Chí Tôn Đào Phi

Chương 64: Tàng độc


Đọc truyện Chí Tôn Đào Phi – Chương 64: Tàng độc

*Tàng: giấu, chứa …. Tàng độc: độc được giấu trong vật

Trong mắt một mảnh sương mờ, liền nhìn thấy sắc mặt khó coi của Thương Diễm Túc, không khỏi nghi hoặc hỏi “làm sao vậy?”

Thương Diễm Túc đưa tay lấy trâm hoa ở trên đầu nàng xuống, hỏi: “Thứ này là từ đâu mà nàng có?”

“Cục cưng vừa tặng cho ta”. Thấy thần sắc Thương Diễm Túc dường như có chút không thích hợp, trong lòng hiện lên một tia bất an, hỏi: “Trâm này, có vấn đề gì sao?”

Thương Diễm Túc không có trả lời vấn đề của nàng, chỉ chăm chú nhìn trâm hoa, khẽ xoáy trâm hoa vài cái, chiếc trâm chia thành hai bộ phận, mà ở giữa rõ ràng là rỗng ruột, có điều lúc này, nơi đó dường như có một ít chất lỏng không biết là cái gì.

Đồng tử Lãnh Thanh Nghiên một trận co rút nhanh, tuy rằng không rõ lắm chất lỏng này là gì, nhưngm cho nàng có một loại cảm giác nguy hiểm cực độ, không khỏi hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

Thương Diễm Túc sắc mặt rất khó coi, nghĩ lại mà thấy sợ, đem Lãnh Thanh Nghiên ôm vào trong ngực, một hồi lâu mới nói: “Cái này gọi là gì ta cũng không biết, ta chỉ biết là, năm đó mẫu hậu hình như cũng là do cài trâm hoa này mà chết”.

Tâm thần kịch liệt chấn động, trong lòng Lãnh Thanh Nghiên nổi lên một mảnh gợn sóng, tại sao lại có thể như vậy? Không khỏi nắm chặt tay hắn, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, hỏi: “Túc, rốt cuộc là đã xảy ta chuyện gì? Mẫu hậu, nàng là trúng độc mà chết?”

Khẽ gật đầu nói:” Ta cũng là sau này mới biết được, bởi vì đột nhiên phát hiện trên đầu mẫu hậu có một cây trâm hoa, bên trong có huyền cơ, bên trong trâm hoa cất giấu độc dược, thứ độc này hẳn là từ từ thẩm thấu, sau đó tiến vào trong thân thể người, người bình thường căn bản không cảm giác có gì khác thường, không cần tới một tháng độc phát tác thì sẽ chết”.

“Đây là độc gì?”

“Không biết”.

“Sao?”

“Năm đó, thời điểm mà ta phát hiện ra đồ trang sức của mẫu hậu, khi đó phân lượng độc dược trong đó đã vô cùng ít, hơn nữa khi đem ra ngoài không khí, lại còn có thể tiêu tán, còn không đợi ta đem nó đi nghiên cứu ra là loại độc gì, thì nó cũng đã hoàn toàn biến mất trong không khí ở lúc đó rồi”.

Sửng sốt một chút, nhưng thật không ngờ còn có chuyện như vậy nữa, loại độc này có thể ở trong không khí phân hủy, không khỏi hỏi: “Vậy làm thế nào mà chàng phát hiện ở trong trâm hoa có vấn đề? Chẳng lẽ hình dáng của nó giống với cái của mẫu hậu hay sao?”

Lắc đầu nói: “Không có khả năng là giống nhau, ta nhớ trang sức của mẫu hậu dưới ánh sáng có chút ánh huỳnh quang lóe ra, mà lúc đó toàn bộ độc dược cũng đã tiêu tán, ánh huỳnh quang cũng biến mất không thấy”.

Lãnh Thanh Nghiên vẫn như cũ khó hiểu, chỉ bằng ánh huỳnh quang, hình như cũng hơi khó đoán. Nhìn trâm hoa trong tay hắn, có độc giấu bên trong, nhưng trâm hoa này không có đổi sắc, độc không phải có thể làm cho trâm bạc biến sắc hay sao?”

Lại nhìn kĩ độc kia, dưới ánh mặt trời lấp lánh lộ ra ánh huỳnh quang, hơn nữa, độc trên trâm này, cũng không phải là nhẹ..

Dường như nghĩ tới cái gì đó, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên ngẩng đầu hướng về phía Thương Diễm Túc nói: “Chàng đi lấy một chén nước đến đây, lấy khoảng một nửa chén”.

Tuy rằng không rõ nàng muốn làm gì, nhưng Thương Diễm Túc vẫn đứng dậy đi lấy một chén nước, sau đó đặt ở trên bàn bên cạnh nhuyễn tháp. Lãnh Thanh Nghiên cũng di chuyển đến bên cạnh, sau đó chậm dãi đem trâm hoa bỏ xuống, đem chất lỏng bên trong hòa vào trong nước.

Chất lỏng kia vừa tiếp xúc với nước nhưng lại không có hòa tan, chậm rãi chìm xuống dưới, sau đó im lặng đọng lại ở trong chén, Thương Diễm Túc mặt lộ vẻ kinh sắc, còn Lãnh Thanh Nghiên nhăn mày lại, nhẹ giọng rù rì nói:”Quả nhiên”.

“Nghiên nhi, chẳng lẽ nàng có biết đây là độc gì?”

Khẽ gật đầu, nói: “Đây không phải độc”.

“Không phải độc?” Thương Diễm Túc cúi đầu nhìn chất lỏng chìm phía dưới, nhẹ giọng hỏi, “Vậy là cái gì?”

“Một loại kim chúc, gọi là Hống, hay còn gọi là thủy ngân*”.

*Kim chúc là kim loại, còn hống này là hỗn hống, là hợp kim của thủy ngân

Đồng tử Thương Diễm Túc co rụt lại, cẩn thận nhìn chằm chằm thủy ngân trong chén, tuy rằng ở thời đại này, đối với người bình thường dường như chưa có nghe qua thủy ngân, nhưng người trong hoàng thất làm sao có thể lại không biết?

Nhưng mà, đối với cụ thể thì cũng không biết chỉ nghe kể lại mà thôi, gật đầu nói: “Ta hiểu, nhưng thật không ngờ rằng, độc tính của nó lại mạnh như vậy”.

“Ừ, thủy ngân rất dễ bị da cùng hệ tiêu hóa và hệ hô hấp hấp thụ, ở trong cơ thể tích lũy, cho nên chỉ cần làm cho thủy ngân ở bên trong ngân trâm tràn ra, sẽ ở trên đầu ngấm qua da tiến vào trong cơ thể, nếu như hấp thụ vẫn không kịp, còn có thể tràn ra không khí, thông qua hô hấp tiến vào cơ thể người, mà lượng thủy ngân trong người chỉ cần vượt quá ba gram, nhất định sẽ tử vong”.

“Ba gram?”

Sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: “Một lượng tương đương với năm mươi gram, nói cách khác, nặng cũng chưa tới một đồng tiền, mà thủy ngân mật độ cực cao, như vậy chỉ một giọt nhỏ cũng không phải chỉ là ba gram, mà lượng thủy ngân trong trâm này cũng tuyệt đối vượt quá hai mươi giọt”.

Mặc dù có một số từ nghe không hiểu được, nhưng ý đại khái thì Thương Diễm Túc nghe cũng hiểu, sắc mặt trở nên càng khó coi, trầm giọng nói: “ Nói cách khác, cho dù là trang sức không thường xuyên đeo, nếu thủy ngân này tràn ra cũng sẽ phát tán trong không khí, hít vào trong cơ thể, hơn nữa nếu có đeo cũng theo làn da tiếp xúc với mà tiến vài, cũng nhất định khiến cho người ta tử vong”.

“Ừ, có thể nói là như vậy, đương nhiên nếu ta đem vật trang sức này ném đi, hoặc để ở chỗ kín, thậm chí đem nó đưa cho người khác, như vậy tự nhiên cũng sẽ không trúng độc”.

“Nhưng đây là cục cưng tặng cho nàng”.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, sau đó tầm mắt cùng chuyển đến trên người tiểu tử đang nằm ngủ say ở trên nhuyễn tháp kia, bởi vì là bảo bối đưa cho nàng, cho nên hắn khẳng định nàng sẽ thường xuyên đeo, cho dù không mang, cũng sẽ cố ý đặt ở nơi tùy thời có thể thấy được.

Đến lúc đó, có lẽ trúng độc là không chỉ có là một mình nàng, cục cưng, Thương Diễm Túc, đều có thể bởi vì hít vào một lượng thủy ngân, cuối cùng dẫn đến cái chết.

Nghĩ tới khả năng đó, Lãnh Thanh Nghiên trong lòng trầm xuống, trong mắt cũng dã tràn ngập sát khí, những người đó, không chỉ muốn hãm hại nàng, thậm chí ngay cả người bên cạnh nàng cũng muốn thương tổn đến, không thể tha thứ!

“Nghiên nhi?” Phát hiện Lãnh Thanh Nghiên có điểm khác thường, Thương Diễm Túc có điểm lo lắng.

Lãnh Thanh Nghiên lắc lắc đầu, vùi đầu ôm chặt lấy Thương Diễm Túc, nhẹ giọng nói: “Thiếu chút nữa, chúng ta một nhà đều có thể bị hại chết”.

“Nghiên nhi, đã không còn chuyện gì nữa rồi”. Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng nâng mặt nàng lên, trong mắt xuất hiện một tia bối rối, nói, “Nghiên nhi, nàng vừa rồi đeo thật lâu, có thể hay không trúng độc?”

Nghe vậy không khỏi bớt sợ sệt, lập tức cười nói: “Không có việc gì, mới một lát như vậy, lại vẫn luôn luôn ngồi cạnh cửa sổ, hẳn là không có việc gì”.

Thương Diễm Túc cũng không bớt nhíu mày, nói: “Cái gì gọi là hẳn là không có việc gì? Nếu vạn nhất trúng độc, làm sao bây giờ?”

Thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, Lãnh Thanh Nghiên trong lòng có điểm ngọt ngào, tâm tình thoáng có điểm tốt hơn, dù sao hiện tại cũng không có việc gì, về sau việc muốn làm chính là, đem tên hỗn đản chết tiệt muốn hại chết cả nhà nàng nhanh bắt được, làm cho hắn muốn sống không được!

Thoáng nhổm người dậy, khẽ hôn môi hắn một cái, nói: “Nếu như chàng thật sự lo lắng, vậy đi chuẩn bị cho ta một ít lòng trắng trứng đi”.

“Lòng trắng trứng?”

“Ừ! Albumin trong lòng trắng trứng có thể kết hợp với thủy ngân, Albumin sẽ bảo vệ cơ thể không để cho thủy ngân gây độc, đem thủy ngân bức ra bên ngoài cơ thể, mặt khác, hai ngày sau, ăn nhiều thứ như như cà rốt, rau cần, rau hẹ, rau dưa linh tinh, sau đó… Khẳng định sẽ không sao!” Dừng một chút, dường như đột nhiên nghĩ đến một vấn đề thực nghiêm trọng, đôi mày thanh tú nhíu chặt, nói, “Vài thứ kia hình như rất khó ăn a”.

Thương Diễm Túc hung hăng hôn nàng một chút, uy hiếp nói: “Khó ăn cũng phải ăn, nếu không ta liền giúp nàng ăn xuống “.

Nói xong, hắn cũng đã nghiêng người rời khỏi phòng, tự mình đi chuẩn bị những thứ kia.

Lãnh Thanh Nghiên xoay người nhìn con đang ngủ say sưa, nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bối, trong mắt hiện lên tia quang mang sắc bén, là loại người nào, thế nhưng lại bán cho bảo bối trâm hoa có thủy ngân bên trong?

Rất nhanh Thương Diễm Túc đã trở lại, hơn nữa còn mang về vài chén lớn lòng trắng trứng, chỉnh tề đặt ở trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, tiểu tử kia cũng đã tỉnh lại, chớp ánh mắt vẻ mặt vô tội nhìn lòng trắng trứng trong chén, ngẩng đầu khó hiểu nhìn về phía Thương Diễm Túc, hỏi: “Phụ thân, đó là cái gì? Là dùng để làm gì?”

Lãnh Thanh Nghiên bưng lên một chén lòng trắng trứng, đưa tới trước mặt tiểu tử kia, cười tủm tỉm nói: “Cục cưng, uống nhanh nào”.

Ngửi thấy mùi trứng gà, tiểu tử kia lập tức nhăn cái mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, hỏi” Mẹ, đây là cái gì a? Vì sao muốn con uống? Rất thối nha!”

Thương Diễm Túc xoay người ngồi ở bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên, cũng đưa một chén lòng trắng trứng lên trước mặt nàng vậy, cười nói: “Nghiên nhi, nàng cũng uống nhanh đi”.

Lãnh Thanh Nghiên tươi cười nhất thời cứng ngắc ở khóe miệng, nhìn chén lòng trắng trứng đầy tràn kia, đôi mi thanh tú không nhịn được rung động vài cái, ngửi thấy mùi trứng gà, liền nhịn không được có loại cảm giác muốn nôn ra.


“Ha ha, ta cho cục cưng uống trước đã, ta… Ta đợi lát nữa lại… Lại uống”.

Khẽ nhíu đôi mày, ngược lại nhìn về phía bảo bối, nói: “Vậy để ta cho cục cưng uống cho”.

“Không… Không cần!”

“Nghiên nhi?”

Thương Diễm Túc tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo điểm uy hiếp, rất có ý muốn đích thân đến giúp nàng của nàng, Lãnh Thanh Nghiên nhất thời cảm giác giống như mồ hôi lạnh đều như sắp chảy hết ra đến nơi.

“Một lát nữa uống, không được sao?”

“Vẫn là mau chóng uống đi”.

“Nhưng ta không muốn uống”.

“Con cũng không muốn uống!” tiểu tử kia cũng nói rất lớn, trong lời nói mang theo kiên trì cùng không muốn.

Lãnh Thanh Nghiên lập tức quay đầu lại: “Ba!” Một tiếng búng lên trán nó một cái, nói: “Không được, con nhất định phải uống!” Vừa rồi nó lấy trâm hoa này từ trong lòng ra, khẳng định là có chút thủy ngân tràn từ đó ra, đương nhiên phải nhanh một chút giải độc!

Tiểu tử kia thân mình ngửa ra sau, điềm đạm đáng yêu nhìn Lãnh Thanh Nghiên, chờ mong mẹ có thể mềm lòng, nhưng đã xảy ra chuyện gì vậy? Như thế nào ánh mắt điềm đạm đáng yêu của nó lại không có hiệu quả? Chẳng lẽ sức hút của mĩ nam như nó đã giảm đi?

Ai nha, nguy a nguy!

“Mẹ.. “.

Lãnh Thanh Nghiên cũng không có nhìn ánh mắt điềm đạm đáng yêu của nó, bởi vì ngay tại bên cạnh nàng, còn có một chén lớn lòng trắng trứng đang chờ nàng, Lãnh Thanh Nghiên lòng đột nhiên cứng như đá.

“Cục cưng, nếu như con uống hết bát lòng trắng trứng này, mẹ sẽ nói cho con biết một đại bí mật!”

“Ah? Đại bí mật?” Tiểu tử kia chớp chớp mắt to, hỏi, “Cái gì đại bí mật?”

Nàng cười đến thực ôn nhu, thực sáng lạn, nói: “Nếu là bí mật, vậy làm sao có thể nói cho con biết được?”Đương nhiên, nếu như con có thể đem bát lòng trắng trứng này uống xong hết, mẹ khẳng định sẽ nói cho con biết. Đại bí mật a, thật là một cái bí mật rất lớn nha, mẹ cam đoan cục cưng nghe xong cũng sẽ thích “.

Tiểu tử kia tiếp tục chớp ánh mắt, kỳ thật tâm có chút dao động, ai nha, là tiểu hài tử mà thôi, luôn đối với đủ loại chuyện tình đều rất ngạc nhiên, nhất là dưới sự dụ dỗ của mẹ.

Nhưng, cái bát này thực là thối nha, uống vào xong có thể chết hay không nha?

Thương Diễm Túc đem cằm tựa vào trên vai Lãnh Thanh Nghiên, cười nhìn tiểu tử kia, nói: “Cục cưng con cứ yên tâm đi, một lát nữa mẹ cũng sẽ uống mà!”

“Ca!”Một tòa núi lớn đột nhiên rơi xuống đầu của Lãnh Thanh Nghiên, thực là nặng vô cùng nặng nha!

Lãnh Thanh Nghiên cùng tiểu tử kia một lớn một nhỏ cùng ghé đầu trên bệ cửa sổ, đầu rủ xuống, một bộ dáng hữu khí vô lực, thỉnh thoảng còn có vài tiếng nôn khan, Thương Diễm Túc nhìn thế mà đau lòng, có điều đau lòng cũng không có tác dụng, hắn không hi vọng hai bảo bối nhà hắn sẽ cùng trúng độc thủy ngân.

Từ trước đến nay vẫn luôn biết vật kia có độc, nhưng thật không ngờ rằng chỉ cần một lượng nhỏ như vậy thôi cũng khiến người ta tử vong, suy cho cùng cũng là do hắn không có chú ý nghiên cứu kĩ thứ này.

Lãnh Thanh Nghiên hiện tại thật là hối hận muốn chết, nàng không nên nói ra những lời này, nhưng thời điểm đó, nàng đã nghĩ thủy ngân kia rất có thể đã ngấm một chút vào trong người cục cưng, nên muốn giải độc cho nó, nhưng nàng cũng thật không ngờ là mình cũng lại phải uống.

Ách, sao lại cảm thấy người làm mẹ này thật là tồi tệ a?

“Uống nước súc miệng sẽ đỡ hơn nhiều “.Thương Diễm Túc bưng hai chén nước đưa tới trước mặt bọn họ, hai người cùng lúc xoay người, lại cùng làm ra một động tác giống nhau, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, nhíu mày, vẻ mặt u oán nhìn hắn.

Thương Diễm Túc trái tim đột nhiên nhảy lên, đau lòng muốn chết!

“Mẹ, vì sao phụ thân lại không cần uống cái kia?”

“Ách”. Thương Diễm Túc đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Lãnh Thanh Nghiên nghe vậy chợt híp mắt lại nhìn hắn, trong mắt lóe ra ánh nhìn xấu xa, cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy.Đột nhiên lộ ra một cái tươi cười cực kỳ sáng lạn, ôn nhu nói: “Tướng công a, vừa rồi chàng cũng đã chạm qua thủy ngân kia, vì để ngừa vạn nhất, chàng cũng nên uống một chút đi”.

“Đâu, không… Không cần, ta không phải không có đụng tới sao?”

“Nhưng thủy ngân lại có thể phát tán trong không khí, sau đó thông qua hô hấp tiến vào đến trong cơ thể của chàng nha!”

“Không phải chỉ có một lát thôi hay sao? Hơn nữa, nơi này lại gần ngay bên cửa sổ, khẳng định không có bị hút vào đến trong cơ thể ta mà”.

“Tướng công, người ta chỉ là quan tâm đến chàng mà thôi, chẳng lẽ chàng không nhìn thấy sự quan tâm của ta hay sao, lại còn kiếm cớ như vậy để cự tuyệt quan tâm của người ta hay sao?”

Nhìn Lãnh Thanh Nghiên ánh mắt tràn đầy ủy khuất, Thương Diễm Túc thiếu chút nữa liền thật sự tin lời nàng nói, nhưng, hắn không đành lòng cự tuyệt nha.

Vừa nghe nói có người có khả năng muốn chịu tội cùng nó, tiểu tử kia lập tức liền tinh thần tỉnh táo, tuy rằng đối với cái gì thủy ngân mà mẹ nói kia, còn có những lời cha mẹ nói nó thực không được rõ lắm, nhưng việc cấp bách trước mắt là mau cho phụ thân uống cái gì đó thối thối này đi.

“Phụ thân, người cũng mau uống đi, nếu không, mẹ sẽ rất đau lòng nha!”

A, xú tiểu tử này, tại sao mà một chút cũng không biết thế nào là hiếu thuận a?

Tiểu tử kia chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội cùng nghi hoặc nhìn mẹ, còn có trâm hoa đã gãy đang nằm trên tay mẹ nữa, nói: “Ai? Nhanh như vậy đã hỏng rồi? Khó trách lại dễ dàng như vậy, vốn người ta còn tưởng nhặt được vật cực tốt nữa cơ!”

Nghe vậy, Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc không khỏi liếc nhìn nhau một cái, vội vàng hỏi: “Cục cưng, con lấy vật này từ đâu vậy?”

“Trên đường cái a!”

“Không? Ý mẹ là nói, là người như thế nào, làm thế nào, lại đem trâm hoa này bán cho con?”

“Ừm?” Tiểu tử kia trên mặt nghi hoặc càng sâu, tròng mắt chuyển động, nói, “Mẹ, vì sao mẹ lại hỏi vấn đề này nha? Chẳng lẽ trâm hoa này có vấn đề gì sao? A đúng rồi, vừa rồi mẹ hứa sẽ nói cho con biết đại bí mật cơ mà, nhưng sao bây giờ lại vẫn chưa có nói đâu!”

Đứa nhỏ này, vì sao lại không ngoan ngoãn trả lời vấn đề vậy?

Hít một hơi thật sâu, Lãnh Thanh Nghiên cũng không muốn gạt cục cưng cái gì, cho nên mới đưa Trâm ra trước mặt nó, nói: “Con thấy không?Trâm hoa này kì thật không có bị hỏng, mà là ở bên trong, vừa rồi phụ thân tìm được một thứ đặc biệt ở bên trong, thiếu chút nữa thì đã hại chết cả nhà chúng ta rồi”.

“Gì?” Tiểu tử kia lúc này kinh hãi trợn tròn đôi mắt, sau đó cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm trâm hoa kia, nói, “Người kia, chẳng lẽ là muốn hại mẹ? Không thể tha thứ!”

Tiểu tử kia đột nhiên nắm chặt nắm tay lại, trên người phát ra khí thế bức người khiến cho Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên đều không khỏi cả kinh.

Thương Diễm Túc đưa tay ôm tiểu tử kia từ trên nhuyễn tháp lên, ôm vào trong ngực, nói: “Được rồi cục cưng, hiện tại đã không còn chuyện gì nữa rồi, ngoan a!”

Lãnh Thanh Nghiên cũng nắm lấy tay tiểu bảo bối, trong mắt một mảnh hàn băng.Chưa bai giờ thấy cục cưng kích động như vậy, những người đó toàn bộ đều đáng chết!

“Túc, chàng biết, đây là do ai đã hạ thủ không?”

“Không biết”.

“Không biết?”

“Đúng, tuy rằng mẫu hậu cũng bởi vậy mà chết, ta nhớ trước khi mẫu hậu chết vài ngày, dường như ngày nào cũng đeo thứ trang sức kia. Sau này, ta cũng có đi thăm dò qua, nhưng cũng không có ai biết là thứ trang sức đó từ đâu tới, có người nói là do nàng đi đặt chế ra, cũng có người nói, là người khác đưa, lại nói không ra rốt cuộc là ai đưa”.


Sửng sốt một chút, nhẹ giọng nói: “Ngay cả chàng cũng không tra ra?”

Lắc lắc đầu, nói: “Tra không ra, có thể là do thời điểm đó ta vẫn còn quá nhỏ, lại không có thế lực, cũng không có thực lực, căn bản không thể tra ra được chân tướng mọi chuyện.Rồi sau đó chờ đến khi ta trưởng thành một chút, rất nhiều chuyện lại trở nên không giống với lúc trước, năm đó những cung nữ thái giám hầu hạ bên người mẫu hậu, ngắn ngủn trong hai năm, hoặc là đột nhiên chết đi, hoặc là mạc danh kỳ diệu mất tích, hẳn là cũng đã chết rồi!”

“Làm sao có thể.. “.

Lãnh Thanh Nghiên từ sau lưng ôm lấy hắn, có lẽ năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng mà nàng lại cái gì cũng không có biết, cũng không thể giúp hắn cái gì, thực là đau lòng a.

“Túc, có khả năng, người bán trâm hoa cho cục cưng hôm nay, cùng người hại chết mẫu hậu năm đó, là cùng một người, hoặc là, là cùng một đám người”.

Thương Diễm Túc trong mắt kim quang ẩn hiện, nắm chặt tay nàng đang ở bên hông hắn, trầm giọng nói: “Ta sẽ không bỏ qua bọn họ!”

Mặc kệ là vì mẫu hậu hay còn vì Nghiên nhi, những người đó lại dám nhiều lần hãm hại những người mà hắn thương yêu nhất, tất cả đều đáng chết!

Cảm nhận được hàn ý trên người hắn, Lãnh Thanh Nghiên không khỏi đưa tay ôm chặt hơn chút nữa, mặt kề sát ở trên lưng hắn nhẹ nhàng cọ xát, nói: “Ta cũng sẽ không bỏ qua bọn họ, Túc, chàng cũng không được đem ta giấu ở sau lưng nữa nha?”

Sửng sốt, lập tức nhẹ giọng nói: “Ta làm sao còn dám a?”

Tiểu tử kia một mình ngồi ở bên cạnh ao, cái má hồng hồng phồng lên, biểu tình trên mặt không được vui cho lắm, ở bên cạnh nó, Bạch Hổ đang nằm úp sấp, cái đuôi ngoe nguẩy, càng không ngừng quét nhè nhẹ qua người tiểu tử kia.

“Tiểu tử kia, con làm sao vậy?” Vân Mộng Tuyết đột nhiên xuất hiện bên cạnh nó, thân thiết hỏi.

Trong khoảng thời gian này trong kinh thành, vì đối phó với Mộc gia, phải chuẩn bị rất nhiều, hơn nữa, gần đây lại xảy ra rất nhiều chuyện tình, cho nên tốc độ cũng chậm đi ít nhiều. Mà những người bọn họ, vẫn luôn ở trong này.

Bạch Hổ thoáng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Vân Mộng Tuyết một cái, sau đó lại nằm sấp vào bên cạnh, tuy rằng nó không có công kích nàng, nhưng hiển nhiên cũng không hề có ý tốt, có thể thân thiết với nó, cũng chỉ có hai người mà thôi, đó là tiểu tử này, người còn lại chính là Lãnh Thanh Nghiên rất khủng bố kia.

Tiểu tử kia quay đầu lại tội nghiệp nhìn Vân Mộng Tuyết, nói: “Tuyết di.. “.

Nhìn biểu tình này của tiểu tử kia, Vân Mộng Tuyết một trận đau lòng, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Là ai khi dễ cục cưng nhà ta sao?”

Tuy rằng nàng là võ lâm minh chủ, thậm chí ở trong mắt người khác cho tới bây giờ đều là lạnh lùng, không có tình cảm con người, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là nàng không biết ôn nhu.

Cái miệng mếu máo, tiểu tử kia một bộ biểu tình như sắp khóc, nói: “Tuyết di, cục cưng thiếu chút đã hại chết mẹ rồi”.

Trong lòng không khỏi cả kinh, hỏi: “Đây là có chuyện gì? Cục cưng làm sao có thể hại chết mẹ đâu? Ai cũng đều biết, cục cưng chính là người con hiếu thuận nhất trong thiên hạ nha!”

“Nhưng mà…nhưng mà cục cưng mua trâm hoa cho mẹ, bên trong châm hoa, có độc, lại cũng sẽ khiến cho những người bên cạnh bị trúng độc “.

“Cái gì?Vậy hiện tại sao rồi?”

Lắc đầu, nói: “Mẹ cho chúng ta uống một chén gì đó rất thối, còn nói hai ngày sau ăn nhiều rau xanh củ cải, thì sẽ không bị làm sao nữa “.

“Đó là độc gì?”

“Không biết”. Tiểu tử kia cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, vẻ mặt thê thảm, xoay người nằm úp sấp lên trên người Bạch Hổ, trong mắt tràn ngập nước, khẽ cọ cọ vài cái, thì thào nói, “Ban Ban, cục cưng thực là ngốc a!”

Vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy hai nách bị xốc lên, sau đó cả người đều bay lên, liền rơi vào một cái ôm ấp hơi lạnh, nhưng đối với nó mà nói thì đó cũng chính là một cái ôm ấm áp nhất thế giới.

Lãnh Thanh Nghiên hôn một cái lên gương mặt của tiểu bảo bối, nói: “Cục cưng nhà ta là cục cưng thông minh nhất thế giới, sao có thể ngốc được đâu?”

“Mẹ.. “.

Ánh mắt bảo bối làm cho nàng đau lòng, cũng càng thêm kiên định tuyệt đối không buông tha kẻ dám lợi dụng bảo bối nhà nàng, nhẹ xoa xoa cái đầu nó, cười nói: “Được rồi, cũng không phải lỗi của cục cưng, tên trứng thối đó thật xấu xa, thế nhưng dám lợi dụng cục cưng nhà ta, mẹ nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ!”

“Cục cưng cũng nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ!”

“Đúng thôi! Cho nên chúng ta lập tức trở về nhà, suy nghĩ xem nên đối phó với kẻ trứng thối đó như thế nào, được không?”

“Được!”

Nhìn hai người kia, Vân Mộng Tuyết có cảm giác thực buồn cười, nhìn bộ dáng của bọn họ, khẳng định là đã không có việc gì, người ta đều nói “người tốt không dài mệnh, tai họa di ngàn năm”, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn luôn cho rằng bọn họ là tai họa, Lãnh Thanh Nghiên nhìn về phía Vân Mộng Tuyết, muốn nói cái gì, nhưng Vân Mộng Tuyết lại mở miệng trước nàng nói: “Mau trở về đi thôi, cố gắng đem mọi chuyện xử lí nhanh đi, chúng ta bên này cũng đã chuẩn bị tốt lắm rồi”.

Gật đầu, đột nhiên như nghĩ tới cái gì, cười khẽ một tiếng, nói: “Mộng tuyết, lát nữa ngươi nói với tiểu Dĩnh một tiếng, nói rằng, người của Ngọc Diễm quốc đã đến kinh thành, không chừng nhanh chóng sẽ tìm được nàng ta thôi”.

Nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó lập tức bật cười một trận, gật gật đầu, trên mặt giảo hoạt không cần nói cũng biết, nói: “Ta nhất định sẽ nói cho nàng ấy biết, mấy ngày nay, nàng ấy thực an phận ở trong trang viên, làm sao cũng không đi, chỉ sợ sẽ bị tìm được”.

“Cũng không biết, nếu như bị bắt trở về, nàng ấy sẽ bị trừng phạt như thế nào đây?” Lãnh Thanh Nghiên rất ngạc nhiên, cũng rất xấu xa mỏi mắt chờ mong.

Vân Mộng Tuyết trên mặt tươi cười đột nhiên tinh ranh hơn, buồn cười nói: “Nghe nói, sẽ bị đánh mông”.

“… Ha ha!”

Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được tưởng tượng ra một màn như vậy, thật không ngờ rằng, thế nhưng lại bị đánh mông, thật là mong chờ để được nhìn thấy cảnh tượng như vậy nha!

Đợi đến khi cười đủ, mới tiếp tục hỏi: “Mộng Tuyết, ngươi rời đi một thời gian lâu như vạy, không có vấn đề gì sao?”

Lại nói nữa, thời gian ở kinh thành đợi cũng đã gần một tháng, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể trở về được, vạn nhất lại gặp phải phản loạn thì sao, vậy thì cũng thật là vui rồi!

Vân Mộng Tuyết lắc lắc đầu, nói: “Trước khi đi, tất nhiên là phải đem mọi chuyện an bài thật tốt chứ, hẳn là không có vấn đề gì”.

“Vậy là tốt rồi, ta đi về trước”.

“Ừ!”

Ngoài biên quan, trước mắt đang bị vậy trong giai đoạn giằng co, hai nước có thể nói là thực lực tương xứng, tình huống như vậy khiến cho Thương Diễm Trạch cực kì buồn bực.

Tin tức từ kinh thành truyền đến, tỷ tỳ vẫn còn sống hắn cũng đã biết được, điều này khiến cho hắn thực khẩn cấp mong nhanh chóng kết thúc chiến tranh, sau đó có thể nhanh chóng quay về gặp tỷ tỷ.

Nhưng hiện tại tình huống là như thế nào?Ngay cả bản thân hắn còn không biết trận này sẽ đánh tới tận khi nào, đương nhiên, làm một thống soái hắn cũng không thể vì muốn mau chóng chấm dứt chiến tranh mà không tiếc hi sinh tính mạng của các tướng sĩ, tất nhiên không thể tùy tiện tấn công.

Đứng trên đỉnh núi, nhìn tòa quân doanh ở phía xa xa, chau mày, suy nghĩ rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể đánh đuổi được quân của Ngọc Diễm quốc đây.Những ngày gần đây, dường như ngày nào hắn cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng mà, đến nay cũng không có chút manh mối nào.

Ngọc Diễm quốc cùng Thương Lang quốc thực lực chiến đấu không khác biệt nhiều lắm, nếu muốn trong thời gian ngắn giành được thắng lợi, thì ngay cả bên ta cũng sẽ phải chịu tổn thất nghiêm trọng, dưới tình huống như vậy Thương Diễm Trạch tuyệt đối sẽ không làm.

Xoay người xuống núi, hướng về phía quân doanh của Thương Lang quốc đi tới, đôi mày nhíu chặt.

Đột nhiên dừng cước bộ, xoay người nhìn về phía chiếc cây trên đất bằng cách đó một đoạn, một người mặc khôi giáp đang đứng đó, thời điểm nhìn thấy người này, không khỏi híp mắt lại, là hắn, kẻ kia không biết là xuất hiện từ nơi nào, hiện tại lại đang cùng hắn đánh không phân được cao thấp, đó chình là thống soái quân đội của Ngọc Diễm quốc!

Vì sao hắn lại ở chỗ này?Chẳng lẽ cũng giống như mình đến đây quan sát tình hình quân địch?Dù sao chỗ này cũng rất dễ dàng quan sát được quân doanh của cả hai bên.


Khóe miệng Thương Diễm Trạch chậm rãi hiện lên mỉm cười, thật sự là trời cũng giúp ta, nếu như có thể đem tên thống soái không rõ lai lịch này của Ngọc Diễm quốc bắt lại, tin tưởng rằng chiến tranh rất nhanh sẽ chấm dứt.

Ngọc Liễn Tiêu đột nhiên cảm giác được phía sau lưng chợt lạnh, theo bản năng nhìn lướt sang hướng bên cạnh, sau đó mới xoay người nhìn lại phía sau, đồng tử không khỏi co rụt lại, trầm giọng nói: “Là ngươi, Thương Diễm Trạch!”

Thân kiếm nhẹ rung, chỉ thẳng vào hắn cười nói:”Đúng vậy, đúng là bổn soái, không ngờ rằng có thể gặp ngươi ở nơi này, vậy mời theo ta đến quân doanh của Thương Lang quốc làm khách mấy ngày, không biết ý Ngọc nguyên soái thế nào?”

Hừ lạnh một tiếng, tùy tay rút ra bội kiếm, cùng Thương Diễm Trạch xa xa đối đầu với nhau, nói:” Ta cũng đang có ý này, có điều cũng xin mời Thương nguyên soái đến quân doanh của Ngọc Diễm quốc làm khách mấy ngày trước đã, yên tâm ta cam đoan sẽ đối đãi với ngươi như là với khách quý vậy!”

“Bổn soái cũng có ý này, khó có thể gặp được người cùng bổn soái đánh ngang sức ngang tài, bổn soái thật là vui sướng, vô cùng hi vọng có thể cùng Ngọc nguyên soái nói chuyện dài dài, nói không chừng chúng ta có thể thành tri kỷ đâu!”

Ngọc Liễn Tiêu khẽ nhướng mày, khóe miệng tràn ra mỉm cười, nói: “Không sai, bổn soái cũng cho rằng như thế, khó mà có thể gặp được người hơn bổn soái một chút như vậy, thật sự là muốn bái kiến một phen!”

“Ah?Ngươi lại thừa nhận thua bổn soái một bậc?” Như vậy thực là nằm ngoài dự đoán của hắn a, tuy rằng chính hắn cũng cho là như vậy, nhưng lại có thể nghe từ chính miệng kẻ kia nói ra, không khỏi đối với người này, có thêm vài phần tán thưởng.

“Sự thật xảy ra trước mắt, ta sẽ không không thừa nhận, Thương Diễm Trạch ngươi lại có thể dùng binh lực yếu hơn so với Ngọc Diễm quốc mà đánh ngang sức ngang tài với ta, thực là làm cho bổn soái mặc cảm. Nhưng mà, nơi này là chiến trường, chúng ta đang đánh giặc, bổn soái cũng sẽ không vì binh lực của ngươi yếu hơn mà sẽ nhường cho ngươi đâu”.

“Bổn soái cũng sẽ không bởi vì ngươi không bằng ta, mà sẽ nhường cho ngươi a”.

Thương Lang quốc vốn là nước có thực lực mạnh nhất trong ba nước, nhưng trong mấy năm gần đây lại cùng với Thiên Ưng quốc giao chiến, tuy rằng thắng, nhưng tổn thất cũng vô cùng nặng nề. Sau đó tuy rằng Thiên Ưng quốc chủ động cầu hòa, còn mang công chúa xinh đẹp nhất dâng lên Thương Lang Hoàng làm phi tử, nhưng biên quan một chút cũng không dám lơ là.

Chỉ trong mấy năm ngắn ngủn qua, binh lực có khôi phục, nhưng biên cảnh giáp với Thiên Ưng quốc vẫn phải đem binh lính nghiêm gác, thậm chí còn phải đem quân đội ở chỗ này điều qua nơi đó một ít, điều này cũng chính là nguyên nhân khi đánh nhau với Ngọc Diẽm quốc mà binh lực của Thương Lang quốc lại yếu hơn một chút.

Hai người xa xa đối diện nhau, trên mặt Thương Diễm Trạch ý cười trong suốt nói: “Ngọc nguyên soái, ngươi nói hai người chúng ta đơn chiến, ai sẽ thắng?”

Sắc mặt Ngọc Liễn Tiêu khẽ biến, đánh giặc nhiều trận như vậy, hắn tất nhiên biết rõ thực lực của Thương Diễm Trạch, nhớ ngày đó, hắn đã nghĩ trước khi chiến đấu sẽ đem Thương Diễm Trạch trói lại, có điều còn chưa có thành công, thời điểm hai quân phái ra tướng lĩnh đấu với nhau, chỉ cần Thương Diễm Trạch xuất chiến, bị đánh rơi khỏi ngựa đều là tướng lãnh của Ngọc Diễm quốc.

Ngẫu nhiên cũng có vài lần gần thắng, nhưng cũng chỉ là gần thắng mà thôi, muốn bắt được hắn cũng là trăm vàn khó khăn.

“Ta thừa nhận, nếu như độc chiến thì ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nếu ngươi muốn bắt ta lại, thì cũng là chuyện không thể nào!”

“Vậy thì hãy thử xem xem thế nào?”

“Hừ!” Người này, giảo hoạt giống y như hồ ly, hành quân đánh giặc, vận binh bày trận lại như có thần trợ, đủ loại thủ đoạn nhiều vô số, thật không rõ hắn học được từ đâu.

Nhưng hắn chính là đệ tử đắc ý của quân thần tiền nhiệm của Ngọc Diễm quốc, trò giỏi hơn thầy mà thành danh, từ trước đến nay vẫn cao ngạo tự phụ, hiện tại lại gặp phải tên Thương Diễm Trạch chết tiệt như cái đinh trong mắt này, a, nhất định phải đánh bại hắn!

“Uy, Ngọc nguyên soái”.

“Làm gì?”

“Ta đối với thân phận của ngươi thực là rất tò mò nha, có thể cho biết được không?”

“Có thể!”

Khẽ nhíu mày, lập tức cười nói: “Vậy thì thực là tốt quá, Ngọc nguyên soái nói mau đi, bổn soái rửa tai lắng nghe”.

Ngọc Liễn Tiêu cười khẽ một tiếng, nói: “Chỉ cần ngươi theo ta về quân doanh, ta sẽ liền nói cho ngươi biết!”

“Ngươi theo ta trở về không được sao?”

“Không được!”

Nói xong, hắn cũng đã chủ động hướng về phía Thương Diễm Trạch công kích, nghĩ muốn tiên hạ thủ vi cường, Thương Diễm Trạch nhãn tình sáng lên, rốt cục muốn đấu võ.

Đối mặt với công kích của Ngọc Liễn Tiêu, Thương Diễm Trạch che kiếm ở trước ngực, đem toàn bộ công kích của hắn chặn lại, sau đó lại vòng kiếm qua, chỉ thẳng vào ngực của hắn. Ngọc Liễn Tiêu phản ứng cực nhanh, nhanh chóng lui về phía sau hai bước, đem kiếm của Thương Diễm Trạch đánh bay sang một bên, sau đó lại công kích về phía Thương Diễm Trạch.

Trong rừng, âm thanh của binh khí va chạm vào nhau không ngừng, chỉ ngắn ngủn trong nháy mắt, hai người cũng đã giao chiến mấy chục chiêu, mà Ngọc Liễn Tiêu cũng đã sắp rơi vào thế hạ phong.

Lại một lần nữa giao đấu, kiếm của hai người mạnh mẽ chạm vào nhau rồi lại tách ra, lại một lần nữa xa xa đối đầu với nhau.

Ngọc Liễn Tiêu nhếch môi, lạnh lùng nhìn Thương Diễm Trạch, hô hấp thoáng có chút nặng nhọc.

Thương Diễm Trạch cười khẽ một tiếng, cũng là không cho hắn cơ hội dừng lại, lại bay thẳng đến hắn, nói: “Ngọc nguyên soái, có vẻ ngươi không thể không đến quân doanh Thương Lang quốc ta làm khách rồi!”

Hừ lạnh một tiếng, Ngọc Liễn Tiêu cũng không đáp lại lời hắn, chỉ tập trung đánh nhau”.Bá” một tiếng, tuy rằng tránh được một kiếm mà thân thể không bị thương, nhưng mũ giáp của hắn cũng đã bị Thương Diễm Trạch đánh bay, lộ ra khuôn mặt.

“Ngươi.. “.

Thương Diễm Trạch đột nhiên mở to hai mắt nhìn, tràn đầy khiếp sợ nhìn hắn, mà Ngọc Liễn Tiêu cũng nhân dịp này đưa kiếm kề vào cổ của hắn, thuận tay điểm huyệt đạo trên người hắn.

Không nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Thương Diễm Trạch, cười khẽ một tiếng, nói: “Này thật đúng là quanh co a, Thương nguyên soái, tại thời khắc nguy hiểm như vậy, sao ngươi lại có thể phân tâm như vậy? Hiện tại, hình như ngươi phải đi quân doanh Ngọc Diễm quốc ta làm khách rồi, yên tâm, bổn soái nhất định sẽ tiếp đãi ngươi thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chịu nửa điểm ủy khuất”.

Thương Diễm Trạch không nói gì, đối với việc hai bên nách hắn bị kèm chặt nửa điểm phản ứng cũng có, chỉ là hơi hơi nheo lại ánh mắt, lẳng lặng nhìn kẻ trước mặt, trong mắt thần sắc khó lường.

Kinh thành Lạc vương phủ, Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng đứng ở trên hành lang, nhìn hoa cỏ cây cối kia đã muốn bắt đầu héo tàn, khẽ thở dài.

“Làm sao vậy?”

Phía sau truyền đến thanh âm của Thương Diễm Túc, trên lưng lập tức bị áp sát vào, bị ôm vào một cái ôm ấm áp thoáng nghiêng người về phía sau tựa vào trong lòng hắn, nhẹ lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là không biết hiện tại a Trạch thế nào rồi”.

“Yên tâm đi, mấy năm nay, đệ ấy vẫn luôn ở biên quan, trở về từ không biết bao nhiêu trận chinh chiến lớn nhỏ, cho tới bây giờ đều không có việc gì”.

“Ta chỉ là có chút lo lắng mà thôi!”

Thương Diễm Túc không khỏi bật cười, khẽ hôn lên má nàng, nói: “Được rồi, tối hôm nay sẽ đến xem luyện ngục của Mộc gia, những người lúc trước được phái đi cũng đã được phân bố tốt rồi. Vì phòng ngừa làm cho Mộc gia chú ý, ta cũng không sử dụng nhiều ám vệ cho lắm, hơn nữa nếu phái ám vệ đi cũng không biết rốt cuộc bọn họ sẽ làm gì nữa “.

Dù sao, những người này đều là do Mộc gia huấn luyện ra, ai mà biết được trong đó có người của Mộc gia cài vào hay không?

Lãnh Thanh Nghiên trong mắt hàn quang lóe ra, vẻ mặt đột nhiên lạnh như băng, gật đầu nói: “Hôm nay, sẽ khiến cho luyện ngục của Mộc gia biến mất, đến lúc đó, xem Mộc gia sẽ dựa vào cái gì để mà tiếp tục tồn tại đây!”

“Vương gia!” Cách đó không xa xuất hiện một hắc y nhân.

Thương Diễm Túc nghiêng người qua, bàn tay vẫn ôm lấy chiếc eo nhỏ của Lãnh Thanh Nghiên như cũ, nhìn hắc y nhân hỏi: “Đã tra được cái gì?”

“Bẩm Vương gia, người bán trâm hoa cho tiểu Vương gia là một gã hộ vệ của Lỗ Vương phủ”.

Lãnh Thanh Nghiên không khỏi quay đầu lại, liếc mắt nhìn Thương Diễm Túc, đôi mày khẽ nhíu lại, nếu thật sự là người của Lỗ vương phủ, vậy chẳng lẽ lúc trước Lưu Hoàng hậu là do Trữ hoàng hậu giết hay sao?

“Ngươi lui xuống trước đi! Tiếp tục chú ý nhất cử nhất động của Lỗ vương phủ, có chuyện gì mới thì liền bẩm báo cho bổn vương “.

“Dạ, thuộc hạ cáo lui!”

Lãnh Thanh Nghiên xoay người sang chỗ khác, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Túc, chàng nói, năm đó mẫu hậu có thể nào là do chính Trữ hoàng hậu làm hại hay không?”

Thương Diễm Túc mím môi, trong mắt lóe ra tia sát khí, nói: “Năm đó, bên trong hậu cung, ở dưới mẫu hậu, còn có hai vị Quý phi, một là Như di, người kia chính là bà ta, nếu mẫu hậu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thì người được lên ngôi chính là bà ta”.

“Vì sao? Chẳng phải lúc đó Như di cũng là Quý phi hay sao?”

“Đây vẫn là chuyện mà ta không hiểu, Hoàng Tổ mẫu nói với ta, ngoại trừ ngôi vị Hoàng hậu ra, Như di có thể muốn bất kì vị trí cao nào khác cũng được, nhưng cũng không có nói cho ta biết là vì sao”.

“Chàng không tự mình đi thăm dò sao?”

Thương Diễm Túc cũng là lắc lắc đầu, nói: “Không được, bình thường Như di đối vơi ta như con ruột vậy, nếu như nàng không muốn cho ta biết chuyện, vậy ta cũng làm sao có thể đi dò xét được?”

“Nhưng mà, cái này liên quan đến cái chết của mẫu hậu a!”

“Mẫu hậu khi còn sống chưởng quản hậu cung, đối với các vị phi tử cũng đều giống như đối với tỷ muội vậy, nhưng người có thể khiến cho người thực tình đối đãi, cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình Như di, kỳ thật có rất nhiều chuyện ta cũng không hiểu được, nhưng mà ta cũng đã từng hỏi qua Như di, người cũng không có nói cho ta biết, chỉ nói, đợi đến thời điểm thích hợp, ta cũng sẽ liền biết thôi”.

Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn thật sự là đang đợi tới thời điểm kia? Đây dường như không giống với tác phong của hắn a!

Nhéo hai má của nàng, cười nói: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, có lẽ rất nhanh chúng ta cũng liền biết được rốt cuộc là đã có chuyện gì xả ra”.


“Chàng thật sự là không đi tra xét việc này?”

“Ừ!”

“Ai? Vì sao lại có cảm giác như đây không giống như những chuyện mà chàng sẽ làm a?”

Sửng sốt một chút, lập tức bật cười nói: “Vậy nàng nghĩ rằng ta sẽ làm thế nào? Đi ép hỏi Như di hay là Hoàng Tổ mẫu? Hay là tự mình vụng trộm đi điều tra sự tình này?”

Khẽ nhíu đôi mày thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nói: “Chẳng lẽ chàng một chút cũng không tò mò hay sao?”

Cười đem nàng ôm vào trong ngực, nói: “Nghiên nhi, gần đây ta đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ quái”.

“Ah? Cảm giác gì?”

“Cảm giác, giống như ta sắp tìm được mẫu hậu, nhưng mà, dường như có chỗ nào đó không được đúng”.

Kiễng mũi chân khẽ hôn lên mặt hắn một cái, nói: “Vậy thì đừng nghĩ nhiều, chàng đã tìm lâu như vậy mà vẫn không thấy được di thể của mẫu hậu, nói không chừng a, người cũng giống như ta bốn năm trước, là giả chết, hiện tại có lẽ đang sống ở một nơi nào đó rất tốt a!”

Sửng sốt một chút, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia gì đó, sau đó đột nhiên ở trên mặt Lãnh Thanh Nghiên hung hăng hôn một cái, xoay người liền biến mất khỏi tầm mắt của Lãnh Thanh Nghiên.

“Túc?”

Trong Hoa Dung cung, Như Quý phi đang cùng Thương Lang hoàng đánh cờ, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận lớn tiếng ồn, hai người không khỏi ngẩng đầu lên, lại thấy Thương Diễm Túc đang không để ý đến ngăn trở của thái giám mà xông vào.

“Hoàng Thượng, nương nương.. “.

Như Quý phi hướng về phía thái giám phất phất tay, nói: “Được rồi, các ngươi đều đi xuống cả đi!”

“Dạ!”

Sau đó ngẩng lên nhìn về phía Thương Diễm Túc, hỏi: “Túc nhi, hôm nay con làm sao vậy?”

Thương Diễm Túc nhìn Thương Lang Hoàng liếc mắt một cái, sau đó đem tầm mắt chuyển đến trên người Như Quý phi, hỏi: “Như di, người nói cho ta biết, có phải mẫu hậu vẫn còn sống hay không?”

Như Quý phi cả kinh, ánh mắt do dự, tươi cười trên mặt cũng có chút mất tự nhiên, nói: “Túc nhi, sao con lại hỏi như vậy a?”

Đem toàn bộ biểu tình của Như Quý phi thu vào mắt, Thương Diễm Túc nhịn không được trong lòng kích động, không khỏi nắm chặt tay, gắt gao nhìn chằm chằm Như Quý phi, nói: “Như di, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Thương Lang Hoàng đột nhiên buông quân cờ trong tay xuống, khẽ thở dài, Như quý phi cũng xoay người lại, nhìn về phía Thương Lang hoàng, kêu: “Hoàng Thượng.. “.

Khoát tay áo, cười nói: “Được rồi Nhã nhi, nàng cho là còn có thể giấu được mãi hay sao?”

Thương Diễm Túc đồng tử co rụt lại, nhìn Thương Lang hoàng, trầm giọng nói: “Ông cũng biết mẫu hậu còn sống?”

“Đúng, ta biết, hơn nữa, năm đó nếu không có sự đồng ý của ta, thì mẫu hậu con làm sao có thể tìm được cách rời khỏi hoàng cung?”

“Lời này của ông là có ý gì?”

Thương Lang hoàng trên mặt xuất hiện tia chua xót, chậm rãi nói: “Mẫu hậu con là nữ tử mà ta yêu nhất đời này, cũng là nữ tử duy nhất ta yêu, nhưng mà, nàng cũng không yêu ta, tất cả mọi thứ ta cũng đều có thể cho nàng, nhưng mà, nàng vẫn luôn muốn có thể đi ra ngoài, đi ra bên ngoài mới có được cuộc sống tự do. Ta hao hết khí lực, muốn nàng từ bỏ ý tưởng này, cho dù nàng không thương ta, ta cũng chỉ muốn thường xuyên được nhìn thấy nàng, như vậy là ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi”.

“Nhưng mà, mặc kệ ta làm cái gì, nàng đối với ta vĩnh viễn đều là ôn nhu săn sóc, dịu dàng hiền lành nhưng lại mang theo sâu sắc xa lánh, nàng quản lý hậu cung rất tốt, khiến cho người ta tìm không thấy nửa điểm sơ hở. Nhưng mà, ta lại càng muốn thấy nàng vì ta mà giở một số thủ đoạn trong cung, hoặc là, đùa giỡn làm vui cũng tốt, nhưng nàng cho đến bây giờ cũng không có làm gì quá, nàng thậm chí còn có thể mặt không đổi sắc giúp ta tuyển phi, hơn nữa còn an bài phi tử lâm hạnh*, mỗi lần buổi tối ta đi đến cung của nàng, nàng xuất hiện một chút bối rối, sau đó chỉ lại càng thêm xa cách”.

*Lâm hạnh: phi tử mỗi đêm đến hầu hạ hoàng thượng

“Như vậy, khiến cho ta có điểm không dám đến tìm nàng, chỉ thường xuyên vụng trộm đến nhìn nàng, nhìn nàng cùng hai huynh đệ các con cười đùa vui vẻ, ta cũng liền cười theo, nhưng cũng không dám xuất hiện trước mặt nàng”.

“Ai, ngôi vị Hoàng hậu, luôn chọc cho người ta đỏ mắt, dù cho nàng làm đã rất tốt, nhưng vẫn luôn có người muốn ra tay, sau đó, có người lại đưa cho nàng một chiếc trâm cài có độc, nàng nói với ta, nàng phải rời đi”.

Thương Diễm Túc nắm chặt quyền, móng tay đâm thật sâu vào trong, cả người đều đang run rẩy, nói: “Ta không tin”.

“Túc nhi..”.

“Mẫu hậu rõ ràng yêu thương ta như vậy, làm sao lại có thể bỏ mặc chúng ta? Ta không tin!”

Như Quý phi đứng lên, đi đến trước mặt Thương Diễm Túc, nói: “Túc nhi, mẫu hậu con không có bỏ rơi các con a, kỳ thật nàng vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ các con, cho đến tận lúc các con trưởng thành, nàng mới yên tâm rời đi!”

Lời này, khiến cho Thương Diễm Túc cùng Thương Lang Hoàng đều đem tầm mắt dời về phía Như Quý phi, hình như, Thương Lang Hoàng cũng không biết chuyện này.

Đi vài bước tới trước mặt nàng, Thương Lang Hoàng đưa tay kéo lấy Như Quý phi Quay lại, nói: “Nhã nhi, lời này của nàng là có ý gì? Chẳng lẽ.. “.

“Đúng vậy, Hoàng Thượng, tỷ tỷ cũng rất nhanh đã trở lại, vẫn luôn ở trong Hoa Dung cung, giả trang thành một cung nữ, âm thầm bảo vệ Túc nhi cùng Hách nhi, nếu không, cho dù Túc nhi có lợi hại đến đâu, chỉ sợ sớm cũng đã bị Trữ hoàng hậu hại chết rồi. Mãi cho đến khi hai người bọn họ được phong vương chuyển ra ngoài cung, nàng mới rời đi”.

Thương Diễm Túc lui lại phía sau vài bước, dường như không thể đứng vững nữa, nhẹ giọng nói: “Vì sao người lại phải làm như vậy? Nếu muốn đi tìm cuộc sống tự do, vì sao lại còn muốn trốn ở một nơi bí mật bảo vệ chúng ta?”

“Bởi vì phụ hoàng con nói không đúng”.

“Cái gì?”

“Mẫu hậu con rất yêu phụ hoàng con, thực sự rất yêu, nhưng mà, phụ hoàng con là hoàng đế, cho nên bên người nhất định cũng sẽ có nhiều nữ nhân, mẫu hậu con, nàng, không dám yêu, lại càng không dám để cho phụ hoàng con biết nàng thương hắn, cho nên chỉ có thể dùng phương thức như vậy đến cự tuyệt Hoàng Thượng.Nhưng chuyện tình cảm một chút cũng không thể theo ý người đời được, nàng càng muốn thoát khỏi nhưng lại càng không thể thoát ra, sau này, thậm chí còn sợ hãi khi nhìn thấy Hoàng Thượng, bởi vì nàng sợ mình sẽ không nhịn được mà để lộ ra tâm ý của mình”.

Thương Lang Hoàng vẻ mặt dại ra, lời của Như Quý phi đã khiến cho hắn hoàn toàn choáng váng, làm sao có thể? Quyết nhi thế nhưng lại thương hắn? “Nếu như vậy, vì sao nàng vẫn còn muốn rời đi?”

Trên mặt Như Quý phi hiện lên một tia chua xót, khẽ thở dài, nói: “Tỷ tỷ nói với ta, nàng không dám tiếp tục ở lại hoàng cung, bởi vì nàng sợ nàng sẽ nhị không được mà ở trong cung gây ra một màn tinh phong huyết vũ*”.

*Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu

Thương Lang hoàng cả người rung mạnh, Thương Diễm Túc trong câu cuối của Như Quý phi khuôn mặt thoáng không phục lại bình thường, nhẹ giọng nói: “Ta hiểu rồi”.

“Túc nhi?”

“Như di, mẫu hậu ta, hiện tại ở nơi nào?”

“Ta không biết”.

“Không biết?”

“Ừm, sau khi xác định các con có thể đối mặt được với mọi chuyện, nàng liền rời đi, ta cũng không biết nàng đã đi nơi nào”.

“Ta sẽ tìm được nàng!”

Phụ tử hai người gần như là cùng mở miệng một lúc, sau đó liền quay đầu nhìn nhau, Thương Diễm Túc rất nhanh cũng quay đầu đi, xoay người liền đi về phía cửa, ở ngoài cửa truyền đến thanh âm của hắn: “Ta đi về trước”.

Bên trong phủ Lạc vương, Lãnh Thanh Nghiên mở to hai mắt nhìn, ngây ngốc nhìn Thương Diễm Túc, một lúc lâu sau mới hỏi nói: ” Chàng nói là sự thật?”

“Ừ!”

“Ai? Mẫu hậu thật lợi hại!”

Thương Diễm Túc quay đầu, vẻ mặt quái dị nhìn nàng, cho tới bây giờ hắn cũng không có tin chuyện đó là thật đâu.

Lãnh Thanh Nghiên hướng về phía hắn nhếch miệng nở một nụ cười, đưa tay chỉ vào ngực hắn, nói: “Vậy, chàng nhớ kỹ nha, nếu như về sau chàng dám lấy nữ nhân khác, ta cũng sẽ lập tức liền rời đi! Đương nhiên, cục cưng cũng sẽ đi cùng với ta”.

Thương Diễm Túc ánh mắt buồn bã, nói: “Nhưng mà mẫu hậu nàng, lại đều không có nói cho chúng ta biết nàng còn sống”.

Lãnh Thanh Nghiên trong lòng tê rần, vòng tay ôm lấy cổ hắn, hôn nhẹ hai má hắn, nói: “Nhưng mà, nàng là Hoàng hậu nương nương a, thân phận không giống, đương nhiên việc làm cũng sẽ không giống, hơn nữa, không phải nàng vẫn luôn bảo vệ hai người hay sao?”

“Nghiên nhi..”.

“Nếu là ta, ta cũng phải làm như vậy. Thậm chí sẽ không chút do dự mà ở trong hậu cung mở ra một mà tinh phong huyết vũ “.

Nhanh chóng đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không cho nàng có cơ hội như vậy”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.