Đọc truyện Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế – Chương 7: Cô là người trọng sinh
“Mạt thế?” Mi hơi nhíu lại, ánh mắt Sở Thanh có chút nghi ngờ.
Tự nhiên Sở Thanh biết mạt thế là gì, bởi vì cô đã xem xong toàn bộ sách địa lý và lịch sử trong khoảng thời gian này, bởi vì nhàm chán, tự nhiên cũng xem thêm mấy bộ tiểu thuyết đang lưu hành, đề tài mạt thế này đối với cô cũng không xa lạ.
Bất quá, trong mắt Sở Thanh tang thi chỉ là một con rối kỳ quái mà thôi, người tu ma có ai mà không từng luyện chế ra khôi lỗ, tự nhiên sẽ không để ý mấy thứ đó.
“Đúng vậy, chính là mạt thế, cô có tin mạt thế sắp tới không?” Hoàng Á Lê có chút khẩn trương, cô biết mình không nên nói những lời vậy lúc này, dù sao trước khi mạt thế đến mà nói những thứ này sẽ dễ làm cho người khác nghĩ đầu óc cô có vấn đề.
Nhưng bây giờ cô chỉ có thể nói ra, nếu giấu giếm sẽ làm cho đối phương cảm thấy cô không đủ chân thành.
“Có thể….” Dù sao thế giới của cô khác với thế giới này rất nhiều, nếu nói mạt thể xuất hiện, cũng không phải là không thể, dẫu sao ở Tu chân giới, mỗi một vạn năm sẽ gặp một trận đại kiếp nạn, cho nên mới nói, nhân gian có mạt thế cũng đúng đi.
Sau khi nghe Sở Thanh nói, cuối cùng Hoàng Á Lê thở phào nhẹ nhõm, nói thật, cô đúng là sợ Sở Thanh không tin, nếu như không tin, câu kế tiếp cô cũng không biết nói gì nữa.
“Thật ra, tôi tới từ tám năm sau khi mạt thế đến, khi đó tôi bị người hại chết, sau khi tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đã trở lại hiện tại, trước khi mạt thế đến.” Nói đến tám năm sau, thân thể Hoàng Á Lê run rẩy, giống như nhớ lại những gì đã trải qua, đồng thời vừa làm cho cô căm hận, nhiều hơn là bất an.
Đối với lời của Hoàng Á Lê, dĩ nhiên Sở Thanh cũng không có nghi ngờ gì, nếu là nói dối, tất nhiên linh hồn cô ta sẽ có dị động, nhưng linh hồn Hoàng Á Lê không có bất kỳ dị động nào, nhưng cũng bởi vì như thế, Sở Thanh càng thêm nghi hoặc: “Tại sao lại nói cho tôi biết mấy thứ này?”
“Tôi chỉ huy vọng sau khi mạt thế tới sẽ đi theo bên cạnh cô, mạt thế trong tương lai, tôi chỉ là một người bình thường không có năng lực tự vệ.” Nói đến chỗ này, Hoàng Á Lê ác độc cắn môi mình: “Ở mạt thế, một khi phụ nữ không có năng lực tự vệ mà muốn sống sót, chỉ có một biện pháp duy nhất là bán mình, nhưng tôi lại không muốn cuộc sống như vậy nữa!”
Nhìn con mắt phiếm hồng của cô ta, Sở Thanh giống như đã hiểu một chút tại sao cô ta lại lựa chọn như vậy, nhưng…
“Vậy cô có thể mang cho tôi chỗ tốt gì?” Sở Thanh không phải người lương thiện, muốn được cô che chở, tự nhiên cần phải bỏ ra một cái giá đắt.
“Tôi sẽ nói hết tất cả điều mà tôi muốn cho cô, ít nhất ở lúc mạt thế mới bắt đầu, có thể tránh tất cả nguy hiểm, đồng thời giúp cho cô thuận lợi phát triển lớn mạnh hơn.” Quan trọng nhất là giúp cô ta tránh khỏi bà chị hai độc ác Sở Nghiên kia.
Nghe cô ta nói như vậy, khóe môi Sở Thanh rốt cuộc cũng cong lên hình cung nhỏ.
Hiện tại, tu vi của cô ngay cả Tiên Thiên còn chưa đạt tới, căn bản không có biện pháp tránh nguy hiểm trong tương lai, mà Hoàng Á Lê coi như có thể gãi đúng chỗ ngứa đi.
Không gặp nguy hiểm thì ngươi sẽ khó tiến lên, nhưng đồng dạng, mức độ nguy hiểm quá cao sẽ dễ dàng làm ngươi mất mạng, để cho nguy hiểm chưa biết trở thành đã biết, đối với cô mà nói, không phải là không có chỗ tốt nào.
“Vĩnh viễn không phản bội?” Mặc dù điều kiện mê người, nhưng cô tuyệt đối không chấp nhận một kẻ phản bội bên mình làm hồng nhan một đời.
“Vĩnh viễn không phản bội!”
“Ồ, vậy thề đi!”
“Tôi, Hoàng Á Lê, xin thề với trời, mạt thế trong tương lai, nếu phản bội lại Sở Thanh, sẽ táng thân trong miệng tang thi.” Hoàng Á Lê nghĩ cũng không nghĩ, lập tức thề.
Cô biết Sở Thanh là một người đa nghi, trừ người nhà của mình ra thì không tin bất cứ ai, nếu không, ở mạt thế, dù cô ta không có dị năng cũng có thể sống an toàn.
Thậm chí, sinh hoạt so với nhiều người còn tốt hơn, bởi vì trừ bên cạnh có một Lục Thần bảo vệ, cô còn là một người không có lòng lương thiện, đồng dạng, cũng là người không dễ dàng tin tưởng người khác.
Nghe Hoàng Á Lê thề xong, đầu ngón tay Sở Thanh tỏa ra một làn khói đen, ngay sau khi cô ta thề xong, sương mù màu đen chui vào mi tâm cô ta: “Đây là Tâm ma huyết thệ, chỉ cần cô không là trái lời thề, cô sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì.”
Nhưng nếu vi phạm lời thề, như vậy ma khí trên người cô ta sẽ biến thành những lưỡi dao sắc bén, tiêu diệt ngay linh hồn của cô ta!
Sau khi nói xong, Sở Thanh cầm sách vở ra khỏi công viên, bây giờ thực lực cô chưa đủ để khu động ma khí, hôm nay cô đã sử dụng, tất nhiên phải trở về phòng phục hồi lại ma khí cho tốt.
Hoàng Á Lê nhìn Sở Thanh rời đi, trong mắt đầy phức tạp.
Giống như có cái gì đó không đúng, người trước mắt so với người trong trí nhớ cô không phải chỉ có khác biệt nho nhỏ.
Đã từng, trước thời mạt thế, cô đã từng thấy Sở Thanh, khi đó gương mặt cô ta đầy vẻ ưu thương, giống như thế giới này không có chuyện gì là cho cô ta vui vẻ cả, mà một lần nữa gặp lại trong mạt thế, có lẽ bởi vì Sở Nghiên phản bội, cô ta trở nên lạnh lùng như băng, bất kể lúc nào, quanh thân cô ta được một tầng băng cứng bao lấy, lạnh lẽo làm cho người ta không dám đến gần.
Mà hôm nay, người trước mắt lại không giống như vậy, tựa như trên thế giới này không có gì làm cô ta để vào mắt, lạnh nhạt làm lòng người kinh hãi.
Hơn nữa thủ đoạn cô ta vừa làm là dị năng đi, trước nửa tháng mạt thế tới, đã có một ít người bắt đầu thức tỉnh dị năng, nhưng kiếp trước, Sở Thanh lại không có dị năng, chẳng lẽ nói, có cái gì đó thay đổi sao?
Mắt rũ xuống, Hoàng Á Lê hơi do dự, nhưng sau đó tâm lại kiên định một lần nữa.
Nếu như cô đã thề, như vậy sẽ hết sức phụ tá cho cô ta!
Kiếp trước, Sở Thanh chỉ là một người bình thường mà còn sống tốt hơn những người dị năng, thậm chí còn thành công lập một căn cứ đặc thù, vậy đời này cô ta có dị năng, chẳng phải nói thành tựu sẽ cao hơn sao, cho nên cô sẽ đứng bên cạnh Sở Thanh, nói hết nguy hiểm phát sinh trong tương lai có cô ta biết!
Cô sẽ đích thân đưa Sở Thanh lên Vương tọa trong thời đại mạt thế, mà cô cũng sẽ được sống tốt nữa, đứng bên cạnh Sở Thanh nhìn những người đã từng tổn thương cô sống trên đau khổ, chắc chắn thế!
“Tôi sẽ bảo hộ ngài, ân nhân cứu mạng của tôi, tôi Hoàng…” Nhìn bóng lưng Sở Thanh, ánh mắt Hoàng Á Lê đầy nóng bỏng.
Sở Thanh là Hoàng giả duy nhất trong mạt thế, là loài người duy nhất có thể giao thủ với tang thi, trước khi cô chết đã chứng kiến cảnh Sở Thanh giao chiến kịch liệt với tang thi một lần, chẳng qua tiếc nuối duy nhất là, ở lần giao chiến đó, tính mạng của cô kết thúc do những người đáng chết kia hại.
Trí nhớ sâu sắc nhất của Hoàng Á Lê về Sở Thanh là, vào ngày đẫm máu đó, một thân Sở Thanh đầy máu đen, nở nụ cười máu, một âm thanh giống như ác quỷ từ địa ngục truyền đến bên tai cô: “Người bình thường ở mạt thế này mà muốn tiếp tục sống, chuyện cần làm không phải là thỏa hiệp. mà là chém giết! Không kể là tang thi, mà còn là người đã từng hãm hại ngươi!”