Đọc truyện Chí Tôn Đào Phi – Chương 10: Cắn nát môi
Lãnh Thanh Nghiên nhẹ xoa xoa cằm mình, đôi mày thanh tú nhíu lại nhìn về phía cửa phòng, cuối cùng nàng vẫn quyết định hôm nay sẽ không rời đi, nếu không, ai biết Thương Diễm Túc có vì vậy mà giết nàng hay không. Vừa rồi nàng, thật sự cảm nhận được sát khí từ trên người hắn. Vì cái mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, tốt nhất vẫn là nên nhẫn nhịn đi, đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ lại để ý đến một hai ngày sao? Nghĩ như vậy, Lãnh Thanh Nghiên thật sự bình tĩnh ở lại bên trong tân phòng, kỳ thực cũng bởi vì thực lực của nàng còn quá yếu, mà kẻ thù của nàng lại có thế lực khổng lồ như vậy. Kỳ thật, nếu cho nàng được lựa chọn, nàng thực sự hy vọng mình chỉ là một người bình thường, người bình thường đến mức không thể bình thường hơn, ít nhất, có thể có được cuộc sống yên bình, còn có thể làm những việc mà mình muốn làm, nhưng mà tất cả những thứ này không có khả năng vì nàng muốn thế nào mà có thế được. Kiếp trước, sinh ra trong một gia đình như vậy, ba mẹ lại có thân phận như vậy cũng đã định nàng không có khả năng làm một người bình thường, càng không có khả năng có một cuộc sống yên bình. Nàng phải khiến mình có đủ năng lực để bảo vệ chính mình, bởi vì ba mẹ là đặc công nên sẽ có rất nhiều người đến tìm họ, tìm bọn họ để trả thù. Sau khi ba mẹ mất, nàng càng phải làm cho mình trở nên kiên cường cùng mạnh mẽ, bởi vì vẫn có người muốn ra tay với nàng và em trai, nàng vừa phải bảo vệ chính mình đồng thời, còn phải có đủ năng lực để bảo vệ tốt em trai. Sau đó, nàng liều mạng huấn luyện bản thân, trở thành thiếu tướng trẻ nhất từ trước đến nay trong bộ đội đặc chủng. Khi đó, tuy rằng thực vất vả, tuy rằng ba mẹ đều không còn ở bên cạnh nàng, nhưng ít nhất nàng còn có em trai, cho nên nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Huống chi, đứa em này cũng rất biết nghe lời, nàng biết hắn ở bên ngoài, ở trước mặt người khác cũng không phải là dịu dàng như vậy, nhưng ít nhất ở trước mặt nàng, hắn thật sự là một cậu em tốt. Nàng cũng cũng không biết mình có đủ tư cách để làm một người chị gái hay không, bởi vì tuy nói là nàng bảo vệ em trai, nhưng trên thực tế vẫn luôn là em trai chăm sóc cho nàng, thậm chí nàng còn thường xuyên đánh hắn cả người bị thương. Tuy rằng đó là do yêu cầu của huấn luyện, nhưng vào lúc đó, từ trước cho đến giờ nàng vẫn không hề hạ thủ lưu tình, mà hắn, cho tới bây giờ cũng không có oán hận nửa câu. Chính là ông trời thực thích trêu đùa nàng, cuối cùng cũng đã cướp đi người thân duy nhất bên cạnh nàng. Vốn nghĩ cứ như vậy mà chết đi, lại không ngờ rằng trực tiếp đầu thai chuyển thế, nơi này tuy rằng không có người nàng cần bảo vệ, nhưng mà, nàng lại phát hiện ngay cả vận mệnh của mình cũng không thể nắm giữ trong tay. Hết thảy vẫn bị Mộc gia thao túng, ngay cả muốn sống sót cũng phải cẩn thận như vậy, phải tận lực biểu hiện làm cho bọn họ vừa lòng, lại không được để người khác chú ý. Lãnh Thanh Nghiên im lặng ngửa mặt nằm ở trên giường, sau khi đến thế giới này, lần đầu tiên suy nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, kiếp trước kiếp này, còn có những việc mà nàng muốn đi làm. Nàng muốn thoát khỏi quan hệ với Mộc gia hoàn toàn, hoàn toàn thoát ly, nhưng mà, tuy rằng hiện tại đã rời khỏi Mộc gia, tuy rằng hiện tại giống như bọn họ không thể hạn chế hành vi của nàng, bởi vì thay thế Mộc Thiên Dao gả cho Thương Diễm Túc, cho dù thật sự muốn gây bất lợi cho nàng, dường như cũng phải suy nghĩ kĩ càng. Nhưng mà, như vậy cũng không tỏ vẻ, Mộc gia liền không có cách nào để đối phó với nàng, cũng không tỏ vẻ, nàng thật sự thoát khỏi sự nắm giữ của Mộc gia. Đó là một con quái vật lớn, nếu như muốn đối phó với kẻ đã bị bọn họ nắm trong tay từ nhỏ, kẻ không có thế lực như nàng mà nói, thật sự rất đơn giản. Tạm thời làm Lạc Vương phi, nàng cảm thấy ít nhất, nàng so với trước kia có một chút tự do hơn, có lẽ Thương Diễm Túc cũng giống như Mộc gia chú ý đến nhất cử nhất động của nàng, dù sao nàng cũng là tử sĩ do Mộc gia bồi dưỡng, nhưng mà hẳn là, có lẽ, mong là, hắn cũng không quá mức hạn chế chút tự do còn lại của nàng. Sau khi tân khách tan hết, Thương Diễm Túc quay trở lại tân phòng, mặc kệ hắn có muốn hay không, cho dù trời đã vào hừng đông, hắn cũng phải ở bên trong tân phòng, bởi vì tối hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của hắn. Nhưng mà khi vừa bước vào tân phòng, nhìn đến tình cảnh trong phòng, hắn lại nhịn không được sửng sốt một chút, sau đó đi chậm lại gần phía giường, ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới bước chân của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Cúi đầu dừng lại nhìn khuôn mặt ngay cả khi ngủ khóe môi cũng nhếch lên, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không tự giác trở nên nhu hòa một chút, muốn giúp nàng kéo chăn lên, nhưng mà vừa mới khẽ đưa tay, nàng lại đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập đề phòng cùng cảnh giác. Lãnh Thanh Nghiên lạnh lùng nhìn người đứng trước giường của nàng kia, sau đó là vội vàng từ trên giường đứng lên, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Vương gia thứ tội”. Không ngờ nàng lại ngủ như vậy, rõ ràng đang nghĩ về mọi chuyện, lại trong lúc đó ngủ lúc nào không hay biết, hơn nữa mãi cho đến khi Thương Diễm Túc đến gần nàng thì nàng mới tỉnh lại, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an sâu sắc, thậm chí còn có loại cảm giác, một khi bước vào cửa Lạc vương phủ, nàng cũng không thể đi ra ngoài. Đem suy nghĩ bất an đó bỏ ra khỏi đầu, hiện tại, nàng cần tỉnh táo lại, trước tiên phải ứng phó với người trước mắt này đã, tuy rằng hôm nay mới gặp lần đầu, nhưng nàng đã cảm thấy thực áp bức. (lần gặp mặt khi còn ba tuổi đã bị nàng trực tiếp xem nhẹ) Thương Diễm Túc thu tay về, cau mày lại, nhìn người cúi đầu trước mặt kia, làm cho hắn chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu, đối với sự lãnh đạm của nàng có chút bất mãn, vươn tay kéo nàng lại gần trước mặt mình, nắm lấy cằm của nàng buộc nàng phải nhìn hắn, nói: “Sao ta có cảm giác hình như nàng rất sợ ta vậy?” Sau khi sửng sốt, Lãnh Thanh Nghiên nhẹ giọng nói: “Vương gia nói đùa, thiếp thân chính là kính trọng Vương gia, không muốn chọc Vương gia tức giận mà thôi”. “Nhưng mà hiện tại nàng cũng đã chọc ta tức giận rồi”. “Không biết thiếp thân đã gây ra chuyện gì khiến Vương gia tức giận?” Thương Diễm Túc sắc mặt càng thêm âm trầm, hắn không thích nàng nói chuyện với hắn như vậy, vô cùng không thích. Mà đối với vấn đề của nàng, hắn cũng cũng không tính trả lời, dù sao biết hắn hiện tại rất tức giận là được rồi. Trên tay lại càng dùng sức thêm, khoé miệng Thương Diễm Túc rủ xuống vài phần, ánh mắt híp lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên, đột nhiên hung hăng hôn lên phấn môi của nàng giống như trừng phạt. Thân thể Lãnh Thanh Nghiên bỗng cứng ngắc, trợn to mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, trực giác muốn há mồm cắn xuống, nhưng mà nàng vừa mới há mồm, đầu lưỡi của hắn lại nhân cơ hội đi vào, sau đó ở trong miệng của nàng làm loạn. Hai tay dùng sức đặt ở trên bờ vai của hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng mà cho dù nàng có dùng sức thế nào, Thương Diễm Túc lại vẫn không hề động đậy như cũ, gắt gao ôm nàng vào trong ngực, phản kháng của nàng càng khiến hắn trở nên điên cuồng. “Ưm!” Lãnh Thanh Nghiên buồn bực hừ một tiếng, nàng chỉ cảm thấy ngoài miệng truyền đến đau xót, sau đó trong miệng đầy mùi máu tanh. Shit, môi bị cắn chảy máu! Lãnh Thanh Nghiên cho tới bây giờ vẫn lạnh như băng không hề có chút dao động, nhưng ở tình huống hiện tại như vậy nàng quả thực muốn chửi người, nhưng mà miệng lại bị Thương Diễm Túc ngăn chặn, tiếng nói có thể thoát ra toàn bộ đều bị biến thành tiếng rên rỉ thật ái muội, điều này làm cho Lãnh Thanh Nghiên không khỏi dừng lại. Thương Diễm Túc khẽ mở mắt, đối diện với nàng, chẳng qua trong mắt tràn ngập trêu tức, còn có gió lốc bên trong, nhìn vẻ mặt tức giận của Lãnh Thanh Nghiên, đáy mắt tối sầm lại, sau đó lại cắn xuống môi nàng thêm một cái. Lãnh Thanh Nghiên thậm chí có thể cảm giác được máu của chính mình đang từ vết thương trên môi, bị Thương Diễm Túc mút vào trong miệng hắn, điều này làm cho Lãnh Thanh Nghiên cảm thấy vô cùng khó chịu đồng thời, cũng có một loại khó chịu nói không nên lời, chết tiệt, chẳng lẽ hắn là ma cà rồng sao, vậy mà lại hút máu của nàng như vậy! Thương Diễm Túc vẫn mang vẻ mặt trêu tức như vậy nhìn nàng, nhìn nàng bởi vì bị hắn hôn môi mà tức giận, bởi vì đau đớn mà nhíu mày, sau đó tay thoáng dùng sức, kéo nàng cùng nhau ngã xuống giường. “Ầm!” Va chạm thật lớn cơ hồ khiến cho Lãnh Thanh Nghiên gần như ngất đi, lưng hung hăng va vào mặt giường, hơn nữa cả người Thương Diễm Túc đều nằm ở bên trên người nàng, khiến nàng khó chịu nhíu mày lại, cảm thấy trên lưng một trận ê ẩm, sau đó là đau nhức nóng rát! Lãnh Thanh Nghiên lại muốn mắng chửi người, shit, trên giường còn có cái mũ phượng, tuy rằng nàng không trực tiếp ngã lên mũ phượng, nhưng mà mấy hạt châu kia cũng hung hắng va vào da thịt của nàng. Tay dùng sức đẩy Thương Diễm Túc, muốn đem Thương Diễm Túc từ trên người đẩy ra, nhưng mà, ngay cả chân nàng cũng đã đem ra dùng, nhưng Thương Diễm Túc lại vẫn vững vàng đè lên trên người nàng, tầm mắt vẫn dừng lại trên mặt của nàng, môi cũng vẫn gắt gao dán chặt vào môi nàng, không muốn buông ra một chút nào, đồng thời vẫn còn tiếp tục hút lấy máu trên môi nàng. Nhìn Lãnh Thanh Nghiên nhíu mày tức giận mà không phải là dáng vẻ lãnh mạc kia, kỳ lạ thay lại cảm thấy vô cùng vui sướng, sau đó tay không chút do dự đưa vào bên trong vạt áo của nàng. “Đừng, đồ khốn, mau tránh ra… a a a…” Lãnh Thanh Nghiên càng thêm dùng sức giãy dụa, lại bất đắc dĩ phát hiện, dù mình có đem toàn bộ sức lực mà giãy dụa, nhưng ở trước mặt hắn vẫn là vô lực.