Đọc truyện Chí Tôn Đào Phi – Chương 40: Huyết sắc mã não
Thương Diễm Trạch thật vất vả mới từ trên mặt đất đứng dậy, khẽ xoa ngực lảo đảo đi về phía phòng khách, vẻ mặt tươi cười lấy lòng, nhìn vẻ mặt âm trầm của Thương Diễm Túc, tròng mắt chuyển động, nói: “Ách, việc kia, thất ca a, tiểu đệ thật sự không biết nên mới quấy rầy nhã hứng của thất ca, hơn nữa, đệ cũng không biết hai người sẽ ở phòng khách…” Tiếng nói biến mất trước ánh mắt giết người của Thương Diễm Túc, cúi đầu giống như một tiểu hài tử làm sai vậy, chỉ dám vụng trộm khẽ liếc mắt nhìn thất ca một cái. Hắn thật là không biết a, nếu không làm sao hắn dám xông tới chứ? Nhiều nhất cũng sẽ trốn ở ngoài cửa nhìn lén vài lần mà thôi. Có điều thất ca lại muốn ở phòng khách mà thân thiết với thất tẩu, đây thực sự là một đại tin tức a, từ trước tời giờ mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân thất ca đều không có hứng thú, vậy mà ở trước mặt thất tẩu lại là một bộ dạng lửa nóng như vậy, rống rống rống! (tiếng gào thét trong tâm củA Trạch ca =))) Biểu tình trên mặt Thương Diễm Trạch càng ngày càng dâm đãng, còn Thương Diễm Túc thì sắc mặt càng ngày càng âm trầm, “Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” “Ách, a, không, không có nghĩ cái gì a, chỉ đang chờ thất ca trách phạt thôi. Nhưng mà thất ca a, tiểu đệ thật sự không phải cố ý, huynh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho tiểu đệ lần này đi!” Nói xong, tầm mắt nhịn không được hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên bên cạnh, trên mặt giấu không được nét cười, nhất là khi thấy vài vết hôn ngân trên cổ nàng, biểu tình trên mặt càng phát ra dâm đãng đáng khinh. Lãnh Thanh Nghiên ngầm bực trong lòng, trừng mắt nhìn vẻ mặt quái dị của Thương Diễm Trạch một cái, nhưng mà đối với hắn, lại không sinh ra nửa điểm bất mãn. Hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên cười quái dị một cái, nhưng thất tẩu đúng là không phải một nữ tử bình thường a, sau khi bị bắt gặp loại chuyện như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh, giống như người bình thường vậy. Không khỏi, đột nhiên nhớ tới chị gái mình, nhớ tới chị ấy từng quang minh chính đại tiến vào trong phòng của đồng đội, sau đó nhìn chằm chằm hai người kia đang “này nọ í é í é”, mặt không đổi sắc. Khẽ lắc lắc đầu, sao tự dưng lại nhớ tới chị ấy vậy a? Đây hình như là hai chuyện không hề liên quan, mà ngay cả nửa điểm cũng không có liên hệ, nhưng vì sao cậu lại so sánh thất tẩu với chị mình? Hơn nữa gần đây loại suy nghĩ này xảy ra càng lúc càng nhiều. Nhưng khẳng định một điều là, so với chị, hoặc là muốn đạt được cảnh giới như chị vậy, hắn còn phải cố gắng rất nhiều. Trong lúc hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, trong lòng nhịn không được bắt đầu bốc lên mùi vị chua xót, thái độ của Nghiên nhi đối với A Trạch và đối với người khác không giống nhau. Thương Diễm Trạch đột nhiên rùng mình một cái, vội vàng thu liễm cảm xúc, trên mặt tràn đầy ý cười nịnh, nhìn Thương Diễm Túc nói: “Hắc hắc, thất ca, đã mấy ngày rồi huynh không đến Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt, tiểu đệ rất nhớ a”. “Có việc sao?” “Không có việc gì, chẳng qua là đã lại cuối tháng rồi, muốn phát tiền lương”. Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt sợ sệt nhìn Thương Diễm Trạch, khóe miệng lập tức hiện lên ý cười thản nhiên, nhẹ nhàng lịch sự tao nhã, như Thanh Liên (sen trắng) lặng lẽ nở rộ. Phát tiền lương? Từ này khiến cho người ta thật sự vui sướng lại có cảm giác thân thiết. Thương Diễm Túc thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi trực tiếp phái người đem ngân phiếu đến Vương phủ là được, hoặc là, trước tự mình thu, chờ sau đó đưa lại cho ta là được”. Thương Diễm Trạch lắc lắc đầu, vẻ mặt không ủng hộ nói: “Thất ca huynh nói như vậy là sai rồi, nhiều bạc như vậy tiểu đệ không yên tâm để cho người khác đem đến cho huynh, hơn nữa, làm ông chủ, chẳng lẽ huynh muốn làm gì cũng không cần đến bạc?” “Hay là ngươi cố tình?” Nghe vậy,sắc mặt Thương Diễm Trạch nghiêm lại, liên tục lắc đầu nói: “Không không không, thất ca đừng hiểu lầm, tiểu đệ nào dám cố tình a”. Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày, có chút bất mãn nhìn Thương Diễm Túc, sau đó đem tầm mắt chuyển đến Thương Diễm Trạch, nói: “Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt gần đây có tiết mục gì mới hay sao? Hình như đã lâu rồi không có đến đó a”. Hai người đều sửng sốt một chút, ngay sau đó Thương Diễm Trạch trên mặt cười như nở hoa, sắc mặt Thương Diễm Túc lại càng khó nhìn hơn. Sắc mặt Thương Diễm Túc vẫn không thể nào dễ nhìn hơn, Lãnh Thanh Nghiên cũng không để ý đến việc hắn chưa thỏa mãn dục vọng, một chút cũng không có để ý, kỳ thật nàng cũng không thể đi để ý đến chuyện này, nàng cũng không có muốn hiến thân để thỏa mãn cho dục vọng của hắn, cũng không có hứng thú giúp hắn đi tìm một nữ nhân khác đến thay thế. Tuy rằng nàng chỉ là giả mạo, thậm chí có thể tùy lúc mà rời đi, đối với Thương Diễm Túc cũng không có tình cảm gì, nhưng không biết vì sao, lại không vui khi nhìn thấy bên cạnh Thương Diễm Túc có một nữ nhân khác, ý nghĩ này khiến cho nàng có điểm hoảng hốt, lại chỉ có thể đem toàn bộ quy kết lại, nàng vẫn là Lạc Vương phi. Bên trong Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt, khi mà Lãnh Thanh Nghiên xuất hiện, thì Thương Diễm Hách đang nằm trên nhuyễn tháp tự rót tượu rồi uống một mình, nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc xuất hiện mắt không khỏi sáng rực lên, cười tủm tỉm hướng về phía bọn họ vẫy tay chào hỏi nói: “Thất ca, thất tẩu, sao hai người lại cũng đến đây vậy?” Nói xong, hắn còn cầm lấy bầu rượu đặt bên cạnh, vẻ mặt hưởng thụ nói: “Hai người khẳng định cũng là vì loại rượu ngon mới nhất này mà đến. Hương thơm nồng nàn, mùi thơm say lòng người, quả nhiên là rượu ngon trên thế gian khó có được a, thật muốn say chết ở chỗ này để quên đi!” Thương Diễm Trạch nhảy tới trước mặt hắn, đoạt lấy bầu rượu trong tay hắn, nhìn bầu rượu như sắp cạn hết, biểu tình trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng nói, nói: “Cửu ca, sao huynh cứ cả ngày chạy đến đây uống rượu vậy a? Đệ cũng sắp bị huynh uống hết cùng!” Thương Diễm Hách đưa tay cướp lấy bầu rượu về, bất mãn nhìn Thương Diễm Trạch nói: “Tiểu Trạch Tử lời đệ nói thật không đúng a, bất kể thế nào bổn vương cũng là ông chủ nơi này, chẳng lẽ ta muốn đến đây uống vài chén rượu cũng không được sao? Cùng lắm thì, hôm nay đệ phát tiền lương bớt của bổn vương đi vài lượng, bổn vương sẽ không so đo với đệ đâu”. Khuôn mặt cực kì biểu cảm, khiến Thương Diễm Trạch không còn gì để nói thêm, mày kiếm khẽ nhíu, nói: “Cửu ca, rượu này ngon nhưng ngàn vàng khó mua, nếu thật sự muốn tính toán tiền bạc, mấy tháng sau huynh cũng sẽ không có bạc mà lấy đâu!” “A, đã biết”. Thờ ơ trả lời, sau đó tiếp tục uống rượu, nhưng khi chén rượu vừa đưa tới môi, tay đột nhiên dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu vẻ mặt kinh hãi nhìn Thương Diễm Trạch, nha nha nói, “Tiểu Trạch Tử, vừa rồi đệ nói cái gì vậy a?” Thương Diễm Trạch khóe miệng run rẩy vài cái, sau đó lặng yên ngồi xuống bên cạnh bàn, thảnh thơi nói: “Không nói cái gì a, chỉ là sợ rằng mấy tháng nữa huynh sẽ không có tiền lương rồi ”. Sắc mặt Thương Diễm Hách nhất thời suy sụp, nhào vào lòng Thương Diễm Trạch, hai tay dùng sức ôm thắt lưng của hắn, mặt kề sát ở trên cọ cọ lên người hắn, làm nũng nói: “Ô ô, đừng mà, Tiểu Trạch Tử, người ta chẳng qua là uống một bầu rượu của đệ mà thôi, sao đệ lại có thể nhẫn tâm không phát tiền lương cho người ta chứ ? Như vậy làm sao mà người ta có thể tiếp tục sống qua mấy tháng a? Ô ô, không cần, không cần mà!” “…” Vẻ mặt của hắn thê lương như vậy, giống như Thương Diễm Trạch làm chuyện tình gì cực kì căm phẫn, Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng kéo nhẹ, ngăn không được muốn cười, còn Thương Diễm Túc lại là một bộ thấy mà không thể nói gì, lôi kéo bảo bối Nghiên nhi ngồi xuống bên cạnh, cũng đưa tay đem bầu rượu kia lại, rót một ly rượu đặt trước mặt nàng. “Cám ơn”. Đưa tay tiếp nhận chén rượu, nhưng khi ánh mắt chạm vào chất lỏng trong chén, đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhất là khi mùi hương quen thuộc kia bay vào mũi, hai tay nhịn không được run run một chút, đây là… “Làm sao vậy?” Giật mình tỉnh lại, vội vàng mỉm cười lắc đầu nói: “Không có việc gì, chỉ là cảm thấy rượu này cùng với những loại rượu đã uống trước kia không giống nhau, thật giống như dùng vài loại rượu ngon điều chế mà thành”. Giống như giọt máu tươi đỏ chói, ở bên trong chén rượu chậm dãi chảy xuôi, hương rượu nồng đậm, tự có thể say lòng người, nếu như nàng không có đoán sai, đây là rượu cooktail ở hiện đại, hơn nữa còn là loại mà nàng thích nhất Huyết Sắc Mã Não, cũng là loại rượu mà đệ đệ của nàng am hiểu nhất điều chế ra cooktail. Ngửi mùi hương say lòng người, Lãnh Thanh Nghiên cảm thấy hai mắt mình nóng lên, tâm lại ngăn không được run run, trời ạ, vì sao hôm nay nàng lại muốn đến nơi đây? Vì sao muốn cho nàng nhìn thấy cái này? Quả nhiên, hắn chính là đệ đệ của nàng sao? Nhưng hiện tại nàng chưa muốn nhận lại hắn, nàng còn rất nhiều ràng buộc cùng việc phải làm, từ khi sinh ra trên thế giới này, nàng vẫn luôn sống tại trong bóng tối, hơn nữa đó là một thời gian rất dài. Ở kiếp trước, hắn đi theo mình đã phải chịu rất nhiều cực khổ, thậm chí còn vì vậy mà vứt bỏ tính mạng, ở kiếp này, nàng chỉ hy vọng hắn có thể an tâm làm tiểu Vương gia, tuy rằng sinh ở nhà đế vương có nhiều chuyện bất đắc dĩ, nhưng ít nhất, so với kiếp trước sẽ tốt hơn nhiều. Thầm nghĩ có thể nhìn hắn, nhìn hắn vui vẻ là nàng đã thỏa mãn, nhưng vì sao khi nàng thật sự thấy hắn? Nàng lại nhịn không được muốn nói ra một chút sự việc không nên nói. Thương Diễm Trạch đang cùng Thương Diễm Hách đùa giỡn sau khi nghe thấy câu nói của Lãnh Thanh Nghiên liền quay đầu, nhìn Lãnh Thanh Nghiên, có chút kinh ngạc nói: “Thất tẩu thật lợi hại a, lại có thể lập tức nhìn ra huyền cơ trong rượu này, đây quả thật là dùng chín loại rượu khác nhau mà chế ra, ta đặt cho nó tên gọi là Huyết Sắc Mã Não”. Chén rượu lung lay một chút, vài giọt chất lỏng đỏ như máu rơi ra tay nàng, giống như mã não vậy. Hít sâu một hơi, nhờ đó đè nén lại tâm tư, sau đó cười nói: “Quả thật là mùi hương nồng nàn, khiến cho người ta không khỏi muốn đắm chìm trong đó “.