Bạn đang đọc Chí Tôn Tiên Đạo – Chương 15: Lâm Phượng Vũ
– Tiết sư huynh! Tiểu đệ không phải là đối thủ của sư huynh, trận này nên dừng ở đây đi!
Triệu Chí Bình thở dài một hơi, cười khổ nói.
Lúc này Tiết Lăng Vân mới từ trạng thái huyền ảo đó tỉnh lại, hắn kinh ngạc nói:
– Ngươi muốn nhận thua?
Triệu Chí Bình gật đầu, cười nói:
– Kiếm pháp của Tiết sư huynh khiến ta tâm phục khẩu phục, ta tự nhận không phải đối thủ của sư huynh, cho nên trận đấu này nên dừng lại ở đây đi!
Trong nội tâm của Tiết Lăng Vân rất kinh ngạc, bất quá khuôn mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, hai người từ không trung bay xuống. Các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba lau mắt nhìn chằm chằm vào Tiết Lăng Vân, người này vậy mà có thể đem Thu Thủy Tam Kiếm tu luyện đến trình độ cao thâm như vậy, chứng tỏ thiên tư của hắn cao đến cực điểm, sợ rằng bên trong Kim Đan kỳ tu sĩ hắn đã không có đối thủ.
Tiết Lăng Vân đi tới bên người Tống Ngọc Dao, cười nói:
– Sư phụ, vừa rồi ta lĩnh ngộ rất nhiều thứ bên trong Thiên Thư!
Tống Ngọc Dao cười nói:
– Ta cũng đoán ngươi có chút đốn ngộ, nếu không dùng kiếm thuật cùng đạo pháp của ngươi lúc đó muốn chiến thắng Triệu Chí Bình cũng không đơn giản như vậy! Khi về nhà chúng ta tiếp tục nói về chuyện này, bây giờ chúng ta đi xem trận đấu của hai người Tiêu Thanh Tùng cùng Trương Tử Ẩn đi, trong hai ngươi sẽ có một là đối thủ tiếp theo của ngươi!
Tống Ngọc Dao trong nội tâm rất vui mừng, nhìn thấy ở trên lôi đài Tiết Lăng Vân đại triển thần uy, chiến thắng đối thủ, so với chính mình đánh thắng đối thủ cảm giác cao hứng hơn rất nhiều. Nàng bỏ ra rất nhiều tâm huyết trên người Tiết Lăng Vân, hắn là đệ tử của mình, cũng là nam nhân của mình, hắn có thể càng ngày càng mạnh mẻ chính là an ủi lớn nhất đối với nàng.
Các đệ tử đời thứ ba dùng ánh mắt khâm phục nhìn Tiết Lăng Vân, mà Lâm Phượng Vũ thì cực kỳ khiếp sợ nhìn hắn, nàng không nhịn được hỏi Lý Ngọc Chân, nói:
– Sư phụ, tên phế… Tiết Lăng Vân kia lợi hai như vậy, không biết ta có thể đánh thắng hắn không?
Lý Ngọc Chân trong lòng cũng cực kỳ khiếp sợ. Năm đó, nàng cùng Tống Ngọc Dao đem Tiết Lăng Vân trở về Trường Sinh Sơn, sau đó biết được Tiết Lăng Vân là người có Cửu Âm Tuyệt Mạch, Lý Ngọc Chân cũng thương cảm cho sư tỷ của mình. Chớp mắt đã qua 20 năm, vốn dĩ chỉ là một tiểu hài nhi còn mặc tả lót giờ đây đã lớn thành một mỹ năm tử, tu vi cũng cực kỳ cao thâm, khiến người khác thán phục nhất chính là lý giải của hắn đối với Thu Thủy Tam Kiếm, cho dù là nàng cũng chưa chắc có thể thi triển Thu Thủy Tam kiếm đến tình trạng như như vậy được.
Nghe thấy đệ tử của mình hỏi, Lý Ngọc Chân nói:
– Tu vi của các ngươi không khác gì nhau, nhưng lý giải về kiếm thuật của hắn cao hơn ngươi rất nhiều, may mắn trong tay ngươi có Ma Thiên Hỏa Diễm Luân, nếu không ngươi chắc chắn không phải đối thủ của hắn!
Nghe xong Lý Ngọc Chân nói, Lâm Phượng Vũ mới yên tâm, cười nói:
– Ma Thiên Hỏa Diễm Luân là pháp bảo chuẩn Tiên Khí, tên Tiết Lăng Vân kia chắc chắn không phải đối thủ của ta!
Tiết Lăng Vân bây giờ đã nổi danh, Lâm Phượng Vũ cũng không gọi hắn là phế vật nữa, mà gọi hắn bằng tên “Tiết Lăng Vân”.
Rất nhanh sau đó, trận đấu giữa Tiêu Thanh Tùng cùng Trương Tử Ẩn cũng bắt đầu.
Hai người đều là người cực kỳ nổi bật trong các đệ tử đời thứ ba, Tiêu Thanh Tùng nhập môn đã được 87 năm, Trương Tư Ẩn nhập môn cũng có 85 năm, có người đoán rằng cả hai bọn hắn đều đạt tới Nguyên Anh kỳ, không thiệt thật giả thế nào.
Xoát!
Phía chân trời lóe lên một đạo kiếm khí, thân ảnh của Tiêu Thanh Tùng đột nhiên biến mất, Trương Tử Ẩn cũng tiêu thất theo, trên bầu trời chỉ thấy được từng đạo kiếm quang, kiếm khí, lôi điện lập lòe, những người có cảnh giới chưa đến Kim Đan kỳ tu vi căn bản nhìn không thấy gì cả.
Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng, tốc độ của hai ngươi bọn họ cực nhanh, pháp bảo của bọn hắn cũng biến hóa khôn lường, Tiêu Thanh Tùng một tay cầm kiếm vung liên tục, một tay khác thì dùng Lôi Thuật, mà Trương Tử Ẩn thì ném ra các loại phù chú, hy vọng có thể tạo thành ảnh hưởng đối với Tiêu Thanh Tùng.
Bông nhiên trên lôi đài xảy ra biến hóa cực lớn, trên người của Tiêu Thanh Tùng đột nhiên tỏa ra quang mang màu xanh, quang mang màu xanh càng lúc càng lớn, dần dần bao phủ toàn bộ lôi đài.
– Nguyên lai Tiêu Thanh Tùng tinh thông Mộc hệ đạo pháp, xem ra hắn sắp chiến thắng rồi!
Tống Ngọc Dao nói nhỏ bên tai Tiết Lăng Vân.
Quả nhiên, Tiêu Thanh Tùng cả người như hóa thành một gốc Vạn Niên Cổ Mộc, hướng về phía Trương Tử Ẩn bắn tới.
Ầm!
Một âm thanh thật lớn vang lên, Tiêu Thanh Tùng một thân một mình đứng yên giữa không trung, mà Trưởng Tử Ẩn đã biến mất.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu trên trăm mét, có một thân hình nằm ngay giữa cái hố đó, người đó chính là Trương Tử Ẩn.
– Tên Tiêu Thanh Tùng này đã đem pháp thuật, kiếm pháp, ngự kiếm thuật dung hợp lại làm một, sáng tạo ra một chiêu này, quả nhiên rất lợi hại! Nhưng dùng chiêu này cần tiêu hao chân nguyên rất lớn, ngươi nhìn Tiêu Thanh Tùng đi, sắc mặt của hắn lúc này rất tái nhợt!
Tống Ngọc Dao giải thích cho Tiết Lăng Vân.
Tiết Lăng Vân gật gật đầu, trong lòng đang suy nghĩ cách phá giải chiêu này.
Lý Ngọc Chân cùng Lâm Phượng Vũ cũng đang bàn luận về trận chiến này, Lâm Phượng Vũ sợ hãi nói:
– Sư phụ, tên Tiêu Thanh Tùng này lợi hại thật, ta chắc chắn không phải đối thủ của hắn!
Lý Ngọc Chân gật đầu, nói:
– Hắn đã là Nguyên Anh kỳ tu vi, ngươi mới chỉ là Kim Đan hậu kỳ mà thôi, tuy chỉ kém nhau một cảnh giới, nhưng chênh lệch thật sự rất to lớn, ngươi không có duyên đạt được ngôi vị quán quân rồi, ngươi cùng Tiết Lăng Vân tranh ngôi thứ hai vậy!
******
Ngày tỷ võ thứ năm đã đến, lúc này chỉ còn lại ba người, Tiết Lăng Vân, Lâm Phượng Vũ, Tiêu Thanh Tùng. Vốn dĩ không ai có thể đoán được Tiết Lăng Vân có thể đi vào Top 3, nhưng trải qua mấy trận đấu, tất cả đệ tử của Trường Sinh Môn đều tâm phục khẩu phục, hắn có thể đi vào Top 3 là điều đương nhiên. Bất quá không ai cho rằng Tiết Lăng Vân có thể đoạt được ngôi quán quân, dù sao hắn chỉ có Kim Đan hậu kỳ tu vi, mà Tiêu Thanh Tùng đã là Nguyên Anh sơ kỳ tu vi, Tiêu Thanh Tùng là người duy nhất có thể đoạt giải quán quân.
Một lần nữa tiến hành rút thăm, trận đầu tiên Tiết Lăng Vân đấu với Lâm Phượng Vũ, hôm sau Tiết Lăng Vân đấu với Tiêu Thanh Tùng, ngày cuối cùng Tiêu Thanh Tùng đấu với Lâm Phượng Vũ, ai có thể chiến thắng hai trận liền đoạt giải quán quân.
Tiết Lăng Vân cùng Lâm Phượng Vũ đứng trên lôi đài, Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân đều quan sát đệ tử của mình. Lâm Phượng Vũ trong lòng có chút phức tạp, đứng đối diện với mình chính là người mà khi còn bé nàng thường xuyên bắt nạt, không nghĩ tới hắn bây giờ đã lợi hại như vậy rồi, năm đó hắn còn giúp mình chữa trị chân…
Tiết Lăng Vân lạnh lùng nhìn Lâm Phượng Vũ, nói:
– Lâm sư muội! Ra tay đi!
Hai người bắt đầu giao thủ, luận tu vi cả hai đều là Kim Đan hậu kỳ, nhưng lý giải về kiếm thuật của Tiết Lăng Vân cao hơn Lâm Phượng Vũ rất nhiều, ngay từ đầu trận Lâm Phượng Vũ đã rơi vào hạp phong.
Cứ như vậy, ta đánh ngươi đỡ, ta đỡ ngươi đánh, mắt thất Tiết Lăng Vân sắp chiến thắng, đột nhiên Lâm Phượng Vũ hét lên một tiếng, trong tay của nàng bay ra một món pháp bảo hình tròn, đó chính là Ma Thiên Hỏa Diễm Luân.
Tiết Lăng Vân nhanh chóng né tránh, ai nhờ Hỏa Diễm Luân trực tiếp bay tới đỉnh đầu của hắn, từ bên trong Hỏa Diễm Luân đột nhiên tuôn ra vô sô đạo hỏa diễm, hỏa diễm đem Tiết Lăng Vân gắt gao bao vây lại.
Hỏa Diễm phát ra từ Ma Thiên Hỏa Diễm Luân chính là Tam Muội Chân Hỏa chỉ có ở tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cho dù Tiết Lăng Vân đạo thuật cao thâm đến đâu, đụng phải Tam Muội Chân Hỏa cũng phải luống cuống tay chân.
Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đang xem cuộc chiến.
– A…!
Tống Ngọc Dao đột nhiên kêu lên một tiếng.
Trong nội tâm của Tống Ngọc Dao rất là lo lắng, không biết Tiết Lăng Vân có thể bình an vô sự hay không. Lý Ngọc Chân bên cạnh có chút kinh ngạc nhìn Tống Ngọc Dao, sư tỷ của mình đối với đệ tử của mình tựa hồ quan tâm hơi quá mức.
Món Ma Thiên Hỏa Diễm Luân này là Lý Ngọc Chân tại một lần đi ra ngoài ngẫu nhiên đạt được, món pháp bảo này là người của phật môn lyện chế, nó tuy không phải Tiên Khí, nhưng lại có thể phát ra uy lực sánh ngang Tiên Khí, Các đệ tử đời thứ hai của Trường Sinh Môn đều coi nó trở thành pháp bảo nằm giữa Linh Khí và Tiên Khí.
Liễu Tình nhăn mày lại, nói:
– Ma Thiên Hỏa Diễm Luân của Ngọc Chân sư muội quả nhiên bất phàm, món pháp bảo này căn bản không phải một tu sĩ Kim Đan kỳ có thể chống lại được, tiểu cô nương Lâm Phượng Vũ kia dù có chiến thắng cũng không có chút vinh quang nào!
Phàm gật đầu, nói:
– Nàng có được Ma Thiên Hỏa Diễm Luân này, nói không chừng có thể cùng Tiêu Thanh Tùng giảo thủ một chút!
Ồ!
Đột nhiên, mấy vị đệ tử đời thứ hai đều kinh ngạc kêu lên một tiếng. Liễu Tình cùng Phàm cũng nhìn về phía Tiết Lăng Vân, bọn hắn vừa nhìn liền lập tức thất kinh.