Đọc truyện Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế – Chương 23: Dị Năng và Thuật Pháp
“Không….Không phải vậy, tôi, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra….” Lúc này Lục Thần không có ở đây, cô tin coi như Hoàng Á Lê biết là cái gì cũng không quan hệ, chẳng lẽ cô ta nói thì người khác sẽ tin sao.
Hoàng Á Lê cũng không muốn nhiều lời, càng không muốn giải thích thêm, dù sao bây giờ đã hoàn toàn trở mặt, cô cũng sẽ không rảnh đi để ý Sở Nghiên: “Tốt nhất là các người nên tự tìm một chiếc xe, nếu không, một lát nữa chúng tôi đi, cũng sẽ không mang theo các người được.”
Hiện tại tình huống Sở Thanh không mấy tốt, đóan chừng cũng không thể tự mình ngồi phía sau, chỉ có thể để Hoàng Á Lê chiếu cố, hơn nữa bây giờ đoán rằng Lục Thần tuyệt đối sẽ không cho Sở Nghiên lên xe.
Quả nhiên, sau khi Sở Nghiên nghe vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cô biết, lời nói của Hoàng Á Lê tuyệt đối không phải đe dọa suông, mà là sự thật, nếu hiện tại có thể, Lục Thần tuyệt đối sẽ không chút lưu tình bỏ cô!
Lục Trạch thở dài, mặc dù không biết Hoàng Á Lê nói thật hay giả, hiện tại anh cũng không muốn Sở Nghiên đến quá gần Sở Thanh: “Tôi đi tìm xe, tiểu thư Hoàng, một hồi anh hai tôi trở lại, nếu như có thể chờ tôi, thì để cho anh hai chờ tôi một chút đi.”
Lục Trạch cũng không dám khẳng định ba người đó sẽ chờ anh, dù sao tình huống bây giờ của Sở Thanh cũng không mấy lạc quan, mất một phút thì Sở Thanh sẽ gặp nguy hiểm hơn, nhưng nếu như có thể, anh vẫn hi vọng bọn họ không tách ra.
“Tốt, lời này tôi sẽ nói cho Lục đại ca.” Nhìn Lục Trạch gật đầu một cái, Hoàng Á Lê cũng không cự tuyệt lời nói của anh, trước kia cô cũng không có ấn tượng tốt gì đối với Lục Trạch, nhưng sau khi gặp anh ta, cũng phát hiện anh không có nói lời vô lý như trong tưởng tượng.
Dưới ánh mắt bất mãn của Sở Nghiên, Lục Trạch xoay người rời đi, hiện tại anh cũng muốn suy nghĩ cho kỹ, mình và Sở Nghiên bây giờ có thể chung sống với nhau cả đời sao?!!
Từ trước tới giờ, anh em nhà họ Lục cũng không thích người dối trá, bất kể là anh hai anh, hay là anh, cũng không thích. Vốn nghĩ rằng Sở Nghiên là một cô gái thành thật dịu dàng, nhưng bây giờ nhìn lại, tất cả chỉ là giả bộ, mặc dù không biết Sở Nghiên vì cái gì kích thích mà không che giấu bản tính nữa, nhưng anh có thể xác định, bây giờ Sở Nghiên đã không phải người “bạn đời” lý tưởng của anh.
Không bao lâu sau, hai anh em Lục Thần và Lục Trạch đều chạy tới, cả nhóm cứ như vậy mà đi đến chỗ Hoàng Á Lê nói.
Dọc theo đường đi coi như là an toàn, trừ một số tang thi cản đường cũng không có ai dám động thủ với bọn họ, nếu không, dựa theo tình huống bây giờ của Sở Thanh, bất kể là Lục Thần hay Lục Trạch cũng có thể điên cuồng.
Chẳng qua là làm mọi người không nghĩ tới chính là, sau khi Sở Thanh uống thuốc xong cũng không có chuyển biến tốt, sốt cao trên người cũng không có hạ, ngược lại lại càng trầm trọng thêm.
“Lục đại ca, tình huống A Thanh hình như không phải bị bệnh, mà là….” Giọng nói của Hoàng Á Lê có chút do dự, cô biết có một trường hợp người bị sốt cao, nhưng đó là loại tình huống vô cùng hiếm thấy, cho nên cô cũng không dám khẳng định.
“Là cái gì?” Bây giờ Lục Thần cũng có chút ý tuyệt vọng rồi, sau khi cho Sở Thanh uống thuốc, bọn họ còn dùng rượu cồn lau sơ người cô, nhưng nhiệt độ thân thể một chút cũng không hạ, như vậy kéo xuống, thật sự là cháy muốn lấy mạng nha.
“Là dị năng!” Âm thanh Sở Nghiên vẫn dịu dàng như vậy, nhưng nghe kỹ vẫn có thể nghe ra mấy phần nghiến răng nghiến lợi: “Trong mạt thế, cũng không phải người nào giác tỉnh dị tỉnh trong lúc chiến đấu, một nhóm người sẽ ở trong lúc vô tình sẽ có dị năng, mà bình thường cách thức những người này thức tỉnh dị năng, là sau khi phát sốt cao.”
Mặc dù Sở Nghiên không muốn giải thích những chuyện này, nhưng cô biết, coi như bây giờ cô không nói, Hoàng Á Lê cũng sẽ nói ra, có thể “biết trước” tương lại chính là chỗ dùng duy nhất của cô, nếu hiện tại cô không thể chứng minh giá trị bản thân mình, cô không có lòng tin không bị đồng bạn vứt bỏ.
Sau khi Lục Thần nghe xong, ánh mắt chuyển về phía Hoàng Á Lê, thấy cô gật đầu đồng ý với Sở Nghiên, cuối cùng cũng yên tâm, nếu chỉ vì thức tỉnh dị năng, thì cũng không cần quá lo lắng.
“Lục đại ca, anh ôm A Thanh vào xe nghỉ ngơi đi, bây giờ là lúc cậu ấy yếu nhất, có anh ở bên cạnh chiếu cố cậu ấy, còn có thể thuận tiện bảo vệ cậu ấy luôn.” Thật ra thì trước khi mạt thế tới Hoàng Á Lê đã tìm được một chỗ an toàn, ít nhất là trước khi mạt thế chính thức bộc phát, nơi này cũng sẽ không xuất hiện đại lượng tang thi.
Mà bây giờ cô yêu cầu Lục Thần bảo vệ Sở Thanh cũng không phải vì đề phòng tang thi, mà là phòng bị Sở Nghiên, ngay cả máu tang thi cô ta cũng lợi dụng được, còn có chuyện gì không thể làm?
Đối với lời yêu cầu của Hoàng Á Lê, Lục Thần tuyệt đối không cự tuyệt, dù sao ở bên cạnh A Thanh, anh cũng có thể yên tâm một chút.
Người ở đây đều biết Sở Thanh không có vấn đề gì, trừ Sở Nghiên, thì ai cũng vui mừng, dù sai nhiều thêm một người dị năng, an toàn của họ có thể đảm bảo thêm một phần.
Thật ra thì tình huống Sở Thanh cũng không mấy những gì bọn họ suy đoán, nhưng trên thực tế ít nhiều vẫn có chút khác biệt, nếu như trước kia Sở Thanh thức tỉnh dị năng có thể sốt cao, nhưng thân thể Sở Thanh hôm nay, nguyên nhân sốt cao chính là vì dị năng và ma nguyên trong người cô tranh giành quyền khống chế cơ thể.
Trước kia, mặc dù linh hồn của Sở Thanh biến mất, nhưng thân thể này cũng không thể hoàn toàn coi là của Sở Thanh (*Sở Y Thanh – Nuy), nó ở chỗ nào đó vẫn giữ lại ý chí của mình.
Giống như bây giờ, bởi vì mạt thế đến, vì tự vệ, thân thể chủ động sinh ra dị năng, tất nhiên đây là chuyện tốt, nhưng lại có chút phiền toái, đó chính là ma công của Sở Thanh.
Bản thân Sở Thanh chính là Ma Tôn, coi như sau khi “đoạt nhà” thì theo thói quen của cô, cô sẽ tiếp tục tu ma, mà loại ma khí này thuộc loại bá đạo vô cùng, một khi tu luyện thì không thể dừng lại, bởi vì ma khí trong cơ thể sẽ không cho phép bất kỳ năng lượng dị chủng nào sinh ra.
Mà bây giờ bởi vì tự vệ, dị năng của cơ thể và ma khí Sở Thanh tu luyện sinh ra xung đột, cho nên hiện tại Sở Thanh mới hôn mê không tỉnh.
Một khi dị năng có thể thuận lợi sinh ra, hoặc là ma khí cắn nuốt năng lượng dị năng xong, thì Sở Thanh có thể thuận lợi tỉnh lại.
Sau khi năng lượng trong cơ thể trải qua một ngày tranh giành, trước lúc mặt trời xuống núi, Sở Thanh cũng thuận lợi tỉnh lại.
Tay phải cô đưa ra, trên đầu ngón tay xuất hiện nước, một giọt nước rơi vào ghế ngồi, mà sau khi Sở Thanh thấy một màn này, khóe miệng rốt cuộc cũng câu lên, vô cùng hài lòng.
Trong mạt thế thiếu thốn nhiều nhất chính là tài nguyên nước, mà Hoàng Á Lê cũng đã nói, bất kể là giai đoạn đầu hay là giai đoạn cuối, người dị năng hệ Thủy đều vĩnh viễn là người được hoan nghênh nhất.
“A Thanh, thân thể của em thế nào….” Lúc Sở Thanh chầm chậm chuyển động nước, Sở Nghiên mở cửa xe ra, thấy được một màn làm cho cô ta vô cùng khiếp sợ.
Không! Làm sao có thể! Không phải kiếp trước Sở Thanh là người bình thường sao, tại sao bây giờ cô ta lại có dị năng?! Đến tột cùng có chỗ nào xảy ra sai sót?!