Chí Tôn Phế Hậu

Chương 17: Tâm hoàn


Đọc truyện Chí Tôn Phế Hậu – Chương 17: Tâm hoàn

Ngự y cũng không
cãi lại, chỉ có thể nhìn sắc mặt của Tào Hãn mà phân tích, cuối cùng đề
nghị nói:“Hoàng Thượng, y thần có ý kiến, cứ để ccho Tề Thị ăn “tâm
hoàn” đó, tuy là có điểm nguy hiểm, nhưng mà vẫn là một biện pháp có
hiệu quả nhất lúc này, chờ khi có thể tìm được Y Tiên, thì mới có thể
hoá giải nguy hiểm đó, Tề thị chắc chắc sẽ bình yên vô sự, tổng thể cũng không nguy hiểm như lúc này!” Gặp thái độ của Hoàng Thượng trầm ngâm không nói, hình như là đã buông lỏng tâm tư,vội vàng ngự y nói thêm: “Y tiên cũng không phải nhất thời nửa
khắc liền có thể tìm được, nói tới nói lui , tiếp tục ăn ‘tâm hoàn’ tuy
nhất định có hại, nhưng mà nếu không vượt quá thời gian một năm cũng
không có nguy hại quá lớn…….”

Tào Hãn thấy hắn nói cũng không để ý, trong lòng mặc dù cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhưng lúc này cũng không có biện pháp nào tốt cả, chỉ có
thể tạm thời như vậy mà thôi.

Đột nhiên hắn sắc mặt lạnh lùng, hỏi ngự y một vấn đề khác:“Ngươi có thể
đem một số thành phần độc hại của thuốc mà trừ đi được không?”

“Hồi Hoàng Thượng, nhất định không thể! ‘tâm hoàn’được làm từ tất cả loại
thuốc có tính chất hỗ trợ lẫn nhau, thiếu gì một mặt thì có thể mang
thuốc đó thành độc dược.” ngự y liên tục lắc đầu, đã nghĩ đến hoàng đế
lo lắng là cái gì, nhìn vậy mà thành thật trả lời,“Bất quá còn thỉnh
Hoàng Thượng yên tâm, chỉ cần uống thuốc chưa vượt qua một năm, nhất
định không khiến cho thân thể gặp nguy hiểm và không thể mất đi khả năng thụ thai.”

Mấy ngày gần đây lời đồn nổi lên bốn phía, ngự y cũng có nghe được chút ít, nghe rằng Tề Tướng quân phản quốc là do người khác hãm hại, lại nghe
nói Thái Hậu bị Hoàng Thượng bức tử, nhưng mà giờ đây chính hắn lại thấy Hoàng Thượng đối với phế hậu sủng ái vô cớ, lời đồn thiên hạ đúng là
thiên biến vạn háo, không thể tin được….

Hắn có thể xác định một điều là Hoàng Thượng xác thực rất để ý tới vị phế
hậu này, nhưng mà thánh ý khó dò, cái này cũng chỉ là phỏng đoán của ngự y hắn mà thôi, hắn chỉ cần làm tốt bổn phận, bảo đảm cho già trẻ trong
nhà được bình an là cảm ơn trời đất lắm rồi!

“Ngươi nhanh đi đem loại thuốc nào tốt, không được phép sai lầm.” Tào Hãn
không cần phải nhiều lời nữa, cho ngự y lui ra, lại sai đám thị vệ đi
bảo vệ ngự y đi tìm Y Tiên, sau đó xếp lại đống tấu chương, đứng dậy

chậm rãi rời điện ra đi.

Thời tiết cuối thu thật là thoải mái, trời xanh, mây trắng, ánh mặt trời
không quá gay gắt làm cho người ta tâm tình cũng thật thoải mái, nhưng
mà trong lòng hắn vẫn như bị mây đen che phủ, lo lắng được che kín trong lòng vẫn mãi không tan.

Hắn ngẩng đầu đứng bậc thang được điêu khắc tỉ mỉ, nhìn trời đất chiếu rọi
xuống khắp nơi mà lòng chằng chịt lo âu, nỗi lòng của hắn ai có thể
hiểu, là đế vương của Đại Cảnh, là bậc chí tôn tại thượng, hắn có quyền
sinh quyền sát trong tay, cũng không bao giờ quan tâm tới kẻ nào sống
hay chết, nhưng chỉ để ý tới một nữ nhân chỉ vì không được uống “tâm
hoàn” mà có thể chết bất kỳ lúc nào, có thể bất kỳ lúc nào bỏ hắn mà đi, chỉ nghĩ tới chuyện này làm cho nội tâm hắn bất an không yên, làm cho
hắn cảm thấy hắn thật là thất bại.

Thời gian chỉ còn tám tháng, nếu đúng thật là không tìm được Y Tiên vì Nhược Nghiên trị bệnh, nàng liền suốt đời phải sống phụ thuộc vào ‘tâm hoàn’, hắn biết muốn tìm được Y tiên hy vọng cũng không lớn, hơi có chút cảm
giác bất lực.

Làm cho một người chết đi thực dễ dàng, vì sao muốn cho một người khỏe mạnh bình an sống lại khó như vậy…..

Lúc trước đối với bệnh tình của Tề Nhược Nghiên Tào Hãn hoàn toàn không
biết gì nên vẫn luôn giấu nàng chỗ ở của Tề Lệ ở nơi nào trong kinh
thành, nhưng sâu đêm nàng mơ thấy ác mộng, hắn nhìn thấy tâm tình nàng
như vậy mà hứa với nàng sẽ không giết cha nàng, nhưng mà nàng đối với
hắn mà nói vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng, hắn nghĩ có thể nàng lấy lý do bệnh tình không khoẻ mà dối trá hắn. Do đó vẫn không tiết lộ chỗ ở
của Tề Lệ. Linh hồn của Tề Nhược Nghiên cũng không đơn giản, nàng nuốm
Băng phải xác thực chính mắt rằng cha nàng ta vẫn khoẻ mạnh thì mới an
tâm hoàn toàn rời bỏ thân thể này cho Băng. Điều này làm Băng thập phần
ảo não vì nàng không có biện pháp nào để gặp được Tề Lệ cả.

Ngày hôm sau, Băng như thường lệ tỉnh lại trong lòng của hoàng đế, vừa mở
mắt đã thấy mặt hắn nhu tình nhìn nàng,song ánh mắt lại như nước sâu
thẳm, không biết đang nghĩ gì, cũng không biết hắn đã nhìn nàng được bao lâu rồi. Băng đối với hắn thản nhiên cười nói hắn dậy sớm vậy, sau đó
nhân cơ hội mà đưa ra yêu cầu muốn gặp phụ thân.


Thấy hắn có chút do dự, Băng vì muốn mình trở thành chủ nhân thực sự của
khối thân thể này mà phải tiếp tục phát huy hành động đó là cọ sát vào
người hoàng đế mà làm nũng nói:“Hoàng Thượng, ngài có thể cho ta nhìn
thấy cha không, nói không chừng khi gặp cha có thể khiến cho ta nhớ tới
chuyện trước kia! Được không?” Âm thanh không dày, không mỏng mà lại rất nhu ttinhf, tà mị, làm cho chính bản thân nàng còn cảm thấy nổi hết cả
da gà lên, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bởi vì sự thật chứng
minh sự nũng nịu của nàng đối với hắn rất có hiệu quả.

Quả nhiên, Băng vừa phát huy xong, liền phát hiện biểu tình của hoàng đế
càng thêm nhu hòa, ánh mắt càng thêm ôn nhuận, lòng tràn đầy vui mừng
nghĩ đến hoàng đế có thể đã bị chính mình mê hoặc nhất định có thể làm
hắn vì vậy mà đồng ý, ai ngờ hắn há mồm nói là:“Bây giờ còn chưa được,
ngự y nói ngươi thân mình quá yếu, còn phải nghỉ ngơi mấy ngày nữa, chờ
cho thân mình ngươi khoẻ một chút thì nhất định cho cha con các ngươi
gặp mặt, việc này gấp rút thì không thể, ngươi tốt hơn hết vẫn là an tâm dưỡng bệnh, việc này quan trọng hơn.”

Băng nhu thuận gật đầu, dùng biểu hiện là mỉm cười để biểu đạt cảm kích của
mình cho hắn, trong lòng thì lại thấy thật ảo não làm nàng nghĩ đến ngày hôm qua sau khi ngự y bắt mạch cho nàng nhìn Bạch thái giám với một ánh mắt rất cổ quái, hơn nữa từ đó tới nay mỗi khắc đều đối xử với nàng
thật cẩn thận, làm cho nàng hoài nghi có phải thân thể này có phải bệnh
tình thêm nguy kịch rồi hay không, không có khả năng cứu chữa nữa, tuỳ
thời điểm mà có thể chết bất kỳ lúc nào.

Càng làm cho nàng thêm khó nghĩ đó là thuốc uống hằng ngày của nàng vì sao
lại đổi về “tâm hoàn” lúc trước rồi, hỏi ngự y vì sao thì hắn không nói
chỉ nhìn nàng mà thôi, chỉ nghe hắn dặn nô tài đó là mỗi ngày đều phải
hầu hạ nàng dùng thuốc đúng giờ.

Lúc này Băng đã muốn bất chấp trong điện có nhân không có người, cầm Tú Nhi kéo đến góc tường đè thấp thanh âm hỏi:“Tú Nhi, ngươi thành thật nói
cho ta biết, thuốc này lúc trước rốt cuộc là từ đâu đến?”


Băng cũng không biết thuốc này tác dụng phụ, sở dĩ lúc trước vội vã hỏi Tú
Nhi là vì nàng nhớ tới lời nói của hoàng đế quyết liệt cấm nàng sau này
không cho phép nàng dùng thuốc đó nữa, hơn nữa lúc đó hắn còn huỷ thuốc
trước mặt nàng, nhưng mà lần này nàng không thể nghĩ ra vì sao hoàng đế
lại đổi ý, cho nàng dùng lại thuốc,cái này là có mục đích gì, tất cả
thắc mắc đó bao vây lấy nàng làm cho nàng không thể biết được đâu là
thiện, đâu là ác.

Nhưng mà hắn vẫn mỗi ngày quanh quẩn bên nàng, cho nàng cảm thấy hắn đối với
nàng thật ấm áp, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt nhu tình như vậy nhìn
nàng, chẳng lẽ tất cả đều là hắn cố ý giả tạo như thật để mê hoặc nàng
sao? Nếu là như vậy nàng phải thừa nhận rằng hành động của hắn đối với
nàng tuyệt đối là tương xứng rồi.(ý nói cả hai cùng lừa gạt nhau)

Trong lòng nói không nên lời tâm trạng của mình, chỉ là cảm thấy có chút rầu rĩ, có chút không thoải mái……

Cười nhạo chính bản thân mình, nàng còn có cái gì để cho hắn lợi dụng đây,
làm sao hắn phải trăm phương ngàn kế tính toán với nàng như vậy? Thân là hoàng đế mà lòng dạ lại hẹp đến nỗi một nữ nhân yếu đuối cũng không tha thì hắn nhất định là một tên hôn quân, sớm hay muộn gì cũng có ngày mất nước!

Băng tâm lý đang mắng chính mình, chỉ thấy Tú Nhi xoa xoa chỗ cánh tay đang
bị nàng nắm chặt đến phát đau, hai tay bị nắm một chỗ, nhìn nàng rất ủy
khuất nói: “Tú Nhi không biết nha! Lúc ấy là tiểu thư đem bình thuốc đó
giao cho Tú Nhi, cũng chưa nói là từ đâu ra, làm cho Tú Nhi phải thay
ngài mỗi ngày bảo quản thật tốt, nói là khi nào ngài phát bệnh thì nhất
định phải nhanh chóng cho ngài uống thuốc đó để giảm đi đau đớn……”

Băng nhìn Tú Nhi tay của Tú Nhi vo vo vào nhau mà đỏ lên, khóe miệng bắt đầu giơ lên.

Hiển nhiên biết tiểu nha đầu kia đang nói dối! Hầu hết mọi người khi nói dối thì ánh mắt đều dao động, nếu không thì cũng tự giác sờ cái mũi hoặc là nháy mắt, hai tay Tú Nhi vo vo vào nhau mà đỏ lên chính là minh chứng
tốt nhất, nhìn thái độ như chột dạ của Tú Nhi làm cho nàng càng thêm
hoài nghi thuốc này nhất định là không tốt.

Hai ngày nay nhàn rỗi không có việc gì, Băng ngược lại có thể tĩnh tâm nghĩ đến chuyện từ lúc mình đi vào thế giới này, nhiều chuyện phát sinh,
cùng nhiều người tiếp xúc qua, mỗi chuyện đều làm làm nhớ lại thật kỹ,
trong lòng nàng thấy có rất nhiều điểm kỳ quái, nàng cũng phát hiện ra
rằng mỗi lần Tú Nhi cũng nàng nói chuyện thì hai ngón tay đều vo vo vào
nhau đến ửng đỏ lên.


Nữ nhi mà nói nếu có tật xấu này thì cũng không phải là điều gì có thể chỉ trích được, nàng nghĩ có thể nàng nghĩ quá nhiều, nhưng trải qua hai
ngày nàng phát hiện Tú Nhi chỉ có hành động này khi nói dối nàng điều gì đó thì mới có động tác này.

Chuyện rõ ràng như vậy mà bây giờ nàng mới có thể phát hiện ra. Nàng ngày
trước được huấn luyện nhiều năm mới làm cho nàng tinh mắt như vậy. Nàng
vì vậy mà phát hiện được các chi tiết nhỏ nhặt cùng các phân tích sâu
sắc đối với người bên cạnh. Nhưng mà nàng vẫn giữ thái độ im lặng, không muốn vạch trần Tú Nhi. Nàng biết trong lời nói của Tú Nhi không phải là giả hoàn toàn mà có thật có giả đan xen, điều đó đối với nàng có giá
trị nhất định. Nếu về sau có thời cơ thích hợp nhất định phải cho tiểu
nha đầu kia thấy thế nào là sự khác biệt giữa chuyên nghiệp với nghiệp
dư trong diễn trò!

“Ai……” Băng cố ý trước mặt Tú Nhi thở dài:“Đáng tiếc ta không nhớ rõ là ai cho ta, nếu không thật muốn hảo hảo cảm ơn hắn a!”

Rốt cuộc là người nào thiếu đạo đức đem thuốc này giao cho Tề Nhược Nghiên
dùng đây? Nhất định là người mà nàng thập phần tin tưởng đi! Nếu không
Tề Nhược Nghiên cũng sẽ không bình tĩnh như vậy mà uống mà không có một
chút hoài nghi nào.

Sẽ không phải là Lâm Diễm, thanh mai trúc mã với nàng chứ? Băng không quá
xác định, quyết định vẫn là sau này gặp nàng phải hỏi ho rõ, nhưng mà dù thế nào đi nữa, thuốc này nàng nhất định không bao giờ uống lại.

Ngừng uống thuốc “tâm hoàn” mà mỗi ngày ngự y dâng lên, Băng rất nhanh cảm
nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, nàng cả người đau nhức, mệt
mỏi, không có thèm ăn, tâm tình bắt đầu không thể khống chế phiền chán
bất an, ban ngày lo lắng, ban đêm lại không thể ngủ được, cả người nhanh chóng tiều tụy đi rất nhiều.

Ba ngày sau nàng lâm vào hôn mê, hơi thở mỏng manh, Tào Hãn tức giận, lập tức hạ chỉ xử trảm mang ngự y.

“Hoàng Thượng bớt giận! Tề thị sở dĩ bị hôn mê là do nàng không có uống thuốc
“tâm hoàn’, cái này không thể trách vi thần, mong hoàng thượng minh giám cho nô tài!” ngự y quỳ xuống đất dập đầu liên tục.

Tất cả nô tài trong điện nghe vậy vội vàng quỳ xuống đất, tất cả mặt đều
trắng bệch, rõ ràng là bọn họ mỗi ngày đều nhìn thấy nàng uống thuốc
rồi, làm sao có thể chưa uống đây!

Tào Hãn mâu quang như kiếm sắc nhọn nhìn chằm chằm vào đám nô tài, không
nói gì, vội vàng lấy “tâm hoàn” ra tay, mở miệng của Băng đang ngậm chặc nhét thuốc vào, thuốc vừa được uống vào thì ngay lập tức hô hấp của
Băng trở lên bình thường trở lại, sắc mặt Tào Hãn vì vậy mới giãn ra một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.