Đọc truyện Chí Tôn Phế Hậu – Chương 53
Tào Hãn không đi
kiệu về cung nữa mà chậm rãi đi bộ hướng về Thanh Dương cung, gió lạnh
ban đêm quất vào mặt kiến cho tức giận trong lòng hắn đã thuyên giảm
được phần nào. Hắn biết rõ, có tức giận thì cũng không thể đem toàn bộ
lỗi đổ lên đầu nàng tự dưng mang tử thuý vòng đi tặng cho người khác mà
tự trách mình nhiều hơn, cái chính là hắn không tỉnh tảo cái gì Tiểu
Viện sử dụng mê hương, kiến cho hắn ý loạn tình mê thiếu chút nữa là lâm vào quẫn bách, phạm thêm sai lầm nghiêm trọng!
Nhưng mà qua sự việc này hắn biết Nhược Nghiên không hề nói dối hắn, sáu năm
trước nàng vào cung làm hoàng hậu, mẫu hậu đã đem tử thuý vòng trịnh
trọng giao cho nàng, sau khi nàng bị phế bỏ thì vòng tay này đương nhiên thu hồi về tay hắn, đến lúc nàng được sắc phong lần nữa, hắn mới đem tử thuý vòng giao lại cho nàng, nhất thời quên không nói cho nàng biết ý
nghĩa của chiếc vòng này. Cho nên hắn có thể khẳng định nàng thực sự
không hề nhớ được chuyện quá khứ, nếu không thì không đời nào nàng lại
đem tử thuý vòng tặng cho An Tiểu Viện?
Thanh Dương cung càng lúc càng gần, nhưng cước bộ của hắn lại có phần do dự,
tuy rằng hắn vẫn chưa làm chuyện gì sai, nhưng vạn nhất nếu nàng biết
được nhất định là sẽ đau lòng sao? Nếu không phải phi tần không thường
xuyên lui tới thì nàng cũng không tặng đồ, điều đó cho thấy nàng thực sự thích An Tiểu Viện này, nếu biết nữ nhâ nđó lấy vòng tay tác loạn, khó
tránh được phiền lòng, không bằng kiếm một cớ gạt nàng thoả đáng!
Tiếp nhận ba muwoi trượng, Lộ Tam khập khiễng đi về, thấy Hoàng Thượng còn
lưỡng lự không tiến vào Thanh Dương cung, nên không khỏi kinh ngạc,
tiến đến quỳ nói:“Hoàng Thượng, nô tài đã lĩnh đủ ba mươi trượng rồi
ạ.”
“Sao không đánh chết người cho rồi.” Tào Hãn liếc nhìn Lộ Tam, sắc lạnh cảnh cáo nói: “ Chuyện đêm nay tuyệt đối không được cho hoàng hậu biết, nếu
không đừng trách trẫm hỏi tội!”
“Hoàng Thượng yên tâm, nô tài nhất định không cho hoàng hậu nương nương biết
chuyện!” Lộ Tam giật mình run rẩy, tâm nói chuyện này nếu lộ ra, chỉ sợ
kết cục của hắn không chỉ là lĩnh thêm mấy mươi trượng nữa đâu.
Tào Hãn hừ một tiếng, rốt cục cất bước vào cửa Thanh Dương cung.
Trong điện các nơi sớm treo treo đèn sáng bừng, so với không khí của hoa
viên thật sự là rất khác biệt, đám nô tài vây quanh một bàn ngồi ngắm
trăng, không khí hoà thuận vui vẻ, chỉ thấy thiếu một người.
Nô tài thấy Hoàng Thượng trở về, sắc mặt hình như không được tốt, cũng
không biết là đã xảy ra chuyện gì,vẫn cẩn thận đến hành lễ cung nghênh
như thường lệ.
Không phát hiện thấy Nhươc Nghiê, Tào Hãn nhíu mày, không hờn giận nói:“Linh
Nhi, hoàng hậu đâu?” Linh Nhi ở đây, vì sao lại không thấy nàng.
“Hồi Hoàng Thượng, nương nương ở trên lộ đài, nói là muốn một mình ngắm
trăng, lệnh cho nô tỳ không được đến quấy rầy.” Linh Nhi chi tiết đáp,
nương nương thường xuyên thích ở một mình, thói quen đó nàng đã quen,
nhưng mà đôi lúc vẫn không an tâm.
Tào Hãn ừ một tiếng, bước đi thẳng đến lộ đài, nghĩ rằng nên làm cách nào
đem tử thuý vòng trao lại cho nàng mà không khiến cho nàng sinh nghi
ngờ. Bởi nếu nói không khéo thì lộ thêm chuyện này đó hắn làm như thế
nào mà hãm hại cha nàng, như vậy càng kiến cho tình cảm của nàng dành
cho hắn thêm xa cách.
Hắn đi lên cầu thang, đi vào lộ đài, nhưng mà không thấy bong dáng một ai,
căn bản lộ đài không có người. Trà bánh điểm tâm đặt trên bàn vẫn chưa
có dùng qua, nhưng mà ghế nằm hình như hơi lõm xuống, hiển nhiên có
người ngồi trên đó.Tào Hãn trong lòng giật mình, cao giọng quát:“Người
đâu!”
Nghe Hoàng Thượng quát mắng nghiêm trọng, đám nô tài liền hướng về phía lộ
đài chạy đến, không biết chuyện gì run rẩy quỳ hết xuống.
“Trẫm đi lên khi nơi này đã không thấy một bong người, hoàng hậu đâu?” Tào
Hãn sẵng giọng, mâu trung đã hiện lên sự tức giận khó tả.
“Hoàng Thượng, nương nương lúc trước quả thật là ở trên lộ đài, có lẽ là mệt
mỏi nên người đã về tẩm điện nghỉ tạm.” Linh Nhi còn chưa nói xong,
trước mắt đã không thấy thân ảnh của Hoàng Thượng, nàng vội vàng đứng
dậy theo ngay phía sau đi về tẩm điện.
Mọi người thấy thế, cũng vội vàng đứng dậy theo sát sau đó, trong lòng ai
cũng chờ đợi hoàng hậu nương nương bình yên ở trong tẩm điện, trăm ngàn
đừng có xảy ra cái gì ngoài ý muốn, nếu không thấy hoàng hậu thì cái đầu bọn họ hôm nay nhất định không còn giữ đươc trên cổ.
Tẩm điện trống trải không có lấy một bóng người, Tào Hãn lo lắng và hoảng
sợ không chịu nổi bọn nô tài có hầu hạ nàng mà cũng không xong, nàng đi
đâu cũng không biết.
“Người đâu?” Tào Hãn một tiếng hét to, mọi người đều đồng loạt quỳ hết xuống nhất loạt nói: “Nô tài đáng chết”
“Còn không mau đi tìm!” Giọng nói của hắn đã mất hết kiên nhẫn, đúng là một đám vô dụng!
Mọi người nghe lệnh đem theo đèn đi tìm khắp Thanh Dương cung mà không thu
hoạch được gì, Linh Nhi mặt ddauayf nước mắt, nương nương rõ ràng là ở
lộ đài, như thế nào mà lúc này liền không thấy bong dáng? Bọn họ vẫn ở
trong điện, sao không thấy nương nương đi ra khỏi đó!
Tìm kiếm khắp Thanh Dương cung mấy lần mà không tìm được người, Tào Hãn đã thấy sự tình không tầm thường, lúc đó mới triệu các thị vệ đến đi tìm
bốn phía hoàng cung, nhưng mà nghe thị vệ bẩm báo không thấy điều gì
khác thường.
Sự tình đơn giản hơn nếu người đó không phải Nhược Nghiên, nàng tuy là con gái đại tướng quân nhưng từ nhỏ thân thể yếu đuối, từ lúc trong bụng mẹ đã mang thêm bệnh tim, võ công không biết thì làm sao có thể rời Thanh
Dương cung đi mà không bị thị vệ phát hiện, đúng là càng nghĩ càng quái
lạ. Cho nên hắn có thể khẳng định nhất định là có người mang nàng đi!
Là kẻ nào lớn mật dám xâm nhập hoàng cung bắt đi hoàng hậu Đại Cảnh, hơn nữa còn có thể tránh được thị vệ không phát giác?
Tào Hãn đầu tiên nghĩ đến đó là việc làm của thái tử Lan quốc thái tử Úy
Phong Kì, này hắn mới đăng cơ lên làm hoàng đế, ánh mắt hắn lúc trước
nhìn nàng không thầm thường, mới đến hoàng cung mà đã dám đem nàng rời
đi, làm hắn tức giận lôi đình muốn đưa đến đoạn đầu đài xử chém, nhưng
vì đại cục hai nước mà cho hắn một con ngựa thả hắn trở về. Nhưng mà hắn lên ngôi hoàng đế không phải dễ giành, anh em trong nhà xung đột tranh
ngai vàng mà không ngại chém giết lẫn nhau, hắn còn lo không kịp làm gì
có thời giam đến Đại Cảnh mà bắt cóc người. Cho dù có bắt được Nhược
Nghiên thì cũng không có cách nào mà rời đi được. Như vậy Úy Phong Kì
liền có thể loại trừ một bên, vậy ai có khả năng đến bắt Nhược Nghiên
đi?
Tào Hãn càng nghĩ càng thấy trong đầu hỗn loạn, lần trước nếu không phải
Triệt ở một bên nhắc nhở, Nhược Nghiên có lẽ đã bị Úy Phong Kì thuận lợi bắt đến Lan quốc, một bên là chuyện nàng mất tích với một bên là địch
quốc càng làm cho hắn thêm luống cuống, liền truyền thống lĩnh thị vệ Hồ Quyết âm thầm điều ttra, cũng hạ chỉ lập tức phong toả hoàng cung và
kinh thành, đến khi nào tra ra gian tế trong hoàng cung mới thôi. Bất
luận kẻ nào không có giấy thông hành thì không được phép cho đi.
Băng không biết chính mình đang ở nơi nào, căn bản cũng không muốn biết điểm này, bởi trong lòng nàng lúc này đang cực kỳ bình thản, thâm trầm không có cảm giác lên khi đến nới xa lạ cảm thấy không thích ứng mà thôi.
Cẩn vương vẫn ôm nàng vào ngực, giống như cưỡi mây đạp gió bay từ nơi đen
tối này đến nơi đen tối khác mà thôi, đến khi hai chân nàng chạm đất
thì cánh tay đó mới rời khỏi lưng nàng thì nàng mới lấy lại được cảm
giác.
Nàng rời khỏi nhà giam hoàng kim kia, rời khỏi nam nhân kiến cho nàng thương tâm. Bao nhiêu đau khổ cứ thế ập đến nên nàng trở lên thản nhiên một
cách lạ lỳ, trở nên đạm bạc, trở nên thờ ơ, nhưng mà sai lầm do nàng tự
chuốc lấy, dù có ở đâu thì mọi việc đối với nàng vẫn luôn không thuận
lợi, gió vẫn thổi mạnh để cho thân thể vốn mỏng manh của nàng càng thêm
vùi dập tơi bời.
Trước mắt đột nhiên có ánh sáng, là Cẩn vương vừa mới cởi bỏ lớp áo choàng
đen khỏi người, bên trong hắn là bộ áo trắng như băng, chiếu lên làm tâm nàng thêm lạnh.
“Mới vừa rồi vì sao không vào đó ngăn cản?” khuôn mặt tuấn dật của Tào Triệt mang theo nụ cười kỳ quái nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi nhưng với ý thăm
dò.
“Vì sao phải ngăn cản? Ngăn cản thì được gì, tiếp theo thì sao?”Lạnh như
băng cười, biểu hiện tuyệt vọng không giấu nổi trong mắt nàng, nhưng mà
không uỷ mị ánh mắt liền trở lên sắc lạnh nhìn thẳng vào Tào Triệt hỏi
với vẻ kinh ngạc: “ Vương gia hao tổn tâm trí cho ta xem một màn kia mục đích rốt cuộc là muốn gì?”
“Nàng nói xem bổn vương mục đích là cái gì?” Tào Triệt hai tay ấn nàng vào
phía vách tường, ngăn không cho nàng tránh khỏi vòng tay hắn, cười hỏi
ngược lại với vẻ đùa cợt.
“Vương gia vì sao lại sửa lại xưng hô rồi?” Băng châm chọc cười lạnh, mới vừa
nãy một tiếng hoàng tẩu, hai tiếng hoàng tẩu, Mới chớp mắt một cái liền
sửa lại xưng hô với nàng!
“Nàng nếu đã lựa chọn rời khỏi hoàng huynh, bổn vương sao lại phải xưng hô
hoàng tẩu với nàng, chỉ sợ là không thích hợp nên bổn vương cũng không
biết nên xưng hô thế nào với nàng cho tốt đây?”Tào Triệt ung dung đem
vấn đề đã lảng đi nói lại.
“Ngươi thích gọi ta cái gì thì gọi, cần gì phải hỏi ta!” Băng phiền chán trước vẻ mặt của hắn, ngôn ngữ lạnh lùng quát lên, thấy mặt hắn càng lúc càng tiến sát mình, đôi mắt mang tinh quang như muốn nhìn thấu vào tận bên
trong con người nàng, nàng cảnh giác lùi về sau vài bước. Đối mặt với
Cẩn Vương bí hiểm, nàng luôn cảm thấy không tiện nghi, ngay cả kế hoạch
nàng vất vả đổ cho hắn liền bị Tĩnh Phi kia phá hư sạch sẽ.
“Cũng tốt, vậy bổn vương là gọi ngươi là Nghiên nhi. Hay là Thuỷ hoặc là
…Băng” Tào Triệt bộ mặt làm ra vẻ khó xử, thậm chí còn gãi gãi đầu, làm
như không biết cố ý kéo dài chữ Băng- tên của nàng.
Cẩn vương nói thế là sao? Băng nội tâm kiếp sợ không ngôn từ nào có thể
diễn tả nổi, hắn làm sao biết được điều này? Chẳng nhẽ hắn đã gặp Diễm? Băng nhớ có lần Linh Nhi nói cho nàng là Mộc Viễn Trạch nói hắn đi tìm
người yêu của hắn, Mộc Viễn Trạch cùng Cẩn vương cũng là chỗ quen biết,
Cẩn vương đương nhiên biết điều đó,có lẽ là Mộc Viễn Trạch nói cho hắn?
Hắn vốn rất tinh ý, đoán được chuyện của Băng cũng không phải là không
có khả năng, vậy điều đó chứng tỏ Mộc Viễn Trạch thật sự có khả năng là
Diễm! Diễm rốt cục đã nói cho hắn bao nhiêu chuyện của bọn họ?
“Xem ra bổn vương đoán đúng, ngươi quả nhiên là Băng –” Tào Triệt ánh mắt
sâu thẳm giống như nhìn ra cái gì đó, nói tiếp:“Nghiên nhi đã chết rồi
phải không?”
“Vương gia vì sao có thể khẳng định ta chính là Băng?” Hỏi như vậy chứng tỏ
nàng chính mình thừa nhận nàng chân thật là Băng, cũng thừa nhận Nhược
Nghiên đã chết, nhưng đối mặt với người thông minh như Cẩn vương, nói
dối chỉ chứng tỏ nàng là người ngu ngốc, mà nàng đương nhiên không phải
là người ngu ngốc. Nếu Cẩn Vương đã dám nói như thế thì chắc chắn hắn
phải nắm chắc trong tay chứng cứ gì rồi, tuy không biết đó là gì nhưng
hắn trước mặt Hãn không vạch trần nàng nhất định hắn có âm mưu gì đấy,
hoặc cũng có thể hắn không nắm chắc Hãn tin hắn, hoặc cũng có thể không
biết âm mưu nàng là gì nên dù nàng có thừa nhận hay không cũng không có
gì khác biệt. Chẳng bằng cứ thừa nhận để biết được âm mưu của hắn là gì?
“Việc này ngươi không cần biết, ta chỉ hỏi ngươi có phải Nghiên nhi thật sự đã chết phải không?”
Nhìn dáng vẻ của hắn không cho phép nàng hỏi, chứng tỏ hắn đã biết nàng là
người bám vào thân thể Nhược Nghiên,Băng giận giữ nói:“Không sai, nàng
đã chết! Muốn biết nàng ấy chết thế nào sao?” Tào Triệt trên mặt toát ra sự thống khổ, trong lòng hắn không khác gì có ngàn vạn mũi tên đâm vào, nên Băng càng xoáy sâu vào nói tiếp với vẻ lạnh băng:“Nàng là bị các
ngươi hại chết! Các ngươi mỗi người đều là hung thủ hại chết nàng! Mỗi
người trong các ngươi! Bị Hoàng đế lăng nhục, “tâm hoàn” của ngươi, sự
phản bội của Lâm Diễm.”
“Câm miệng! Ngươi biết gì mà nói! Ngươi có tư cách gì mà phê phán ta. “ Tâm hoàn” chính là thuốc bảo vệ tính mạng cho nàng.”
“Phải không? Ngươi có lòng tốt như vậy sao? Sợ là rắc tâm thì đúng hơn!” Băng không hề xưng hô với hắn là vương gia, trực tiếp nói chuyện như thế mới cân bằng.
Tào Triệt trầm mặc, Băng cũng không có hơi đâu mà quản chuyện của hắn, tự mình nhìn bốn phía căn phòng mình vừa đặt chân đến.
Đây là một gian phòng nằm giữa các dãy phòng khác, nóc nhà màu trắng, vách
tường cũng màu trắng, trên nền lắt đá màu xanh, trong nhà bày biện nội
thất đều là bằng gỗ. Một cái dãy giá sách chất đầy sách, một bộ bàn ghế
đơn giản, trong phòng là một cái giường gỗ lớn, bốn bên khảm đá quý, bên cạnh đó là một cái giá treo bị áo trùng màu đen của Cẩn Vương vắt lên.
Trên bàn gần đó có một cái giá bên trên đó trưng bày đủ thứ bình lọ quý
giá, có một khay đựng một viên dạ minh châu lớn quý hiếm. Ngoại trừ áo
choàng của hắn màu đen thì mọi thứ trong phòng đều là màu trắng sáng,
mặc dù là buổi đêm nhưng phòng vẫn sáng như ban ngày.
Căn phòng này không có cửa sổ, hình như là một cái mật thất, không gian tuy rằng không nhỏ nhưng mà bốn bên đều bị bịt kín kiến cho người ta bị áp
lực. Băng lúc này mới hối hận đã cho Cẩn vương cơ hội, nếu mà hắn muốn
nhốt nàng ở đây thì nàng không bao giờ còn có thể nhìn thấy ánh mặt
trời. Mà Cẩn vương cũng không phải loại người bất cẩn cho nàng cơ hội
đào tẩu dễ dàng.
“Cẩn vương, người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo, có phải mục đích của
ngươi chính là chiếm đoạt ngôi vị hoàng đế phải không? Cài gì mà huynh
đệ tình thâm, cái gì mà không màng danh lợi, ngươi diễn nhiều năm như
vậy không thấy mệt sao? Dã tâm của ngươi không gạt được mắt ta, ngươi
sao không trực diện đứng ra tranh đoạt công khai, cần gì hao tâm tổn trí bày hết quỷ kế này đến quỷ kế khác?”
“Ngôi vị hoàng đế?” Tào Triệt cười nhạo khi nàng nói xong, như thể đối với
ngôi vị hoàng đế mà nói đối với hắn là một cái đáng khinh, nói với
nàng:“Ngươi cũng không cần phải nói kích người khác, bổn vương một khi
đã quyết tâm làm chuyện gì thì phải làm bằng được, không ai có thể thay
đổi! Ngươi cũng đừng hòng!”
“Vương gia vì sao cố tình nhấn mạnh đến “ta” làm gì? Chẳng nhẽ ta có khả năng
cản trở ngươi sao?” Băng bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, nàng đùa cợt
cười nói:“Ha…. Đừng nói với ta là Vương gia là đối Nhược Nghiên một lòng ái mộ nha.”
“Ái mộ thì không thể nói hết được ý nghĩa đâu!”Tào Triệt đột nhiên thân thủ tiến đến nâng cằm Bănglên, lại khôi phục lại thái độ bất cần đời
cười,“Xưa nay nam nhân vốn yêu cái đẹp, mà bốn vương cũng chỉ là một nam nhân bình thường, đương nhiên cũng không ngoại lệ, nam nhân kẻ nào mà
không háo sắc, ngươi nói xem!”
“Vương gia ý nói như thế là ngươi cũng như bao nhiêu kẻ khác, chỉ cần để ý cái bên ngoài, không cần biết đến bên trong là cái gì đi chăng nữa.” Tuy
hắn biểu hiện như thể hắn là một tên háo sắc nhưng mà Băng không hề cảm
nhận thấy hắn là người như thế, mục đích của hắn nhất định không nông
cạn và nhàm chán đến thế.
“Là ngươi đương nhiên rất tốt, ngươi mặc dù đã gây cho ta không ít phiền
toái, nhưng mà ngươi không làm bổn vương thấy nhàm chán, nay Nghiên nhi
đã qua đời, tìm người thay thế nàng cũng không phải là không được. Tuy
ngươi với nàng khá bất đồng với nhau, Nghiên nhi thì nhu nhược, giống
như một bông hoa nhỏ cần được che chở, chỉ cần có gió táp phong ba thì
liền bị đánh gãy tơi tả, chết đối với nàng ấy có lẽ là giải thoát, mà
ngươi thì kiên cường hơn nhiều.’”
“Thật có lỗi, Nhược Nghiên cũng không mảnh mai như ngươi tưởng a, ta thì cũng không kiên cường như ngươi nói.” Băng không nhịn được cắt ngang lời hắn nói, oán hận như thể trách hắn nói Nhược Nghiên là người nhu nhược. Đối với nàng mà nói Nhược Nghiên là người rất kiên cường, chỉ khi đối mặt
với tình cảm nàng ấy mới trở lên nhu nhược, yếu đuối, thậm chí không
chịu nổi một kích thích, thậm chí không có dũng khí đi tranh đoạt với kẻ khác mà chỉ có thể đứng một bên hy vọng người nàng yêu hạnh phúc, bình
an.
“Ngươi nói xem ngươi yếu đuối chỗ nào?” Trào Triệt ngón tay vuốt ve trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, thần sắc như thể muốn trêu trọc nàng, nhưng
cũng không kém phần ám muội.
Băng hất cánh tay hắn ra, nhíu mày nói: “nếu mà ngươi cái gì cũng đã biết
thì cần gì phải quanh co. Chỉ cần ngươi thả ta ra, từ nay về sau ra
không bao giờ lấy thân phận Nhược Nghiên mà ở đây, rời đi mãi mãi, không bao giờ xuất hiện trước mặt các ngươi, ngươi muốn ta cũng không xen vào để ngươi có thể hoàn thành!”Nàng không bao giờ quản chuyện gì nữa,
huynh đệ hắn có tương tàn thì có liên can gì nàng, về sau với nàng không can hệ, chỉ vì mình mà sống thôi.
“Thả ngươi đi?” Tào Triệt như không tin được vào tai mình, cười một hồi, sau đó phun ra ba chữ đánh gãy hy vọng của Băng.
“Không bao giờ!”
“Vậy ngươi muốn như thế nào? Đem ta vĩnh viễn nhốt ở trong này?” Băng nhíu mày nói, đáy lòng bốc lên một cỗ hàn khí.
Tào Triệt trầm ngâm không nói, làm như cam chịu, bỗng nhiên vừa cười
nói:“Mới vừa rồi ngươi không phải mới xin bổn vương mang ngươi rời đi đó sao? Ngươi xem bổn vương là cái gì? Muốn hô đến thì đến, nói đi là đi
sao?”
“Vậy ngươi rốt cuộc muốn xử trí ta thế nào? Ngươi hồi kinh không phải chỉ
muốn cho ta xem màn vừa rồi chứ?” Băng thâm tâm hối hận cực kỳ, sao nàng lúc đó không nghĩ gì đến chuyện rời khỏi Hãn rồi trúng vào quỷ kế của
Cẩn Vương.
“Ngươi xem ra cũng coi trọng bổn vương quá đi, nói thật cho ngươi biết, bổn
vương hồi kinh là muốn trong đem Trung thu cho hoàng huynh một bất ngờ,
không ngờ đúng lúc chứng kiến sự việc ở Nguyệt đình, đưa ngươi đến đó là chỉ muốn giao dịch với ngươi mà thôi, nhưng mà lúc đó ngươi khôn có tâm trí nghe bổn vương nói mà chỉ muốn bổn vương mang ngươi đi.”
“Giao dịch cái gì, ngươi lúc ấy nói cái gì?” Băng kinh ngạc đánh gãy ngang
lời nói của Tào Triệt, nàng lúc ấy hoàn toàn đắm chìm bản thân trong đau đớn, căn bản không có nghe được hắn nói cái gì.
“Cái gì giao dịch này lúc này có nói cũng không quan trọng nữa nhưng mà
ngươi lúc nãy hiểu lầm hoàng huynh rồi. Hối hận ư? Hiện giờ muộn rồi!”
Trong mắt nàng đã hiện lên sự hối hận, Tào Triệt nói tiếp: “Ngươi có
biết không, ngươi thật sự là người hào phóng đó, ngươi có biết tử thuý
vòng mà ngươi đưa cho An Tiểu Viện chính là vật gia bảo của Tào gia,
cũng là tín vật chỉ truyền lại cho người có địa vị cao quý nhất? Thái
phi chính là thừa cơ hội này mới bôi lên tử thuý vòng đó một ít dung
dịch, trong đình lại đốt lộ tê hương, chính những cái đó làm kích thích
dục vọng của người khác, kiến họ sinh ảo giác, không ảnh hưởng quá lớn
đối với người bị ảnh hưởng nhưng kiến cho họ lâm vào mê hoặc, thấy người có mùi hương đó trở thành người trong lòng hắn mà thôi.”
Thái phi! Lại là thái phi chết tiệt! Nàng xem Thái phi là mẹ đẻ của Hãn nên
lần lượt buông tha cho bà, nhưng mà bà lại không biết điều cứ hãm hại
nàng hết lần này đến lần khác. Xem ra không nên nhân nhượng với bà nữa!
Trong lòng phẫn hận làm cho Băng khuôn mặt trở nên trắng bệch, cắn răng trừng mắt nhìn vào Tào Triệt nói“Thả ta đi!”
“Thả ngươi đi? Hiện tại ngươi lại muốn trở về bên người của hoàng huynh sao? Đi nói cho hắn biết dã tâm của bổn vương? Ta lúc đầu còn nghĩ ngươi
là Nghiên Nhi, còn có tình cảm với Lâm Diễm, nhưng mà hoá ra ngươi đối
với hoàng huynh cũng không phải vô tình nha, quả thật lòng phụ nữa là
khó hiểu nhất. Ngươi có nên nói cho bổn vương biết người trong lòng
ngươi là ai?”
“Ta yêu ai không yêu ai liên quan gì đến ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không
nói cho Hoàng Thượng biết chuyện của ngươi.” Bởi vì cho dù nói hắn cũng
không chắc đã tin ta.” Nàng chậm rãi nói.
“Không sai, ngươi yêu ai không phải là chuyện của ta, nhưng ngươi là nữ nhân
duy nhất mà hoàng huyn yêu, chuyện đó hẳn ngươi cũng biết, hồi ở sơn
tran mùa hè, lúc ngươi bị thương hoàng huyn đã soạn một mật chỉ đưa cho Lâm Diễm và Tô Trản, ngươi có biết mật chỉ đó viết gì không?”Tào Triệt
thần bí hỏi.
“Là cái gì?” Nếu là mật chỉ, hắn làm sao mà biết được nội dun trong đó.Lâm
Diễm cùng Tô Trản chẳng lẽ đều là người của hắn? Lâm Diễm thì có thể
nhưng Tô Trản thế nào lại là người của Cẩn vương.
“Đại khái là hắn nói nếu có chút gì bất trắc, có ý muốn truyền ngôi lại cho
bổn vương, nói vậy thì khi đó hắn nhất định muốn chết cùng ngươi, vì nữa nhân mà hắn sẵn sàng từ bỏ tất, không luyến tiếc, chứng tỏ hắn thống
khổ thế nào?”
Tào Triệt ngả ngớn nói kiến cho Băng rùng mình, hoá ra hắn không phải là
muốn ngôi vị hoàng đế, mục đích của hắn có phải là muốn nhìn thấy Hãn
đau khổ? Đây là ý gì? Làm như thế thì hắn được gì?
“Ngươi muốn chính là muốn làm cho Hoàng Thượng đau khổ?” Nàng lúc này mới
biết vì sao lúc ở sơn trang nghỉ hè hắn lại làm tổn thương nàng đến vậy. Hắn yêu nàng đến thế, thậm chí muốn chết cùng nàng mà hôn mê nàng lại
gọi tên kẻ khác, là nam nhân thì làm sao chịu nổi đau khổ đó, huống chi
hắn lại là một đế vương cao ngạo như vậy?
“Không sai, ta muốn làm cho hắn mất đi hết thảy, làm đến cuối cùng hắn thống
khổ sống không bằng chết, để hắn biết được tất cả những điều mà hắn có
được đều có thể bị kẻ khác lấy mất.”
“Ngươi điên rồi.” Băng không chút khách khí mắng Tào Triệt, trong nháy mắt
thấy kinh sợ người này. Nếu mà mục đích của hắn là thế thì hắn đúng là
một kẻ điên, nói không chừng nội tâm của hắn đã đến cảnh giới khác mà
không phải người thường nào cũng hiểu được.
“Điên? Người điên mà có thể làm được như bổn vương?” Tào Triệt thong thả đi
đến bên giường, thanh thản nằm xuống mép gường nói: “Bổn vương mệt rồi,
nơi này chỉ có một cái giường, ngươi nếu muốn có thể ngủ chung với bổn
vương!”
“Ta không có hứng thú ngủ cùng một kẻ điên.’’ Băng biết hắn không có ý định muốn thả nàng đi, nhưng àm lời hắn vừa nói là hắn muốn Hãn mất đi tất
cả, vậy thích khách ám sát họ ở Sơn trang nhất định không phải là người
hắn sai khiến.
Tào Triệt không sao cả cười cười, lập tức nằm trên giường nhắm mắt, làm như không có hứng thú nói chuyện, hắn căn bản không lo nàng có cơ hội trốn
thoát.
“Đợi chút,ta có vài vấn đề muốn hỏi! Ngươi biết ai là người sai thích khách ám sát hồi ở sơn trang?”
Băng biết hắn không ngủ liền đặt câu hỏi.
Tào Triệt nghiêng mặt, ánh mắt đùa cợt: “Ngươi lúc trước nhất định nghĩ đến thích khách là do bổn vương sai khiến đi? Cái đó cũng khó trách, ngươi
vẫn cho rằng mục tiêu của bổn vương là ngôi vị hoàng đế.” Vẻ mặt của hắn bỗng nhiên trầm tĩnh, mang theo một tia tiếc hận nói:“Hiện tại nói cho
ngươi chân tướng cũng không phải muộn, chuyện lần đó ngươi bị Hoàng
huynh hiểu lầm cùng Uý Phong Kỳ thông đồng và thích khách đều do một yêu nữ gây nên. Nhưng mà nàng đã chết, ngươi không cần phải truy cứu nàng
ta làm gì.” Vãn Tình! Ngươi thật sự là một yêu nữ nha, ngươi cũng cho
rằng điều ta muốn chính là ngôi vị hoàng đế, ngươi căn bản không biết
trên đời này ta kinh thường nhất chính là nó. Ngươi tự mình đứng ra gây
bao chuyện thì rốt cục được gì a?
“ Yêu nữ? Đây chính là lời mà ngươi dùng để nói người chết vì ngươi đó
sao? Nói như thế thì Tĩnh phi kia hy sinh vì ngươi đúng là uổng phí!”
Băng nghe hắn nói thế tưởng nữ nhân đó chính là Tĩnh Phi. Tĩnh Phi vì
Cẩn Vương chịu điều tiếng xấu, Hãn vẫn nói Tĩnh Phi luôn bình thản như
mặt nước hồ, nam nhân mà nàng ấy yêu e rằng không phải Hãn là chính là
Cẩn Vương đi.
Tuy trong lòng rất muốn biết sự thật, nhưng nếu hắn đã nói cho nàng biết
thế thì nhất định là hắn không có ý muốn để nàng đi rồi, nàng nên làm
cái gì bây giờ?
“Làm gì mà cần nói đến người khác nữa, không bằng ngươi cứ nói về chính mình đi?” Tào Triệt xoay người dựng lên, có ý đồ gợi chuyện nàng.
“Ngươi là muốn nói ta vì Hoàng Thượng mà hy sinh tất cả sao?” Băng bĩu môi nói thẳng: “Ngươi nghĩ ta là người ngu ngốc vậy sao? Không phải Thái phi ở
đằng sau đẩy ta một cái thì ta làm sao mà lại thay hắn nhận lấy một
kiếm!”
“Quả thực như thế sao?” Tào Triệt vẻ mặt không tin, khóe miệng cười giống
như kinh bỉ hoàng huynh hắn được tưởng bở một hồi, nếu hắn biết sự thực
thì thế nào?
“Tin hay không tùy ngươi, ngươi đã biết thân phận của ta, ta cũng không cân
giấu giếm cái gì, ngươi tưởng ta thực lòng yêu Hoàng thượng sao?”
“Ngươi không phải đã yêu hắn rồi sao?”
“Đương nhiên không phải, người mà ta yêu từ đầu đến cuối chỉ có mình Diễm, về
phần Hoàng Thượng….” Băng nhợt nhạt cười,“Đương nhiên đều là giả, lúc
trước còn Nhược Nghiên, ta đã đáp ứng vì nàng mà trả thù cái chết của
cha nàng, đương nhiên là phải làm Hoàng thượng tin tưởng ta, ngươi nói
xem ta không giở thủ đoạn có được không?”
“Nói như vậy cũng hợp lý, nhưng mà Hoàng huynh đối với ngươi thâm tình như
vậy, cả một năm trời chỉ độc sủng một mình ngươi, ngươi chẳng nhẽ không
động tâm với hắn? Tâm của ngươi không lẽ làm bằng sắt đá? Đúng rồi ngươi nói thời điểm Nhược Nghiên còn ở lại là có ý gì? Nàng ở lại khi nào, đi khi nào?’” Khi hắn áp giải Tề Lệ vào kinh tham gia đám tang Thái hậu,
liền cảm thấy nàng đã thay đổi thành người khác, người mà cười sáng lạng với hắn lúc đó tuyệt đối không phải là Nghiên Nhi, nhất định là nàng!
“Nàng vẫn ở đó, chỉ là bí mật không hiện thân mà thôi, người mà ngươi nhìn
thấy đều là ta, đến khi yêu nữ mà ngươi nói ám hại ta và Uý Phong Kỳ thì nàng mới chết.” Đợi chút, “yêu nữ” đã đem thư của Uý Phog Kỳ đặt dưới
gối của nàng thì nhất định còn cầm lá thư của Lâm Diễm cho nàng. Vậy
thời gian lâu như vậy không có lộ ra, mà người bên nàng lúc đó không thể nào là Tú Nhi, hay Tĩnh Phi đã chết được, vậy kẻ đó là ai?
“Thì ra là thế.” Cẩn vương hiểu rõ gật đầu.
“Cho nên ngươi hẳn là hiểu được ta là đối với Hoàng Thượng không có tình ý
gì, ta chỉ có một mình Diễm là người yêu duy nhất, với lại ta không biết hắn cũng ở cùng một thời điểm đối với ta, nên chỉ có thể giả vờ ở lại
bên cạnh Hoàng thượng. Nhưng mà….”
“Có gì khác sao? Ngươi không cần bổn vương nói cho ngươi Diễm là ai không?
Nếu ngươi đã bám vào thân thể Nhược Nghiên thì nhất định hắn cũng vậy.”
Tào Triệt ung dung nằm xuống, ngay từ đầu đến cuối nàng đã yêu một mình
Diễm thì hắn nhất định không nói cho nàng biết hắn là ai, thân phận nàng bị hắn vạch trần mà không có lấy một chút hoảng loạn, chính điều đó
càng kiến hắn không bỏ nàng xuống được.
“Ngươi không nói ta cũng biết, Diễm chính là Mộc Viễn Trạch.” Tuy rằng trong
lòng không dám chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng mà Băng vẫn nói như
khẳng định chắc chắn.
“Ngươi vì sao có thể khẳng định như thế?”
Băng biết Tào Triệt không nhìn thẳng vào nàng, nhưng nàng vẫn làm bộ chắc
chắn nói,“Ngươi đừng đã quên, hắn đã từng ở sơn trang nghỉ hè một thời
gian, kỳ thật ta sớm nhìn ra hắn chính là Diễm.”
“Ngươi đã nhìn ra hắn chính là Diễm, trong lòng lại yêu hắn, vì sao không cùng hắn đi, thành một đôi uyên ương không rời. Hắn đến thế giới này là để
tìm ngươi, nếu biết ngươi chính là Băng thì hắn nhất định mang ngươi đi. Ngươi hẳn không biết công phu hắn thừa sức đưa ngươi đi không?” Nghe
Tào Triệt nói thế nàng càng khẳng định hắn chính là Diễm.
“Sau đó lại bị Hoàng Thượng đuổi giết sao? Ta chỉ muốn cùng hắn sống bên
nhau bình an, tuy rằng ta biết hắn chính là Diễm, nhưng cũng không có gì để hắn tin ta là Băng, nếu hắn có biết đi chăng nữa, liều lĩnh đưa ta
rời đ thì hai bọn ta chỉ có mà thành một đôi ma cùng chết thì đúng
hơn.’’
“Nói như thế thì trong lòng ngươi có tính toán khác.”
“Không sai, ta chuẩn bị chờ Hoàng Thượng với ta không còn chút hứng thú gì nữa thì thừa cơ hội đó trốn khỏi cung, không nghĩ ngươi lại giúp ta một
phen, ta cảm tạ ngươi không hết!”
“Phải không? Bổn vương còn có một chuyện khó hiểu, ngươi đã đối hoàng huynh
vô tình như thế, vì sao thấy hắn sủng hạnh An Tiểu Viện thì bộ dáng lại
thống khổ như thế? Theo lý mà nói không phải rất hợp ý ngươi mới đúng.”
“Ngươi không biết.” Băng nhất thời cũng không biết mình lại nhanh ý đến thế
nói luôn: “ta đây vốn rất ích kỷ, nếu mà hắn đã chạm qua nữ nhân khác mà buổi tối còn muốn động vào ta thì ta cảm thấy ghê tởm thế nào!”
“Như vậy ngươi nói thế với bổn vương là có ý gì? Chủ ý muốn gì?”
“Vương gia lúc trước không phải nói muốn cùng ta làm một vụ giao dịch sao? Hiện tại sao không nói xem?”
“Không cần phải nói nếu không cho phép ngươi về cung, việc này không cần nhắc lại.”
“Nhưng mà ngươi có từng nghĩ, ta có thể giúp ích cho ngươi, để ta hồi cung đối với ngươi mà nói nhất định là có lợi. Nhưng mà hiện tại ngươi không để
ta hồi cung, vậy ngươi có thể để ta tự do, thế nào?” Băng nhẫn lại trao
đổi với hắn, vì thế có thể có cơ hội hồi cung, thậm chí không tiếc đem
chính mình biến thành một nữ nhân vô tình với Hãn.
“Ha…. Ngươi có thể giúp ích gì cho bổn vương?” Tào Triệt một bộ cảm thấy hứng thú nói.
“Vương gia không phải muốn cho Hoàng Thượng mất đi hết thảy đó sao? Để hắn
chịu thống khổ? Nay tiến hành không phải là quá thuận lợi đi?”
Tào Triệt vuốt cằm, thừa nhận sự tình lúc này thực sự không mấy thuận lợi,
mà nàng đó chính là chuyện xấu lớn nhất. Từ lúc hắn áp giải Tề Lệ về
kinh, hắn không biết vì sao cứ bị nàng hấp dẫn, lại thêm lúc nàng cười
với hắn như thế hắn đi điều tra và biết được Hoàng huynh an bài nàng ở
Thanh Dương cung, không biết hắn đã lén vào đó nhìn nàng ngủ bao nhiêu
lần thật lâu.Lúc trước hắn muốn cùng nàng giao dịch chính là muốn nàng
yêu Hoàng huynh, sau đó rời đi làm hắn thống khổ.Hiện tại cho dù nàng
biết được Diễm chính là Mộc Viễn Trạch thì thế nào? Hắn vẫn như cũ không đạt được tâm của nàng.