Đọc truyện Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế – Chương 27: Hai đội ngũ
Chẳng qua, bây giờ hối hận, thì có một số việc dù hối hận cũng không cách nào thay đổi, cho nên, hiện tại, việc duy nhất mà Sở Nghiên có thể làm là bồi dưỡng tình cảm với Sở Thanh, lấy được tín nhiệm của cô ta, nếu như Sở Thanh là chủ nhân của anh ta, thì tất nhiên cũng sẽ phải nghe theo lệnh cô thôi.
Có thể bởi vì thái độ bây giờ của cô đã làm Sở Thanh sinh nghi, cho nên mới không gần không xa với cô, Sở Nghiên tin tưởng chỉ cần mình cố gắng, tất nhiên sẽ lệ thuộc vào cô như kiếp trước, đến lúc đó thứ gì của Sở Thanh còn không phải của cô sao?
Lần này Sở Thanh cũng là không có cho Sở Nghiên bất cứ cơ hội nào, nhàn nhạt liếc cô ta một cái, sau đó gật đầu với Lục Thần và Mộ Hi, rồi đi vào xe. Hiện tại cô đã hiểu, Sở Nghiên là loại người ích kỷ từ trong xương, nếu như cô ta thật muốn lôi kéo tình cảm với ngươi, như vậy đại biểu rằng trên người ngươi nhất định sẽ có thứ gì làm cho cô ta động tâm cướp đoạt.
Quả nhiên, sau khi Sở Nghiên thấy hành động của Sở Thanh thì xanh mặt, nhưng lại không nói gì, hiện tại lực chiến đấu bên phía Sở Thanh ngày càng mạnh, hơn nữa, quan trọng hơn chính là người thanh niên kia là người dị năng hệ Không gian, có anh ta ở đó, bọn họ sẽ không cần lo lắng thức ăn, mà Sở Thanh lại là người dị năng hệ Thủy, càng không lo về nước uống, cô không có bất kỳ tư cách gì để bắt chẹt bọn họ.
Nếu bây giờ không lôi kéo được Sở Thanh, như vậy những người còn lại cô sẽ không bỏ qua, dù sao nhiều người thì nhiều sức, không phải con kiến cũng không thể không cắn chết voi sao?
Mà vào lúc này, Mộ Hi đẩy kiếng một cái, cũng không có theo Sở Thanh vào xe, mà từ từ đi về phiá đám người kia, trên mặt vẫn treo nụ cười lãnh tĩnh như cũ.
Chẳng qua nụ cười đó lúc này bay vào trong mắt bọn họ không khác nào ác ma mỉm cười, mấy người họ không nhịn được lui về phía sau.
Nhưng ngoài dự liệu, Mộ Hi cũng không có động thủ, mà là để một đống thức ăn đồ uống xuống đất, nói: “Đây là những thứ mà mấy người đã thu thập được trong khoảng thời gian này, đương nhiên đây là toàn bộ đồ các người “gửi” tôi, tôi cũng không có khấu trừ một chút thức ăn nào của các người.”
Nhìn thức ăn trên mặt đất, mấy người kia thổn thức không ngừng, mặc dù biết trong tay Mộ Hi có không ít thức ăn, nhưng đây đúng là toàn bộ bọn họ tìm được, bọn họ cũng không có lá gan lười gạt đồ trong tay người thanh niên này.
Dĩ nhiên, cũng không phải ai cũng là người thông minh, có mắt sắc như vậy, ví dụ như người thanh niên kia, sau khi thấy thức ăn rơi đầy trên đất, nháy mắt giận tím mặt.
“Mày đây là ý gì, trong khoảng thời gian này mày ăn của tao, uống của tao, hiện tại muốn đi thì đi, mày nghĩ đúng là tốt!” Thiếu niên kia biết mình căn bản không thể ngăn được Mộ Hi muốn rời đi, nhưng hắn không muốn để anh đi dễ dàng như vậy, coi như là đi, cũng phải để lại thức ăn, để lại toàn bộ thì sẽ cho đi!
“Ăn của anh, uống của anh?” Mộ Hi cười, nụ cười lạnh như băng: “Hay thật, anh nghĩ với loại khí trời tận thế này, nếu như không phải có tôi, thức ăn của các người còn có thể tươi sống sao? Muốn gạt lấy đồ trong tay tôi? Nghĩ cũng tốt quá đi!”
Họng súng đen ngòm xuất hiện trước mặt hắn, làm cho thân thể của thiếu niên đó cứng đờ, đúng vậy, hắn đích thật là có thể, nhưng hắn tin tưởng, dựa theo thân thủ của người đàn ông này, trước khi mình công kích, anh ta nhất định có năng lực dùng một phát súng giúp hắn đi đời nhà ma!
Thấy bộ dạng lúng túng của đối phương, Mộ Hi cười lạnh, thu hồi súng trong tay, trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người, từ từ đi vào chiếc xe Hummer [1] mà Hoàng Á Lê đã chuẩn bị trước đó.
“Anh không sao chứ?!” Lúc người thanh niên kia run rẩy, căn bản không có sức đứng lên, Sở Nghiên từ từ đi tới trước mặt hắn, dịu dàng hỏi, giọng nói đầy ân cần, trong nháy mắt làm cho lòng thanh niên đó tràn đầy cảm kích.
Mà trong xe, Hoàng Á Lê nghe Sở Nghiên hỏi vậy, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Cái tâm tư của nhỏ đó làm sao Hoàng Á Lê không biết được chứ, nhưng hiện tại bất kể cô ta có làm gì thì cũng không thể thay đổi lịch sử, năm đó, lúc Sở Thanh rời đi căn cứ, bên người chỉ có Lục Thần và ba hai người có dị năng, cuối cùng thì cô (*Sở Thanh – Nuy) thành lập một căn cứ không phải cũng được xưng là hàng rào cuối cùng của nhân loại trong mạt thế sao?!!
Mặc dù nói nhiều người thì nhiều sức, nhưng nếu trông cậy vào con kiến cắn chết con voi, thì phải có bao nhiêu con kiến mới làm được, hơn nữa, những con kiến hôi này không phải là một cước có thể giết chết!
“Tôi…Tôi không sao. Sở…Tiểu thư Sở, chào cô! Tôi…Tôi tên là Trương Duệ, là….” Thanh niên tên Trương Duệ nhìn Sở Nghiên, nghe giọng nói dịu dàng của cô ta, cả người hắn cũng khẩn trương lên, âm thanh rõ ràng run rẩy, gương mặt cũng phiếm đỏ, hiển nhiên, người thanh niên cái gì cũng không rõ đã bị Sở Nghiên “bắt” được rồi.
“Trương Duệ phải không? Chào anh, xin hỏi các anh có nguyện ý gia nhập đội ngũ của chúng tôi không?” Sở Nghiên chỉ chỉ hai chiếc xe sau lưng, trong giọng nói mang theo tia khích lệ: “Mặc dù chúng tôi không có nhiều người, nhưng nhiều thêm một người cũng thêm một phần sức lực, một người ở chung một chỗ cũng sẽ an toàn thêm một chút, có đúng hay không nè?”
Sở Nghiên ra dấu làm cho người ta không khỏi liên tưởng đến Sở Thanh và cô cùng chung một nhóm, hơn nữa Sở Nghiên lại chính là lãnh đạo (*chỉ huy – Nuy) trong đội ngũ này, mà Sở Thanh coi như là một người có thực lực như cũng là một người khó thân cận đi.
“Này…Tất nhiên là chúng tôi vô cùng nguyện ý, bất quá chúng tôi mới vừa cùng….” Ánh mắt không khỏi hướng về chiếc Hummer sau lưng Sở Nghiên, âm thanh Trương Duệ có chút khẩn trương: “Quan hệ giữa chúng tôi cũng không tốt lắm, nếu mà ở chung một chỗ, có thể hay không…..”
Mặc dù biết công phu của Mộ Hi rất tốt, cũng biết Mộ Hi là người dị năng hệ Không gian, nhưng nhớ tới họng súng đen ngòm vừa rồi, Trương Duệ cảm thấy từng đợt sợ hãi tràn vào, hắn thật sự rất sợ tên Mộ Hi kia không biết lúc nào sẽ đứng phía sau hắn, lấy đi tính mạng của hắn.
“Điểm này thì anh không cần lo lắng, bây giờ anh ta đã nhận A Thanh làm chủ nhân, tôi sẽ bảo A Thanh ước thúc anh ta thật tốt.” Giọng nói Sở Nghiên vẫn dịu dàng như cũ, làm cho người thanh niên kia không tự chủ gật đầu một cái, đáp ứng yêu cầu của Sở Thanh.
Vào giờ khắc này, Sở Nghiên dịu dàng xinh đẹp ở trong lòng hắn đã biến thành Nữ thần may mắn của hắn.
Mà tình huống của bốn người trong xe lại hoàn toàn khác nhau.
“Mộ tiên sinh, bất kể người bên ngoài nói cái gì, anh cũng không cần nghe, không nhìn đến đâu.” Hoàng Á Lê giải thích thay Sở Thanh: “Mặc dù những người đó tạm thời cùng hành động với chúng ta, nhưng cũng không phải cùng một đội ngũ đâu, nếu như bọn họ thật sự vướng bận, có thể trực tiếp thấy chết không cứu.”
Biết Sở Thanh không muốn nhiều lời, cho nên Hoàng Á Lê tận lực giải thích rõ quan hệ giữa bọn họ, mà lúc Mộ Hi nhìn Sở Thanh, Sở Thanh cũng gật đầu, bày tỏ công nhận những lời của Hoàng Á Lê.
Cứ như vậy, bốn người trong xe cũng đã biết phải đối mặt với mấy người bên ngoài thế nào rồi, cũng biết phải dùng thái độ gì để ứng phó với bọn họ.
Mà ở ngoài xe, Sở Nghiên vẫn ở chỗ cũ làm xuân thu đại mộng (? – Nuy) của cô, cô cho rằng tất cả đều đi theo hướng cô dự đoán, nhưng cô lại quên mất, trên thế giới này còn có một cụm từ là “hiệu ứng hồ điệp”, cô khư khư cố chấp muốn thay đổi lịch sử, cùng với Sở Thanh, cô và Hoàng Á Lê trở thành ba con hồ điệp (*bươm bướm – Nuy), đã làm cho mọi chuyện lệch khỏi quỹ đạo của lịch sử ngày càng xa, mà tương lai làm thế nào mới thu thập được, đến lúc đó, coi như Sở Nghiên muốn sống lại một lần nữa cũng không còn kịp nữa rồi…..