Bạn đang đọc Chí Tôn Tiên Đạo – Chương 9: Đi đến Côn Luân
Tống Ngọc Dao về tới Ngọc Trúc Phong, đi vào căn nhà trúc, lúc này trong lòng nàng mới thoải mái. Chỉ khi ở cùng một chỗ với Tiết Lăng Vân nàng mới có cảm giác này.
– Sư phụ, đến cùng là có chuyện gì vậy?
Tiết Lăng Vân nói.
Tống Ngọc Dao cười nói:
– Côn Luân muốn tổ chức Tiên Đạo Đại Hội, bọn họ muốn mời mọi người của Thất Đại Môn Phái đi tham dự, chưởng môn sư huynh muốn cùng chúng ta thảo luận chuyện này!
Dừng một chút, Tống Ngọc Dao lại nói:
– Lăng Vân! Ta quyết định đi Côn Luân một chuyến, ngươi cũng phải đi với ta!
– Ta…!
Tiết Lăng Vân chỉ vào mặt mình, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
– Thật tốt quá, ta sớm đã muốn tiếp xúc với các môn phái tu chân giả khác!
Tiết Lăng Vân nói.
Tống Ngọc Dao cười nói:
– Tiên Đại Hội mấy chục năm mới mở một lần, cơ hội khó được. Sang năm đại hội sẽ được tổ chức, hôm nay sư phụ muốn truyền cho ngươi một ít tuyệt học của bổn môn!
Ngay sau đó, Tống Ngọc Dao liền truyền cho Tiết Lăng Vân một ít pháp thuật mà Kim Đan kỳ có thể tu luyện như: Phù Không Thuật, Phi Hành Thuật, Ẩn Thân Thuật, Diệt Ma Thần Lôi, Thu Thủy Kiếm Pháp,…
Trong đó Thu Thủy Kiếm Pháp lợi hại nhất, là Trường Sinh Môn trấn phái tuyệt học, chỉ có đệ tử hạch tâm mới được phép tu luyện. Bất quá Tống Ngọc Dao mặc kệ môn phái giới luật, nàng dù sao cũng là đệ tử đời thứ hai, ngay cả chưởng môn cũng không thể hoàn toàn quản được nàng.
Thu Thủy Kiếm Pháp tổng cộng có ba chiêu, mỗi một chiêu lại chia làm bảy thức. Chiêu thứ nhất tên là “Nhu Liễu”, như tên gọi của nó có thể thể thấy được nó thuần túy là chiêu thức phòng ngự, lợi dụng thủ pháp Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân (bốn lạng đẩy ngàn cân). Chiêu thứ hai tên là “Trường Hồng”, đây là chiêu thức tấn công. Chiêu thứ ba tên là “Lạc Anh”, là một chiêu công kích trên phạm vi lớn (quần công). Tuy chỉ có ba chiêu hai mươi mốt thức, nhưng nếu có thể vận dụng linh hoạt đương nhiên có thể dùng nó hàng yêu trừ ma.
Một năm trôi qua như cái chớp mắt, Tiết Lăng Vân trong một năm này đều dụng tậm luyện tập các loại cơ sở pháp thuật. Hôm nay, cuối cùng đã đến thời điểm xuất phát.
Tống Ngọc Dao mang theo Tiết Lăng Vân tiến vào phòng nghị sự, nhìn thấy bên trong đã đến mấy người. Đệ tử đời thứ hai có Liễu Tình, Đạo, Lý Ngọc Chân, đời thứ ba có Lâm Phượng Vũ, Triệu Chí Bình, Trương Đại Niên.
Nhìn thấy Tống Ngọc Dao mang theo Tiết Lăng Vân tiến vào, mọi người đều nhíu mày lại.
– Tống sư muội, ngươi… dẫn hắn đến đậy làm gì? Vị Tiết sư điệt này không phải là không có cách nào tu chân sao?
Liễu Tình khó hiểu hỏi.
Những người khác cũng tò mò đánh giá Tiết Lăng Vân, danh tiếng “phế vật” của Tiết Lăng Vân tai Trường Sinh Sơn không ai mà không biết, bất quá rất nhiều người không muốn nói đến Tiết Lăng Vân mà thôi.
Bị nhiều ánh mắt nhìn vào, Tiết Lăng Vân vẫn không chút phản ứng, chẳng qua là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bộ dạng không có chút động tĩnh.
Tống Ngọc Dao nhàn nhạt cười, nói:
– Cửu Âm Tuyệt Mạch trong người hắn vào bốn năm trước đã được giải rồi, hắn chịu khổ từ nhỏ nên ta quyết định dẫn hắn đi xem một chút!
– Cái gì?
Mọi người cùng nhau kinh hô.
Liễu Tình cùng mọi người kinh hãi, Liễu Tình không nhịn được hỏi:
– Tống sư muội! Ngươi nói là thật sao? Điều này làm sao có thể? Cửu Âm Tuyệt Mạch là bệnh nan y, ngươi làm như thế nào giúp hắn chữa khỏi?
Tiết Lăng Vân đứng tại nguyên chỗ, hắn cảm giác được có mấy đạo thần thức đang dò khắp xét thân thể mình, hắn biết rõ những đạo thần thức này là của mấy vị sư bá, sư thúc đang dò xét thân thể hắn.
Quả Nhiên, một lát sau Liễu Tình mở miệng nói:
– Đúng là sự thật! Chẳng qua… Tống sư muội, ngươi làm như thế nào giúp hắn chữa khỏi Cửu Âm Tuyệt Mạch vậy?
– Cái này…
Tống Ngọc Dao đỏ mặt lên, chuyện ngày hôm đó nàng cả đời sẽ không bao giờ quên, bất quá đó là bị mật chỉ thuộc về nàng cùng Tiết Lăng Vân, tuyệt không thể nói cho người khác được.
Tất cả mọi người sáng mắt nhìn chằm chằm Tống Ngọc Dao, qua một lúc Tống Ngọc Dao cuối cùng cũng mở miệng, nói:
– Ta cứ cách mỗi tháng thì giúp Lăng Vân đả thông kinh mạch một lần, dần dần như thế Cửu Âm Tuyệt Mạch trong người hắn đã được chữa khỏi.
– Ồ…!
Mọi người ồ lên kinh ngạc.
Nghe Tống Ngọc Dao nói xong, mấy đệ tử đời thứ hai đều hiện lên vẻ mặt không tin, điều đó làm sao có thể? Nếu như Cửu Âm Tuyệt Mạch có thể chữa bằng cách này, thì Cửu Âm Tuyệt Mạch cũng không được người đời gọi là bệnh nan y.
Tất cả mọi người lâm vào trầm tư suy nghĩ, qua hơn nửa ngày, Liễu Tình nói:
– Mặc kệ như thế nào, Cửu Âm Tuyệt Mạch trong người Tiết sư điệt đã được chữa khỏi, chúng ta nên chúc mừng Tiết sư điệt cùng Tống sư muội. Hiện tại mọi người đã đến đông đủ, chúng ta liền xuất phát đi đến Côn Luân phái.
Ngay sau đó, Liễu Tình hướng không trung điểm một cái, một đám mây bay xuống, Liễu Tình nhảy lên trên đám mây đó, những người khác cũng nhảy lên theo.
Sau khi tất cả mọi người lên hết, bốn người Liễu Tình, Đạo, Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân đồng thời vung tay, đám mây liền mang theo mọi người hướng không trung bay đi.
Trước đây Tiết Lăng Vân cũng đã phi hành qua, nhưng cưỡi mây mà bay thì đây là lần đầu tiên, ngồi trên đám mây vô cùng thoải mái cùng dễ chịu, đám mây này mềm mại như bông.
Bên cạnh hắn, ba người Lâm Phượng Vũ, Triệu Chí Bình, Trương Đại Niên đều nhìn hắn chằm chằm. Trong các đệ tử đời thứ ba bọn họ là những người nỗi bật nhất, trước đây bọn họ khinh thường một tên “phế vật” như Tiết Lăng Vân, thật không ngờ chỉ trong chớp mắt Tiết Lăng Vân lại cùng bọn họ tiến đến Côn Luân Sơn, hơn nữa nhìn mấy vị trưởng bối dường như rất coi trọng Tiết Lăng Vân, điều này khiến trong lòng ba người rất bất bình.
Nhất là Lầm Phượng Vũ cùng Triệu Chí Bình, hai người trước đây thường xuyên bắt nạt Tiết Lăng Vân, lần trước hai người bọn họ còn cướp đi ngọc bội của Tiết Lăng Vân, làm cho Tiết Lăng Vân phải mất chín trâu hai hổ sức lực mới đoạt được lại.
Bất quá, cũng vì vậy Tiết Lăng Vân mới có được kỳ ngộ, đạt được Xích Dương Thảo từ đó chữa khỏi Cửu Âm Tuyệt Mạch, hơn nữa còn đem sư phụ Tống Ngọc Dao của mình biến thành nữ nhân của mình.
Cả ba người đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiết Lăng Vân, trong lòng Tiết Lăng Vân cũng đang cười lạnh, hắn bị ức hiệp mấy chục năm, đối với mấy tên đệ tử đời thứ ba này cũng có rất lớn oán khí, sẽ có một ngày hắn dạy cho bọn họ một bài học.
******
Đám mây bay với tốc độ rất nhanh, khi trời tiến vào buổi xế chiều, mọi người rốt cục thấy nhìn thấy một dãy núi to lớn. Dãy núi kéo dài trùng trùng điệp điệp trông như một con rồng uốn lượn, Dãy núi này có tất cả bảy mươi hai ngọn núi, mỗi một ngọn đều tỏa ra linh khí nồng nặc, phi phàm thoát tục.(Không giống bình thường)
– Nơi này chính là Côn Luân Sơn. Nghe đồn rằng, đây là địa phương mà năm xưa Nguyên Thủy Thiên Tôn tu hành. Côn Luân trước giờ vẫn tự xưng là đạo môn chính tông, thực lực bên trong Thất Đại Môn Phái cũng đứng ở số một, số hai!
Liễu Tình nói.
Chỉ một lát sau đã tiến vào Côn Luân phái chủ phong, chỉ thấy Côn Luân phải chủ phong như bị một người chém đứt ngang, phía trên đỉnh dĩ nhiễn là một khu vực bằng phẳng.
Tại Côn Luân phái chủ phong có một tòa cung điện khổng lồ tỏa ra hào quang bảy màu, Liễu Tình nói:
– Cung điện này chính là Ngọc Hư Cung của Côn Luân phái, nghe đồn rằng đây chính là do Nguyên Thủy Thiên Tôn xây dựng, ở bên trong cung điện tu luyện sẽ không bị ngoại ma quấy rầy.
Đám người Trường Sinh Môn từ đám mây đi xuống, lập tức có người của Côn Luân phái đi ra tiếp đón.
Đệ tử Côn Luân phái đem đám người Trường Sinh Môn an bài tại bên trong Ngọc Hư Cung, sau đó lưu lại vài người đệ tử ở đi theo bọ họ.
Chưởng môn của Trường Sinh Môn lúc này đã đi gặp chưởng môn của Côn Luân phái, còn những người khác thì ở lại bên trong Ngọc Hư Cung.
– Lăng Vân! Côn Luân Sơn bảy mươi hai phong đều Tiên Sơn thắng cảnh nổi tiếng, chúng ta đi dạo chơi một chút đi!
Tống Ngọc Dao nói.
Nàng lo lắng ở bên trong Ngọc Hư Cung này gặp phải Lý Phá Trần, cho nên mới gọi Tiết Lăng Vân đi ra ngoài cùng mình.
Tiết Lăng Vân nhẹ nhàng gật đầy, hắn cũng có ý này, Tống Ngọc Dao lập tức nắm lấy tay hắn hướng không trung bay đi, từ xa lưu lại một câu nói:
– Đạo sự huynh, Ngọc Chân sư muội, ta đi ra ngoài dạo chơi một chút, lát nữa sẽ trở về!
Tống Ngọc Dao mang theo Tiết Lăng Vân hướng phía xa xa bay đi, hai người rất ít khi đi du ngoạn, nên lúc này hai người chơi quá vui vẻ quên hết cả thời gian.
Sắc trời dần dần tối, Tống Ngọc Dao nói:
– Lăng Vân! Chúng ta trở về thôi, nếu không mấy người sư huynh sẽ rất lo lắng!
Tiết Lăng Vân nhưng lại không muốn trở về, hắn không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của mấy tên đệ tử đời thứ ba, lập tức ôm lấy Tống Ngọc Dao, nói:
– Sư phụ! Nơi này rất yên tĩnh, chúng ta chơi thêm một chút nữa, ta và ngươi đã rất lâu không có hoan ái qua!
Thân thể Tống Ngọc Dao dần dần mềm nhũn, kỳ thất bản thân nàng cũng rất muốn cùng Tiết Lăng Vân hoan ái, nhưng lại sợ ảnh hưởng tu vi Tiết Lăng Vân nên một mực không dám quá mức phóng túng.
Tiết Lăng Vân hưởng thụ lấy mỹ nữ sư phụ ôn nhu, ánh trăng dần dần lên cao, chiếu sáng cả ngọn núi, lúc này hai người đã *** xong, Tiết Lăng Vân ngồi dưới mặt đất, ôm Tống Ngọc Dao vào ngực của mình.
Hắn vuốt ve da thịt mềm mại của Tống Ngọc Dao, nói nhỏ:
– Sư phụ! Ta muốn gọi tên của người!
Gọi tên?
Tống Ngọc Dao sửng sốt một chút, nàng vẫn đang dư vị lại cảm giác mất hồn vừa rồi, nên không có suy nghĩ nhiều.
– Ngươi muốn gọi sư phụ là gì cũng được?
Tống Ngọc Dao nói.
Tiết Lăng Vân nhẹ gật đầu, ở bên tai Tống Ngọc Dao gọi nhỏ mấy tiếng:
– A Dao, A Dao, ta rất yêu ngươi, sau này ta đều gọi ngươi như vậy, được không?
Nghe hắn gọi mình là “A Dao”, Tống Ngọc Dao trong long vừa thẹn vừa mừng, nàng khẽ gật đầu một cái.
– Ta thích ngươi gọi ta như vậy, sau này sư phụ sẽ à A Dao của ngươi! Lăng Vân… ngươi là phu quân của sư phụ, hảo phu quân, A Dao cũng rất yêu ngươi!
Tống Ngọc Dao dịu dàng nói.
– A Dao!
Tiết Lăng Vân lại kêu một tiếng.
Hắn rốt cục kìm chết không nổi dục vọng của mình nữa, đem thân thể Tống Ngọc Dao đặt xuống dưới, lần nữa tiến nhập vào trong cơ thể Tống Ngọc Dao, trên ngọn núi vốn đang yên tĩnh đột nhiên vang lên những tiếng rên rỉ mất hồn.