Đọc truyện Chí Tôn Đào Phi – Chương 7: Ngươi là ai?
Mang theo mệnh lệnh của Mộc Kiệt, Lãnh Thanh Nghiên lấy thân phận Mộc Thiên Dao ngồi lên kiệu hoa, một đường đi tới Lạc vương phủ. Mà hiện tại, kiệu hoa của nàng đã dừng ở trước cửa Lạc vương phủ, Lãnh Thanh Nghiên im lặng ngồi ở bên trong, lắng nghe âm thanh ồn ào từ bên ngoài truyền vào, đưa tay chậm rãi đem mũ phượng nặng nề kia một lần nữa đội lên, đồng thời còn phủ lên một tấm khăn voan đỏ thắm. Mũ phượng này thật nặng, làm cho đầu Lãnh Thanh Nghiên gần như không thể ngẩng đầu lên được, cổ dường như sắp bị chặt đứt ra, khiến cho nàng không dễ chịu chút nào. Cũng may là lúc trước đó, nàng đã lén lút lấy xuống, nếu không cứ đội cái mũ phượng nặng nề này tới tận cửa Lạc vương phủ, nàng thề, cổ của nàng cho dù không bị gãy, khẳng định mấy ngày sau cũng sẽ không thẳng ra được. Kiệu hoa được vén lên, một bàn tay to trắng nõn xuất hiện ở trước mặt nàng, trên đầu truyền đến một giọng nói xa lạ nhưng thực dễ nghe: “Đưa tay lại đây, ái phi của bổn vương!” Thương Diễm Túc? Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày lại, sau đó đem bàn tay nhỏ bé đặt vào bên trong tay hắn, mà hắn cũng thuận thế gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thoáng dùng sức đã kéo được nàng ra khỏi kiệu hoa, sau đó cùng nhau tiến vào bên trong Lạc vương phủ. Bàn tay hắn vừa to vừa dày, nhưng mà so với nữ tử dường như còn mềm mại hơn, mang theo hơi thở ấm áp, từ lòng bàn tay truyền đi khắp thân thể của nàng. Bị một bàn tay như vậy nắm, Lãnh Thanh Nghiên không hiểu sao lại cảm thấy an tâm lạ thường, nhưng cảm giác này lại khiến nàng có một chút cảnh giác. Thương Diễm Túc nheo nheo mắt lại, nhìn người bên cạnh có chút cứng ngắc, khóe miệng hiện lên một chút tươi cười, bàn tay càng thêm nắm chặt hơn, cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại hơi lạnh trong lòng bàn tay, ở bên tai của nàng nhẹ giọng nói: “Tay ái phi thực lạnh a, chẳng lẽ là thân mình không được thoải mái sao?” Câu này giống như quan tâm, truyền đến tai Lãnh Thanh Nghiên, trong lòng không khỏi nổi lên một tầng hàn ý, vội vàng nhẹ giọng trả lời nói: “Tạ Vương gia quan tâm, thân thể thiếp thân từ nhỏ đã như thế”. “Nha? Thì ra là trời sinh như thế sao? Như thế cũng tốt, tay nhỏ bé lạnh lẽo, nắm vào thực thoải mái đâu!” Nói xong, bàn tay nắm tay Lãnh Thanh Nghiên, càng dùng sức thêm một chút. Lãnh Thanh Nghiên theo trực giác muốn rút tay ra khỏi tay hắn, tuy hắn đã khống chế sức vô cùng tốt, tuyệt đối không làm cho nàng bị đau, nhưng Lãnh Thanh Nghiên vẫn nhịn không được mà muốn tránh thoát khỏi người này. Đối với nàng mà nói, chuyện này hầu như là chưa bao giờ xảy ra. Cảm giác, người này, rất nguy hiểm, nhất là đối với nàng. Dưới khăn voan, Lãnh Thanh Nghiên không thể nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài, xuyên qua khăn voan cũng chỉ có thể thấy được một chút lờ mờ, Thương Diễm Túc dắt nàng, một đường đi tới phía trước. Bước qua vài bậc cửa cao cao, cuối cùng bọn họ cũng đã tới đại đường Lạc vương phủ, theo giọng nói của người chủ trì, Lãnh Thanh Nghiên giống như một con rối gỗ được người khác dẫn dắt bái thiên địa. Mũ phượng trên đầu thực nặng, khiến cho đầu của nàng như sắp gãy, đầu cứ như sắp sung huyết. Mà mắt thì lại chỉ có thể nhìn được một mảnh nhỏ, làm cho đầu óc nàng choáng váng, cảm giác mơ hồ phân không rõ phương hướng. Điều đáng mừng là, quá trình bái đường cũng không rườm rà, nghe tới tiếng thông báo kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng, Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được thở phào một hơi, nhưng đúng lúc này, bên tai truyền tới giọng nói của Thương Diễm Túc: “Chẳng lẽ ái phi lại sốt ruột như vậy, muốn đưa vào động phòng thế sao?” Giọng nói này, làm cho cả người nàng chấn động, nuốt xuống nước miếng, sau đó lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Vương gia hiểu lầm, thiếp thân chỉ là cảm thấy bộ hỉ phục này quá phiền phức, mũ phượng quá mức nặng nề, ép thiếp thân không thể nào thở nổi. Cuối cùng buổi lễ cũng đã kết thúc, thật là thoải mái a”. Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, hiển nhiên câu trả lời của Lãnh Thanh Nghiên thật là nằm ngoài suy đoán của hắn, vốn đang nghĩ đến, hẳn là nàng sẽ thẹn thùng không biết trả lời thế nào mới đúng. “Nha, thì ra là như vậy? Hỉ phục cùng mũ phương này lại khiến cho ái phi của trẫm khó chịu cùng không khoẻ, thực sự là khiến cho bổn vương thực đau lòng”. “Tạ Vương gia thương tiếc”. Cứ nhỏ giọng nói chuyện với nhau như vậy, bọn họ cũng đã đi đến cửa phòng lúc nào không hay, được người hầu săn sóc dẫn đường, hai người song song tiến vào bên trong tân phòng. Đáng ra, nếu như dựa theo quy củ, Lãnh Thanh Nghiên phải giữ trang phục này đến tận đêm khuya, đợi cho tân khách trong Lạc vương phủ về hết, Thương Diễm Túc trở lại bên trong tân phòng, mới có thể đem khăn voan của nàng xốc lên, sau đó mới là đêm động phòng hoa chúc. Có điều khi vừa mới tiến vào bên trong tân phòng, đợi cho Lãnh Thanh Nghiên ngồi xuống mép giường, Thương Diễm Túc đã trực tiếp nhấc khăn voan của nàng lên, đối với hành động này của Thương Diễm Túc nha hoàn đứng bên cạnh cũng không dám hé răng nửa lời. Vươn tay nâng cằm của Lãnh Thanh Nghiên lên, ở khoảng cách gần như vậy ngắm nhìn dung nhan của nàng, trong mắt hắn không khỏi lộ ra kinh diễm, da thịt trắng hơn tuyết, hai mắt giống như dòng nước trong, đang nhìn ngó xung quanh, có một khí chất thanh cao mà tao nhã, khiến cho người ta không tự chủ được mà lâm vào trong đó, tự biết xấu hổ, không dám có hành động thất lễ. Thái độ lãnh ngạo như vậy thực là câu hồn, lại làm cho người ta không thể không thưởng thức. Thanh lệ thoát tục, xuất trần như tiên, nháy mắt khi nhìn thấy nàng, trong đầu Thương Diễm Túc xuất hiện hai câu này, hai câu này tựa hồ vì chính nàng mà tồn tại. Lại nhìn, phát hiện lớp trang điểm trên mặt nàng kia, ngược lại che lấp đi linh khí của nàng. “Ái phi, nàng thật đẹp!” Tay Thương Diễm Túc có chút do dự trên mặt nàng, sau đó hướng tới những người phía sau vẫy tay, nói: “Đi ra ngoài!” Những người hầu nối đuôi nhau ra ngoài, người cuối cùng đi ra đem cửa phòng đóng lại, bên trong tân phòng, chỉ còn có hai người bọn họ. “Vương gia…” Cảnh tượng như vậy khiến Lãnh Thanh Nghiên không khỏi có chút bất an, nhưng mà vừa mới mở miệng, đã bị Thương Diễm Túc ngăn lại. Thương Diễm Túc khóe miệng mỉm cười, đưa tay từ trên phấn môi nàng dời đi, sau đó đem mũ phượng trên đầu nàng tháo xuống, tùy tay đặt ở trên giường. Không liếc mắt nhìn đến mũ phượng kia một cái, bàn tay Thương Diễm Túc tiếp tục di chuyển trên khuôn mặt của Lãnh Thanh Nghiên, thân thể Lãnh Thanh Nghiên càng lúc càng cứng ngắc, bàn tay vuốt qua trán nàng vừa vặn dừng lại nơi đóa huyết liên đã được tóc che đi kia. Lẳng lặng nhìn đoá huyết liên trên mặt nàng, ánh mắt híp lại làm cho Lãnh Thanh Nghiên không thấy rõ được suy nghĩ trong mắt hắn, Lãnh Thanh Nghiên thậm chí đã chuẩn bị đối phó với sự nổi giận của Thương Diễm Túc, hành vi của hắn không khỏi làm cho nàng càng thêm mất bình tĩnh, từ khi đến thế giới này trên mặt nàng chưa bao giờ xuất hiện dao động, lần đầu tiên xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc như vậy. Thương Diễm Túc cúi người, hôn nhẹ lên đoá hoa sen huyết sắc bên khoé mắt nàng, sau đó chậm rãi di chuyển bên tai của nàng nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại, ngươi hẳn là có thể cho ta biết, ngươi là ai?” Lãnh Thanh Nghiên thoáng nghiêng mặt đi, muốn thấy rõ biểu tình trên mặt hắn giờ phút này, nhưng nàng chỉ thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, nơi đáy mắt thi thoảng lóe ra tia kim quang. “Lời này của Vương gia là có ý gì? Thiếp thân chính là vương phi của ngài, Mộc gia đại tiểu thư Mộc Thiên Dao”. Nghe vậy, Thương Diễm Túc đột nhiên cười khẽ vài tiếng, vẫn cúi người bên nàng như cũ, nói: ” Trò đùa này đúng là một chút cũng không buồn cười, Mộc gia đại tiểu thư không phải là cùng người tình bỏ trốn sao?” “Vương gia ngài thật là hay nói giỡn, thiếp thân hiện tại không phải đang ngồi ở trước mặt ngài sao? Như thế nào lại có thể cùng người bỏ trốn đâu?” Tuy rằng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nàng biết, đây căn bản cũng chỉ là đang giãy dụa mà thôi. Hắn thân là Vương gia quyền thế nhất Thương Lang quốc, đối với hắn, có một số việc dù có giấu diếm cũng không thể lừa gạt được hắn. Thương Diễm Túc lắc lắc đầu, nói: “Cho nên ta mới hỏi ngươi, ngươi là ai. Ta biết, ngươi không phải Mộc Thiên Dao, hơn nữa ngươi cũng trăm ngàn đừng phủ nhận chuyện nàng ta ba ngày trước đã theo người bỏ trốn, bởi vì, ta cũng sớm đã biết”. Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nhìn ánh mắt Thương Diễm Túc, hắn cũng im lặng nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười kỳ lạ, dường như, đối với việc tân nương bị tráo cũng không tức giận, một chút cũng đều không có. “Vương gia chẳng lẽ ngài không tức giận chút nào sao?” Nàng biết dù nói thêm cái gì cũng không còn ý nghĩa, đã quá rõ ràng nên cũng không cần tiếp tục nói dối, chỉ là thật không ngờ, nhanh như vậy thân phận đã bị phát hiện. Mà biểu hiện này của hắn, lại là chuyện gì đang xảy ra? “Vì sao phải tức giận ?” “Tân nương bị người khác thay thế, Vương gia chẳng lẽ không tức giận sao?” Thương Diễm Túc lắc lắc đầu, mang theo điểm khinh thường, nói: “Mộc Thiên Dao chẳng qua là một nữ nhân không quan trọng, bổn vương cho tới bây giờ cũng không cho rằng nàng có tư cách làm Vương phi của bổn Vương!” “Nếu vậy không biết hiện tại Vương gia muốn xử trí tiểu nữ thế nào đây?” “Trước hết nói cho ta biết, ngươi là ai?”