huyệt của ngươi.” Hai tay chuyển qua đôi môi hồng nhuận, không khỏi thản nhiên say mê nói: “Ta chỉ muốn nhìn chúng nó hé ra hợp lại phát ra những tiếng rên rỉ đáng yêu, mà không phải nói ra những câu trách mắng hoảng sợ.” Nói xong đột nhiên cúi xuống hôn lên, đè ép đôi môi vô lực phản kháng kia, thâm tình hôn xuống.
Vệ Thanh Hồng liều mạng muốn giãy dụa, tuyệt vọng phát hiện bản thân ngay cả cánh tay cũng vô lực nâng lên, y hận bản thân gặp phải tình cảnh vô cùng nhục nhã như thế, nhưng vì sao không ngất được. Phát giác đầu lưỡi không chút quy cũ kia đã từng bước tiến cuốn vào, lúc này làm sao còn cố kị quân thần lễ nghi gì đó, oán hận cắn một cái. Lại vì không có khí lực, mà ngược lại giống như đang đáp lại. Dẫn đến Long Triệt hưng trí nâng cao, không ngừng truy đuổi chơi đùa trong miệng y, càng làm y xấu hổ không thôi.
Chợt thấy một cảm giác mát lạnh ập vào, nguyên lai Long Triệt trong lúc hôn sâu, tay cũng không rãnh rỗi, đã từng phần từng phần cởi đi y phục trên người y. cho đến khi bờ ngực màu thiển mạch lộ ra hoàn toàn, lúc này hắn mới ý do vị tẫn (còn chưa tận hứng) ngẩng đầu, một sợi hương tiên (hương mùi thơm, tiên, nước bọt) vẫn còn liên kết khóe miệng của hai người, lại chọc người vô hạn xa tư (suy nghĩ nhiều thứ…).
Hai tay cởi bỏ ngoại bào tiết y bên trong. Ánh mắt Long Triệt cuồng nhiệt mà mê luyến, hai tay chậm rãi di chuyển trên da thịt bóng loáng đầy đặn co dãn, như đang đối xử cẩn thận với một món đồ sứ trân quý, một bên cảm thán lẩm bẩm: “Thật đẹp, tỷ phu, ngươi chính là lễ vật tốt nhất trên trời ban cho cho ta. Này thân thể xương thịt đều đặn, da thịt phong trạch, dù là minh châu đẹp nhất, cũng vạn phần không thể hơn nó.”
Vệ Thanh Hồng suýt nữa bị câu ca ngợi này làm tức giận đến hộc máu. Trong lòng thầm nghĩ: thân thể những nữ tử xinh đẹp kia, so với ta đâu chỉ đẹp ngàn lần vạn lần, sao hắn không nhìn tới. Khổ nỗi lại không thể nói chuyện, những lời khuyên bảo đó cũng không thể nói ra. Bỗng nhiên xương quai xanh truyền đến đau đớn, nguyên lai là Long Triệt cắn một một cái thật mạnh ở đó, còn giảo biện nói: “Đây là trừng phạt ngươi làm cho ta chờ nhiều năm như vậy. Nói xong liền nằm trên thân thể không mảnh vải che thân hạ xuống một trận hôn cùng những cái khẳng cắn. Đợi đến khi cảm thấy mỹ mãn, trên da thịt kia sớm xuất hiện vô số dấu răng. Cũng may hắn lực đạo ôn nhu, mới không có ứ thanh.
Kỳ thật Long Triệt đã sớm nhịn không được, hắn vốn đang vào thời kì huyết khí phương cương, người âu yếm lúc này lại mặc hắn xâm phạm, sao còn có thể tâm bình khí hòa. Nhưng bởi vì đêm dài đăng đẵng, thời gian thập phần đầy đủ. Huống hồ đêm nay cũng là lần đầu Vệ Thanh Hồng hầu hạ, hắn không muốn y từ nay về sau sợ hãi chuyện hoan hảo, bởi vậy mới liều mạng chịu khổ, nhất định phải làm cho tỷ phu cũng hưởng được lạc thú trong đó, tốt nhất có thể thực tủy tri vị (ăn được một lần cốt tủy, biết được mỹ vị. so sánh nhân gian được một lần lại muốn một làn, lòng tham không đáy), sau này có thể cùng y cá nước tương hoan. Mưu cái kế lâu dài.
Nghĩ đến đây, lại tận tình thi triển thủ đoạn học được từ cung nhân cùng *** thư, khi thì ở vành tai cùng đôi môi nhẹ nhàng mút cắn. Khi thì liếm chỉ điều khiển hai viên nhũ tiêm vì lạnh giá mà đứng thẳng. Vệ Thanh Hồng thanh niên tang thê, từ đó về sau cũng không còn hưởng tư vị tình yêu, sao có thể chịu được hắn khiêu khích như vậy. Bất giác đã thở dốc, mặt đỏ tai nóng. Cả người mồ hôi đầm đìa. Lại vì xấu hổ giận dữ, liều mạng ức chế tiếng rên rỉ uyển chuyển trong miệng, không dám phát ra một tiếng.
Long Triệt thấy y không chịu lên tiếng, không khỏi cười xấu xa, mạnh cắn vào tiểu nhũ đã sưng đỏ. Vươn tay cởi bỏ nội khố (cái gì tự hiểu vậy) thứ che đậy cuối cùng trên người Vệ Thanh Hồng xuống. Quả nhiên nghe được y “A” kêu sợ hãi một tiếng. Cười nói: “Tỷ phu, ngươi có bản lĩnh thì một tiếng cũng không kêu a. Nhìn xem đến lúc đó là ai cầu tha trước.”
Cuối cùng ý thức được hành vi của Long Triệt đã không còn khuyên được, Vệ Thanh Hồng chỉ sợ tới mức hồn phi phách tán, lại một lần nữa liều mạng giãy dụa, nhưng chỉ có thể khiến thân thể lung lay run rẩy. Chợt nghe Long Triệt trầm thanh nói: “Ngươi có biết ta nhẫn rất vất vả không? Còn câu dẫn ta như vậy, ta sẽ lập tức muốn ngươi.” Y đương nhiên biết bộ dáng của một nam nhân bị *** chi phối ra sao, nhất thời lại sợ tới mức không dám nhúc nhích. Long Triệt cười nói: “Lúc này mới ngoan ngoãn. Ta vì ngươi hy sinh rất nhiều, ngươi cũng phải phối hợp, phải khiến hai chúng ta đêm nay đều cảm thấy hứng thú mới đúng.”
Vệ Thanh Hồng nội tâm khóc không ra nước mắt. Chỉ phải nhắm mắt lại, mặc cho Long Triệt hành động. Lại bị hắn mạnh mẽ mở ra. Bá đạo nói: “Không cho ngươi nhắm mắt, ta muốn ngươi tận mắt nhìn, nam nhân đầu tiên của ngươi là ta. Ta muốn ngươi tận mắt nhìn bản thân mỗi một tấc thân thể bị ta chiếm lĩnh như thế nào. Từ nay về sau, tỷ phu, ngươi chẳng những là thần tử của ta, còn là ái nhân của ta, là hoàng hậu của ta.”
Nếu không phải á huyệt bị điểm, Vệ Thanh Hồng đã sớm mắng ra tiếng, nhưng hiện tại y ngay cả hai ngón tay đang ở đầu nhũ nhẹ nhàng vân vê nhào nặn, lạp xả tứ ngược cũng vô lực hất đi. Thậm chí không khống chế được bản thân mình vì thế mà nổi lên phản ứng của bản năng.
Long Triệt thấy da thịt màu thiển mạch của y dần dần nhiễm một tầng ửng hồng. Ngay cả ngọc trụ dưới hạ thể trầm ngủ nhiều năm cũng có chút ngẩng đầu, trong lòng biết nam nhân bảo thủ không hiểu phong tình kia đã bị hắn châm lên lên ***, nội tâm mừng rỡ, lẩm bẩm: “Nhịn rất nhiều năm, hôm nay cuối cùng có thể cho ta được như nguyện.”
Hết chính văn đệ nhị thập bát chương