Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 34: Máu tươi. A Thanh biến thành tang thi?


Đọc truyện Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế – Chương 34: Máu tươi. A Thanh biến thành tang thi?

“Thế nào?” Thấy hô hấp của Sở Thanh ngày càng suy yếu, Lục Thần ngày càng lo lắng, ánh mắt rơi vào trên người Hoàng Á Lê, Hoàng Á Lê vẫn luôn là người A Thanh tín nhiệm nhất, có thể lúc này cô ấy có biện pháp tốt đi.

Mà Hoàng Á Lê cũng là gương mặt khẩn trương, vết thương của Sở Thanh chảy ra máu màu đỏ, cũng không cần băn khoăn sẽ biến thành tang thi, nhưng máu lại chảy không ngừng, tiếp tục như vậy, coi như Sở Thanh không có làm tang thi, cũng sẽ mất màu mà chết.

“Máu không ngừng được!” Thuốc được các cô chuẩn bị có hiệu quả vô cùng, coi như không thể chữa khỏi vết thương trong nháy mắt, nhưng cầm máu lại tốt vô cùng.

Nhưng hiện tại, đừng nói là cầm máu, chính là để cho miệng vết thương chảy máu chậm lại cũng không được!

Trong lúc ba người sức đầu bể trán, thì một âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu bọn họ: “Hiện tại cô ấy cần máu tươi, để cho cô ấy uống đủ lượng máu thì sẽ tốt thôi.”

Đột nhiên nghe được âm thanh này, cả ba người đồng loạt ngẩng đầu lên, thì thấy được một người đàn ông tóc vàng xuất hiện bất ngờ trong xe, nhưng hình ảnh của hắn lúc ẩn lúc hiện, giống như chân thân không ở chỗ này, mà chỉ là một hư ảnh, toàn bộ chỉ là một hình ảnh dạng người dùng để truyền lại tin tức.

Hoàng Á Lê nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, nghi hoặc chớp chớp mắt, sau đó như nhớ ra cái gì, bừng tỉnh đại ngộ.


Sở Thanh đã từng nói chuyện của chiếc bông tai cho Hoàng Á Lê nghe, tự nhiên cũng bao gồm cả chuyện Mặc Phỉ · Cáp Duy, hôm nay xuất hiện một người không chân thật như vậy, tất nhiên chính là Mặc Phỉ mà Sở Thanh từng nói qua.

“Đại nhân Cáp Duy, xin ngài cứu A Thanh!” Nếu như Mặc Phỉ nói như vậy, tự nhiên là có cách cứu Sở Thanh.

Mà hai người kia sau khi nghe Hoàng Á Lê nói, cũng mặt tràn đầy hy vọng, bây giờ bọn họ muốn đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, bất kể là biện pháp gì bọn họ cũng muốn thử, đừng nói là muốn lấy máu, coi như muốn móc tim bọn họ ra, mặt bọn họ cũng không nhăn mà làm theo.

“Đây là hậu quả sau khi sử dụng. Sau khi dùng, nếu như bị thương, đợi đến lúc thuốc mất đi tác dụng, sẽ không có biện pháp cầm máu trên vết thương.” Hậu quả như vậy hắn và Sở Thanh đều biết, nhưng Sở Thanh lại không do dự chọn dùng: “Muốn cầm máu vết thương, ít nhất phải dùng nhiều hơn 500CC máu tươi, nếu không, cô ấy chỉ có thể mất máu mà chết.”

Sau khi nói xong cách cứu Sở Thanh, Mặc Phỉ liền biến mất, dù sao hắn cũng đã nói biện pháp cứu Sở Thanh cho bọn họ, như vậy đến cuối cùng phải làm sao, thì do ba người quyết định.

Mà khi nghe Mặc Phỉ nói xong, Lục Thần không chút do dự rút ra chủy thủ, cắt ngay vào cổ tay mình, sau đó một cái chén đặt ở dưới cổ tay anh, máu tươi chảy nhanh vào chén, sau khi đầy, Hoàng Á Lê liền nhận lấy chén máu, cẩn thận cho Sở Thanh uống.

Lúc Lục Thần muốn làm thêm chén thứ hai, thì bị Mộ Hi ngăn lại: “Mới vừa rồi tôi không thể cứu cô ấy, vậy bây giờ ít nhất hãy cho tôi có chút việc để làm.”

Mộ Hi nói rất nhỏ, thậm chí còn mang theo vài phần cầu xin, thấy Mộ Hi như vậy, Lục Thần gật đầu một cái, coi như đồng ý.

Khi chén thứ hai đưa tới miệng Sở Thanh, thì cửa xe bất ngờ mở ra, đứng ở ngoài cửa là Sở Nghiên, cô khẩn trương nhìn những người ngồi trong xe.

“Anh Thần, các người mau ra đây. Một hồi… Một hồi nữa A Thanh tỉnh lại, các người sẽ gặp nguy hiểm….” Sở Nghiên che tay trái, cố gắng đứng ở cửa, nhưng sau khi thấy chén có chứa chất lỏng màu đỏ tươi trong tay Hoàng Á Lê, sắc mặt đại biến: “Anh Thần, các người có biết các người bây giờ đang làm gì không? Nếu A Thanh biến thành tang thi, các người nên giết nó, mà không phải dùng máu các người nuôi nó!”


Sở Nghiên thét chói tai làm cho mọi người đi tới trước cửa xe, thấy được một màn kinh tâm động phách, Sở Thanh vô lực nằm trong ngực Hoàng Á Lê, khóe miệng chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi trong chén, mùi máu tanh nồng nặc.

Một màn vô cùng “mỹ”, xinh đẹp động lòng người, xinh đẹp tà tứ (? – Nuy), xinh đẹp làm cho người ta không rét mà run, màu đỏ là máu, màu trắng là thịt, tương phản lớn như vậy càng làm cho người khác thấy “mỹ” tuyệt luân, đan xen là sự sợ hãi nói không thành lời.

Mọi người ngơ ngác nhìn Sở Thanh, thậm chí trong mắt dần hiện lên thần sắc mê mẩn.

Mà sau khi Sở Nghiên thấy vậy, sắc mặt càng tái nhợt, vốn là cô muốn mọi người chán ghét Sở Thanh, đuổi nó đi, mà không phải mê luyến nó!

“Nguy hiểm hay không nguy hiểm là chuyện của chúng tôi, cho tới bây giờ chúng tôi chưa từng ép buộc Sở đại tiểu thư cùng đi một đường với chúng tôi, cho nên…..” Lục Thần ngẩng đầu lên, trong mắt đầy hung ác: “Nếu như nguyện ý thì ngoan ngoãn đi phía sau, còn thì thì cút!”

Nhẫn nại một lần nữa là vì Sở Thanh đang bị thương, hôm nay cảm giác của Lục Thần đối với Sở Nghiên chỉ có chán ghét mà thôi.

Một lần nữa, kế hoạch châm ngòi xích mích của Sở Nghiên thất bại, lúc cô ta còn đang muốn nói gì, một bàn tay nhẹ nhàng đặt vào cổ của cô ta, âm thanh dịu dàng mà lạnh như băng vang lên: “Không biết cái cổ mảnh mai của một cô gái vị thành niên có cứng hay không, hay là để tôi thử xem một chút, không có nó có rơi xuống hay không nhỉ?”

Nghe Mộ Hi nói thế, Sở Nghiên cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng lên, cô có cảm giác, chỉ cần cô mở miệng nói thêm một câu, thì người đàn ông trước mắt này sẽ không chút do dự bẻ gãy cổ của cô!


Run rẩy lắc đầu, Sở Nghiên nhanh chóng lùi về phía sau, cô không muốn chết, một chút cũng không muốn! Cô sống lại là vì muốn thay đổi vận mệnh của mình, chứ không phải để chết thêm một lần nữa!

“Nghiên nhi, con nói thật không? A Thanh, A Thanh sẽ biến thành tang thi?” Sở ba vừa nghe tiếng thét chói tai của Sở Nghiên, lập tức chạy lại, cũng thấy được cảnh Sở Thanh uống chén máu kia, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ.

Tất nhiên, Sở Nghiên sẽ không bỏ qua cơ hội đuổi Sở Thanh ra khỏi đội ngũ, trong trí nhớ của cô, bất kể là Lục Thần hay Lục Trạch, cũng vô cùng nghe lời ba ba, chỉ cần ba ba mở miệng bảo Sở Thanh cút, thì hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không cự tuyệt!

Nhưng Sở Nghiên lại quên mất, những thứ kia đều là trí nhớ của cô ở kiếp trước. Lúc đó, Sở Thanh vạn phần lệ thuộc vào Sở Nghiên, cho nên Lục Thần đối với Sở ba và Sở Nghiên cũng coi như chăm sóc nhiều hơn một chút, mặc dù không tính là nói gì nghe đó, nhưng ít nhiều cũng để ý mấy phần.

Mà hiện tại, hai người bọn họ (*cha con Sở Nghiên – Nuy) và Sở Thanh lại ở thế nước với lửa, mà Lục Thần cũng đã nhìn rõ con người thật của hai người, cho nên vô cùng khinh thường đối với bọn họ. Vì vậy, Sở Nghiên muốn lợi dụng quan hệ với Sở ba để đuổi Sở Thanh đi, căn bản chính là viễn vong!

Sau khi suy nghĩ xong, Sở Nghiên gật đầu một cái, cũng không có trả lời cái gì, nhưng cử động này đã đủ để Sở ba liên tưởng tới, cô tin rằng không bao lâu sau Sở Thanh sẽ bị đuổi đi, hoàn toàn biến mất từ chỗ này, biến mất vĩnh viễn, chỉ cần Sở Thanh biến mất, như vậy vận mệnh của cô có thể thay đổi hoàn toàn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.