Đọc truyện Chí Tôn Đào Phi – Chương 62: Mị Dược mạnh nhất thế gian
Thương Diễm Túc hiếm khi chủ động tới tìm Thương Lang Hoàng, tuy rằng là vì chuyện ám vệ, nhưng vẫn làm cho Thương Lang hoàng vô cùng vui sướng, đối với yêu cầu của Thương Diễm Túc đưa ra hầu như không có do dự mà đáp ứng.
Đương nhiên, Thương Diễm Túc cũng đem tình huống của Mộc gia nói cho hắn biết, tình huống như vậy so với tưởng tượng ban đầu của bọn họ còn hơn, thật không ngờ Mộc gia lại giữ lại một phần ba số tử sĩ trong luyện ngục, hơn nữa số lượng này là do Lãnh Thanh Nghiên cung cấp lúc trước, ai biết lúc trước đó so với bây giờ bọn họ có giữ một phần ba như vậy hay không?
Vì thế, Lãnh Thương Hoàng trực tiếp gọi thống lĩnh ám vệ đến trước mặt, để cho hắn nghe theo sự điều khiển của Thương Diễm Túc.
Đương nhiên những chuyện này đều tiến hành trong bí mật, nếu không vạn nhất khiến cho Mộc gia cảnh giác, chỉ sợ sự tình càng thêm phiền toái.
Trong khoảng thời gian này, kinh thành Thương Lang quốc đột nhiên xuất hiện một số đại nhân vật, tỷ như thần y Diệp Trần Nhiên, tỷ như thiên hạ đệ nhất sát thủ U Minh Dạ, tỷ như võ lâm minh chủ Vân Mộng Tuyết, thậm chí có người còn nhìn thấy một vị đại tướng quân nước khác cuất hiện trong kinh thành Thương Lang quốc, càng khủng bố hơn là, hình như còn có người nhìn thấy một vị Hoàng phi của nước khác xuất hiện ở nơi này.
Mà những người này, dường như chỉ chợt lóe rồi lại biến mất, chỉ có một số người cực ít không may mà gặp phải, sau đó lại hoàn toàn mai danh ẩn tích, thật giống như cho đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua.
“Làm sao vậy?”
Lãnh Thanh Nghiên vừa tiến vào thư phòng, liền nhìn thấy Thương Diễm Túc vẻ mặt trầm tư ngồi ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì, liền tiến tới bên cạnh hắn.
Đưa tay kéo Lãnh Thanh Nghiên vào trong lòng, đặt nàng ngồi lên trên đùi hắn, động tác thân thiết như vậy của hai người dường như đã trở thành thói quen. Mỉm cười một chút, nói: “Không có việc gì, chỉ là có cảm giác thời gian gần đây, trong kinh thành giống như càng ngày càng náo nhiệt a”.
“Vì sao nói như vậy?”
“Ta vừa nhận được tin tức, nói có người nhìn thấy Thiên Ưng quốc hộ quốc tướng quân Lăng Vũ xuất hiện ở kinh thành, sau lại không thấy tung tích. Còn có Tang quý phi được Ngọc Diễm Hoàng của Ngọc Diễm quốc sủng ái nhất cũng được phát hiện ở trong kinh thành, sau lại thần bí mất tích, thời điểm này Thương Lang quốc cùng Ngọc Diễm quốc vẫn đang giao chiến ở biên quan”.
Mi mắt khẽ cụp, lập tức thản nhiên mà cười, nói: “Không chừng là nhìn sai người rồi, những người này làm sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở kinh thành Thương Lang quốc?”
“Cho nên ta mới nói, kinh thành càng ngày càng náo nhiệt”.
“Vậy chàng tính làm sao bây giờ?”
“Tìm ra chỗ ở của bọn họ, hơn nữa phải điều tra rõ mục đích của bọn họ”.
Con mắt chuyển động, khóe miệng có một chút tươi cười xấu xa, nói: “Chàng xác định không phải là nhận nhầm người hay sao?”
Nói không chừng chính là có bộ dáng tương tự nhau thôi, thiên hạ to lớn, người giống người vốn là không thiếu.
“Cho dù là nhận sai người, cũng phải điều tra rõ ràng, nhất là vị Tang quý phi kia”. Thương Diễm Túc trong mắt hiện lên một tia băng lãnh, hiện tại là thời khắc chiến sự khẩn trương, quý phi của địch quốc lại xuất hiện ở kinh thành bổn quốc, sự kiện lớn như vậy nhất định không thể bỏ qua.
Lãnh Thanh Nghiên dường như lại một chút cũng không hề lo lắng, ngược lại hỏi: “Đúng rồi, hiện tại thế trận cùng Ngọc Diễm quốc ra sao?”
“Trước mắt vẫn bị vây ở thế giằng co, chưa biết thắng thua”.
“Ah? Ngọc Diễm quốc do ai thống soái?”
Nghe vậy, Thương Diễm Túc nhăn mặt nhăn mày, hắn cũng không phải biết rõ ràng sự tình, lắc lắc đầu nói: “Đột nhiên xuất hiện một người, ai cũng không biết thân phận của hắn, cũng không rõ hắn từ đâu đến”.
“Ai? Có thể cùng a Trạch đánh không phân cao thấp, người đó hẳn phải có chút bản lãnh”.
Từ lúc Lãnh Thanh Nghiên trở về, vốn không có gặp qua đệ đệ, chỉ là vì hắn hiện cũng không có ở trong kinh thành, mà ở biên quan cùng với quân đội Ngọc Diễm quốc giao tranh.
Nghe thấy Lãnh Thanh Nghiên nói vậy, Thương Diễm Túc nhịn không được không khỏi bật cười, nói: “Nàng thật ra đối với a Trạch rất tin tưởng”.
“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là đệ đệ ai dạy dỗ? Nếu không phải Thương Lang quốc binh lực suy yếu, trận này sớm cũng đã đánh thắng!”
Thương Diễm Túc nhéo nhéo cái mũi của nàng, nói:”Đúng vậy, nếu để cho Nghiên nhi đi chỉ huy ba quân, cũng không để đến bây giờ a!”
Chụp được tay hắn, bất mãn trừng mắt hắn, nói” Như thế nào, chàng đây là giễu cợt ta sao?”
“Nào có? Ta là ăn ngay nói thật!”
“Hừ, không nói chuyện này nữa, ta có việc muốn nói với chàng”.
“Chuyện gì?”
“Có mấy người muốn gặp chàng”.
Khẽ nhíu mày, nhìn bộ dáng tươi cười dịu dàng của Lãnh Thanh Nghiên, không khỏi hỏi: “Là những người cùng nàng đi ra từ luyện ngục đó sao?”
“Ừ!” Lãnh Thanh Nghiên dùng sức gật vài cái, trên mặt tươi cười càng thêm sáng lạn.
Nhìn Lãnh Thanh Nghiên vui vẻ tươi cười, Thương Diễm Túc tâm tình cũng không khỏi rất cao hứng, những người này có thể làm cho Nghiên nhi của hắn cao hứng, nhớ mười mấy năm trước cùng giúp đỡ nhau, hắn quả thật cũng thực hi vọng có thể gặp một lần.
Vẫn là ở trong trang viên bí mật lúc trước, thời điểm Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc tới đại sảnh, trong phòng dường như cũng đã chật người ngồi, liếc mắt nhìn một cái, dù với định lực của Thương Diễm Túc, trong lòng cũng không khỏi kinh hãi.
Những người bên trong này, hắn căn bản một chút cũng không hề quen biết, nhưng có thể nhận biết, chỉ cần tùy tiện ra ngoài, tùy tiện vẫy vẫy tay đều có thể dậy lên một trận mưa gió.
Đây là những người năm đó thoát ra từ Mộc gia? Ừm, hình như vẫn còn thiếu vài người.
Thời điểm hai người Lãnh Thanh Nghiên xuất hiện ở cửa, người bên trong cũng đã thấy được bọn họ. Ngồi ở bên cạnh ghế trên, một vị nữ tử xinh đẹp nhẹ nhàng nhìn bọn họ, bắt đầu mở miệng nói: “Ui, Vương phi điện hạ, ngài làm cho chúng ta phải chờ a”.
Lãnh Thanh Nghiên căn bản không có để ý tới nàng, trực tiếp lôi kéo Thương Diễm Túc bước đi vào trong phòng, ở trước mặt bọn họ, xoay người chỉ vào người bên cạnh, đối với bọn họ nói: “Ta cũng không giới thiệu nhiều, tin tưởng mọi người đều đã biết, đây là nam nhân của ta!”.
Câu cuối cùng nam nhân của ta khiến cho Thương Diễm Túc có chút ngạc nhiên, tuy rằng không thể phủ nhận nghe ba chữ đó làm cho trong lòng hắn thực nhảy nhót, nhưng Nghiên nhi lại giới thiệu hắn với mọi người như vậy khiến cho hắn có chút bất ngờ.
Có điều, hắn cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, hướng về phía những người đó gật đầu chào hỏi một cái, tầm mắt quét qua trên người bọn bọ, kỳ thật người hắn quen biết ở nơi này cũng không có nhiều, chủ yếu là vì có nhiều người hắn cũng chỉ nghe nói qua, còn lại cũng không biết bọn họ lớn lên trông thế nào.
Tầm mắt đảo qua, trong đó có một vị toàn thân đều lộ ra vẻ kiên nghị, đại khái nam tử hai mươi lăm hai sáu tuổi, đột nhiên, trong mắt bắn ra hai đạo tinh quang.
“Lăng tướng quân?”
Người này đúng là Thiên Ưng quốc hộ quốc tướng quân Lăng Vũ, năm đó hắn rời Mộc gia sau phải đi tìm Diệp Trần Nhiên, bởi vì Thiên Ưng quốc nổi tiếng dùng độc, cho nên bọn họ luôn ở bên trong Thiên Ưng quốc, thuận tiện nhân cơ hộ phát triển thế lực.
Cơ duyên xảo hợp*, mạc danh kỳ diệu đã bị triệu tập nhập ngũ, sau đó lại mạc danh kỳ diệu lập vài lần chiến công, thậm chí hoàn hảo vài lần cứu tính mạng hoàng đế, đến bây giờ, dĩ nhiên trở thành Thiên Ưng quốc hộ quốc tướng quân.
*Cơ duyên xảo hợp: cơ hội và duyên phận
Những chi tiết trong đó tất nhiên cũng không cần nhiều lời, nhưng hắn xuất hiện ở đây, cũng là nằm ngoài dự đoán của Thương Diễm Túc, đồng thời đối với chuyện vừa nói ở tỏng Vương phủ cũng thả lỏng không ít.
Lăng Vũ hướng về phía Thương Diễm Túc nhẹ gật đầu, nói: “Tin tưởng Vương gia hẳn là đã biết một ít tin tức, ta lần này tới kinh thành cũng không có mục đích khác, ngược lại hy vọng Vương gia không nên khẩn trương”.
“Có thể nhìn thấy ngươi xuất hiện ở nơi này, bổn vương ngược lại cũng không hề khẩn trương”.
Mà phía sau, trong khi bọn họ đang nói chuyện đột nhiên xuất hiện một nữ tử đi về phía trước một chút, nhìn Thương Diễm Túc ý cười trong suốt hỏi: “Như vậy Vương gia, ngài không biết tiểu nữ hay sao?”
Khẽ nhíu đôi mày, không khỏi tinh tế đánh giá vị nữ tử kia, tất nhiên là xinh đẹp không cần nói, chủ yếu vẫn là thần thái khí chất, nhìn như tùy ý cười yếu ớt, lại khó nén được lơ đãng phát ra tôn sùng, đây hẳn là người nhiều năm ở trên địa vị cao, một nữ tử ung dung đẹp đẽ cao quý.
Dường như là nghĩ tới một loại khả năng, Thương Diễm Túc khóe miệng nhịn không được có chút run rẩy, ổn định lại tâm thần, lạnh nhạt nói: “Thật không thể ngờ rằng Tang quý phi lại có thể xuất hiện ở nơi này, thời điểm này Thương lang quốc còn đang cùng Ngọc Diễm quốc giao chiến”.
Tang Dĩnh có vẻ mặt thực vô tội, cười nói: “Đánh giặc loại chuyện này ta quản không được, cùng ta nửa điểm quan hệ đều không có, Vương gia ngươi hẳn là sẽ không muốn đem ta bắt lại, dùng để uy hiếp Ngọc Diễm quốc chứ?”
Thương Diễm Túc còn không có tỏ vẻ cái gì, Lãnh Thanh Nghiên lại đột nhiên gật đầu nói: “Biện pháp này không sai! Nghe nói Tang quý phi là người Ngọc Diễm hoàng sủng ái nhất.. “.
Lời nói còn chưa hết, Tang Dĩnh cũng đã nhảy dựng lên, kháng nghị nói: “Ta nói Thanh Nghiên, cho dù ngươi hiện tại gả cho Vương gia, một lòng chỉ nghĩ cho tướng công của mình, cũng không nên đem tâm giao hết ra như vậy đâu! Ta nhưng tỷ muội tốt của ngươi, chẳng lẽ ngươi lại nghĩ đem bán tỷ muội mình đi?”
Lãnh Thanh Nghiên thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Cũng không phải muốn mạng của ngươi, hay là muốn Ngọc Diễm quốc đầu hàng, chỉ là làm cho bọn họ ngưng chiến mà thôi, yên tâm, sẽ không thương tổn đến ngươi”.
“Ai nói sẽ không thương tổn đến ta?”
Thấy vẻ mặt nàng biểu tình có chút sợ sệt, Lâm Duyệt Tâm ngồi bên cạnh nhìn qua, vẻ mặt hưng phấn mà hỏi: “Chẳng lẽ, ngươi sợ nếu như cứ ở đây, ngươi sẽ trở thành tội nhân của Ngọc Diễm quốc, do đó mà khó có thể sống được ở trong cung của Ngọc Diễm hoàng hay sao?”
Nghe vậy, Tang Dĩnh lập tức mặt lộ vẻ khinh thường, nói: “Đám nữ nhân đó bản cung căn bản là không để vào mắt, nếu không bởi vì sợ ở trong cung nhàn rỗi nhàm chán, ngẫu nhiên mà các nàng cũng có thể giúp cho ta giải buồn, bản cung cũng đã sớm đem các nàng giải quyết hết rồi”.
“Vậy ngươi sợ cái gì?”
“Hừ!”
Diệp Trần Nhiên ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng mà phe phẩy cây quạt, cười tủm tỉm nói: “Nàng lần này khẳng định là gạt Ngọc Diễm hoàng chuồn đi, chờ bị Ngọc Diễm hoàng tìm được, khẳng định tránh không được một chút trách phạt, nếu mà lại để cho các ngươi lợi dụng một phen, vậy thì khẳng định trong tương lai khoảng vài năm nữa nàng ta cũng đừng nghĩ đến chuyện rời được khỏi hoàng cung Ngọc Diễm quốc nửa bước”.
“Ai?”
Mọi người trong phòng đều bày ra một bộ biểu tình thì ra là thế, Tang Dĩnh bay thẳng về phía kẻ duy nhất biết nội tình Diệp Trần Nhiên mà đánh tới, không còn nửa điểm dáng vẻ của quý phi nương nương.
Mà Lãnh Thanh Nghiên cũng làm ra một bộ biểu tình khó xử, đối với Tang Dĩnh nói: “Dĩnh nhi, ngươi vẫn là chịu ủy khuất một chút đi”.
Động tác vọt tới trước của nàng két một tiếng mà dừng lại, chậm rãi xoay người lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Ngươi nói cái gì?”
Lôi kéo Thương Diễm Túc xoay người ngồi xuống bên cạnh, thần sắc lạnh nhạt, dường như căn bản là không có nhìn thấy vẻ mặt âm trầm kia của Tang Dĩnh, nói: “Ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ không đưa ra yêu cầu gì khó xử đối với Ngọc Diễm hoàng, nhiều nhất là mọi người cùng ngưng chiến thôi?”
“Ngươi có âm mưu gì vậy?”
Đây đều là tiếng lòng của mọi người, Thương Diễm Túc lẳng lặng nhìn những người này, đối với phản ứng của bọn họ thật sự là nằm ngoài dự đoán của hắn, làm sao lại có cảm giác Nghiên nhi thường xuyên sử dụng âm mưu với bọn họ đâu?
Lãnh Thanh Nghiên thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đừng hiểu lầm, ta không có âm mưu gì cả, ta chỉ là muốn làm cho đệ đệ của ta trở về sớm một chút mà thôi. Ngươi cũng biết, chiến trường là nơi bất cứ khi nào cũng có thể chết, vạn nhất không cẩn thận một chút mà đệ đệ bảo bối của ta bị thương tổn một chút, không phải ta sẽ đau lòng muốn chết hay sao?”
“Đệ đệ ngươi? Đệ đệ ngươi là ai? Ngươi khi nào lại có đệ đệ?”
Mỉm cười một chút, nói: “Hiện tại thống soái biên quan Thương Lang hoàng chính là đệ đệ của ta”.
Khẽ nhíu mày lại, một bộ biểu tình bất ngờ, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ ngưng trọng, nói: “Tuy rằng không rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi đã nói Thương Diễm Trạch là đệ đệ của ngươi, như thế là tỷ muội tốt, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, cũng để cho ngươi chuẩn bị tâm lý một chút”.
Nghe vậy, Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đột nhiên có chút hàn khí, quay đầu lại nhìn về phía Tang Dĩnh, trầm giọng hỏi: “Lời này của ngươi là có ý tứ gì?”
Tang Dĩnh cũng là nhún vai, nói: “Ý ta đây là, Thương Diễm Trạch có nguy hiểm, về phần là nguy hiểm như thế nào, ta cũng không tiện bẩm báo, hy vọng ngươi có thể tự hiểu”.
Lãnh Thanh Nghiên cũng không làm khó nàng, dù sao nàng hiện tại là quý phi của Ngọc Diễm quốc, nhưng những lời này cũng làm cho trong lòng nàng nặng trịch.
A Trạch có nguy hiểm, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là lập tức đi cứu hắn, nhưng hiện tại không thể rời khỏi kinh thành được, hơn nữa, cho dù có đi, không biết có thể kịp hay không?
Thương Diễm Túc nắm tay nàng, nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi ở đây, còn cần bao nhiêu thời gian để chuẩn bị?
Chỉ nghe hắn nói vậy, Lãnh Thanh Nghiên cũng đã biết hắn muốn làm gì, vội vàng quay đầu nhìn hắn, nói: “Túc.. “.
“Hắn cũng là đệ đệ của ta, không phải sao?”
“Nhưng.. “.
Nhìn hai người họ hoàn toàn không để mọi người chung quanh vào mắt, Tang Dĩnh khinh thường cong cong khóe miệng, nói: “Ta còn chưa có nói hết đâu, các ngươi gấp cái gì nha?”
Sửng sốt một chút, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, “Còn không mau nói?”
Tang Dĩnh cũng không so đo với thái độ cầu người không tử tế của Lãnh Thanh Nghiên, xoay người ngồi xuống, nói: “Tuy rằng nói là có nguy hiểm, ta cũng không thể nói cho ngươi biết là nguy hiểm thế nào, nhưng, ta cam đoan, tánh mạng không lo, thậm chí có lẽ cũng sẽ không bị thương tổn chút nào”.
Ánh mắt híp lại, lạnh lùng nhìn Tang Dĩnh, nhìn đến tận khi cả người nàng ta lạnh lẽo, sau đó Lãnh Thanh Nghiên mới hỏi: “Nếu là như thế này, vậy đến tột cùng là hắn bị nguy hiểm cái gì?”
“Ta không thể nói”.
“Vì sao?”
“Ai nha, dù sao không thể nói chính là không thể nói, tiểu Nghiên nhi, chẳng lẽ ngươi còn không tin ta sao? Chuyện như vậy ta sẽ lừa ngươi sao? Ngươi cứ yên tâm đi, ta cam đoan đệ đệ của ngươi tốt lắm, lời nói mới rồi ngươi coi như không có nghe thấy, chỉ cần trong lòng có cái chuẩn bị là được, nói không chừng đến một lúc nào đó sẽ phát sinh một số chuyện liên quan đến đệ đệ của ngươi, được không?”
Lãnh Thanh Nghiên kỳ thật vẫn là thực lo lắng a, chết tiệt Tang Dĩnh, nàng ta khẳng định là cố ý!
Có điều nếu nàng ta đã nói như vậy, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu? Việc này, nàng hẳn sẽ không nói dối.
“Được rồi, tạm thời tin tưởng ngươi, có điều, nếu đệ đệ của ta ở trên chiến trường xảy ra điểm nào ngoài ý muốn, ta liền hỏi tội ngươi!”
“Cái này không thể được! Vạn nhất hắn không cẩn thận bị cái gì tên bắn lén a linh tinh bắn trúng, hoặc là đột nhiên sinh cái bệnh trị không hết, như vậy thì cùng ta nửa điểm qua hệ cũng không có nha!”
Nghe vậy, Lãnh Thanh Nghiên xem như thoáng yên tâm chút, an tâm ngồi ở ghế trên, thân mình nửa tựa vào trong lòng Thương Diễm Túc, thần sắc lạnh nhạt nói: “Cho nên ngươi nên cầu nguyện, trăm ngàn không có chuyện như vậy phát sinh đi”.
Tang Dĩnh vẻ mặt nhất thời suy sụp, vẻ mặt u oán nói: “Sớm biết như vậy cái gì cũng không thèm nói cho ngươi nghe”.
Thương Diễm Túc tuy rằng không tin Tang Dĩnh, nhưng hắn tin tưởng Nghiên nhi, cho nên nhìn Nghiên nhi cũng là yên tâm chút, hắn tự nhiên cũng sẽ không lại tiếp tục lo lắng, ngược lại lại bắt đầu đánh giá những người ở trong phòng này, thuận tiện bàn bạc việc nên đối phó với Mộc gia như thế nào, dùng phương pháp đơn giản nhất làm cho Mộc gia chịu đả kích lớn nhất.
Tiểu tử kia đang đi bộ trên đường, bộ dáng đáng yêu không biết hấp dẫn biết bao người chú ý, lại có nhiều kẻ bởi vậy mà nhịn không được dừng lại cước bộ.
Đối với việc này, tiểu tử kia giống như cái gì đều không có nhìn thấy, tiếp tục đi đến phía trước, đôi mắt linh hoạt lòe lòe tỏa sáng, vừa đi, một bên còn không ngừng lưu chuyển, đem hết thảy sự tình chung quanh toàn bộ thu vào trong mắt.
Đến thời điểm nó cảm thấy hứng thú với chuyện gì đó, nó sẽ đi qua để góp vui, đương nhiên, nếu muốn làm cho nó lấy bạc ra, nhất định phải là chuyện gì đó thực sự khiến cho nó động tâm. Tiểu tử kia, kì thật là có chút tức giận nho nhỏ.
Kỳ thật, hài tử đáng yêu như vậy, thật sự dễ dàng làm cho một ít người mơ ước chi tâm, dọc theo đường đi tới, cũng không biết có bao người xuất hiện ở trước mắt nó, muốn cùng nó nói mấy câu, hoặc là nhịn không được đưa cho nó cái gì đó, thậm chí cũng không thiếu một số người trong đầu xuất hiện ý định lừa gạt nó.
Tiểu tử kia đung đưa đầu vài cái, trong lòng thầm than, ai, những người này cũng thật là, xem ra bộ dạng xuất quá cũng là tội lỗi a!
Đương nhiên, muốn lừa gạt được một tiểu tử như nó là không có thành công được, tiểu tử nó là ai chứ?Nó chính là kết tinh hoàn mĩ nhất của Vương gia “âm hiểm” cùng với Vương phi “giả dối” nha, nó không đi lừa gạt người khác đã là may rồi.
Cái gì? Ngươi muốn cướp người? Ngươi hay nói giỡn, hay vẫn là chán sống rồi? Chỉ cần tiểu tử kia tùy tiện há miệng kêu lên, người mà muốn đoạt nó nhất định cũng sẽ bị người nhà nó vây lại, chết không toàn thây a!
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, tiểu tử kia cước bộ dừng lại ngẩng đầu nhìn về hướng kẻ chặn ánh mặt trời của nó, chớp chớp mắt, vẻ mặt thiên chân nói: “Thúc thúc, người cản đường đi của ta”.
Người nọ ngồi xổm xuống trước mặt tiểu tử kia, vẻ mặt tươi cười ôn hòa nói: “Tiểu tử kia, cháu tên là gì?”
Tiểu tử kia biểu tình nói thành thực thì cũng thực là thành thực, nói vô tà thì cũng thực vô tà, chớp chớp ánh mắt nhìn vị thúc thúc xinh đẹp trước mắt, thanh âm non nớt nói: “Mẹ ta dặn, không được nói cho người xa lạ biết tên của ta!”
“Ah? Đây là vì sao?”
“Sẽ bị người xấu bắt cóc!”
“Thúc thúc không phải người xấu a!” Người nọ giải thích nói, trên mặt vẫn tươi cười như cũ.
Tiểu tử kia hơi hơi nghiêng đầu, nhìn người này, nói: “Nhưng người xấu trên mặt cũng không có viết hai chữ người xấu, ngươi nói ngươi không phải là người xấu, thì nhất định không là người xấu a?”
“Ách?” Không ngờ rằng tiểu tử kia lại nói ra lời nói có thâm ý như vậy, hắn không khỏi có chút ngạc nhiên, lập tức bật cười nói. “Như vậy cháu cũng không thể liền hoài nghi ta là người xấu a!”
Nghe vậy, tiểu tử kia lộ ra một bộ biểu tình trầm tư, bộ dáng đáng yêu như vậy khiến cho hắn không khỏi muốn đưa tay lên nhéo nhéo má nó vài cái.
Tiểu tử kia suy nghĩ trong chốc lát, mới hỏi nói: “Vậy ngươi là ai?”
“Ta gọi là Vu Hi”.
Mở to đôi mắt to vô tà, chớp a chớp, nó không biết người này nha!
“Tiểu tử kia, hiện tại cháu cũng đã biết tên ta, vậy cháu có thể cho ta biết tên của cháu hay không a?”
Tròng mắt chuyển động, đáy mắt cực nhanh hiện lên một tia giảo hoạt, sau đó cười tủm tỉm nói: “Cháu gọi là Lãnh Vô Song”.
Khẽ nhíu đôi mày, dường như đối với câu trả lời của tiểu tử kia có chút ngoài dự đoán, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, Lãnh Vô Song? Nó thế nhưng họ Lãnh.
“Cháu họ Lãnh?”
“Đúng vậy!” Tiểu tử kia cười híp mắt lại, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua vị trí mình hiện đứng, vừa vặn là trước cửa một tửu lâu, trong mắt một tia giảo hoạt lại chợt lóe thoáng qua, sau đó thân thủ kéo kéo góc áo Vu Hi, nói, “Thúc thúc, cháu đói bụng, ngài mời cháu ăn cơm được không?”
Sửng sốt một chút, lập tức cười gật đầu, nói: “Đương nhiên không thành vấn đề!”
Nói xong, hai bóng dáng một lớn một nhỏ liền cùng nhau tiến vào bên trong tửu lâu.
Sau khi bọn họ vừa đi vào thì một bóng dáng quỷ dị xuất hiện ngay tại chỗ mà tiểu tử kia vừa đứng, khẽ thở dài, tràn ngập đồng tình nhìn thoáng qua về phía trong tửu lâu, sau đó lại một lần nữa không biết ẩn thân đi nơi nào.
Vu Hi im lặng nhìn tiểu tử kia ăn như lang thôn hổ yết, trên mặt cũng liên tục tươi cười, cho dù chỉ là nhìn tiểu tử kia kia thôi, quả thật là cũng khiến cho người ta vô cùng yêu thích.
Tầm mắt thỉnh thoảng lại đảo qua phía ngoài cửa sổ, đột nhiên dừng lại, nhìn thoáng qua bóng dáng dưới tửu lâu, không khỏi nheo nheo mắt, trong mắt tinh quang hiện lên. Hắn vì sao lại có thể xuất hiện ở nơi này?
Tiểu tử kia chớp chớp ánh mắt, sau đó xoay người sang ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, quay đầu khó hiểu nhìn Vu Hi, hỏi: “Thúc thúc, ngài nhìn cái gì ở đó?”
Cười khẽ một chút, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là tùy ý nhìn một chút mà thôi”.
“A” một tiếng, sau đó lại lần nữa bắt đầu cướp sạch đồ ăn trên bàn, mà Vu Hi tuy rằng cũng đã đem tầm mắt quay trở lại, nhưng trong mắt cũng không ngừng hiện lên một tia tinh quang.
Lúc này, tiểu tử kia lại đột nhiên lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tà nhìn Vu Hi, nói: “Thúc thúc, cháu có thể gọi tiểu người hầu của cháu tiến vào được hay không? Hắn cũng đã đến rồi!”
“Ah? Cháu còn có tiểu người hầu?”
“Đương nhiên, chúng cháu chính là bằng hữu tốt nhất của nhau a, vậy thúc thúc, cháu có thể gọi hắn tiến vào được không?”
“Cái này đương nhiên là không có vấn đề gì”.
Đối với yêu cầu như vậy, Vu Hi đương nhiên sẽ không cự tuyệt, hắn cũng muốn nhìn xem tiểu người hầu của tiểu gia hỏa này là cái dạng gì, vừa rồi ngoài một bóng dáng ẩn nấp trong chỗ tối, hắn cũng không có nhìn thấy tùy tùng gì của tiểu tử kia, chẳng lẽ là người kia?
Không đúng, người kia, không có khả năng là tiểu người hầu đi?
“Tiểu tử kia, không biết tiểu người hầu của cháu ở nơi nào? Có muốn ta phái người đến mang hắn đến đây hay không?”
Tiểu tử kia cười đến thật đáng yêu, lắc lắc đầu, nói: “Không cần không cần, nó cũng đã đến đây”.
Quay đầu nhìn chung quanh, ngoài miệng vừa nói: “A? Vậy còn không mau cho hắn tiến vào, nếu tiểu người hầu của cháu đói bụng, có thể không tốt!”
Tiểu tử kia lại giống như có chút chần chờ, cẩn thận nhìn Vu Hi liếc mắt một cái, yếu ớt nói: “Thúc thúc, cháu muốn nói trước với ngài nha, khẩu vị của Ban Ban nhà ta khá lớn, mấy thứ này chỉ sợ không đủ cho nó ăn, hơn nữa, nó thích nhất là ăn thịt nha”.
Sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Vậy thì có cái gì, nếu là tiểu người hầu của cháu, thúc thúc đương nhiên là sẽ không để cho hắn bị đói!”
Còn tưởng rằng là chuyện gì chứ, thì ra là nó lo lắng cái này, Vu Hi cảm giác tiểu tử này rất là đáng yêu, cũng không khỏi buồn cười, dù có thông minh đến mấy nó cũng chỉ là tiểu hài tử, có lẽ ở trong mắt nó, chỉ cần có thể ăn hết hai chén cơm lớn thì đã là sức ăn kinh người rồi.
Vu Hi đại khái là thật có chút đắc ý, thế cho nên, hắn căn bản không có phát hiện đến trong mắt tiểu tử kia lóe ra tia giảo hoạt, còn có hai chiếc rang mèo lòe lòe tỏa sáng chói mắt cỡ nào.
Người vừa rồi bị Vu Hi chú ý tới, đi đến chỗ rẽ thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, nhíu mày, rất nhanh liền biến mất ngay tại chỗ.
Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên rất nhanh cũng đã rời khỏi trang viên, cho dù chỉ là vì phòng ngừa chỗ kia bị người ta phát hiện, bọn họ cũng không nên ở nơi này lâu.
Bây giờ còn có rất nhiều chuyện tình không có chuẩn bị tốt, nếu để cho Mộc gia chú ý, hoặc là cảnh giác, như vậy thì sự tình chỉ sợ sẽ càng thêm phức tạp.
Về phần Lăng Vũ cùng Tang Dĩnh, tuy rằng thân phận bọn họ đối Thương Lang quốc mà nói có chút đặc biệt, nhưng cũng không có bị hạn chế nhiều lắm.
“Làm sao vậy? Chàng có vẻ không được vui cho lắm?”
Lãnh Thanh Nghiên chủ động ôm lấy cánh tay hắn, nửa người tựa vào trên người hắn, ngẩng đầu nhìn về phía trang viên, Thương Diễm Túc sau khi rời khỏi đó liền giống như có thật nhiều tâm sự.
Khẽ sửng sốt, cánh tay vòng qua chiếc eo nhỏ của nàng, khẽ mỉm cười, nói: “Không có việc gì, chỉ là không ngờ rằng đồng bạn của Nghiên nhi, thế nhưng toàn bộ đều là những người lợi hại như vậy a”.
“Đó là đương nhiên, nếu không làm sao ta có thể xem trọng được, sau đó cùng nhau ước định, cần phải là những người có năng lực đặc biệt thì mới có thể đối phó với Mộc gia được chứ?”
Nghe vậy, người nào đó vội vàng vuốt mông ngựa, nói: “Đúng vậy đúng vậy, cũng không nhìn xem đây là Vương phi của ai a!”
“Dừng, người ta còn không có gả cho chàng nha!”
“Ngay cả con cũng đã có, Nghiên nhi còn có thể nói như vậy”.
Mặt cười ửng đỏ, lập tức hừ hừ vài tiếng, nói: “Như vậy thì sao? Ai quy định có con thì liền là Vương phi của chàng?”
“Vậy Nghiên nhi tính khi nào thì gả cho ta?”
“Ta còn không có nghĩ muốn gả cho chàng hay không nha, làm sao mà biết khi nào sẽ gả cho chàng chứ?”
Thương Diễm Túc nhíu mày, còn không nghĩ có gả cho hắn hay không? Trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm, đem nàng ôm chặt, cười đến có chút âm trầm, nói: “Nghiên nhi, nàng không gả cho ta còn muốn gả cho ai?”
“Việc này… Thiên hạ nam nhân nhiều như vậy, nam nhân tốt khẳng định cũng không thiếu, hơn nữa bản thiếu tướng muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài hoa có tài hoa, muốn tiền tài có tiền tài, muốn thế lực cũng còn có điểm tiểu thế lực, luận nhân phẩm cũng tuyệt đối là thiên hạ ít có ai được như ta, người muốn kết hôn với ta cũng rất nhiều bắt đầu xếp hàng từ nơi này, đi ngang qua Thương Lang quốc tới Thiên Ưng quốc hoặc là Ngọc Diễm quốc, sau đó lại một đường đi mãi, không có điểm cuối a!”
Thương Diễm Túc khóe miệng một trận run rẩy, hắn nghĩ hắn rốt cục biết vì sao con mình lại có điểm tự kỷ như vậy.Có điều, nhưng thực ra thật là hiếm khi thấy bộ dáng tỏ ra tự kỷ như vậy của Nghiên nhi, đáng yêu khiến cho hắn khó có thể dời được tầm mắt
Nhịn không được cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, cười nói: “Ta đây khẳng định cũng chính là một người đệ nhất, về phần những người đó thì cứ để cho bọn họ xếp hàng như vậy đi, Nghiên nhi không cần để ý tới bọn họ là được”.
“Dựa vào đâu?”
“Bổn vương muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài hoa có tài hoa, muốn tiền tài có tiền tài, muốn thế lực không chỉ là một chút tiểu thế lực, xét nhân phẩm cũng tuyệt đối là trong thiên hạ ít người sánh bằng, Nghiên nhi nàng không gả cho ta đã là không thể, dù sao muốn tìm một nam nhân tốt như bản vương trong thiên hạ này gần như sẽ không có người thứ hai”.
Lãnh Thanh Nghiên chớp chớp mắt vài cái, nhìn người kia đem lời nói của nàng một lần nữa nghiêm trang tự kỷ nói ra, khóe miệng khẽ nhếch, đột nhiên ánh mắt cong lên cười đến thực sáng lạn, nói: “Chẳng lẽ cục cưng tự kỷ như vậy, thì ra đều là di truyền từ chàng nha!”
“…”
Người vừa ẩn ở nơi tối đi theo tiểu tử kia xuất hiên trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, cúi đầu cung kính nói: “Chủ tử!”
“Chuyện gì?”
“Thiếu chủ bị một vị tên Vu Hi công tử ngăn lại, hiện tại hai người đang ở trong Túy Hương Lâu”.
“Vu Hi?” Lãnh Thanh Nghiên nghe vậy khẽ nhíu mày, trầm ngâm nói, “Tên này, vì sao lại nghe có điểm quen tai như vậy a? Giống như đã từng nghe ở đâu đó rồi”.
Thương Diễm Túc chuyển hướng người nọ, hỏi: “Vậy vì sao Vu Hi kia lại ngăn thiếu chủ?”
“Thuộc hạ không biết.Nhưng mà trên đường đi, thật ra có rất nhiều người chủ động đến bắt chuyện với thiếu chủ, trong đó có cả người muốn lừa gạt thiếu chủ.Có điều Vu Hi kia, dường như chính là đơn thuần yêu thích thiếu chủ, nhưng mà thiếu chủ lại chủ động để cho Vu Hi mời người ăn cơm”.
Nghe vậy, Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc liếc nhau, đều có chút kinh ngạc, sau đó Lãnh Thanh Nghiên quay đầu lại hướng người nọ nói: “Đã biết, ngươi đi về trước đi”.
“Dạ!”
Người nọ biến mất, Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì, Thương Diễm Túc ôm lấy nàng xoay người liền hướng về phía đại môn Vương phủ đi tới, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, bây giờ đến xem không phải sẽ rõ ràng sao?”
Nhoẻn miệng cười, gật đầu nói: “Cũng đúng, có điều ta cũng có thể đi một mình, chàng không phải vẫn còn chuyện để xử lí sao?”
“Không cần ta đi cùng nàng?”
“Không cần, ta cũng không phải cục cưng, vả lại cho dù là cục cưng, cũng sẽ không có vấn đề a!”
“Vậy được rồi, ta về trước xử lí chút chuyện”.Khẽ hôn lên trán nàng một cái, sau đó mới chậm rãi buông tay ra, nhìn nàng xoay người rời vương phủ.
Rất nhanh trong tầm mắt Lãnh Thanh Nghiên cũng đã xuất hiện Túy Hương Lâu, chỉ là khiến cho nàng có chút bất ngờ vì sao ở đây lại nhiều người nhưu vậy, hình như sắc mặt mọi người đều có chút kinh sợ
Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là cục cưng xảy ra chuyện gì?
Không khỏi bước nhanh hơn, rất nhanh liền đi tới phía trước Túy Hương lâu, từ bên ngoài đi vào, lại phát hiện giờ phút này bên trong Túy Hương Lâu lại không có nửa bóng người, ngoại trừ còn có vài chiếc bàn, không, chính xác hơn là những chiếc bàn nhỏ chất đầy thức ăn, còn có ba bóng dáng.
Nhìn tới tình cảnh đó, Lãnh Thanh Nghiên một trận ngạc nhiên, nhưng nếu cục cưng không có sự tình gì, nàng đương nhiên cũng là đã yên tâm, ngược lại đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Vu Hi kia.
Bọn họ cũng đã chuyển từ trên lầu xuống dưới lầu để ăn.
Trong nháy mắt mắt nhìn thấy hắn, có một loại cảm giác quen thuộc, cẩn thận xác nhận, Lãnh Thanh Nghiên không khỏi nheo lại hai mắt, trong mắt tinh quang thoáng hiện, người này, mặc dù lúc trước chỉ hai lần thấy mặt, nhưng cũng là bốn năm trước, nhưng so sánh với bốn năm trước, hắn dường như cũng không có bao nhiêu thay đổi.
Người này, vì sao lại tìm tới cục cưng? Quả nhiên là bởi vì thấy hắn đáng yêu, sinh lòng yêu thích?Hay là, còn có mục đích khác?
Hai lần gặp nhau trước kia, nàng cũng không có đem người này để ở trong lòng, chỉ cho là ngẫu nhiên gặp nhau, cũng là bởi vì như vậy, nên khi nghe thấy tên hắn nàng cũng không có nhớ ra ngay được.
Nhưng xem tình huống hiện tại, mặc kệ hắn là có mục đích gì hay không, cũng nên điều tra rõ thân thế người này một chút.
Bốn năm trước, hắn xuất hiện ở kinh thành, bốn năm sau hắn lại xuất hiện ở trong này, nếu hắn là định cư ở kinh thành, nếu thực là như vậy thì cũng không có khả năng một người trong thời gian bốn năm ở đây lại vẫn là vô danh.
Đám người vây quanh vẫn không có tản đi, thậm chí càng tụ càng nhiều, chung quanh khe khẽ nói nhỏ không ngừng truyền vào tai Lãnh Thanh Nghiên, đối với tình huống nơi này rất nhanh cũng đã hiểu đại khái.
Bắt đầu từ lúc tiểu tử kia gọi cái gọi là tiểu người hầu tiến vào Túy Hương lâu, khách nhân liền đồng thời tán ra, không còn nửa người muốn tiến vào Túy Hương Lâu nửa bước, ngay cả chưởng quầy Túy Hương lâu, cũng cẩn thận trốn xuống bên dưới quầy, cũng chỉ có tiểu nhị, vẫn không ngừng mang các món ăn ngon lên, mặt đầy mồ hôi lạnh nhưng tuyệt đối cũng không dám tiếp cận Ban Ban trong vong ba thước.
Đơn giản là, cái gọi là tiểu người hầu của tiểu tử kia, căn bản là không phải người, mà là một con Bạch Hổ rực rỡ. Dựa theo cách tính tuổi, nó quả thật cũng vẫn chỉ là một tiểu hài tử, cũng chỉ mới hơn một tuổi một chút, nó là do tiểu tử kia thời điểm đi đường, liền đem nó từ trong núi về, lúc ấy nó cũng chỉ vừa mới sinh ra không bao lâu.
Vẻ mặt Vu Hi cũng đã dại ra, không biết nên phản ứng thế nào mới tốt, hắn vạn lần không ngờ, cái gọi là tiểu người hầu, lại là một con Bạch Hổ, khó trách tiểu tử kia nói tiểu người hầu của nó sức ăn kinh người, thích nhất ăn thịt.
Có điều Bạch Hổ này rốt cục là từ nơi đâu đến? Vì sao trên đường không có bất luận kẻ nào nhìn thấy nó xuất hiện? Vì sao mãi cho đến lúc nó nhảy vào trong Túy Hương Lâu, thời điểm nó xuất hiện ở trước mặt hắn, mới có người phát hiện ra sự tồn tại của nó?
Còn nữa, Túy Hương Lâu chính là kinh thành đệ nhất tửu lâu, chỉ cần một món rau tùy tiện thôi cũng đã đủ cho những nhà nghèo ăn mặc mấy tháng, nhưng kẻ kia khẩu vị lớn như vậy, vậy hắn nên trả bao nhiêu bạc a? Lão Thiên gia a, lòng đau muốn chảy máu a!
Vu Hi thực thương tâm, thật là khó nha, mà lúc này đây, đột nhiên phát hiện hai đạo ánh mắt đang tìm tòi nghiên cứu trên người mình.
Chỉ trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi, không biết có bao nhiêu ánh mắt rơi xuống trên người hắn, nhưng chỉ có hai đạo ánh mắt này khiến cho hắn chú ý, không khỏi quay đầu lại, lại nhìn thấy tuyệt đại nữ tử đang đứng trong đám đông, mỉm cười nhìn hắn.
Trong nháy mắt, Vu Hi bị giam trong ánh mắt đó, trong mắt không tự giác toát ra ái mộ cùng tưởng niệm, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục lại bình thường, gần như là theo bản năng mà đứng dậy, lẳng lặng ngóng nhìn nàng đến thất thần.
Lãnh Thanh Nghiên đi qua đám người chật chội tiến vào bên trong, nhưng dường như cũng không có kẻ nào chạm được vào góc áo của nàng, vài bước cũng đã tiến vào trong Túy Hương lâu, mà ”Hai” tiểu tử đang ăn uống thả cửa kia cũng liền ngẩng đầu lên.
“Rống!” Một tiếng hổ gầm vang vọng trời đất, Ban Ban đột nhiên nhảy chồm lên, lập tức bổ nhào tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, hai chân trước khoác lên trên vai Lãnh Thanh Nghiên, sau đó thấp đầu cọ cọ lên mặt nàng vô cùng thân thiết.
Vỗ nhẹ đầu nó vài cái, cười nói:” Tốt lắm, đừng náo loạn”.
Bạch Hổ lại nhẹ cọ cọ vài cái, rồi mới lấy móng vuốt trên vai nàng xuống, cúi đầu xuống, nhưng lại vẫn đứng bên cạnh nàng như cũ không chịu rời đi, nằm úp xuống bên cạnh nàng, chải vuốt bộ lông dài của mình, lơ đãng phát ra phong thái vương giả, khiến cho người ta nhịn không được trong lòng sinh ra sợ hãi.
Lãnh Thanh Nghiên bàn tay mềm nhẹ nhàng vuốt vuốt bộ lông mượt mà của nó, mà tiểu tử kia cũng đã chạy tới trước mặt nàng, ngẩng đầu tủm tỉm nhìn nàng, nói: “Mẹ, sao người lại cũng tới đây?”
Ôm lấy tiểu tử kia đặt lên trên lưng Bạch Hổ, sau đó quay đầu nhìn về phía Vu Hi nói: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, làm cho Vu công tử chê cười”.
Vu Hi vội vàng xua tay nói: “Vô Song đáng yêu như vậy, tại hạ liền yêu thích, cô nương trăm ngàn lần đừng nói vậy”.
Tiểu tử kia ghé trên lưng Bạch Hổ, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Vu Hi hỏi: “Thúc thúc, ngài gọi sai rồi, hẳn là nên gọi mẹ cháu là phu nhân mới đúng a!”
Thần sắc Vu Hi buồn bã, nhưng rất nhanh liền cười gật gật đầu nói: “Tại hạ thật sơ sót”.
Lãnh Thanh Nghiên cũng không có so đo, chỉ là xoay người đi đến quầy tính tiền, gọi chưởng quầy còn trốn ở bên dưới ra, lúc hắn còn kinh nghi* đã đem tấm ngân phiếu đặt ở trước mặt hắn nói: “Thật có lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện, làm cho chưởng quầy bị sợ hãi, đây là tiền thức ăn, cùng với bồi thường tổn thất Túy Hương Lâu”.
*Kinh nghi = kinh hãi + nghi hoặc
Nghe vậy, chưởng quầy sợ sệt hồi lâu mới có phản ứng lại, vội vàng xua tay đem ngân phiếu kia trả về, nói: “Không…không cần, thỉnh phu nhân đem ngân phiếu thu hồi!”
Các ngươi đi nhanh đi, chỉ cần các ngươi đi mau, bao nhiêu tổn thất, ta cũng chịu!
Lãnh Thanh Nghiên cũng không có nhận lại ngân phiếu, hướng về phía hắn gật đầu xin lỗi, sau đó xoay người về phía cục cưng bên cạnh, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nói: “Về sau không được gây rối như vậy nữa, biết hay chưa?”
Tiểu tử kia ghé vào trên lưng Bạch Hổ, thực ngoan gật đầu đáp: “mẹ, cục cưng đã biết a!”
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi”.
Bạch Hổ từ từ đứng lên, lúc lắc thân mình, lại thật cẩn thận không có để tiểu tử trên lưng nó ngã xuống, sau đó xoay người theo Lãnh Thanh Nghiên hướng cửa Túy Hương Lâu rời đi.
Đám người trước cửa tự giác tránh ra thành một lối, bọn họ cũng không dám ngăn trở đường đi, nhất là con hổ a, tuy rằng nhìn như chưa trưởng thành, nhưng con hổ chính là con hổ, vương giả thần uy không thể xâm phạm.
“Cô… Phu nhân!”
Phía sau truyền đến thanh âm có chút vội vàng của Vu Hi, Lãnh Thanh Nghiên xoay người nhìn lại, hỏi: “Vu công tử còn có chuyện gì?”
Vu Hi bước nhanh đến trước mặt nàng, quay đầu nhìn tiểu tử kia nói: “Lúc trước rõ ràng là tại hạ mời quý công tử ăn cơm…”
“Vu công tử không cần khách khí, Vô Song thế nhưng lại gọi Bạch Hổ tới, quấy nhiễu Vu công tử, là chúng ta có lỗi”.
“Không.. “.
“Chúng ta còn có việc, xin đi trước, cáo từ!”
Nói xong, không để cho Vu Hi có cơ hội nói chuyện, xoay người mang theo Bạch Hổ liền ly khai khỏi đám đông. Bóng dáng rất nhanh biến mất trước mắt, Vu Hi có chút ảm đạm thở dài, ánh mắt khẽ hiện lên tia quang mang phức tạp.
“Mẹ, người tức giận sao?”
“Không có”.
“Vậy vì sao từ nãy đến giờ mẹ không có nói chuyện cùng với cục cưng a?”
“Mẹ đang đợi con chủ động đem nguyên nhân nói ra”.
Nghe vậy, tiểu tử kia nheo mắt lại, cười đến sáng lạn, mở hai tay nắm trên lưng Bạch Hổ nhào vào trong lòng mẹ, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: “Ban đầu, cục cưng cũng không có để ý đến hắn, liền cũng định đối phó với hắn như với những người trước đó”.
“Vậy vì sao lại còn làm cho hắn mời con cơm?”
“Bởi vì, người ta thấy được đai lưng hắn deo một khối ngọc bội?”
Nghe vậy, không khỏi dừng cước bộ, cúi đầu nhìn bảo bối trong lòng, hỏi: “Ah, Không biết là ngọc bội như thế nào?”
Chớp chớp đôi mắt, cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó mới nói nói: “Một mặt có khắc một con rồng, mặt khác có khắc hình như là một con điểu. Mẹ, người không phải đã nói, ngọc bội khắc rồng, chỉ có hoàng thất hoặc là người vì triều đình lập được công lớn mới có thể có được sao?”
Lãnh Thanh Nghiên gật gật đầu, trong lòng cũng để ý, không khỏi ôm chặt bảo bối hỏi: “Cục cưng, con nói một mặt ngọc bội có khắc hình điểu?”
“Dạ!”
“Là con điểu như thế nào?”
“A… Giống như, hình dạng cùng với của Khiếu Minh thúc thúc chỉ có to hơn chứ không kém”.
Lãnh Thanh Nghiên trong mắt đột nhiên bắn ra hai đạo tinh quang, trầm trọng nói: “Thiên Ưng quốc?”
Bên trong phủ Lạc Vương, Thương Diễm Túc đột nhiên cả người một trận khô nóng chấn động, trong lòng không khỏi cả kinh, tầm mắt dường như theo bản năng nhìn về phía chén trà trên bàn, thần sắc trong mắt nháy mắt đông lại thành một mảnh hàn băng.
Mới vừa rồi, hắn căn bản là thật không nghĩ trong trà có vấn đề, hơn nữa, uống vào quả thật không có gì đặc biệt.
Vội vàng vận công, muốn đem cảm giác khô nóng trên người áp chế xuống dưới, nhưng mà ngay lúc đó, bên ngoài thư phòng truyền đến một trận tiếng bước chân rất nhỏ, cửa phòng lặng yên bị mở ra, bóng dáng Sử Vân Kiều xuất hiện tại cửa.
Dáng người lay động tiến vào trong thư phòng, tùy tay đem cửa thư phòng khóa lại, ngẩng đầu đầy ái mộ nhìn Thương Diễm Túc, khẽ kêu: “Vương Gia”.
Thương Diễm Túc không ngừng vận công áp chế lửa nóng trong người, lạnh lùng nhìn Sử Vân Kiều nói: “Ai cho ngươi vào? Đi ra ngoài!”
Sử Vân kiều lại giống như căn bản không có nghe lời hắn nói, chẳng những không có đi ra ngoài, ngược lại lại tiến lên trước vài bước, vẻ mặt mềm mại nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Vương gia, vì sao lại đối với Vân kiều tuyệt tình như vậy? Chẳng lẽ Vân Kiều không tốt sao?”
Thương Diễm Túc lạnh lùng nhìn nàng, cũng không nói gì, đơn giản là trong cơ thể xao động mãnh liệt, thời điểm Sử Vân Kiều xuất hiện, hắn rốt cuộc cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
Nhìn biểu tình lạnh lùng của Thương Diễm Túc, lại giống như không có khác bình thường là mấy, Sử Vân Kiều có chút chột dạ, chẳng lẽ Vương gia hắn không có uống qua chén trà kia?
Tầm mắt chuyển đời đến bên trong cái chén, trong lòng có chút an tâm, đồng thời lại tiến thêm vài bước, thần sắc buồn bã nhìn hắn, nói: “Hay là Vương gia cảm thấy Vân Kiều không đủ xinh đẹp?”
Tầm mắt Thương Diễm Túc dường như không chịu khống chế, dừng lại trên chỗ da thịt lộ ra của nàng, còn có cánh môi anh đào, trước ngực phập phồng, đều như đang dụ dỗ hắn.
Tay hung hăng bấm lên đùi mình, bắt buộc tầm mắt chính mình dời đi, thanh âm giống như đi từ địa ngục vực sâu truyền đến, nói: “Ngươi thật to gan, dám dùng dược với bổn Vương”.
Trong lòng Sử Vân Kiều có chút sợ, nhưng mắt thấy đã sắp thành công, nàng lập tức cưỡng chế lạnh lẽo trong lòng, cẩn thận tới gần bên người Thương Diễm Túc, đồng thời đưa tay nhẹ nhàng cởi đai lưng.
Quần áo chảy xuống, Thương Diễm Túc đột nhiên nhắm mắt nhanh lại, động tác trên tay cũng dùng sức, bởi vì bên trong quần áo Sử Vân Kiều, một mảnh cảnh xuân, nàng thế nhưng lại không có mặc quần áo bên trong.
“Vương gia, nhiều năm như vậy, ngài vẫn chẳng quan tâm đến Vân Kiều, Vân Kiều tuy rằng ủy khuất trong lòng, nhưng cũng an phận thủ thường, không dám quấy rầy Vương gia, nhưng mà, ngài hiện tại lại muốn đuổi ta đi, Vân Kiều thực sự không muốn, chỉ có ra hạ sách này. Chỉ cần Vân Kiều chân chính trở thành nữ nhân của Vương gia, Vương gia tự nhiên sẽ không lại đem Vân Kiều đuổi đi, đúng hay không?”
Thương Diễm Túc vẫn như cũ nhắm chặt mắt lại, trong lòng đã muốn dấy lên sát khí đầy trời, nhưng thanh âm mềm mại tận xương của Sử Vân Kiều đều rơi vào trong tai hắn, cùng với hiệu lực của thuốc trong cơ thể hắn hỗ trợ lẫn nhau, cũng đã trở thành mị dược mãnh liệt nhất, làm hắn khó có thể tự động điều khiển được.
Bắt buộc chính mình bình tĩnh, vận chuyện công lực toàn thân áp chế hiệu quả của thuốc kia, lại ngồi ở trên ghế không dám có chút nhúc nhích.
Đáng chết, đây rốt cuộc là thuốc gì, vì sao dược tính có thể mạnh như vậy? Bằng công lực của hắn, thế nhưng lại không thể áp chế cảm giác.
Sử Vân Kiều chạy đến bên người hắn, nhưng nàng còn không dám đụng vào người Thương Diễm Túc, chính là yếu ớt nói: “Vương gia, người cũng biết, khi ánh mắt Vân Kiều lần đầu tiên nhìn thấy người, cũng đã yêu thương người thật sâu. Vân Kiều không dám yêu cầu gì xa vời, chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh Vương gia, chẳng mong được lọt vào mắt xanh của Vương gia, chỉ cần Vương gia có thể đem một phần ngàn tình yêu đối với Vương phi tỷ tỷ mà đối với Vân Kiều, Vân Kiều đã cảm thấy mãn nguyện rồi, Vương gia”.
Trên trán đã thấm đầy mồ hôi, chau mày, trên mặt tràn đầy thần sắc giãy dụa, hô hấp càng ngày càng trở nên ồ ồ, mồ hôi lạnh theo hai má chảy xuống, tích lại ở phía trên vạt áo.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của Thương Diễm Túc, Sử Vân Kiều không khỏi lộ vẻ đau lòng, liều lĩnh vọt tới trước mặt hắn, trong mắt tràn ngập hơi nước nói:” Vương gia, chẳng lẽ người thật sự chán ghét Vân Kiều như vậy sao? Đã bị đến như vậy, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn ta một cái?”
“.. “. Thương Diễm Túc trầm mặc, chỉ là vì hắn không dám phân tâm, hắn sợ vừa phân tâm, sẽ mất đi lý trí.
“Vương gia, người không cần lại từ chối, vô dụng, đây là mị dược mạnh nhất thế gian, mị tâm hồn, vô sắc vô vị, hơn nữa Vân Kiều hạ trong trà của Vương gia, là mười phần liều lượng”.
Thân hình Thương Diễm Túc kịch liệt lắc lư vài cái, Sử Vân Kiều chậm rãi nằm trên người hắn, nhẹ nhàng cọ xát lên, nhẹ giọng nói: “Vương gia, người không cần ta sao? Ta là Nghiên nhi của người đây”.