Chí Tôn Phế Hậu

Chương 32: Thức tỉnh


Đọc truyện Chí Tôn Phế Hậu – Chương 32: Thức tỉnh

“Tú lam sơn, tú lam sơn, khắp nơi tú sắc……” Tào Hãn đối việc Tào Triệt đến cũng không để ý, mặt chỉ dán lên mặt của Băng, lẩm bẩm bên tai nàng nói:“Nhược Nghiên,
ta xướng cho nàng nghe tú lan sơn mà nàng thích, lúc trước nàng luôn
muốn ta xướng cho nàng nghe, ta không chịu, ngươi còn vì vậy mà giận ta, kỳ thật là ta chờ ngày nàng gả cho ta thì sẽ xướng cho nàng nghe…..Quả
thật là ta đã chờ được đến ngày nàng gả cho ta…Nhưng mà ta chưa có lần
nào xướng cho nàng nghe, lúc này ta xướng cho nàng nghe, thấy thế
nào….Nàng có nghe thấy không?….Sao nàng vẫn không nói lời nào?….Không
nghe được sao….? Vậy ta tiếp tục xướng cho nàng nghe nha….Tú lam sơn…Tú
lam sơn……..”

“Hoàng huynh! Đừng hát nữa! Nàng đã chết rồi,có hát thì nàng cũng không nghe
được đâu !” Tào Triệt chịu không được sự tình của hắn, đôi mắt đỏ ngầu
hướng về phía hắn quát.

“Đã chết?” Tào Hãn giống như giật mình tỉnh lại sau cơn ác mộng, cả người
chấn động, trước mắt từng việc cứ tái hiện lại trong mắt hắn….

Huynh đệ nhìn nhau, im lặng không nói gì, Tào Triệt cố gắng hết sức mới nén
được tình cảm của hắn dành cho nhược nghiên và việc nàng chết cũng cố
giấu trong lòng không bộc lộ đau đớn của hắn, hắn chỉ có thể một mình mà chịu đựng tất cả…

“Triệt, ngươi đã đến rồi.” Khống chế thống khổ, trên mặt của Tào Hãn toàn mệt mỏi nhưng mà ánh mắt đã khôi phục lại sự anh minh.

“Là.” Tào Triệt trầm giọng đáp, hắn không biết còn có thể nói cái gì, lại
càng không dám lộn xộn thêm, hắn sợ chính mình chịu không được xúc động mà đến ôm lấy nàng, chỉ có thể cúi người vô lực cầm lấy tay lạnh lẽo
của nàng vào hoàng thượng mà an ủi….

“Không sao, ngươi đi đi.” Tào Hãn nhìn tóc tai hắn rối loạn, hai mắt đỏ hồng
liếc Tào Triệt một cái, xem ra lúc ngự y tuyên bố Nhược Nghiên mất đi
làm cho hắn rối loạn, làm cho Triệt vì hắn mà lo lắng.

Hắn nhẹ nhàng rất lâu rồi mới từ từ đặt thân thể nàng xuống giường, ánh mắt vẫn nhìn nàng đầy lưu luyến.

“Là, thỉnh hoàng huynh nén bi thương.” Tào Triệt nói xong liền quả quyết
xoay người, suy nghĩ không biết hoàng huynh có nhận ra cảm xúc mãnh liệt trong lòng của hắn hay không, hắn cố hít một hơi thật sâu rồi sải bước
rời đi

Lạnh…… Lạnh quá……

Băng nghĩ đến hết thảy đều có thể buông tay,nhưng mà cỗ lực thần bí đó lại
hút lấy nàng, làm cho nàng cảm thấy rất lạnh, lạnh đến nỗi phải kêu
lên, vì sao nàng lại cảm thấy lạnh như vậy?

“Lạnh……”

“Nhược Nghiên!” Tào Hãn không thể tin vào tai của chính mình, hai mắt vội vàng hướng về phía nàng, chằn chằm nhìn vào khuôn mặt của Băng.

Là hắn đau thương quá độ nên sinh ra ảo giác sao?Mới vừa rồi hắn hìh như thấy môi nàng cử động, lại còn nghe thấy nàng nói lạnh…

Cùng lúc đó,người của Tào Triệt vừa mới chạm vào bức rèm lưu ly che liền
cứng đờ cả người, dừng bước, không thể tin có phải vừa rồi hắn nghe thấy tiếng nói của nàng…

“Lạnh a……”

“Nhược Nghiên? Nhược Nghiên!” Trơ mắt lại nhìn đến nàng môi nàng lại cử động,
lại nghe được nàng nói lạnh, Tào Hãn ánh mắt phấn trấn bừng lên, vui
mừng như phát điên.

Cảm tạ trời xanh, không có cướp đi Nhược Nghiên của hắn, còn ban ân cho hắn một cơ hội bù đắp cho nàng

Đứng ở ngoài cửa tẩm điện Tào Triệt đương nhiên là nghe rất rõ ràng tiếng
của nàng, chỉ cảm thấy bản thân mình bỗng nhẹ nhàng như tơ liễu, tâm
tình khó diễn tả bằng ngôn từ, tựa như từ lúc chào đời tới nay cũng chưa bao giờ từng có thể thoải mái như thế này lấy một lần……


“Người đâu! Mau tới đây! Ngự y!!” Tào Triệt hô lớn mà ra trong thanh âm không
che dấu nổi vui mừng, tiếp theo đó là đôi mắt lạnh như băng của Tú Nhi
cũng vọt qua hắn, hắn lập tức thu lại sự vui mừng đó, im lặng đứng một
bên, lẳng lặng nhìn vào bóng người vẫn đang nằm trên giường…

Nơi đó…… Không có chỗ cho hắn.

“Hoàng Thượng, này…… Này quả thực……” ngự y một phen kinh ngạc nói không nên
lời, đến cả một câu cũng không hoàn chỉnh, câu cửa miệng định nói là
nàng không thể sống lại, nhưng mà hiện giờ mạch tượng đã đập, như thế
nào…… Như thế nào…… Lại sống lại đây?Việc này chưa từng có từ trước tới
nay!

“Rốt cuộc như thế nào? Ngươi mau nói thật đi..! ngự y ấp úng làm cho Tào Hãn trong lòng bất an

“Hoàng Thượng, này…… Này……” ngự y cảm thấy cả người đều đổ mồ hôi lạnh, chính
mình vừa mới nói là nàng đã chết, giờ lại sống lại, đây chẳng phải là
tội phi quân sao?

“Lạnh….. Lạnh chết mất..”

“Nàng nói lạnh, trẫm lệnh ngươi lập tức làm cho nàng không lạnh, nếu khôngn trẫm nhất định lấy đầu của ngươi”

“Là…… Là!” ngự y nơm nớp lo sợ, không dám có chút chậm trễ, nghĩ rằng nếu có
thể làm cho Tề thị chuyển nguy thành an, nói không chừng Hoàng Thượng có thể vì vậy mà tha tội phi quân của hắn .

Kỳ tích! Thật sự là kỳ tích! Người đã chết nay có thể sống lại, chuyện này là lần đầutiên hắn thấy trong đời mình.

Mắt của Băng dần hồi phục độ trong có thần, khuôn mặt rất nhanh sau đó
nhuận hồng, ngự ý rốt cục có thể giảm tội xuống một nửa, nói:“Hoàng
Thượng, mạch tượng của nàng đập ổn định hơn, nhiệt độ cơ thể cũng khôi
phục như người thường, hiện tại không còn gì đáng ngại, nhưng mà……….”

“Nhưng mà như thế nào?” Tào Hãn vừa mới lơi lỏng tinh thần được chút, nghe
thấy thế thì trừng mắt nhìn ngự y, nếu mà Nhược Nghiên có gì bất trắc,
đầu tiên hắn sẽ chôn ngự y theo nàng luôn.

“Hồi Hoàng Thượng, lần này tuyệt đối là may mắn, sau này tuyệt đối không thể chịu kích động, nếu không cho dù có ‘Tác tâm hoàn’ chỉ sợ cũng khó bảo
toàn này tánh mạng, trừ phi có thể mau chóng tìm được Điệp cốc y tiên
trị bệnh cho….. Hoàng Thượng, bệnh này vi thần không có khả năng trị,
thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.” Nói xong, quỳ dập đầu thật sâu.

Nghe vậy, một tia nôn nóng đã tích tụ trên mặt Tào Hãn mới thuyên giảm, trầm mặt một lúc lâu sau mới nói:“Trẫm tha tội cho ngươi, bình thân.”

Tất cả cao thủ hắn phái đi tìm Điệp cốc y tiên đến nay đều không có tin
tức, ngay cả những cao thủ giỏi nhất trong giang hồ đều không có tin gì, hắn mặc dù là Thiên Tử,nhưng mà ngay cả người con gái mà hắn yêu muốn
giữ bên mình lại khó khăn đến vậy sao?

Tào Triệt vẫn đứng ở trong điện, biểu tình hờ hững, cố ý đi lại trong gian phòng ban chiếu chỉ

“Đều lui ra đi!” Tào Hãn mệt mỏi khoát tay áo, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn
Băng, nếu là ông trời không có cướp đi Nhược Nghiên của hắn thì có phải
hay không cho hắn cơ hội cuối cùng để tìm được Điệp cốc y tiên..

Tào triệt chờ đám nô tài rời đi, mới đến gần giường vẻ mặt quan tâm
nói:“Hoàng huynh, nếu nàng hiện đã tạm thời không đáng lo, chỉ cần đám
thị vệ cố gắng tìm kiếm, tin tưởng không lâu nhất định có thể tìm được
Điệp cốc y tiên…… Đây là cái gì?”

Đột nhiên mé giường hiện ra một tờ giấy nhăn nhúm đập vào tầm mắt của hắn,

làm cho hắn ngẩn cả người ra, tờ giấy này đáng lí ra đã bị huỷ rồi mà,
sao lại vẫn nằm ở đây… Vãn Tình…Ngươi dám lừa dối ta việc này!

Tào Hãn nhìn theo ánh mắt của Tào Triệt cũng thấy lá thư của Uý Phong KỲ, ánh mắt buồn bã, vẻ mặt trở lên âm trầm phức tạp.

“Đây là thư của Úy Phong Kì ?Như thế nào……” Tào Triệt nhanh tay nhặt lấy
nhưng mà Tào Hãn lấy lại và huỷ luôn trong tay hắn kiến cho lá thư đó
thành từng mảnh, Triệt giật mình vì hành động đó của hắn mà nói: “Hoàng
huynh……”

“Không có việc gì, ngươi cũng trở về đi!” Tào Triệt cũng không muốn nhiều lời, hắn thầm nghĩ chờ Nhược Nghiên tỉnh lại, sau đó phải hỏi nàng cho rõ
ràng, đối với mọi việc trước kia hắn không muốn truy cứu nữa, bỏ qua tất cả, chỉ hy vọng nàng có thể sống thật tốt là được rồi.

Tào Triệt như muốn khắc thật sâu khuôn mặt của nàng đang trong giấc ngủ
say, sau đó mới xoay người rời đi, trong lòng cảm thấy thật phấn chấn,
nhưng mà thái độ mọi khi hay cười đùa của hắn không còn thay vào đó âm
trầm kiến nhiều người nhìn mà thấy sợ.

Ra khỏi Thanh Dương cung, chỉ thấy Tú Nhi đứng cách cửa cung xa hơn một
chút, ánh mắt trầm lặng nhìn hắn sau đó như ra hiệu cho hắn điều gì rồi bước qua người hắn, hắn liền như được cảnh báo liền thay đổi ánh mắt
rồi từ từ bước ra khỏi cửa cung đi theo nàng.

Mùa đông trời lạnh, sắc trời có chút âm u, Triệt xa xa cùng TÚ Nhi cước bộ
dọc theo con đường mòn. NHưng đột nhiên nàng quay người lại, một thanh
kiếm bạc chĩa thẳng vào người hắn. Hắn vẫn không thay đổi thái độ, ánh
mắt vững vàng nhìn nàng, bốn bề im lặng. Tú Nhi khuôn mặt thanh tú nhưng mà rất sắc bén cũng nhìn hắn

Tào Triệt tựa hồ không để ý mình đang bị uy hiếp, cũng như năm đó Phụ hoàng ban thưởng cho hắn thần khí của Chu gia, nhưng mà không một ai có thể
thấy được ánh mắt của hắn có loé lên bất cứ một tia gì vui mừng nên mọ
người đều ngạc nhiên cho là mình hoa mắt.

“Vương gia còn nhớ rõ từng nói cái gì không?” Tú Nhi nhìn chằm chằm trừng mắt không chút để ý đến Tào Triệt.

“Lời ta đã nói ra ta chưa bao giờ từng quên, lần này chỉ là ngoài ý muốn,
cũng là ta không tính mọi việc kỹ lưỡng, lần sau không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Hắn ngàn tính vạn tính lại quên nữ nhân không bao giờ thay
đổi được đố kỵ, thật là thất sách…

“Dung ta nhắc nhở Vương gia một câu, nàng nếu lại có bất trắc, mọi việc Vương gia dự tính nhiều năm đừng mong bao giờ thực hiện được.”

“Ngươi ở uy hiếp ta?” Tào Triệt bật cười, không thể tưởng được nha đầu kia lại là một người trọng tình trọng nghĩa, Tề Lệ năm đó đối với nàng là
cưu mang, có ân lớn, đổi lại nay nàng lại từ bỏ mọi hận thù lo lắng cho
Nhược Nghiên hết thảy, coi như là báo đáp công ơn khi đó.

“Không dám, ta không cần người khác nhờ vả, tự biết dốc hết sức bảo hộ nàng,
hy vọng sau này Vương gia làm việc nên lo lắng chu toàn.” Tú Nhi chậm
rãi thu hồi kiếm trong tay, ánh mắt bình tĩnh vẫn quan sát mọi động tĩnh trên khuôn mặt hắn.

“Ngươi yên tâm,việc hôm nay tuyệt đối không bao giờ tái diễn Tào Triệt cật lực cam đoan với nàng chắc chắn.

Nghe vậy, Tú Nhi trịnh trọng hành đại lễ quỳ cúi lậy với hắn sau đó hai người mới đều tự rời đi nơi khác –

Tin tức Trong Thanh Dương cung lúc này nhiệt độ ấm áp như vào đầu hạ, trong tẩm
điệncác nô tài hầu hạ đều mặc quần áo đơn giản, nhiệt độ cao như thế
nhưng mà chăn ấm vẫn được phủ lên, người trên giường không ngừng kêu
lạnh rốt cục cũng đã chịu ngủ yên, không bất kỳ một ai dám thở quá mạnh
nếu không không biết lúc nào sẽ bị rơi đầu.

Tào Hãn vội vàng dùng bữa tối, sau đó đi ra tiền điện phê duyệt tấu chương, nhưng mà tâm tư của hắn cứ tập trung hết vào người bên trong tẩm điện,

sau đó liền ném tấu chương và bút một chỗ xoa hai thái dương mình rồi
kêu Lộ Tam cùng Cẩm Hồng vào.

“Hoàng Thượng cũng mệt mỏi một ngày, ngày mai còn phải lâm triều, ngài cũng
nên đi nghỉ ngơi sớm đi?” Lộ Tam thấy Hoàng Thượng mặt có vẻ mệt
mỏi,vội khuyên hắn.

“Không vội, trẫm hỏi các ngươi, hai ngày nay nàng có gì khác thường không ?”

Lộ Tam cùng Cẩm Hồng nhìn nhau, rồi cả hai đều lắc đầu.

“Hoàng Thượng, tiểu thư mọi khi vẫn như bình thường, không có gì khác thường” Cẩm Hồng trả lời.

“Trừ bỏ……”

“Trừ bỏ cái gì? Lộ Tam ngươi nói mau!” Tào Hãn ánh mắt nhất quán.

“Hồi Hoàng Thượng, trừ bỏ ngày hôm trước tiểu thư cùng diễm phi nương nương, dung quý nhân cung nhau đi thưởng tuyết, ẩm trà, khi trở về đặc biệt
cao hứng, cũng không khác thường chỗ nào, nô tài đoán là tiểu thư cùng
các vị nương nương ở chung rất vui vẻ, còn khuyên người thường xuyên ra
ngoài chơi cùng họ, nhưng mà nghe lại là các nương nương sau khi cùng
tiểu thư thưởng tuyết về đều cáo ốm.” Lúc ấy nô tài đều thấy lạ, còn đi
hỏi thăm riêng mấy ngự y xem thế nào thì được biết hai người đều bị cảm
mạo.

“Bị bệnh? Là bệnh gì?” Tào Hãn truy vấn.hắn cảm thấy mọi việc có gì đó
không ổn, ahi người dang khoẻ mạnh sao cỏ thể tự nhiên sinh bệnh, tất là có điều kỳ quái.

“Hồi Hoàng Thượng, ngự y viện thông báo là cảm mạo, nô tài phỏng đoán các vị nương nương thưởng tuyết lúc tiết trời đang lạnh nên mới sinh bệnh, các nương nương vốn yếu đuối ạ”

Tào Hãn thấy lý do hợp lý liền gật đầu, nhưng mà trong lòng nghi ngờ thì
không thuyên giảm, nhưng mà không có bất kỳ dấu hiệu nào lộ ra bên
ngoài.

Một nữ tủ kiều diễm dị thường, tóc đen mền mại được vấn cầu kỳ trên
đầu,long mi dài cong, môi không tô som mà vẫn đỏ, nhưng mà vẻ xinh đẹp
đó lại ẩn chứa bao u sầu, sóng mắt lưu chuyển như chứa bao ai oán.

Úc Vãn Tình đối với tâm tư của mình, bỗng nhiên tự thở dài, ánh mắt u oán thống khổ của hắn là dành cho nàng ấy sao?

Nàng ở trong phòng tự mình buồn rầu, hắn vì một nữ nhân mà vội vàng vào
cung, rốt cuộc nàng ấy đối với hắn quan trọng nhường nào? Còn nàng đối
với hắn có vị trí thế nào?

Rất lâu trước nàng có gặp qua nàng ấy một lần, nhưng mà bất quá đó chỉ là
một nữ tử nhu nhược, cho dù mỹ mạo nhưng mà lại như một nhành hoa, không chịu nổi mưa gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy, vậy dựa vào cái gì có thể làm cho hai nam nhân thân phận tôn quý nhất Đại cảnh quốc đều quan tâm đến nàng như vậy?

Úc Vãn Tình khóe miệng cười một cách yếu ớt, cũng không biết hiện tại nàng ấy sống hay chết, nhưng mà thấy thái độ của người trong cung lo lắng
vạn phần, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều đi!

Lại thêm một tiếng thở dài, cái nàng muốn thật sự không nhiều lắm, chỉ cần
hắn nhìn nàng ôn nhu lấy một lần, mỉn cười ấm cũng với nàng một lần, một câu tri kỷ..thì nàng có thể nguyện vì hắn làm mọ chuyện, cho dù là hy
sinh tánh mạng chính mình cũng không tiếc, không oán, không hối hận……

tiếng bước từ xa vọng lại làm suy nghĩ của nàng dừng lại, nàng biết, là hắn
đến đây, nàng chưa bao giờ sai khi nghe tiếng bước chân của hắn.

Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, quả nhiên là hắn.

Không có chút mỉm cười, không có nói gì, nghênh đón nàng chỉ có ánh mắt lạnh như băng, ánh mắt giận dữ đến cực điểm.

“Vương gia, ngài đã trở lại.” Vãn Tình vội vàng đứng dậy, tựa hồ như không hề
để ý đến sự tức giận trên khuôn mặt hắn vậy, mà nàng cũng không biết sẽ
phải đối diện làm sao với nó.

“Vãn Tình, ngươi làm ta rất thất vọng” Lời nói sắc lạnh trở lên trầm thấp, hơi gợi khoé miệng làm cho Úc Vãn Tình thêm bất an.

“Không biết Vãn Tình làm sai cái gì mà làm cho Vương gia thất vọng rồi?” Nàng khó hiểu nhìn lại, vẻ mặt mờ mịt.

“Ta nói đã từng nói qua cho ngươi là kế hoạch đó phải huỷ bỏ, vậy mà ngươi lại dám không nghe lời t……”


“Ta không có, Vãn Tình tuyệt không dám làm việc gì mà qua mặt hắn!” Vãn
Tình giương giọng cãi lại, lchỉ thấy ánh mắt hắn chứa đầy nghi ngờ, chỉ
có thể bất đắc dĩ cười, tựa như đa nghi là bệnh chung của nhà đế vương,
không có gì lạ.

“Vãn Tình tỷ tỷ, Vãn Tình tỷ tỷ……Bức thư kia không thấy, ta đã tim khắp nơi
rồ….” Cô gái tiếng nói thanh thoát từ xa truyền đến, mang theo sự lo
lắng, không lâu sau đã đi vào phong lớn, thân mình nhẹ nhành như phi vũ, chợt thấy Cẩn vương đã đứng ở đó, đôi mắt nhanh nhẹn đảo đảo rồi khẩn
chương nói:“Vương gia đang ở đây ạ! Vậy Du Du sẽ không quấy rầy.” Nói
xong xoay người chuẩn bị rời đi.

“Du Du, ngươi nói bức thư nào?” Tào Triệt ánh mắt sắc bén ngăn bước đi của
cô gái kia lại, ôn hoà hỏi, thấy khuôn mặt nàng ấy chột dạ cười, trong
lòng càng thêm nghi ngờ.

“Thư?Thư gì? Du Du hồ lắp bắp “ngài cũng đừng để ở trong lòng.” Lạc Du Du giả ngu hướng hắn ánh mắt ngây thơ, vẻ mặt vô tội.

“Vãn Tình, ngươi nói!” Tào Triệt nhìn về phía Vãn Tình,nếu đã vậy thì chỉ có thể hỏi Vãn Tình mới có thể tra ra manh mối.

“Ta…… Ta không biết.” Vãn Tình muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là gục mặt xuống trầm mặc không nói.

“Ngươi không biết?” Nàng nếu là không biết, Du Du như thế nào vội vã tìm đến nàng?

Tào Triệt thanh âm trước sau như một, qua lời nói có thể cảm nhận được sự
lạnh lùng của hắn, nàng cố gắng xoa dịu sự chua xót trong lòng, không
nói một lời nào.

“Được rồi! Ta nói là được mà? Người sao lại đối với Vãn Tình tỷ tỷhung dữ như vậy! Không phải là bức thư ta thấy ở trong thư phòng của người , ta rất thích thú liền vụng trộm về xem, sau đó bị Vãn Tình tỷ tỷ phát hiện còn khuyên ta thừa dịp không bị người phát hiện thì nhanh trả lại, ta lúc
ấy không chịu, nghĩ muốn vài ngay sau mới đem trả, nhưng mà hôm nay ta
đi lần thì đã không thấy tăm hơi nó đâu, tìm khắp phong rồi mà vẫn không thấy….. Đúng rồi, đó là ai viết?” Du Du chu môi nói thẳng ra, trong
lòng khó hiểu bất quá là một bức thư mà thôi, hắn vì sao phải làm ra vẻ
mặt nghiêm trọng vậy.

“Là ta lấy mẫu chữ của Lan quốc thái tử Úy Phong Kì viết, tìm không thấy
sao, Du Du, ngươi về phòng trước đi, ta có vài lời muốn nói với Vãn
Tình.” Tào Triệt thản nhiên nhìn Du Du liếc mắt một cái, trong lòng suy
nghĩ, bức thư gải chữ Uý Phong Kỳ đó Du Du cầm thì hôm nay vì sao lại ở
trong tay Nhược Nghiên, dẫn tới hoàng huynh tức giận, hôm nay nha đầu
này chắc bị người khác lợi dụng mà còn không biết….

“Nga, vậy người không được làm khó Vãn Tình tỷ tỷ!” Du Du nhắc nhở rồi mới đi ra, trước khi đi còn không quên đóng cửa giùm hai người.

“Vãn Tình, ngươi đem bức thư đó vào cung khi nào?” Du Du vừa đi, Tào Triệt
đi thẳng vào vấn đề ép hỏi, không cần quanh co lòng vòng, Vãn Tình tự
nhiên hiểu được hắn nói là bức thư nào.

“Ta không có!” Nàng nhíu mày liễu lại, lắc đầu phủ nhận.

“Nó xuất hiện ở trong gối của Nhược Nghiên và bị Hoàng huynh phát hiện….Cái đó lúc trước đã từng có ý định trong kế hoạch hành động, nhưng mà ta đã không làm? Ngươi lại dám lợi dụng Du Du?

“Thật sự không phải ta…… Nàng có khỏe không?”

“Suýt nữa là đã đánh mất tính mạng, ngươi nói xem có khoẻ được không?”

“Nàng không có việc gì là tốt rồi! Vương gia dùng cái gì mà cho rằng việc này là do Vãn Tình gây ra?” Nàng đón nhận ánh mắt nghi ngờ của hắn, gằn
từng tiếng nói:“Vãn Tình tự biết mình không xứng với Vương gia, cũng
biết rõ tâm tình Vương gia, Vương gia chỉ mong cuộc đời này có thể ở lại bên cạnh Vương gia cùng chia sẻ lo âu, Vương gia nói cái gì Vãn Tình
liền làm cái gì, chưa bao giờ trái lệnh, điểm này chẳng lẽ Vương gia còn không rõ ràng sao?”

Tào Triệt trầm ngâm không nói, đúng vậy! Vãn Tình luôn nghe lời hắn, chưa
boa giờ tự làm cái gì mà không có thông qua hắn….Vậy nếu không phải nàng thì là ai đâu?

“Vương gia nê nghĩ lại xem, việc này nếu thật sự là Vãn Tình gây ra, người
Vương gia hoài nghi đầu tiên không phải là ta sao? Chẳng lẽ ở trong
lòng Vương gia Vãn Tình là người ngu xuẩn thế sao?” Thấy hắn tựa hồ có
sự dao động, Vãn Tình ôn nhu vì chính mình biện hộ.

Xác thực, việc làm này rất không cao minh, thông minh như nàng như thế nào lại làm chuyện hại người hại cả mình, ngu xuẩn như thế, với loại Vãn
tình cũng không thể nào mà biết được Du Du lại hứng thú với bức thu đó,
huống hồ là xui nàng ta đem về phòng, có lẽ việc này không phải do nàng
gây ra, có lẽ chính mình đã đổ oan cho nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.