Chí Tôn Phế Hậu

Chương 6: Lãnh cung


Đọc truyện Chí Tôn Phế Hậu – Chương 6: Lãnh cung

Thình lình một vật sắc nhọn từ trong ném ra, doạ Băng nhảy dựng lên, thiếu chút nữa trái tim bệnh phát tác.

Tay nắm mảnh bình sứ Tú Nhi vừa nhặt lên đưa cho, vỗ vỗ ngực thở phào, may
mà nó không cứa vào mặt nàng, quay đầu lại thì thấy một nhữ nhân tóc tia rối bù, khùng khùng điên điên vừa cười vừa khóc từ trong phòng chạy ra.

Vừa thấy nàng đến đứng trước cửa viện, nữ nhân lập tức cước bộ lại phía
nàng, nhìn nàng mà quát:“Ngươi là người nào? Nhìn thấy bản cung vì sao
không quỳ?”

Băng nhìn nàng nhận định đây chắc chắc là một nữ nhân bị điên, nghe nàng tự xưng mình “Bản cung”, xem ra trước kia nàng ít nhất cũng đứng đầu cung
điện nào đó, nhưng nay sao nay lại biến thành một người điên điên khùng
khùng như vậy, đay chắc chắn do tên hoàng đế kia tạo nghiệp ra rồi!

Không biết trong lãnh cung này còn có bao nhiêu người điên như vậy nữa…Băng lẩm bẩm.

“Nơi này cũng chỉ có quý phi nương nương sống một mình.” Một cái âm tử dương sống thanh âm liền như vậy tùy tiện ở tà phía sau vang lên, liên quan
một tia âm thảm thảm gió lạnh thổi qua, giống như quỷ mị buông xuống.

Băng thật ra không biết là sợ hãi, liền cảm thấy lo lắng nếu trái tim yếu ớt này không nhanh thích ứng với hoàn cảnh mới, nếu mà chết trong lãnh
cung này thì không phải rất oan uổng, rất uất ức, rất mất mặt, rất không cam lòng sao?

Chậm rãi quay đầu, gặp một thái giám gì, mặc một bộ y phục màu lam cũ kỹ,
đang nhìn chằm chằm về phía nàng, nàng giật mình xem xét lại bản thân
mình có gì khác thường không, lại nhìn ánh mắt phức tạp kia, nàng không
thể hình dung ra bất cứ thứ gì, chỉ có thể nhận xét đây là một nơi thật
quỷ dị….

“Tiểu Lý Tử!” nữ nhân đầu tóc rối bù đột nhiên hét lên một tiếng, một tay vén mái tóc dài hỗn độn làm che khuất dung mạo lên, làm lộ ra một khuôn mặt bẩn bẩn, nụ cười điên dại như một diễn viên đang đóng một vở hài kịch.

Khuôn mặt bẩn kia ít nhất nửa tháng rồi không rửa, nhưng dù là như vậy Băng
vẫn nhìn chăm chú khuôn mặt, dáng người nàng. Đây đích thực là một người phụ nữ không còn nhỏ tuổi nữa, nhưng thời trẻ nhất định nàng là rất
đẹp, xinh đẹp động lòng người. Có thể khẳng định chắc một điều nữa là, ở tuổi này chỉ có thể làm mẹ của đương kim hoàng thượng. Vậy không phải
hắn tạo nghiệp thì nhất định là lão hoàng đế rồi.

“Tiểu Lý Tử, bản cung mệt mỏi, đem bọn nô tỳ này đuổi đi cho ta! Không được
tại đây tranh cãi ầm ĩ!” Nữ nhân điên rất có uy nghi nói, chính là dáng
vẻ đầu bù tóc rối ngược lại làm cho người ta thấy buồn cười.

Rốt cuộc là ai tranh cãi ầm ĩ ! Nàng từ lúc đến bây giờ một câu cũng chưa nói…… Băng bĩu môi, không cùng người điên so đo.

Liếc mắt nhìn qua lão thái giám bị gọi là tiểu Lý Tử , chỉ thấy hắn run rẩy
hạ khóe miệng, lại khom người đáp:“Là, quý phi nương nương, nô tài giúp
ngài hồi cung nghỉ ngơi.”

Lão thái giám tiểu Lý Tử giúp đỡ nữ nhânđiên liền đưa tay để hắn dìu vào
lãnh cung cũ nát tối om như, để Băng một mình dứng ngoài đình viện, nàng cũng không gọi lại, chỉ là có chút bực bội. Lão thái giám đi vào đến
cửa viện liền quay đầu đưa ánh mắt nhìn nàng như muốn ám chỉ nàng đứng
đó làm gì, chả nhẽ chờ hắn cung phụng sao ?

Dù sao không có việc gì, chờ sẽ chờ đi! trong cung này giống như mỗi người bất luận thân phận cao quý hay thấp hèn đều rất thần bí, ngay cả một
lão thái giám ở lãnh cung bề ngoài có vẻ như là không có gì nhưng bên
trong lại đang che giấu rất nhiều bí mật không muốn cho người khác biết, không biết cùng Tề Nhược Nghiên có cái gì liên hệ……

Băng một mình đứng ở bên trong đình viện âm lạnh, đánh giá một vòng, trong
lòng cảm thán: Quả nhiên không hổ là lãnh cung, không chỉ có lạnh mà còn rất cũ nát, bờ tường trong ngoài viện đều rạn nứt, vừa thấy đã biết là
không có tu sửa gì trong nhiều năm, nhưng nhìn điêu khắc tinh mỹ cửa sổ, nước sơn hồng rơi xuống loang lổ ngoài hành lang bám lại vẫn cho thấy
trước đây là một nơi tráng lệ, nhưng hôm nay hết thảy đều thành dĩ vãng, năm đó nữ nhân được sủng ái đã thành một người điên, đình viện huy
hoàng sáng chói giờ chỉ còn lại cỏ dại rậm rạp cùng hiu quạnh mà thôi……

Quan sát hết từ trong ra ngoài đình viện, Băng có chút nhàm chán nhìn theo
khe đá nứt ra đến một gốc cây đón gió, hai người kia, một trước kia là

hoàng hậu tôn quý, một cũng là lão thái giám trông coi lãnh cung, bọn họ trong lúc đó có thể có quan hệ gì đâu?

Băng tưởng thần kinh chắc bị hỏng rồi mới tưởng tượng ra chuyện đó, bình
sinh nàng là một người không hiếu kỳ chuyện của bất kỳ ai, nhưng giờ sao lòng hiếu kỳ lại lớn như vậy, nếu đã không nghĩ gì chi bằng không nghĩ, dù sao chốc lát cái lão thái giám quỷ dị kia đi ra sẽ nói chuyện cùng
nàng, trước hết phải nghe xem hắn nói có chuyện gì tốt không. Ở trong
hoàng cung này, mỗi người đều không ai muốn cho người khác biết được bí
mật của mình, biết càng nhiều thì có nghĩa rằng nguy cơ tử vong càng
lớn, cho lên việc gì liên quan đến mình thì hãy quan tâm, còn những
chuyện không phải của mình thì cho dù đặt trước mặt cũng phải làm ra vẻ
như không có gì.

Nhưng ngặt một nỗi tình huống thay đổi, nàng bây giờ không phải là Băng trước kia mà là Tề Nhược Nghiên, cái gì của nàng ta nàng cũng không biết, chả khác nào một bí mật lớn vậy! Băng nhìn lão thái giám tập tễnh đi từ
trong viện ra

“Hoàng hậu nương nương chịu ủy khuất rồi”

“Ta đã không phải là hoàng hậu nương nương nữa, Lí công công chẳng lẽ không biết sao?” Băng không nghĩ tới hắn sẽ nói ra như vậy, cho dù nàng thực
bị cái gì ủy khuất, cũng không tới phiên một cái thái giám đến đồng tình đi! Mặc kệ là trước kia sống thế nào, nay không cần hiểu nhiều làm gì,
nàng không cần, đặc biệt lại càng không cần có người đồng tình!

“Chỉ cần Thái Hậu nương nương còn, hoàng hậu nương nương sớm hay muộn cũng
sẽ quay lại là hoàng hậu nương nương.” Lí công công cúi mí mắt nói, ngữ
khí chắc chắc, tựa hồ đối với điểm này tin tưởng vững chắc không nghi
ngờ.

Thái Hậu không phải bệnh nặng trong người, ở Từ Ninh cung tĩnh dưỡng sao?
Băng thậm chí hoài nghi Thái Hậu đã bị hoàng đế giam lỏng, nếu không với quyền uy khunh thế của Thái Hậu làm sao có thể trơ mắt nhìn chính gia
tộc mình khuynh đảo sụp đổ mà cái gì cũng không làm? Hay là nàng đang
chờ thơi cơ đến?

“Cô cô nàng nay có khỏe không?” Băng phát huy khả năng diễn kịch trời cho,
tự nhận mình là Tề Nhược Nghiên nên lo lắng cho sức khoẻ của Thái hậu,
chuẩn bị bước vào trong lãnh cung, sắc mặt có phần lạnh lùng cùng lo
lắng, nhưng không lộ ra bất kỳ sơ hở nào làm cho lão thái giám có phần
kinh ngạc. Nàng thấy trong lòng có phần lo lắng, chả lẽ là lộ rồi, nhưng không biết lộ chỗ nào, như thế nào lộ?

lão thái giám lại cái gì cũng chưa nói, sau chính là liên tục gật đầu,
miệng nhắc tới “Tốt, tốt, tốt”, tốt cái gì Băng không biết, nhưng hắn
trong mắt tinh quang chợt lóe sát khí nhưng cũng không lọt qua được ánh
mắt của Băng, ánh mắt đó như chứa đầy cung tên có thể bắn ra lấy mạng
nàng bất kỳ lúc nào, hơn nữa với thân thể hiện tại này của nàng có thể
né tránh được.

Thừa dịp lão thái giám này còn lại một chút do dự, Băng nhanh trí nói:“Lí
công công, ta mê man ba ngày, hôm qua mới tỉnh lại, rất nhiều trước kia
chuyện cũng không nhớ rõ, hôm nay lại bị Hoàng Thượng nhốt đánh vào lãnh cung…… Cô cô, cô cô nàng vì sao không đến cứu ta?” Thấy hắn cơ bắp mới
buông lỏng ra, Băng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Thì ra là thế, hoàng hậu nương nương không cần nóng vội, mọi sự Thái Hậu
nương nương đều đã có sắp xếp. Ngài ở trong này cũng tốt, nô tài cũng có thể hảo hảo hầu hạ ngài.” Lão thái giám gật gật đầu nói.

Hầu hạ…… Này từ theo này lão thái giám miệng nói ra như thế nào nghe liền
thấy không được tự nhiên đâu! Băng vẻ mặt đau khổ đi theo sau lưng hắn
đi qua hành lang, rất nhanh liền bị đưa đến một căn phòng vắng lạnh, cửa phog được điêu khắc rất nhiều hoa văn tinh sảo.

“Hoàng hậu nương nương không thể tiết lộ thân phận, hơn nữa không thể để lộ
chuyện của Tề gia ra ngoài, cũng như thân phận là người Tề gia” Lão thái giám đem Băng vào trong nhà, miệng nói liên miên.

“Ý Công công chỉ là vị kia quý phi nương nương kia?” Băng chân thực hỏi
lại. Nếu không phải vừa rồi chứng kiến hắn vận công phát sinh sát khí

thì Băng có thể nhận nhầm rằng đây là một lão thái giám già yếu. Hiện
tại hắn lại nói những lời này, nàng lại càng nghi hoặc người này trong
cung nhất định nắm một vị trí nào đó.

“Hoàng hậu nương nương biết là tốt rồi.” Lí công công nét mặt già nua nhìn
không ra một tia cảm xúc,“Ngài trước nghỉ ngơi, nô tài đi chuẩn bị bữa
ăn cho người”

Phòng ở không lớn, trừ bỏ giường cùng cái bàn ở ngoài không có các dụng cụ
khác, bất quá Băng cũng không để ý cái này, tùy tay phủi chăn, màn, một
trận bụi dày mở bay lên, tùy tay lau cái bàn ngồi xuống ngẩn người.

Cũng không có cái gì đặc biệt cần suy nghĩ, dù sao mọi chuyện đối với nàng
mà nói đều là không biết, nhưng cũng có thể suy đoán rằng hoàng đế, Thái Hậu cùng Tề gia thực hiển nhiên đang tiến hành một cuộc tranh quyền
đoạt lợi, trước mắt là hoàng đế chiếm thượng phong, nhưng Thái Hậu túc
trí đa mưu, ngoài mặt ngoài yếu thế, nhưng đối với mọi việc làm của
hoàng đế thì nàng chỉ coi như trò chơi mà thôi, Tề gia tuy rằng là suy
sụp, nhưng tựa như Lí công công nói, chỉ cần Thái Hậu còn tại, hết thảy
đều có thể quay lại đường sống……

Quyền lợi mà tranh đấu quá thì có thể xảy ra một trận đổ máu, một mất một
còn, Băng một chút cũng không cảm thấy hứng thú, bởi vì đối với nàng mà
nói tất cả mọi chuyện ở nơi này cùng nàng không quan hệ, nàng cũng không muốn tham dự vào, lại càng không muốn bị liên lụy ở bên trong, lúc này
đột nhiên có điểm cảm tạ ông trời làm cho hoàng đế đem nàng ném vào lãnh cung, nơi này tuy là lãnh cung, nhưng cũng có thể giúp nàng tránh được
phiền lòng và mưa gió, thân hình mảnh mai này thật không chịu nổi mưa
gió dập vùi.

Mặc kệ thắng lợi là hoàng đế hay là Thái Hậu kia cũng không phải chuyện của nàng, hiện tại nàng chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu chính là cố
gắng sống sót, mặc kệ ngoài cửa sổ mưa rền gió dữ thiên địa xoay vần,
tại đó không thuộc thế giới của nàng, chỉ cần có thể sống là tốt rồi……

Bất giác nàng lại nghĩ tới cái người đã phản bội nàng, phản bội lại tình yêu của nàng……

Hắn từng lo lắng nhìn nàng nói: Băng, ở cướp lấy sinh mệnh người khác đồng
thời, chính sinh mệnh ngươi cũng đang theo khe hở lý xói mò đi, cái chết liền từng bước tới gần ……

Nàng lắc đầu, cười nhạo hắn khi nào biến thành thi nhân.

Hắn từng lôi kéo tay nàng nói: Băng, chúng ta rời đi đi……

Nàng lắc đầu, nếu phản bội tổ chức đó chỉ có một đường chết.

Nàng từng cười khi hắn nói: Băng, rất nhanh chúng ta có thể có được tự do chân chính……

Nàng gật đầu, cảm xúc cuồn cuộn, tự do sao? Chỉ có chết mới có thể được đến
chân chính tự do đi! Diễm, nếu đã muốn lựa chọn phản bội, vì sao còn
muốn cười như thế làm cho người ta quyến luyến?

……

Con người quả là một loại động vật kỳ quái nhất thế gian, làm nàng có được
thân thể khoẻ mạnh, vô tình đoạt đi sinh mệnh người khác, nhưng đối với
chính sinh mện mình thì không biết ứng xử sao cho hợp lý, cho nên nàng
chỉ có thể lựa chọn phương thức rời đi cái thế giới kia, nhưng là hiện
tại, sống trong thân thể yếu đuối này, giống như không thể kiểm soát
được sinh mạng mình, không biết vận mệnh , nàng lại có khát vọng sống

sót……

Mâu thuẫn !

Rối rắm !

Đã đói bụng !

Cơm trưa như thế nào còn chưa xong!

Bụng đói réo cồn cào, Băng mới nhớ từ sáng sớm đến bây giờ ngay cả nước cũng chưa uống một ngụm, nhìn trước mặt đầy tro bụi phủ kín mặt bàn, bất đắc dĩ thở dài một hơi, thổi bay một tầng đ bụi, sặc ra liên tiếp ho khan.

Cũng không biết đợi bao lâu, không chịu được đói khát , Băng rốt cuộc vô lực không lo lắng đến vấn đề cố bẩn cùng không bẩn, nằm trên giường đệm, trong túi lấy
ra bình sứ, lấy một viên “cứu tâm hoàn” bỏ vào miệng làm đường ăn, nhắm
mắt lại chờ, lão thái giám kia nói muốn hảo hảo hầu hạ nàng, lại đến bây giờ còn không có đem cơm trưa tới, cứ vậy là chờ tới thời điểm hắn đến, chính mình sẽ không đói đến hôn mê rồi.

Không biết đã bao lâu rồi Băng mới phải nhịn đói như vậy nàng cũng không nhớ rõ, lại nhớ tới thời điểm cùng ai kia thưởng thức bánh bao thịt, đột
nhiên có hoài niệm, hoài niệm tới cái thời điểm cùng người khác thưởng
thức mọi món ngon, làm cho nổi lên một ý nghĩ ghen tị ……

Cánh cửa mục nát rốt cục cũng có tiếng vang lên, thanh âm kia nghe vào trong tai Băng quả thực giống như âm thanh của thiên âm (ý như âm thanh hay
của trời đất), đôi mắt vô lực hữu ý mở ra, nhìn về phía lão thái giám
đang bày biện lập tức sinh rạng rỡ , giống như là thấy được cứu tinh.

“Hoàng hậu nương nương thỉnh dùng bữa, vị kia hôm nay làm loạn, cho nên nô tài đến chậm.” Lão thái giám giải thích nói.

Con người tiềm lực quả nhiên là vô hạn, hơn nữa ở đối mặt đồ ăn liền bị dụ
hoặc, cho dù là đói choáng váng, cho dù này thân mình yếu ớt nhanh tiến
tới, chỉ cần tinh thần bất diệt, liền có thể từ tiểu vũ trụ phát ra thêm vào cường đại năng lượng!

Tay chân nhanh nhất vồ đến bên đồ ăn, mặc kệ tư thế có thế nào, muốn ăn hết mọi thứ như hổ báo ăn mồi, tuy cơm có chút rắn, đồ ăn cũng chẳng có gì, chỉ là một ít thịt nhưng cũng làm Băng cảm động thiếu chút nữa rơi lệ
như chưa từng được ăn thịt bao giờ….

Đáng tiếc vị tề tiểu thư này miệng quá nhỏ, mà sức chứa lại càng tiểu, nhìn
thừa hơn nửa phần đồ ăn, Băng khóc không ra nước mắt, bắt đầu có chút
hậm hực.

Lão thái giám hoàn toàn bị cử chỉ bất nhã ăn uống của nàng làm cho kinh sợ, nhưng lại thấy nàng chưa ăn bao nhiêu đã hạ chiếc đũa, nói:’ Đồ ăn khó ăn thế sao? Nô tài đã cố hết sức rồi, trong Y viện này tuy không phải
lãnh cung, nhưng cùng lãnh cung là như nhau, các cung cấp đều rất thiếu
thốn .”

“Nơi này tên là Y viện cung sao? Nơi này không phải lãnh cung?” Băng kỳ quái hỏi, hoàng đế rõ ràng nói là đem nàng biếm lãnh cung, nếu nơi này không phải lãnh cung, nàng như thế nào tiến vào?

“Không phải, trong cung cũng không có lãnh cung, chính là nơi này trước kia có một ít duyên cớ, nơi này đã bị xưng là lãnh cung.”

“Vì duyên cớ gì? Là vì vị kia quý phi nương nương kia?”

“Nàng đã sớm không phải cái gì quý phi, ngài thấy nàng né tránh chút là được.” Lão thái giám bộ mặt biểu tình nói.

“uhm” Nhìn ra được lão thái giám này tựa hồ không muốn nói cho nàng duyên cớ đó, Băng cũng không lại hỏi nhiều.

Sau khi ăn xong, lão thái giám cho nàng đi lại tùy ý đi một chút, lại dặn
nàng không cần đi tây viện, sau đó liền vội vàng giúp nàng quét tước
phòng.

Băng không nghĩ chọc phiền toái, nếu người ta nói không cần đi tây, vậy
hướng đông đi thôi! Một người nhàn nhàn tiêu sái lại đi trong hành lang, tùy tính đi vào phía đông viện, phát hiện nơi này đúng là một cái hoa
viên.

Trong vườn một mảnh tiêu điều, bụi và cây cỏ quấn quanh, tại đây lại có một
mảnh sắc vàng nhạt của hoa cúc nở rộ, làm cho hoa viên cảnh trí nhất
thời xuất chúng, đón gió lay động, khiến cho người ta trìu mến nhìn,
làm cho người ta nổi lên tâm sự…

Không thể tưởng được nơi này còn có cúc hoa ! Vừa vặn hái được, nhớ lại trong phòng có một cái bình hoa thật không thừa thãi!

“A — không cho phép trộm hoa của bản cung!”

Một tiếng kêu phát ra từ trong hoang viện yên tĩnh, đồng thời cũng làm Băng vừa đinh hái hoa liền cứng đờ người lại, ý nghĩ chạy nhanh loé lên, vỗ vỗ ngực suýt nữa bị người điên đó bị dọa, phải cẩn thận. Còn chưa kịp
đứng thẳng người lên thi nữ nhân điên đó vọt đến, tóc tai hỗn độn che

khuất mặt nàng, ngẫu nhiên theo gió tản ra, bắt gặp lộ ra một đôi mắt
lóe sáng.

Băng bị bất ngờ, chân cũng không cẩn thận bị một cái đám cỏ khô ôm lấy, lảo
đảo ngã, cũng may cỏ dại không ít, cũng không cảm thấy đau, chính là
trái tim đập nhanh có chút khó chịu, chạy nhanh lấy viên thuốc bỏ vào
miệng, cũng may thân thể khống chế coi như thích đáng, không có làm cho
cánh tay phải bị gãy thương càng thêm thương.

Nữ nhân cũng không để ý tới nàng, vội chạy đến bên đám hoa cúc tiền ngồi
xổm xuống, nhẹ nhàng ôn nhu cùng hoa cúc nói ,“Hoa nhi, ngươi không phải sợ, bản cung sẽ không làm cho người ta ngắt ngươi đi……”

Quay sang giận giữ với Băng nói:“Ngươi là tên trộm, dám đến trộm bản cung
hoa!” Lại chỉ vào nàng ống tay áo đang bị lộ ra cánh tay phải bị
thương,“Nhìn ngươi chính là cái kẻ cắp chuyên nghiệp, bị người ta đánh
gãy tay còn không biết hối cải!”

Băng không nói gì ngửa mặt lên xem thường nói ,“Ta hái hoa hái quang minh
chính đại, người nào đó lại ở giả ngây giả dại……” Đúng vậy, nàng sớm
nhìn ra nữ nhân này là giả điên, càng khẳng định kia lão thái giám cũng
đã sớm nhìn ra, nữ nhân này lại còn còn ở nơi này giả vờ tự đắc, thật sự là đáng thương đáng tiếc……

“Ngươi……”

“Trái tim của ta không tốt,thỉnh ngươi không cần mỗi lần đều làm ta sợ như vậy.”

“Ta……”

“Ngươi muốn giả điên ta không xen vào, bất quá cũng mời ngươi giả giống một
chút được không, bằng không rất dễ dàng đã bị người ta nhìn thấu.” Băng
hảo tâm đề nghị nói, đứng lên, chậm chạp phủi đi bụi bẩn cùng cỏ may bám vào váy

“Ngươi là như thế nào nhìn ra ta giả điên?”

Băng thở dài, nữ nhân này thật sự thực đơn thuần, mới như vậy liền tùy tiện
nói làm lộ chân tướng cùng thừa nhận, nếu là nàng giả làm người điên có
lẽ hợp hơn……

“Ánh mắt của ngươi, cho dù bề ngoài lại điên, ánh mắt của ngươi lại không điên.”

“Ngươi là ai? Như thế nào bị đưa nơi này?” Nữ nhân thảm đạm cười, như sắp điêu linh lá rụng.

“Ta? Một người bị hoàng đế biếm lãnh cung vô danh tiểu tốt thôi.” Lão thái
giám nói qua, không thể để nàng tiết lộ thân phận Tề Nhược Nghiên,
nguyên nhân là cái gì Băng không biết, phàm là sự cẩn thận cũng tốt, nếu không nàng cũng không có khả năng trở thành sát thủ suất sắc nhất của
tổ chức.

“Chỉ sợ cũng là bị họ nữ nhân họ Tề làm hại đi?” Rút đi vẻ điên ngốc bề
ngoài, nàng cả người khí chất tựa hồ đều thay đổi, đem sợi tóc rối loạn
vén lên, lộ ra ánh mắt rạng rỡ toả sáng nhìn chằm chằm Băng.

Băng cho ý kiến đó một tiếng khinh hô, điều này cũng không xem như nói dối,
xác thực xem như bị nữ nhân họ Tề làm hại, chẳng qua tình huống có vẻ
phức tạp mà thôi.

“Hoàng Thượng có khoẻ không?” Nữ nhân thanh âm ở nhắc tới hoàng đế thời điểm
đột nhiên nhu xuống dưới, ánh mắt nhiễm nhiễm chờ của nàng trả lời.

“Hắn tuổi trẻ lực tráng, có cái gì không tốt.” Băng tức giận nói.

“Hoàng Thượng đã qua tuổi năm mươi, như thế nào……” Nữ nhân trố mắt mà nhin,
làm cho Băng đột nhiên nhận thức đến việc nữ nhân này bị giam cầm tại
đây không biết bao nhiêu năm, cũng có thể là không phân biệt thời gian
nữa

“Tiên hoàng mười năm trước đã Băng hà.” Trong lòng liền biết nữ nhân đối lão
hoàng đế vẫn là tình cuồng dại, nói không chừng còn coi sủng hạnh của hoàng đế là mộng đẹp, nhưng Băng vẫn là nhẫn tâm đánh nát giấc mộng đó
của nàng, nhìn nàng che mặt chạy ra khỏi cổng hoa viên, Băng cười cười
hái một ít hoa cút, và đi trở về phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.