Chí Tôn Phế Hậu

Chương 10: Tề nô


Đọc truyện Chí Tôn Phế Hậu – Chương 10: Tề nô

Thái Hậu đã chết,
cả nước cử hành đại tang, Băng rõ ràng thấy hoàng đế tuy rằng hận Thái
Hậu, hận Tề gia, nhưng ngoài mặt thì mọi công việc và thủ tục cần thiết
vẫn phải làm.

Nàng lại càng không nghĩ tới hắn lại bố trí cho nàng ở Thanh Dương điện, ngủ là ngủ trên long sàng của hắn, ăn thức ăn được chuẩn bị cho hoàng đế,
hưởng thụ phúc được người có chức vị cao nhất trong cung phục vụ……

Cho nên, có thể nói là đối đãi với nàng từ đó đến nay quá thoải mái, ngoại
trừ điều hoàn mĩ cuối cùng chính là mỗi ngày vừa thức dậy là thấy hắn
bên cạnh, bởi vì mỗi đêm hắn đều ôm nàng thật chặt mà ngủ. Có lẽ là do
ngự y nói bệnh tình nghiêm trọng của nàng nên hắn không hề có hành động
gì là quá đáng, nhưng lại càng làm cho nàng lo lắng hơn mà thôi.

Khuôn mặt tuấn mỹ lại lộ ra vẻ lãnh khốc, vô tình, không nhìn thấu được tâm
tình, đôi mắt thâm sâu, khó đoán, tất cả chỉ làm cho nàng lo sợ không
yên trong lòng.Theo lý mà nói, nàng bây giờ là phế hậu, đã bị biếm thành nô tì, từ ở trong lâm tú uyển vào lãnh cung, tra tấn nàng không phải là thú vui của hắn sao?dụng ý hiện tại của hắn là như thế nào?

Đoán không ra chủ ý của hắn, cho nên mới bất an, nhưng mà thân thể suy yếu
này cũng không cho phép nàng lo lắng quá mức lâu dài, vì vậy thường
xuyên tự mình an ủi chính mình phải đối mặt, trốn tránh là biểu hiện của yếu đuối, mà nàng, cũng không phải kẻ yếu!

Trong phòng tràn ngập mùi của trầm hương, Băng một mình nằm trên cái giường
lớn, đầu dựa vào gối xốp, lắng nghe Từ Ninh cung vọng đến mơ hồ tiếng
cúng bái hành lễ, trong lòng cảm thấy buồn cười, Thái Hậu chết có thể
nói chính là hoàng đế trực tiếp tạo thành, hắn trăm phương ngàn kế làm
cho Tề gia suy sụp, làm cho Thái Hậu ngã, đêm đó mang nàng đi Từ Ninh
cung đi ra chính là muốn dồn ép thái hậu đến mức quẫn trí mà chết, hắn
tính toán cũng thật là sâu xa đi.

Hiện tại, rốt cục mọi chuyện đã như nguyện ý của hắn….

Thái Hậu kết cục đã chết, vậy kết cục của nàng sẽ là gì đây? Kết cục của
nàng chẳng lẽ đã ở hết trong đầu hắn.“Tề nô, dậy uống thuốc.” Bạch thái
giám âm thanh thanh thuý tiến vào trong cung.

Đúng vậy, tề nô chính là danh hiệu hiện tại của nàng. Cũng không biết là Tề
Nhược Nghiên ban đầu ở trong cung nhân duyên tốt, hay là do hoàng đế đặc biệt phân phó, trong Thanh Dương cung này tuy bọn nô tài gọi nàng là
“Tề nô”, nhưng đối xử với nàng lại rất cung kính như nàng là Bồ Tát vậy, cẩn thận hầu hạ.

“Ân.” Băng đáp ứng tiếp nhận chén thuốc đưa đến uống một hơi cạn sạch, sau đó là ăn món mứt táo ngọt lịm vào trng miệng.

Bát thuố đen như mực đó vẫn ngày ngày đưa đến bắt nàng uống, hắn phân phó
bọn thái giám và cung nữ dù chết cũng phải nhìn thấy nàng uống hết chén
thuốc đó rồi mới được rời đi, nếu không thì phải đi bẩm báo hắn, hắn sẽ
vội vàng chạy tới, dùng biện pháp cực đoan là dùng miệng mớn thuốc, bắt
nàng phải uống không thừa một giọt nào. Trải qua tình trạng ái muội,
miệng đối miệng mà phải uống thuốc không thoải mái tẹo nào, cho nên từ
lần sau nàng đều chủ động tự uống thuốc, không cho hắn cơ hội lặp lại
chuyện đó lần nữa…

Mặt trời vừa lặn về phía tây, Tào Hãn đi vào Thanh Dương cung, gặp hết bọn
nô tài đều đứng hết ở ngoài điện, nói là tề nô muốn một mình, không cho
bọn họ quấy rầy.

Tào Hãn vừa nghe sắc mặt đã không vui, đến gần nội điện liếc mắt một cái
trông thấy Băng quần áo đơn bạc một mình đứng ở cửa sổ, nhìn nơi nào đó

ngoài cửa sổ lẳng lặng mà xuất thần, ánh nắng buôt chiều màu vàng chiếu
lên thân nàng, gió nhẹ phất qua sợi tóc, thổi bay vạt áo, cả người giống như tiên nữ giáng trần, thần thái mơ hồ giống như bất kỳ lúc nào gặp
thời điểm thuận lợi sẽ lập tức rời đi …

Mày kiếm nhất thời không hờn giận mà nhíu lại, Tào Hãn bước nhanh tiến lên
bên nàng, mang theo tức giận trầm giọng hỏi:“Ngươi đang nhìn cái gì?”

“Xem mặt trời lặn !” Băng tức giận đáp, bất mãn vì yên tĩnh bị hắn quấy rầy, nàng thật vất vả mới đuổi được hết bọn nô tài ra ngoài, chẳng lẽ không
thể để nàng yên tĩnh một mình sao?

“Oành” một tiếng đẩy ra cửa sổ mở tung ra, nàng coi hắn như không tồn tại tiếp tục ngắn ánh nắng cuối cùng của một ngày, một màu vàng huy hoàng, chói
lọi.

Thái hậu đã mất, các thế lực trước kia theo phe thái hậu đều bị dẹp tan,
trong cung dường như vắng vẻ đi rất nhiều, tượng trưng cho thế lực của
Tề gia đã xuống dốc, cũng không biết Tề Nhược Nghiên sẽ có tương lai vận mệnh thế nào, sẽ đi đâu và trôi về đâu?

Tự nhiên cằm truyền đến một trận đau nhức, Băng chấm dứt suy nghĩ mien
man, nhìn về phía ra ra sức lực đạo ở cằm, bắt nàng quay đầu nhìn về
phía hắn. Chỉ thấy ánh mặt trời đang chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ, lạnh
lùng của hắn, ánh mắt sắc bén như hàm chứa uất ức cùng giận dữ, con
ngươi đen láy kia như có lửa bùng lên, làm như phải lập tức đốt cháy
nàng ra, nhưng tựa hồ như còn chần chừ gì đó…

Thầm mắng chính mình làm sao lại muốn chọc giận hắn, không chỉ có ngu ngốc, mà còn tự mình chuốc lấy cực khổ cho sự ngu ngốc đó!

Điều chỉnh tốt tâm lý Băng, nhanh chóng thể hiện một bộ mặt có điểm vặn vẹo, điềm đạm, đáng yêu, con mắt nháy nổi lên ánh sáng, không lên án hành vi của hắn dù có thô bạo bao nhiều……

Bỗng nhiên nhớ tới mình từng dùng qua chiêu này với hắn, kết quả quả thực
nghĩ lại mà kinh, làm cho biểu hiện của hắn nhất thời có chút cứng ngắc .

Băng vui sướng phát hiện chiêu này đối với hắn thế mà có hiệu quả, chỉ thấy
trong mắt hắn lửa giận dần dần dập tắt, tay nắm bắt cằm của nàng cũng
thu về, biểu tình vẫn như trước có chút thâm trầm.

Băng không dám nói nhiều, tuy rằng trước mắt có rất nhiều hoài nghi nàng cần phải biết, vì dù sao nàng cũng không phải Từ Nhược Nghiên, cũng không
phải người Tề gia, nhưng mà nhiều lời quá hiện nay không tốt, chỉ trầm
mặc mới là cách tốt nhất tránh đi nguy hiểm.

Bọn nô tài tiến vào điện hầu hạ hoàng đế thay quần áo, bưng trà lên. Vừa
rồi gió nổi lên, Băng liền cảm thấy ngực có phần đau tức, như là bệnh
tim chuẩn bị tái phát, theo quán tính vội đi lần “ cứu tâm hoàn”.Ai ngờ
vừa rút ra bình ra chuẩn bị lấy thuốc uống thì bình sứ đã bị hoàng đế
đoạt mất,“Ầm” Một tiếng vỡ của bình sứu vang lên, thuốc có màu rám nắng
lăn khắp nơi…

Băng kinh ngạc nhìn vẻ mặt hoàng đế, hoàn toàn không rõ vì sao hắn lại làm vậy, hay là do hắn trúng gió…

“Thuốc này về sau không cho phép được dùng nữa!”

Câu giải thích lạnh lùng như ra lệnh cho nàng là hành vi gì đây? Nếu nàng
nhớ không lầm, thì vài ngày trước hắn có lệnh cho ngự y đi tìm hiểu lai
lịch của lọ thuốc này, thế nhưng hiện tại sao lại vậy….

Hay là trong lúc ý thức mơ hồ nàng nghe nhầm? Kỳ thật hắn muốn nàng chịu
thống khổ mà chết, cho nên mới giam nàng ở Thanh Dương điện?


Vừa rồi ngực chỉ có chút quặn đau, nhưng bây giờ cơn đau lại mạnh hơn, hai chân nàng mền nhũn ra, ngồi thụp xuống đất, Băng run rẩy cố gắng với
lấy viên thuốc gần nàng nhất, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất là
phải sống sót, sinh mạng của nàng chỉ có nàng mới có quyền quyết định,
bất luận kẻ nào cũng không được quyền can thiệp, nếu không nàng tuyệt
đối không khách khí.

viên thuốc nho nhỏ không đợi được Băng nhặt lên, đã bị một bàn chân không
thương tình giẫm nát, không tiếng động nghiền luôn nó thành bột, cả
người ngay lập tức bị kéo đứng lên, hắn mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, nàng
không thể nhúc nhích, mà cũng không có biện pháp nhúc nhích ra được.

Trái tim không theo quy luật bình thường mà cứ liên tục đập loạn, làm hô hấp dồn dập, trong đầu ong ong, cảm thấy một lực đạo ấm áp xâm nhập vào
thân thể của nàng, làm cho trái tim không khoẻ như bớt đi đau dớn, làm
cho nàng lại cảm phục cái gọi là nội lực thần kỳ rất có công hiệu……

Băng cảm giác tốt hơn nhiều, ánh mắt híp lại, chậm rãi thở dài một hơi, hỏi
ra nghi vấn trong lòng:“Vì sao không cho ta ăn thuốc đó?” Kỳ thật là
muốn hỏi: Nếu đã xem nàng là nô tỳ, còn lấy luôn họ của nàng để gọi hai
tiếng Tề nô, để làm nhục nhã Tề gia, vì sao còn trao nội lực quý giá lên người nàng làm gì. Bất quá lời này nói ra thập phần có hương vị khiêu
khích, cho nên lời định nói đến miệng, vẫn là nuốt xuống.

“Thuốc kia rốt cục từ đâu mà có? Ngươi bắt đầu dùng khi nào?” Tào Hãn không
đáp, hỏi ngược lại. Ngự y đã nói với hắn thuốc này chỉ có tác dụng làm
giảm đau đớn nhất thời, không có tác dụng chữa bệnh hết hẳn, không chỉ
có thế, thuốc này nếu dùng đều đặn có tác dụng khác nữa là tránh thai
cho người sử dụng, điều này làm cho hắn không thể không suy nghĩ thâm ý
sâu xa của nàng khi dùng thuốc này.

“Chẳng lẽ thuốc này có cái gì vấn đề sao?” Băng nghi hoặc hỏi, theo biểu hiện
của hoàng đế làm cho nàng nghĩ “cứu tâm dược” mà nàng uống có vẫn đề gì
đó không tốt……

Tào Hãn không có trả lời, chính là đang xem xét biểu tình trên khuôn mặt
nàng, nhưng lại tựa hồ không phát hiện ra điều gì, điều này làm hắn có
phần thất vọng, vì linh hồn đã bị đổi, nên Băng cũng không có biểu hiện
gì là đương nhiên…

Nhớ rõ thuốc này là do Tú Nhi đưa cho nàng, nhưng mà nghĩ lại không có khả
năng gì nha đầu đó lại hại nàng? Không biết vì sao, nàng giờ đây cảm
thấy lời của hoàng đế lại có thể tin tưởng, đây là một loại cảm giác kỳ
diệu không thể nói rõ, gặp ánh mắt hoàng đế không chừng chăm chú nhìn
chính mình, Băng thâm tâm có phần hoảng loạn, tốt nhất là nên khai hết
sự thật ra….

Mất trí nhớ đôi khi cũng là một lý do, và đôi khi cũng là phao cứu mạng cho nàng

Hoàng đế ôm nàng về phía giường, Băng cẩn thận tìm từ nói: “Hoàng Thượng, có
chuyện tề nô vẫn không có cơ hội nói ra với người……” Không phải không
nói cho ngươi, mà là không có cơ hội, đừng trách ta nha….

“Chuyện gì?” Tào Hãn nhíu mày, ánh mắt quan sát nhất cử nhất động trên mặt
nàng, vì đây là lần đầu tiên nàng tự xưng Tề nô nên có chút kinh ngạc,
nhìn bề ngoài dịu dàng nhu nhược, kỳ thật nội tâm lại lạnh lùng, cao

ngạo, nữ tử như nàng sao nói ra hai từ Tề nô –danh xưng ti tiện đó?

“Chính là…… Ta…… Ta mất trí nhớ, trước kia mọi chuyện đều quên.” danh hiệu ghê tởm kia kêu một lần là đủ rồi, nàng cũng không muốn gọi thành thói
quen.

“Mất trí nhớ?” Tào Hãn hiển nhiên không dự đoán được nàng sẽ nói ra nói như
vậy, nhưng thật ra không để ý nàng lại khôi phục tự xưng là“Ta”

ngữ khí có phần hoài nghi làm cho Băng căng thẳng, giải thích nói:“Từ đêm
mà Hoàng Thượng làm việc kia với…… Còn bẻ gãy cánh tay của ta, ta không
phải mê man mấy ngày sao?”

Hoàng đế gật đầu tỏ vẻ biết chuyện này, Băng chạy nhanh tiếp theo nói,“Tỉnh
lại sau, ta mới phát hiện trừ bỏ đêm đó ra, ta một chút cũng không nhớ
nổi chuyện trước kia, sau là Tú Nhi nói cho ta một ít, ta mới biết được
thân thế của chính mình, nếu không ngay chính tên mình ta cũng không nhớ nổi……”

Tào Hãn nếu có chút đăm chiêu nhìn vào mắt Băng, làm như tìm tòi nghiên cứu nàng có nói thật không, lại dần dần lâm vào hoài nghi của chính mình.

Qua mấy ngày ở
chung với nàng, xác thực làm cho Tào Hãn cảm giác được nàng trong ký ức
của hắn qua nhiều năm có nhiều thay đổi, nhưng hắn vẫn cho rằng điều
này là do nàng cố ý nguỵ trang hoặc mẫu hậu sai bảo nàng làm vậy, nàng
rốt cục đã nhậ rõ ra ai mới là chúa tể tương lai, nhưng mặc kệ là cái gì nguyên nhân gì tạonên thay đổi của nàng, rốt cục có thể làm cho nàng
cúi đầu, điều này làm hắn cảm thấy sung sướng rồi.

Dù sao nàng từ khi tiến cung, đêm đại hôn, lời nói của nàng như chậu nước
lạnh dội lên đầu hắn, làm dật tắt vui sướng cùng hoan hỉ, làm cho hắn
thay vào đó là nỗi căm hận khôn tả, khắc sâu vào trong lòng hắn, suốt
đời khó quên đựơc!

Sau đó vài năm, trừ bỏ hoàng hậu bắt buộc phải tham dự các sự kiện, hắn cơ
bản chưa từng gặp qua nàng, trong lòng lại nhớ kỹ nhục nhã mà nàng gây
ra cho hắn, nhớ kỹ nàng không yêu hắn, thậm chí……

Vì thế một lòng bày mưu tính kế làm như thế nào cho Tề gia sụp đổ, đem bao nhiêu phẫn hận giấu trong lòng trút hết lên người nhà tề gia, đương
nhiên trong đó cũng bao gồm cả nàng……

Hắn lập chiếu phế nàng, biếm nàng thành nô tì với cái tên Tề nô, làm cho nàng phải giao ra phượng phù (ấn hoàng hậu), lại bắt nàng ly khai Phượng Tường cung.

Trong lòng không rõ, nếu nhìn thấy khuôn mặt thất kinh của nàng, quỳ xuống
đất cầu xin hắn tha thứ, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của nàng lại làm cho hắn cực kỳ bất mãn, ánh mắt bất phục làm bẻ gãy dục vọng của hắn, nên đêm
đó, hắn mới đến Tú Lâm Uyển, tới sủng hạnh hoàng hậu mà hắn chưa từng
sủng. Vốn tưởng nàng đã là tàn hoa bại liễu, nhưng bộ dáng kịch liệt
phản đối của nàng lại làm khơi dậy ý muốn chinh phục của hắn, vì thế hắn càng bá đạo muốn nàng kỳ được, cường bạo mà chiếm lấy nàng, cường bạo
mà tiến vào trong nàng. Nhưng khi đối mặt với vết máu đỏ sẫm tượng trưng cho tấm thân trong trắng của nàng, trong lòng hắn dâng lên cảm giác vui mừng như điên, nhưng đi kèm theo đó là sự thương tiếc….

Ngay trong lúc tâm của hắn dâng lên sự khoái hoạt sung sướng, nàng lại muốn
động thủ giết hắn, biết rõ nàng không thể gây thương tổn hắn, nhưng sự
phẫn nộ lại che mắt của hắn, hắn nặng tay bẻ gẫy cánh tay phải của nàng, thấy nàng ngất đi, lại thấy thật hối hận, vội gọi ngự y điều trị cho
nàng……

Nàng mê man suốt ba ngày, trong lòng nôn nóng như có lửa đốt, muốn đi xem
sức khoẻ của nàng nhưng vì kiêu hãnh mà lại kìm lại, vừa nghe nghe thấy
nàng tỉnh, nhất thời không khống chế được tiến đến xem nàng, nhìn thấy
bộ dáng vừa kinh vừa sợ, trong lòng vẫn lại có vẻ vui sướng, lại đột
nhiên phát hiện thần sắc kinh sợ kia bên trong có một tia giảo hoạt……

Thiếu tí nữa hắn lại bị nàng lừa, làm cho hắn quên mất nàng là người Tề Gia,
mối hận xưa lại nổi lên trong hắn, nếu nàng không tuân phục hắn, thì hắn sẽ lại cho nàng nếm mùi vị bị chinh phục là thế nào!

Nhìn nàng ở trên giường, chìm trong dục vọng mà giãy dụa, nghe tiếng kêu yêu kiều của nàng, hắn đạt tới cực hạn mà thoả mãn…

Nhưng ngày hôm sau nàng lại phóng hỏa thiêu chứng cứ cho thấy một đem triền
miên trên giường với hắn, còn tí thiêu tú lâm uyển, làm khiêu khích hành động của hắn, thầm nghĩ xem ra mình đối nàng là thật tốt quá nên nàng
mới dám làm vậy, liền đem nàng quăng vào trong cung hoang vắng ở vườn

ngự uyển, làm cho nàng đi phải hảo hảo mà chịu khổ, thấy thế nào là tình người, làm cho nàng phải thay đổi, nhưng mà sự thực lại ngược lại, nàng ở trong đó lại có vẻ tiêu diêu tự tại.

Cho dù không có mẫu hậu âm thầm phái người hỗ trợ làm cho người Tề gia trốn trong Thiên lao trốn ra, thì hắn cũng đã chuẩn sau vài ngày là đem nàng ra khỏi y viện cung, người Tề gia trốn ngục bị giết hết, làm hắn khẩn
cấp muốn biết biểu tình của mẫu hậu hắn thế nào? nếu vẫn chưa đủ sẽ làm
nhục nàng trước mặt thái hậu, cho thái hậu đau lòng vì đây là người mà
yêu quý nhất, nhưng hắn cũng sợ vì vậy mà nàng phát bệnh, mất đi tính
mạng vì đả kích đó!

Hắn quả thật làm như vậy, mắt thấy nàng bệnh phát thống khổ, làm đau cũng là chính tâm can mình……–

Tề gia nhị tiểu thư có bệnh trong người,điều này ai ai cũng biết, hắn cũng biết, vốn tưởng rằng cũng không cái gì trở ngại, nhưng sau khi nghe ngự y đên khám cho nàng trần thuật lại, mới biết bệnh này của nàng lại
nghiêm trọng như vậy, có thể trực tiếp uy hiếp lên tính mạng của nàng,
mà căn bản lại không có khả năng chữa trị khỏi tận gốc…

Viên thuốc của nàng ở Y viện cung sau khi được ngự y kiểm tra thực hư nói
thuốc chỉ có tác dụng nhất thời ức chế bệnh khi đau đớn, kỳ thật là loại thuốc một lợi mà trăm thứ hại, không những chỉ gây nghiện mà đối với nữ tử lại càng không tốt. Thuốc đó dùng vào càng làm cho mất dần khả năng
sống, chẳng lẽ nàng không từng lo lắng cho vấn đề này sao, hay nàng đã
chết tâm nên không thèm để ý tới việc đó?

Hôm nay hắn muốn đầu tiên là huỷ hết số thuốc đó đi, sau là muốn hỏi nàng
số thuốc đó từ đâu mà ra, vì sao lại dùng lại thuốc gây tổn hại thân thể như vậy? Thứ ba là hôm nay là tuần đầu của mẫu hậu, hắn muốn mang nàng
đi đưa mẫu hậu về nơi an nghỉ cuối cùng.

Nhưng nàng lại nói nàng bị mất trí nhớ, đã quên hết chuyện trước kia, khả
năng này có thể xảy ra sao? Nàng có phải vì mẫu hậu mất đi, không tìm ra đường thoát tội mà cố tình nói mình bị mất trí nhớ, nhưng mà sự thực
bây giờ là như thế nào?

Việc này không phải nói là xong, thế nào nói quên là có thể quên, thậm chí ngay cả tên mình cũng không nhớ?

Nhìn nàng thật lòng dùng ánh mắt chân thành nói với hắn, hoài nghi trong
lòng Tào Hãn vì vậy mà hạ xuống, tuy thần sắc chưa có gì thay đổi,
nhưng mà ánh mắt nhìn nàng cũng đã khác….

Băng được cho là chỉ dùng ngôn ngữ có thể giết người, vậy mà hoàng đế lại
không tin, không đợi hành động tiếp theo của hắn, nhìn hắn uỷ khuất
nói:“Hoàng Thượng nếu là không tin, có thể đi hỏi Tú Nhi thôi! Đúng rồi, thuốc kia cũng là Tú Nhi cho ta.” Vừa vặn có thể điều tra xem nha đầu
kia có âm mưu gì với ta.

Lúc này trong cung các nơi đều y phục chỉnh tề, tiếng chuông khánh vang lên khắp nơi, Băng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, mờ mịt hỏi một câu:“Đây là làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Lại thấy ánh mắt nghi hoặc của hoàng đế nhìn mình, sau đó là chiếc cằm nhỏ
đáng thương của nàng lại bị hắn nắm lấy, bức nàng không thể không nhìn
hắn, thấy bờ môi của hắn chậm rãi chuyển động, thong thả nói:ói:“Hôm nay là tuần đầu của mẫu hậu, sẽ đưa vào lăng,ngươi không biết?”

“Tuần đầu?” Băng thập phần thành thực lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không quen thuộc phong tục mai tang nơi này.

“Nhược Nghiên, mẫu hậu luôn vì ngươi mà đau lòng, nàng đã chết ngươi không khổ sở?” Tào Hãn có tâm thử hỏi, nàng cùng mẫu hậu tuy là cô cháu, nhưng
tình như mẹ con, theo lý thuyết mẫu hậu chết, khó quên nhất nên nàng mới đúng, nhưng ở nàng lại không toát ra một chút thương tâm khổ sở nào,
chẳng lẽ đúng như nàng lời nói, nàng mất trí nhớ?

Có chút ngạc nhiên vì không nghe đến hoàng đế kêu nàng “Tiện nhân” Mà sửa
thành “Ngươi”, lúc này đột nhiên nghe được hắn gọi Nhược Nghiên, Băng
nhất thời còn không thích ứng,đến lúc nàng hiểu được đây là kêu tên
chính mình, thì thào nói:“Ta…… Mất trí nhớ……”

Băng không khỏi bội phục mình vì tìm được cái lý do không chê vào đâu được,
thấy mình vạn phần may mắn vì đã nói trước mình mất trí nhớ, mất trí nhớ quả nhiên thành tấm lá chắn tốt nhất cho nàng,bởi vì nàng không có bất
kỳ lý do nào để có thể ứng phó với nơi này, nêm tất cả chỉ có thể đổ
tại………

“Trẫm tạm thời tin lời của ngươi, chuyện thuốc này truy cứu sau, trước tiên theo ta đi đưa mẫu hậu đoạn đường đi!”

“Hảo……” Băng hơi thở dài nhẹ nhõm, khó hiểu nỗi đau kịch liệt hiện ra trên mặt
hắn, Thái Hậu chết chính là kỳ vọng của hắn sao? Vì sao trên mặt của hắn thiếu đi vẻ mặt của người thắng đắc ý cùng vui sướng, ngược lại giống
cái đau mất đi thân mẫu , không thể hiếu thuận nữa mà vô cùng thương tâm cùng khổ sở.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.